Chương 125: Đòi nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn nhìn Giang Du thêm một giây nào nữa, cho dù ngủ cũng tốt hơn phải nhìn khuôn mặt râu ria xồm xoàm này của Giang Du gấp trăm lần.

Trước kia những lúc như thế này, Giang Du thấy y tỏ ra mệt mỏi, thường sẽ vô cùng tri kỷ nói mình phải đi rồi, nhưng hôm nay lại có hơi khác.

Giang Du nhìn sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, trong mắt lóe lên mấy phần xoắn xuýt và do dự, nhưng nghĩ đến món nợ khổng lồ sắp ép hắn tới gần như ngạt thở ngoài kia, hắn vẫn cắn răng mở miệng.

"Thu Trạch, sức khỏe anh bây giờ thế nào rồi, có cảm thấy tốt hơn trước chưa?" Giang Du vỗ vỗ cánh tay Dư Thu Trạch, mạnh mẽ đánh thức y khỏi cơn buồn ngủ.

Vốn dĩ Dư Thu Trạch giả vờ ngủ không muốn phản ứng hắn, nhưng không thể chịu nổi quyết tâm của Giang Du hôm nay, như thể chỉ cần y không tỉnh lại thì sẽ tiếp tục vỗ như vậy, Dư Thu Trạch bất đắc dĩ chỉ có thể từ từ thức dậy.

Y tưởng Giang Du làm vậy chỉ để có thể nói chuyện với mình thêm vài câu, nên lại an ủi hắn như trước, âm thanh suy yếu miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Anh thấy tốt hơn nhiều rồi, tin chắc không bao lâu nữa có thể đến công ty giúp đỡ A Du."

Lời tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt và hơi thở mỏng manh của Dư Thu Trạch đều đang nói cho Giang Du biết y vẫn còn bệnh, hắn có thể mau cút đừng làm phiền y nghỉ ngơi không!

Giang Du nghe y nói như vậy, sắc mặt đột nhiên sáng lên, gánh nặng tâm lý trong lòng cũng giảm bớt hơn nửa.

"Tốt quá rồi!"

Dư Thu Trạch cười yếu ớt, đang định nói thêm hai câu dễ nghe dỗ Giang Du rời đi, đột nhiên nghe thấy câu tiếp theo của Giang Du.

"Vậy lát nữa tôi sẽ đi gặp bác sĩ để bàn bạc, chiều nay sẽ chuyển từ phòng ICU về phòng bệnh thường!"

Dư Thu Trạch: "..."

Y ngàn tính vạn tính cũng không tính được Giang Du sẽ nói ra mấy lời như phát điên này, đến nỗi người trước giờ luôn khôn khéo như Dư Thu Trạch cũng bị Giang Du làm cho nghẹn nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Thấy y không nói lời nào, Giang Du tự động đồng ý giúp y, đột ngột đứng dậy khỏi ghế lao ra khỏi phòng ICU mà không cho Dư Thu Trạch một cơ hội phản bác nào.

Dư Thu Trạch nhìn bóng lưng Giang Du, ngực đau nhói vì tức giận, vừa định gọi bác sĩ thì đã ngất đi.

Sau khi Giang Du rời khỏi ICU, vốn định đi thẳng đến phòng bác sĩ chủ trị của Dư Thu Trạch, nhưng không ngờ mới đi được nửa đường thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Hắn cau mày dừng lại, thấy là số lạ thì không muốn bắt máy, nhưng đối phương vẫn luôn kiên nhẫn gọi lại, Giang Du suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nhận.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nam trung niên rõ ràng mang theo khẩu âm địa phương vang lên từ đầu bên kia.

"Xin chào, xin hỏi là Giang Du Giang tiên sinh phải không?"

Giang Du nghi hoặc hỏi: "Anh là ai?"

"Tôi ở bên app cho vay Khoái Lạc, ngài đã đăng ký khoản vay 500.000 tệ từ nền tảng của chúng tôi vào lúc 2:30 sáng ngày 25 tháng trước, thời gian trả khoản vay sắp đến, nếu thanh toán sớm có thể tránh phí thủ tục phát sinh khi chuyển khoản!"

Giang Du: "? ? Anh có bệnh à, tôi chưa vay mượn gì ở Khoái Lạc cả!"

Giọng nam ở đầu bên kia nghe hắn nói vậy liền không vui: "Ý ngài là gì? Nếu quá hạn không trả, tiền lãi sẽ tăng gấp đôi, ngài phải suy nghĩ rõ ràng."

Giang Du chửi một câu 'đồ điên' sau đó cúp điện thoại không chút do dự.

Nhưng hắn chưa bước được hai bước, điện thoại di động lại reo lên, cũng là số lạ, Giang Du tích góp lửa giận nhấc máy chuẩn bị mắng, nhưng người ở đầu bên kia đã nhanh hơn hắn một bước, tốc độ nói cực nhanh.

"Xin chào Giang tiên sinh, tôi là nhân viên hỗ trợ khách hàng của app cho vay Vô Lo, ngài có một khoản vay 200.000 tệ sắp hết hạn trả, xin hỏi có muốn thanh toán sớm không?"

Giang Du: "? ? ?"

Không chịu dừng phải không? !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net