Chương 3: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ 7 trong lành, tiếng chim đua nhau hót ca, trong một căn phòng nhỏ ánh nắng vừa kịp chiếu xuống khung cửa rồi xuống chiếc giường trắng bên trong là 1 cô gái tóc vàng đôi mắt cô gần hé mở.

Cô vươn vai bật dậy khỏi chiếc giường bước vào phòng vs vội khoác trên mình bộ áo màu xanh cùng chiếc quần jean đen , chiếc nón đen đinh tán kèm theo chiếc giỏ ngang tay mà cô chuẩn bị.

Vừa bước ra khỏi cổng nhà,cô bắt gặp được Min

Cô tỏ vẻ ngạc nhiên….. Tại sao Min lại biết nhà mình được
-         Nè, làm gì mà ngạc nhiên thế hả Ross. Min nhìn cô cười nói

Bấy giờ, cô thoát khỏi suy nghĩ và vội trả lời:
-         Làm sao cậu biết nhà tớ. Ross tò mò nhìn anh
-         À! Nếu tớ tra sổ liên lạc thì biết ngay mà.
-         Mà……..

Chưa kịp nói hết câu thì Min vội nói:
-         Bây giờ có đi thăm San không? Cậu mà hỏi nhiều quá không đi được là do cậu đấy nhá!
-         Hã? À, ùm. Thì đi.
-         Đi thì lên mau đi. Chụp lấy nè

Min đưa Ross mũ bảo hiểm rồi cô cũng nhanh chóng bước lên xe.

Trên đường đi, cô vui vẻ hát

                Tiếng hát cô tuy không hay nhưng đối với Min  nó hay đến lạ kì. Lần đầu tiên anh đã gần gũi một cô gái

  Một khoảng thời gian vi vu trong gió. Và rồi cũng tới được nhà San.

Cô bước xuống xe. Ngắm nhìn cánh cổng vĩ đại kia. Cánh cổng màu trắng tinh tế to lớn, cao ngất ngưởng kèm theo hai người bảo vệ kế bên cánh cổng. Ngôi nhà như một lâu đài tráng lệ vậy.

- Min à! Vào được không vậy? Cô lo lắng hỏi
- Được mà yên tâm đi! Không sao đâu! Min mỉm cười

- Ờ......
- Mà nhớ đó không được cách xa mình đâu đấy.
- Biết rùi! Khổ Min ghê
        Đi được một đoạn thì cô gặp được 1 khung cảnh rất là thơ mộng nhưng hình như co đã lạc mất Min

  Cô lo lắng, chạy mãi đi tìm anh nhưng không gặp được. Chán nản, cô ngồi bệch xuống sàn nhà.
          Lúc này, Min cũng mới biết được rằng anh đã lạc cô

   Ross đứng dậy. Lần này cô bình tĩnh đi và tìm xem có ai có thể giúp mình  không!


     Rầm.......

                   Không để ý cô đụng phải một người con trai. HÌnh như... rất rất là quen......
- Đau quá! Không có mắt à.
- A! Thành thật xin lỗi tại tôi...... Cô ngước nhìn người con trai phía trước mặt

Mái tóc hạt dẻ này, kèm theo đôi mắt đen dường như ẩn chứa 1 sự bí ẩn. Bộ quần áo sang trọng khiến anh ta trông cũng rất bảnh.
-  Lại là cô! Sao đi đâu cũng thấy vậy trời!
- Gì hả? Lại là anh à!

- Nè! Cô thích tôi hay sao mà dám tới đây luôn vậy.

- Hã? Cô ngơ ngác nhìn người này.

           Cô tự hỏi hắn ăn cái gì mà tự tin thấy ớn

- Hã cái gì! Cô điếc à! Đồ vịt con xấu xí. Hắn tức giận quát lớn

- Anh....anh dám...... Cô tức tối ngước nhìn

- Cô thật là mê trai đấy!

_ “Trai trong dấu ngoặc kép ấy! Thôi kệ anh ta, mình đừng nên gây sự nhỡ anh ấy biết được chỗ San thì sao.” Cô suy nghĩ

- À! Cho tôi...........

                Chưa kịp nói gì anh ta đã nhảy vào nói:
- Mà người nuôi dạy cô là ai vậy? Thật tình chắc người đó có kiến thức kém lắm, không có đạo dức hay sao mà.......
- NÈ! Đủ rồi đó. Anh thật là đồ......
- Đồ gì? Mà ai nuôi dạy cô thế cô nên về nhà khuyên họ đi là vừa
- Anh dám xúc phạm đến bà tôi. Tôi sẽ không tha cho anh. Ross nắm chặt tay lại, đôi mắt tóe lửa

- Ôi. Tôi sợ quá! Cô làm gì được tôi nào! Nhóc con! Anh nhếch miệng khinh thường cô

- Anh..........

                BỐP......

Một cú đánh xuyên sao hỏa, Ross đánh hắn như một bao tải ấy..

- Cô... ngon lắm! Hắn  tức đến bóc hỏa nhìn cô 1 cách thù hận

- Haìz, anh làm gì được tôi nào.

Ross đùng đùng bỏ đi. Ít nhất cô cũng nguôi được cơn giận một chút

                Và đúng lúc đấy cô lại gặp được San. Hình như cô thấy Ross đánh hắn

- Ủa? Ross…. San bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây

- Ơ.. San.... Ross cũng ngạc nhiên không kém

- Cậu đi theo tớ. Min đang đợi cậu đó. Cậu thật tình lớn rồi mà còn đi lạc nữa. San mỉm cười nhìn cô

- Hìhì! Ross gãi đầu có vẻ ngượng nhìn San

Và rồi San kéo nhanh Ross đi trong sự tức giận của anh chàng đang đứng đấy
.....

           Khi bước tới phòng San, Ross thật sự ngơ ngác

   Căn phòng quá đẹp. Nó dừng như rộng lớn so với phòng cô gấp 3-4 lần

- Đẹp quá! Ross ngắm nhìn một lúc rồi nói

- Quá khen! Đi! Mình ra ngoài vườn ngồi! San cười dắt tay cô ra ngoài sân vườn

..........Bất chợt.....

- Ủa, Ross.

Cánh cửa phòng San hé mở, 1 chàng trai bước vào và cất tiếng nói làm Ross giật mình
quay lại nhìn giọng nói

- Xin lỗi. Min đã làm cậu lo.

Ross ái ngại nhìn Min thật sự cô chẳng biết nói gì hơn là xin lỗi

- Không sao! 2 cậu nói chuyện đi! Mình không phiền, đi nhá!

- Ừ. Đi vui vẻ! San và Ross đồng thanh nói

Khiền cho Min lác đầu phì cười bước ra ngoài,...

- Ross ơi! Cậu đánh Yang ghê thật.

- Hã? Yang. Tên hắn là Yang à! Ross ngạc nhiên nói

- Ừ! Hắn là người anh được nhận nuôi từ ông nội mình. San mỉm cười nhìn người con gái ngây ngô này

- Ờ. Mình xin lỗi vì lỡ đánh anh họ cậu nha.

         Ross tỏ vẻ có lỗi nói với San khiến cho San một phen cười bể bụng

- Gì ..... Vậy...? Ross khó hiểu nhìn cô

- Cậu thật là......

- Thật là?

- Nói cho cậu biết luôn…. Anh Yang là hội trưởng. Biệt danh là “Ác quỷ”

- Ác quỷ thì đúng rồi! Cô phì cười

- Haìz! Cậu với Yang có khả năng “ Yêu lắm đánh nhau đau”

                San nhìn cô vui vẻ nói

-Ồ vậy á! Tớ không không không có bao giờ yêu hay thích kể cả làm bạn!Cô đứng dậy bực bội nói

-Vậy à? Ai biết đâu được nào

San mỉm cười cố gắng ghẹo cô

-Xì! Mình mãi là bạn nha! Ross vui vẻ nhìn San

Thực sự cô có cảm giác rất gần gũi kì lạ. San khác những người bạn trước kia…

-Ừ

                           ….Sau nhiều tiếng đồng hồ trôi qua…

Min trở về. Anh bước vào phòng nhỏ nhẹ nói với San và Rose

-Có phải tới giờ về rồi không? Mấy cô nương tám ghê

       Đột ngột có tiếng nói khiến cô và San quay lại liếc nhìn Min

-Cậu thật là! Mới có chút chứ nhiêu! Rose nheo mày

- Ừ! Tụi tớ vẫn còn nhiều chuyện cần nói mà

San buồn bã  nói

-Mấy thím nhìn đi khoảng 7h rồi đó! Min dựa vào tường ung dung nói

-Ơ đúng rồi! Mình còn phải về! Rose bật dậy nhớ rằng bà Lim đang chờ mình ở nhà

-Vậy hã? Cậu về đi kẻo muộn! Ngày mai tớ đi học lại rồi có gì mình tám tiếp nhá

                                San mỉn cười vui vẻ đẩy cô đi

-Ừ! Bye cậu nhá

-Ừ!

Rose vẫy tay chào rồi bước ra về…

                Cô cùng Min bước ra cổng… Anh chở cô về ngang con hẻm

Thì bỗng nhiên….

-Xuống xe! Rose mau xuống nhanh đi! Anh lo lắng dừng xe lại vội vàng nói với cô

-Có chuyện gì vậy Min? Cô khó hiểu sao anh cư xử kì lạ như vậy

-À..ờ…. Có chuyện ….Không gì đâu…

Nhưng cô cảm thấy một cái gì đó tanh tanh cứ xộc vào mũi mình

-Máu! Rose hét lớn lo lắng quanh nhìn Min

-Hã? Anh ngạc nhiên

“ Rose có thể ngửi được ư? Nếu cô ấy biết mình là ai thì nguy mất!” Anh thầm nghĩ

-Min! Nhìn kìa

Cô chỉ tay vào con góc hẻm

Có cái gì đó như cái bóng đen ảo. Mùi máu tanh cũng bắt đầu từ đó

                                …Bỗng….

-Confine ( giam cầm)

Âm thanh phát ra từ đâu đó phía trước.

                Câu nói vừa dứt thì một thứ ánh sáng chóe lên… Chíu thẳng vào góc phố

      Lúc này đây cô mới ngơ ngẩn nhìn rồi hét lớn khiến Min giật mình

-Nó là cái quái gì vậy!  Cô chỉ vào góc phố

Hiện vào mắt cô là một con quái vật đen đúa người bê bết máu kèm theo trên tay là một phụ nữ trẻ

-Vamipre cấp C. Ngươi sẽ bị tử hình vì tội hút máu người đến cạn khô….

-Grừ…Grừ… Chết tiệt! Tên đó nói với giọng khàn khàn nghe rất ghê sơ

Một người con trai bước lại gần. Anh ta cao to mặc bộ đồ có vẻ lỗi thời và cầm theo một quyển sách bước lại gần phía con quái vật.

-Vampire- Ma cà rồng ư? Trên đời này có ư? Cô quay người hỏi Min

                Khiến anh không biết trả lời làm sao

-Ơ…. Thì… Cậu thấy rồi đấy! Min lo lắng nói. Cô cảm thấy hình như anh đang sợ gì đó

“ Như vậy thì nguy mất” Anh nhìn cảnh tượng trước mắt

-Deadness (sự chết chóc)

Câu nói như một khẩu lệnh, một thứ gì đó rực đỏ chiếu thằng vào tim tên vampire ấy và hắn ta chỉ trở thành một đống cát bụi

-Cô gái này thật tội. Anh phẩy nhẹ tay vào đầu cô gái lập tức những ánh sáng nho nhỏ bay lên bầu trời.

Rồi anh đứng dậy bước tới chổ cô và Min

-Tôi không cần xóa kí ức hai người chứ!

-Hừm! Cô ấy không phải đâu! Min thở dài chỉ vào Rose

-Hã? Khiến cô ngỡ ngàng cái gì không phải chứ

-Jun… à không Hoo Min- thiếu gia phương Nam

Chàng trai kia ngước nhìn Min rồi mỉn cười cúi người chào

-Hừm! Thẩm phán Sri. Hân hạnh!

Anh khoanh tay dựa vào chiếc môtô nói

-Hân hạnh gặp cô Lee Rose! Vampire A

-Khoang, mọi người đang diễn kịch gì vậy? Tôi là con người không phải vampire! Cô khó hiểu nhìn Sri… Mọi thứ xung quanh cô là cái gì đó rất khó hiểu

-Ồ. No. Cô Ross. Thẩm phán tôi nhìn ai cũng thấy được con người thật.

Anh ta cười chỉ vào cô

-Thôi! Ross không phải đâu! Min chen vào vội nói

-Anh Min không nên nhìn bề ngoài… Cô ấy bị phong ấn sức mạnh nên không thể hiện ra ngoài…

-Các người đang nói cái quái gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu

Càng nghe Sri và Min nói cô càng ngày khó hiểu thêm

Recollection (  kí ức )

Anh lập tức cầm lấy tay cô, nhắm mặt lại……….

                Điều anh thấy lúc này đây là quá khứ của cô

-Không hề uống máu và uống huyết đơn như vậy là không phải vampire.Rốc cục mình đã đoán sai ư? Không thể có chuyện đó được.

Anh lẩm bẩm rồi mở mắt hẳn.

- Anh cầm tay tôi chi vậy?

                                 Cô vội vàng rụt tay lại

-Xin lỗi anh đúng rồi Min. Ta nên xóa kí ức!

Sri thở dài nhìn cô và anh

-Tôi đã nói trước rồi. Mà không thèm tin. Anh hậm hực nói

-Effaceable Recollection ( Xóa bỏ kí ức )

Lập tức cô gục ngã xuống đất

-Tôi chưa bao giờ đoán sai mà! Sri thất vọng ngắm nhìn Rose

-Cô ấy là người đặc biệt. Tôi cứ nghĩ như anh nhưng mà….

-Không phải… Sri tiếp lời anh

-   Với thể chất như cô ấy… Tôi sợ cô ấy sẽ nhớ ngày hôm nay!

Sri lo lắng nhìn Min khiến anh cũng lo không kém

-Không bao giờ với sức mạnh của anh mà!

Anh cố gắng an ủi

-Ừ 50/50. Hảy đưa cô ấy về đi. Nếu không tỉnh lại thì nguy…

Sri hối hả đi. Anh có cảm giác mình không hề sai

-Ừ!

Nói xong anh đỡ cô lên đặt cô vào chiếc xe mình rồi anh đọc thần chú

-Wakening ( thức dậy )

-     Ủa! Tớ đang ở đâu vậy?

Rose tỉnh dậy xoa đầu nhìn anh khó hiểu. Cô nhớ cái gì đó mà không hề rõ

- Haíz! Cậu tự dưng ngất xỉu làm tớ lo. Anh thở dài nói

-Hã? Ngất xỉu! Rose ngạc nhiên trước giờ cô chưa hề ngất. Tại sao lần này lại ngất.

 -Ngạc nhiên lắm á! Anh vui vẻ nói

-Chắc vậy! Thôi đi về đi! Bà Lim còn đợi ở nhà!

Cô mệt mỏi nói

-Ừ! Anh mừng rỡ vì cô không hề nhớ. Sức mạnh thẩm phán Sri thật ghê gớm

Vậy là anh chở cô về nhà, cô vội vàng chào anh rồi chạy nhanh vào nhà.

-Đó là………. Bà Lim sửng sốt nhìn Min

Bà đứng ngay cửa sổ đợi cô về thì bắt gặp cô và anh. 

-Con bé phải tránh xa thằng Min. Thật nguy hiểm khi quen biết con trai Jun Ris

Chợt cô chạy vào khiến bà giật mình nhìn cô nói

-Cháu làm bà giật mình đó.

-Dạ con xin lỗi. Cô hối lỗi nói

-À mà chàng trai rước con về lúc nãy!

-Sao bà? Cô khó hiểu nhìn bà

-Chấm dứt qua lại

Bà nghiêm nghị nói. Lời nói của bà làm cô ngạc nhiên

-Sao vậy bà? Cô tò mò nói

-Chỉ là bà không thích hắn. Vì vậy con nên cắt dứt nhanh cho ta

Bà nhìn cô dứt khoác nói

-Dạ! Cô vừa buồn bã vừa khó hiểu

“ bà lại như vậy nữa! Hễ không thích ai là không cho mình lại gần… cứ phải chuyển nhà”

                Cô thầm nghĩ

-Con lên lầu đi! Bà Lim vút đầu Ross rồi ngồi vào chiếc ghế đan len

-Vâng!

Cô vội vàng bước lên lầu, hình như cô cảm giác như bà đang giấu mình chuyện gì đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC