Chương 57: End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rộn" Lý Thanh nói

"Bà còn nhớ năm đó hai nhà chúng ta kết thân thì bà xách theo hành lý của mình tới chỗ tôi mà nói chọn tôi không?" Ông Diệp mặc quân trang, kim mạch trên vai lóe ra sáng bóng ở dưới ánh mặt trời.

Tay Lý Thanh cầm cái ly run rẩy.

"Để cho Diệp Dực chọn một lần đi! Không vì cái gì khác, nhân tiện xem con trai chúng ta có hạnh phúc, chúng ta cần có không phải cũng đã có rồi sao?" Ông Diệp nói tiếp, "Thanh nhi, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi!"

Lý Thanh xoay đầu lại nhìn ông Diệp, thời gian qua lâu cũng không có nhúc nhích, qua thật lâu mới vươn tay ra lau bột ở khóe miệng cho ông, "Được, chỉ cần Diệp Dực không oán trách tôi là được!"

Cô giáo Hà trên đường về nhà nhận được tin nhắn của phu nhân Lý Thanh, lúc về đến nhà thấy Vạn Uyển mặc áo lông thật dầy mang theo gọng kính lớn đọc sách ở trên ban công, hít sâu một hơi sờ sờ đầu con gái, "Nhóc con, ăn mặc gì thế, ngày kia ba con sẽ trở về."

Giáo sư Vạn là hoàng hôn ngày thứ ba về đến nhà .

Vạn Uyển mang dép lê ôm một con gấu lẹp xẹp mở cửa cho cha ngẩng đầu liền thấy Diệp Dực theo ở phía sau, hai người đối diện nháy mắt một cái, Vạn Uyển kinh hô một tiếng chạy vào gian phòng của mình, trong khoảnh khắc đóng cửa vẫn không quên rơi khóa.

Giáo sư Vạn cười hắc hắc, ở chung ba ngày, mình đối với người con rể tương lai này đánh giá thật là tốt! Có học vấn có học thức mà lại luôn giữ bình thản.

"Con nhỏ này!" Giáo sư Vạn cười liếc mắt nhìn cô giáo Hà, quay đầu lại nói với Diệp Dực, "Vào đi."

Diệp Dực vào phòng khách, nhìn cửa phòng Vạn Uyển đóng chặt, như có điều suy nghĩ.

"Ba Vạn Uyển đã nói với tôi rất nhiều chuyện về cậu" Cô giáo Hà nói,

Diệp Dực gật đầu, "Mẹ con cũng nói với con rất nhiều về chuyện của ngài"

"Tôi chỉ muốn hỏi một câu" Cô giáo Hà nói, "Vạn Uyển giao cho cậu, chúng tôi yên tâm chứ?"

Diệp Dực lại liếc nhìn cửa phòng Vạn Uyển vẫn khóa chặt, trong mắt hiện ra một nụ cười, "Nhất định có thể."

Vạn Uyển đứng ở cửa bên trong nghe thanh âm bên ngoài, nhưng mà Diệp Dực không có gõ cửa.

Từ xế chiều ngồi đến buổi tối, chỉ có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện của ba mẹ và Diệp Dực, cụ thể xảy ra chuyện gì hoàn toàn không biết. Thật sự không đấu lại lòng hiếu kỳ nên len lén mở khe cửa ra, không nghĩ tới liền bị Diệp Dực đưa hoa bách hợp tới lau cả mặt.

"Em nói anh căn bản là không có thành ý! Người ta ai cũng tặng hoa hồng!" Vạn Uyển đỏ vành mắt, mang theo âm rung nói.

"Người ta đều đưa hoa hồng cho nên mới đưa bách hợp cho em." Diệp Dực mặt không có vẻ gì mà giải thích

"Anh đừng tới nữa! Tôi chắc chắn đi xem mắt đấy! Dẹp ý niệm này đi!" Vạn Uyển mở cửa, dứt khoát ngả bài với anh,

Diệp Dực nhìn Vạn Uyển, khom lưng thả bách hợp vào cửa phòng cô, lúc đứng dậy thì trong mắt lại có một tia giảo hoạt, "Được, vậy xem mắt đi!"

"Chắc chắn!" Vạn Uyển nói

"Có phải xem mắt sau đó kết hôn hay không?" Diệp Dực hỏi

"Dĩ nhiên! Kết hôn càng nhanh càng tốt!" Vạn Uyển rống!

Diệp Dực gật đầu một cái, đi tới phòng khách chào tạm biệt với cô giáo Hà và giáo sư Vạn, cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa.

Vạn Uyển tức giận, úp sấp mình trên bệ cửa sổ nhìn Diệp Dực lái xe như một làn khói đi ra khu nhỏ, trở về chăn mền của mình hét to một tiếng, "Ta muốn kết hôn! Ai cũng được!"

Cô giáo Hà đẩy cửa ra, "Vạn Uyển, ngày mai nhé, xem mắt!"

Một ngày sau đúng lúc là tiết xuân phân (vào khoảng 20 và 21 tháng ba). Quê của Vạn Uyển lúc này đã ấm áp rồi. Mặt trời rất ấm áp, buổi sáng ra ngoài Vạn Uyển không có thấy Diệp Dực.

Vạn Uyển theo địa chỉ cô giáo Hà cho ra cửa trước nửa giờ đi xem mắt, không phải là hai ngày nghỉ nên trên đường rất kẹt xe, chờ Vạn Uyển quyết định đi xe buýt thì đã cách thời gian hẹn quá nửa giờ.

Vạn Uyển kéo váy cũng không hiểu tại sao lúc đi ra giáo sư Vạn không ngừng nhắc nhở mình mặc váy màu đỏ, trời rất nóng mà chạy cũng chạy không xong, lo lắng hơn chính là y phục này rất mỏng lại xuất đầy mồ hôi nên hòan toàn hiệu quả như không có y phục, cùng lõa thể đi ra ngoài không có gì khác nhau.

Dựa vào trí nhớ tìm mấy cái hẻm nhỏ đi đến địa chỉ đã đặt sẵn, Vạn Uyển nhìn thấy quán cà phê kia. Lắp đặt thiết bị theo kiểu Châu Âu thế cho nên căn bản không nhìn rõ ai ngồi ở bên trong, đẩy cửa ra đi vào, lại thấy Diệp Dực.

"Lần thứ hai chúng ta gặp mặt có phải cũng xem mắt hay không?" Diệp Dực thuận tay bắt chéo chống đầu hỏi Vạn Uyển, thấy biểu tình của cô từ kinh ngạc đến chuẩn bị chạy trối chết, nâng khóe môi lên.

"Đó là đi cùng Lộ Ninh và Vương Nghĩa Dương" Vạn Uyển cài ngón tay mất tự nhiên mà ngồi.

"Ngày hôm qua em nói chỉ cần xem mắt liền kết hôn đúng không?" Diệp Dực hỏi

"Càng nhanh càng tốt, hử?" Diệp Dực cười

"Ai cũng được?" Diệp Dực nhíu mày, đôi tay mở ra để lộ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

Vạn Uyển đứng ở trước mặt anh suy nghĩ cũng chậm trễ, chỉ nghe vấn đề anh không ngừng ném ra, mình ngay cả mở miệng trả lời cũng đánh mất.

Diệp Dực đứng lên, kéo Vạn Uyển tới phía anh, nghiêng người hôn xuống, "Gả cho anh, Vạn Uyển."

"Chúng ta coi như xem mắt kết hôn, em coi như nhặt được anh!" Vạn Uyển câu cổ của Diệp Dực, cả người bị anh ôm vào trong ngực, vô cùng an tâm.

Diệp Dực buồn cười, "Được. Vậy Diệp phu nhân, chúng ta kết hôn đi!" Ngoại truyện Nguyên Đán:

Rạng sáng bốn giờ 15 phút, một phân đội đặc chủng ở địa điểm rừng rậm nhiệt đới ẩn núp vào vị trí, hiện lên hình chữ A chậm chạp đi tới.

"Thử âm, A1 bình thường"

"A2 bình thường"

"Bình thường"

"Bình thường"

"Lý Thi, hướng 3 giờ của tổ cánh trái các người có góc chết, phái người đi qua." Trong rừng Mưa cây cối quá rậm rạp, tiếng nói trong radio đều mang theo âm thanh sột soạt.

"Nhận được" Lý Thi giơ tay lên làm hai động tác, đội viên phía sau liền hướng địa điểm chỉ định áp sát.

"Lại nói đội trưởng, nhiệm vụ lần này của tôi nghe nói là có anh em bộ đội cứu viện?" Trong băng tần có một thanh âm vui sướng phá vỡ yên tĩnh, "Làm thế nào mà nhiều ngày như vậy cũng không tới!"

Tả Diệc kiểm tra tình huống sinh thái bốn phía, chỉ thị ngay tại chỗ mai phục, "Ừ? Khả năng bị cá sấu ăn?" Ngồi vào chỗ sau của mình, giọng nói cũng nhẹ nhõm đi không ít.

"Nhiệm vụ lần này của tôi không phải tiêu diệt một đám phần tử đánh bom kinh khủng sao? Muốn cứu viện gì chứ"

Tả Diệc nhíu mày, vừa thông qua Ống Nhòm tia hồng ngoại cảm ứng nhiệt dò xét vừa trả lời: "Trong tay cậu cột dụng cụ định vị quân dụng kiểu mới muốn làm khảo nghiệm cùng sửa chữa."

"CAO, mỗi lần chúng ta đều là đối tượng thí nghiệm."

Tả Diệc tiếp tục bổ sung không chút hoang mang, "Mục tiêu là nhóm người buôn lậu vượt biên có tổ chức có huấn luyện, lần này mang theo lượng bom cũng kinh người, còn mang nguồn phóng xạ."

"Loại chuyện đó giao cho thiếu gia, chính xác cho bọn hắn nổ ngược lên trên trời, ngay cả bà nội cũng không nhận ra" mọi người trêu ghẹo mà nói

"Lý Thi, lên tiếng." Tả Diệc chuyển kênh.

"Súng Bắn Tỉa vào vị trí" Tiếng của Lý Thi ở trong băng tần rất dễ phân biệt, thuần hậu mà trầm thấp, làm cho người ta lấy cảm giác an toàn mạnh mẽ và tin tưởng.

"Ai, tôi nói trợ lý à, cậu lại không thể có chút cảm giác hài hước sao? Yêu cầu cậu lên tiếng lại có chút ý nghĩa nha! Bọn lão tử cũng mấy ngày không ngủ rồi."

Tả Diệc bật cười "Cậu muốn Lý Thi chọc cho cậu cười chết à, cậu cẩn thận cậu ấy trực tiếp cho cậu một dao ghim vào hầu kết, cái chết thoải mái gọn gàng."

"Không phải nói phía trên cho trợ lý sánh đôi với bà xã sao?" Một đội viên ở trong băng tần cười đặc biệt phóng khoáng, "May mắn nha!"

"Đội trưởng, một đội ngũ đang hướng đến gần bia 403 biên giới, so thời gian dự tính đến sớm 29 phút." Lý Thi mở lời.

"Tất cả tổ chia nhỏ ra, điểm G điểm F lẻn vào phía sau địch, đến lúc đó xiết chặt vòng vây." Tả Diệc kéo bản đồ định vị vệ tinh ra, "Ở trước mặt lùm cây mai phục đó, nghĩ hết biện pháp áp sát, chia ra bao vây, dùng vũ khí lạnh giải quyết đi, hai tổ bắn tỉa A và B vào vị trí bảo vệ" , vừa dứt lời, tất cả tổ nhỏ đều tản ra đâu vào đấy, Tả Diệc suy nghĩ một chút, mở radio từng binh sĩ ra, tìm được băng tần của Lý Thi, "Biết rõ mức độ hỏa lực của bom, không được bứt dây động rừng." {Vũ khí lạnh = không phải súng đạn - vũ khí nóng}

"Nhận được" Lý Thi đáp lời, mang theo tổ viên của mình lặng lẽ chạy đến phía sau địch, dụng cụ định vị trên cổ tay trong lúc đó cũng nhảy lên một cái, Lý Thi đâu còn có tâm tư quản đến những thứ đồ này, đòan quân địch vượt qua thoải mái, một cảm giác bất an mơ hồ thăng lên trong lòng.

Lý Thi quay đầu lại liếc mắt nhìn phương hướng mới vừa đi tới, Tả Diệc sẽ ở đó mà, trước khi xuất phát cậu ấy đem quyền chỉ huy tác chiến lần này giao lại, Lý Thi không muốn hỏi tại sao, giống như người đàn ông như Tả Diệc, biết tầm quan trọng mỗi phút mỗi giây ở trên chiến trường, gần đây anh đúng là không thích hợp làm nhiệm vụ.

"Đội trưởng, yêu cầu đến gần." Lý Thi sắp xếp lại suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói,

Tiếng xào xạc bên kia băng tần so với mới vừa rồi càng sâu, Lý Thi ngoắc ngoắc tay, đội viên theo tới, "Chuyện gì xảy ra?"

Đội viên nhanh chóng điều khiển băng tần, lắc đầu một cái, "Đã rơi vào phạm vi nhiễu sóng."

"Chậc" Lý Thi cầm lên dụng cụ sẵn đó tiếp tục quan sát người bên kia."Viết thành chữ, dùng mã hóa nén lại truyền qua"

"Đã phát"

"Tổ trưởng, bao vây bất thường."

Lý Thi nhướng mày, vừa muốn nói gì đó, thì băng tần bên kia liền truyền đến tạp âm bén nhọn, chỉ có thể loáng thoáng nghe được Tả Diệc ra lệnh đơn giản, "Rút lui"

Trong nháy mắt, tiếng súng chợt nổi lên, vị trí mới vừa rồi Lý Thi bọn họ đến đã bị một băng đạn quét ngang một lần, đội viên đi theo bên cạnh Lý Thi co rụt cổ lại, "Ai nha, thật may là chúng ta chạy trốn nhanh."

Lý Thi vừa chạy đại não vừa xoay tròn thật nhanh, nguyên kế hoạch toàn bộ bị đánh loạn, thế nhưng không có chú ý tới chiêu thức này, "Liên lạc được với đội trưởng chưa?"

Đối phương lắc đầu, "Bọn họ cài đặt nhiễu sóng, toàn bộ đã tê liệt."

Ba người tìm cái một nơi kín đáo ngồi xổm xuống, Lý Thi mở bản đồ ra, bắt đầu tập trung tinh thần vạch kế hoạch, căn bản không có chú ý tới điểm đỏ trên cổ tay toát ra càng lúc càng nhanh, cho đến khi đội viên chỉ chỉ dụng cụ định vị trên tay anh, "Tổ trưởng, cái đồ vật này là muốn làm gì vậy?"

"Dụng cụ định vị hai hướng quân đội " Bắp thịt toàn thân Lý Thi băng lên, xông vào khoảng cách mai phục, "Chuẩn bị chiến đấu."

Điểm đỏ càng nhảy càng nhanh, cuối cùng trực tiếp liền sáng luôn, Lý Thi ngừng thở, tập trung tinh thần.

Hướng mười giờ có một tiếng động, Lý Thi nhanh chóng lắp ống giảm thanh, hướng về phía hướng kia bắn tỉa, quả nhiên không có động tĩnh, đồng đội nhìn Lý Thi một cái không nói lời nào.

"Tôi nói các người là muốn làm gì!" Giọng nữ lanh lảnh truyền tới, nương theo ném mũ sắt qua, "Có biết anh em bộ đội là có hàm nghĩa gì hay không hả, khốn kiếp!"

Hai tổ viên giương mắt mà nhìn cô gái đột nhiên từ phía sau cây xông tới, mặc bộ rằn ri, cũng thoa khắp vệt sáng trên mặt giống như mình, tóc dài vòng ở phía sau, đang tức giận đằng đằng nhìn bên này, "Tổ trưởng, tình huống này thế nào?"

Lý Thi cũng có chút không hiểu trạng huống này, anh em bộ đội trợ giúp lại đưa cô gái này tới đây? Nhưng mà vẫn không lộ vẻ gì, "Tình huống nơi này có biến, theo sát chúng tôi."

"Diệp Ngôn, Trung Úy trung cấp kỹ thuật chuyên nghiệp, thượng cấp sai khiến. . . . . ."

"Bí mật" Lý Thi cắt đứt lời của cô.

Bốn người nhanh chóng tìm được hầm trú ẩn gần nhất.

Quả nhiên chẳng được bao lâu, thì có mấy người đi qua phương hướng này, Diệp Ngôn lần đầu tiên tham gia thực chiến, không tránh được kinh hồn bạt vía, tiếng hít thở cũng lớn không ít, Lý Thi nhìn cô một cái, hướng trên đầu cô thả cây cỏ máy bay.

Lý Thi đếm bước chân của người tới, sau lưng cong lên, giống như hổ châu Mỹ chỉ vận sức chờ phát động, từ trong bụi cây ra, người đến dao đến, dao găm đâm vào chính xác, trực tiếp xuyên qua trái tim, máu nóng hiện lên dạng suối phun tuôn ra ngoài, vẩy đến trên mặt Diệp Ngôn, thân thể con người không còn một chút dấu hiệu giãy giụa, ánh mắt từ hoảng sợ ban sơ đến ảm đạm không ánh sáng.

Hai đội viên khác cũng rút lưỡi lê trong ủng quân nhân, lưỡi sắc sảo, máu nóng dọc theo cái rãnh dao chảy xuống.

Lý Thi quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Ngôn, nghĩ tới còn có cô gái phải chăm sóc, mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cô trong giây lát yên lặng rút ra dây thừng trong túi đeo lưng nhanh chóng bao lấy cổ của một người, lực cánh tay của Diệp Ngôn không đủ, chỉ đành phải một tay nhéo ở nơi cổ họng của kẻ địch, cuộn sợi dây lượn quanh cây khô hai vòng sau đó quẳng lên qua một nhánh cây to, tay phải nắm sợi dây đã căng, lại dùng lực trong nháy mắt người liền bị kéo, ngọ ngoạy mấy cái liền im hơi lặng tiếng mà treo ở giữa không trung.

Diệp Ngôn làm xong người nọ, ngẩng đầu mới phát hiện ba người đàn ông đều nhìn mình, hai sợ ngây người, một lạnh nhạt, "Nhìn cái gì vậy, chưa có xem qua cọp mẹ à!"

Tiếng vang quen thuộc, Lý Thi thầm kêu không tốt, kéo Diệp Ngôn qua ngã nhào lên trên đất, trong nháy mắt bụi đất tung bay, Diệp Ngôn hít mạnh một hơi, trong miệng tất cả đều là bùn.

Lý Thi đã nhanh chóng nhảy bắn lên, trên tay đem chiến đao, lưỡi hướng ra phía ngoài nghiêng qua đâm vào trong cổ của đối phương, dừng lại một lát chợt nhổ ra bên ngoài, chỉ có thể nghe được âm thanh động mạch đứt gãy, tiếp theo là xì một tiếng máu phun ra.

"Tôi nói này, có thể không cần luôn dùng cách này không." Diệp Ngôn tiện tay lau hai vết máu trên mặt, mùi máu tươi tràn vào lỗ mũi, đang oán giận, đột nhiên ngừng miệng.

"Thế nào?" Lý Thi hỏi.

"Đừng động, ngàn vạn đừng động!" Diệp Ngôn bò dậy, thân thủ nhanh nhẹn mà vòng qua chướng ngại vật chạy tới bên cạnh Lý Thi, "Có cảm biến bom."

Lý Thi cúi đầu, quả nhiên thấy bùn đất được dãn ra bên ngoài máy truyền cảm, ngụy trang vụng về khiến bọn họ không thể nhúc nhích.

"Giữ vững động tác này nhé, động một cái không chỉ anh đâu, ba người chúng ta cũng phải cùng đi trình diện." Diệp Ngôn chỉ chỉ hai người sau lưng, "Các anh qua bên kia cảnh giới, lúc này không cần quấy rối được rồi."

Hai tổ viên gật đầu một cái, một người trong đó đeo ống nghe lên, "Có thể liên lạc với đội trưởng."

Lý Thi vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền bị động tác của Diệp Ngôn ngăn trở, "Đại thần, xin ngài thương xót, đừng kích động, đừng kích động."

Lý Thi từ từ hít sâu, Diệp Ngôn nhanh chóng cắt đứt anh, "Còn có mã hóa, con mẹ nó, khốn kiếp!"

Lý Thi giương mắt, tổ viên đã sớm phối hợp ăn ý, lập tức tiến hành liên lạc với Tả Diệc, "Tổ trưởng, bắt được người sống, đang di chuyển tới hướng bên chúng ta."

Chẳng được bao lâu, liền nhìn thấy mấy người kéo một con tin bộ mặt đầy máu tới, Tả Diệc đi tuốt ở đàng trước, nhíu mày nhìn Diệp Ngôn đang đứng ở bên cạnh Lý Thi, "Này sao lại thế này?"

Diệp Ngôn đang ước đoán sức nặng, không đếm xỉa tới Tả Diệc, "Hắn vận số không được tốt."

Tả Diệc một cái liền nhận ra cô gái này là ai, "Em cần gì?"

"Mật mã, còn có tọa độ bom chủ." Diệp Ngôn chỉ chỉ vào nơi lộ ra dưới chân Lí Thi nói "Nói cách khác đây là phòng tuyến bên ngoài, bốn phía đều có, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ, bom chủ có lẽ chính là nơi phát ra phóng xạ."

Vài tổ viên đem con tin cột vào trên cây, Tả Diệc nhảy hai bước qua, đầu hơi chếch, tránh thóat hắn phun nước miếng, vẻ mặt lại vẫn như cũ là bộ dạng bất cần đời, "Tính khí quá nóng nảy không tốt nhé!"

"Dù sao cũng chết, ông đây còn mang theo được mạng của mấy người, thật sự quá giá trị."

"Ai ~ không thể nói như vậy" Tả Diệc cười từ trong quần lính rút ra dao chiến đấu chế nhiều chức năng, "Mày xem một chút, mặc dù chúng tao cũng muốn chết, nhưng mà không có chịu khổ nhiều như vậy đâu!" Vừa nói, vừa dùng dao ở trên người con tin khoa tay múa chân, "Biết cấu tạo trái tim không? Trái tim bên ngoài a! Có hai tầng màng" nói xong, cổ tay chuyển một cái, dao đã đâm vào, sau đó nhanh chóng rút trở lại, con tin nhất thời đau mà quát to một tiếng, sắc mặt biến thành như ma quỷ tái nhợt, Tả Diệc lau sạch sẽ máu trên cây dao, "Mới vừa rồi một ít, đã đâm xuyên qua. Nó sẽ từ từ hạ xuống, kiên nhẫn chờ một lát, mày có thể thấy ý nghĩa chân chính của suối phun rồi."

Đôi môi của con tin đã bắt đầu biến thành tím đen, hai tay vô lực mà rủ xuống đến hai bên.

Tả Diệc hài lòng vỗ vỗ mặt của hắn, "Chỉ một chuỗi con số cùng một tọa độ, nói cho tôi biết liền bảo cậu nhóc bên cạnh băng bó giúp anh! Còn được cứu trợ, đừng khẩn trương ~"

"30***, tọa độ *****"

Diệp Ngôn im lặng nhìn cái tên đàn ông yêu nghiệt này, không khác lúc bình thường là mấy, tồn tại đều nguy hại nhân gian, ngẩng đầu liền nói với Lý Thi: "Thật là khổ cực một đám người các anh rồi."

Vừa mới dứt lời, Tả Diệc liền di chuyển đến bên này, hai tay mở ra, "Lý Thi, hình như khẩu khí không giống lần trước cậu giải quyết con tin? Sao tôi cảm giác còn chưa đủ ác độc nhỉ?"

Diệp Ngôn khóe miệng rụt rụt, nhìn Lý Thi một cái. Lý Thi vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.

Diệp Ngôn đeo thiết bị lên, mười lăm phút sau, đối phương đã trả lời, "Đã tới tọa độ chỉ định."

Diệp Ngôn rũ mắt, trong đầu nghĩ ra từng vị trí chính xác cùng hình dáng của bom, tốc độ lời nói nhanh mà vững vàng và giao phó những bước dỡ bỏ bom, vừa nói mình vừa phối hợp bên kia bắt tay dỡ bỏ dưới chân Lý Thi. Ánh mắt của mọi người vẫn gắn với động tác ở tay Diệp Ngôn, gọn gàng, tung bay hoàn toàn không trải qua suy tính ở giữa các dụng cụ tinh vi.

"Người kia bên chuẩn bị xong chưa?"

"Vâng."

"Nghe tôi ra lệnh, năm giây sau cùng hành động."

"Ba, hai, một." Pằng - một tiếng, Diệp Ngôn tách ra một cái vòng móc trong đó, lấy ra chất lỏng ống nghiệm bên trong.

"Đồng chí, anh có thể động ~"

Lý Thi nhìn cô, cô nhìn Lý Thi, hai người cũng không nói lời nào.

"Tả đội trưởng, đứa nhỏ này là choáng váng nên sợ à?"

Tả Diệc vung tay lên, không để ý tới hai tên nhóc này, "Tôi là Tả Diệc, hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị thu đội."

Diệp Ngôn thu thập ba lô xong cũng chuẩn bị theo ở phía sau, lại bị người phía sau kéo lại.

"Em tên là Diệp Ngôn." Câu trần thuật quả quyết.

"Ừ" Diệp Ngôn gật đầu, "Nhớ tên tuổi ân nhân cứu mạng, ha ha ha."

Lý Thi có chút không xác định mà mở miệng, lần này, gần như là từng chữ từng chữ, "Tôi là Lý Thi."

Sấm sét giữa trời quang a!

Diệp Ngôn quay đầu lại, khí thế hung hăng mà nhìn chằm chằm anh, "Chính là anh cho tôi leo cây ở buổi xem mắt, làm tôi mất mặt?"

Lý Thi yên lặng gật đầu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net