Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(10) Tâm động

"Cởi ra đi, để anh giúp em rửa sạch." Anh ấy đi về hướng phòng tắm.

"Em nói, hmm, không cần đâu." Tôi ngượng ngùng không dám nhìn anh ấy.

"Em như vậy nếu không rửa sạch sẽ không bôi thuốc được đâu, hiện tại em đi lại không tiện, đừng cử động, để anh giúp em." Lý Hạo Nhiên đứng ở bồn tắm mở nước.

Sau đó anh ấy lại đi ra, trên người vẫn mặc chiếc quần lót màu xanh navy.

"Anh giúp em cởi." Anh ấy lấy khăn lau khô bàn tay.

"Em tự mình làm được rồi." Tôi nói, một bên đem thắt lưng tháo ra, kéo khóa.

"Ha ha, em đang làm gì đó, không cần cởi quần áo đâu, cởi giày là được rồi." Vừa nói anh ấy vừa giúp tôi cởi giày.

"Không cần phải tắm sao?" Tôi hỏi anh ấy.

"Rửa chân là được rồi, muốn tắm?" Anh ấy hỏi lại.

"Không cần." Tôi khi ấy hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Anh ấy cúi đầu đem giày của tôi chậm rãi cởi ra, mắt cá chân phải của tôi thật sự đúng như lời anh ấy nói, so với ngày hôm qua sưng lên rất nhiều, là cái cảm giác bỏng rát ngứa ngáy, các tế bào bên trong giống như không yên phận di chuyển lung tung, và cũng giống như trái tim tôi ngay lúc này.

Cởi xong giày vớ, cũng không đợi tôi tìm dép, anh ấy trực tiếp đem tôi ôm vào lòng đi vào phòng tắm.

Tôi không biết phải làm sao, nhưng một chút cũng không muốn cự tuyệt, chỉ có chút lúng túng thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên có một người cùng giới ôm tôi như vậy, không phải, hình như lúc trước cũng có khoảng thời gian ba hay ôm tôi như vậy, chẳng qua là tôi hoàn toàn không nhớ được đầy đủ, không biết điều đó đã xảy ra cách đây bao lâu rồi.

Anh ấy đem tôi nhẹ nhàng đặt vào cạnh bồn tắm ngồi yên ổn, cẩn thận đem khăn đệm bên dưới.

Tôi cúi người dự định tự mình rửa chân, Lý Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, lại là nụ cười tươi như ánh mặt trời ấy.

"Đừng cử động, ngồi yên đi. Anh giúp em. Là anh hại em thành như vậy, em không cần ngại." Anh ấy vẫn như cũ thẳng thắn.

Tay anh ấy chạm vào chân tôi, tôi theo phản xạ run người một cái, tựa như bản thân đã khát khao một thứ từ rất lâu rồi, cuối cùng nó lại được đặt vào tay mình, đó là một loại vui sướng không sao tả được, nhưng mà cảm giác này vẫn cứ mơ hồ không thật.

Tôi lén nhìn trộm anh ấy, đôi mày của anh ấy rất rậm, sống mũi cao thẳng tắp, rồi lại thầm nghĩ, nếu như chân tôi vẫn không khỏi, anh ấy sẽ cứ như vậy mà chăm sóc tôi phải không, nếu được như thì tốt biết mấy.

Đây là một thứ cảm tình kì lạ, rõ ràng chỉ đơn thuần là cảm động, rõ ràng là tôi đang tận hưởng, thế nhưng vì cái gì tôi lại không muốn nó trở nên rõ ràng như vậy.

Rửa chân xong, anh ấy dùng khăn giúp tôi lau khô, sau đó giúp tôi bôi thuốc, cảm giác mát lạnh, thật sự thoải mái hơn rất nhiều.

"Hình chụp cô gái đó rất đẹp, là bạn gái ba năm của anh?" Tôi thử hỏi.

"Ừ, sao em lại biết là ba năm?" Anh ấy tiếp tục giúp tôi xoa bóp chân.

"Nghe nói thôi, hotboy như anh hẳn là một nhân vật có tiếng trong trường mà, haha" Tôi trêu chọc.

""Được rồi. Người được yêu thích nhất là Thẩm Dục Luân mới đúng. Em xem, lúc cậu ta đánh bóng luôn có một đám nữ sinh la hét cổ vũ. Rồi, tốt lắm, xong xuôi." Anh ấy cười cười.

"Tên cô ấy là Lý Tuyết, sau này thịnh hành cái tên Nhi gì đó, liền đổi tên thành Lý Tuyết Nhi, anh và cô ấy yêu nhau ba năm, cùng lớn lên trong một bệnh viện, có thể nói là thanh mai trúc mã, có điều chia tay rồi cũng không muốn nhắc nhiều nữa, lúc mới đến em có nhìn thấy khu nhà cho những đảng viên ưu tú không? Cô ấy sống ở đó!" Anh ấy nói tiếp.

"Có phải là cán bộ cao cấp ở khu này hay không, ha ha, khó khăn cho anh rồi, sau này đừng để em phải vào nhà giam thăm anh nha, ha ha." Tôi tiếp tục trêu ghẹo.

"Xem ra tên ngốc như em đã hồi phục rồi, tinh thần phấn chấn hơn hẳn nha." Anh ấy cũng cười.

Sau đó, ba anh ấy trở về, mặc bộ đồng phục cảnh sát, lái xe Hummer(1), giống như tôi dự đoán, Lý Hạo Nhiên đúng là một bản sao hoàn hảo của ba mình, ba anh ấy đặc biệt hòa nhã, một chút kiêu ngạo cũng không có, còn dặn dò căn dặn Lý Hạo Nhiên thoa thuốc thường xuyên cho tôi.

Trở lại trường, trước lúc đi ngủ, nhìn thấy Lý Hạo Nhiên đang nằm trên giường xem tạp chí thể thao, có điểm ngốc nghếch bắt chước theo một vài động tác trong đó.

Ba ngày sau đó, cuối cùng tôi cũng có thể an tâm mà ngủ, bây giờ chỉ còn đợi đến kì nghỉ sau khi hoàn thành kì thi.

Kết thúc ngày thi hôm đó, theo lời hứa, tôi mời Hoàng Bân đi ăn tối, đặt xong chỗ, tôi gọi cho Lý Hạo Nhiên, Thẩm Dục Luân, và Trần Huy cùng đến.

Thẩm Dục Luân sắc mặt tốt lên rất nhiều, bắt đầu cùng tôi nói đùa, Lý Hạo Nhiên sắc mặt vẫn hồng hào như cũ, Hoàng Bân vẫn như vậy đeo tai nghe nghiên cứu các thể loại âm nhạc của mình, Trần Huy đêm đó rất yên lặng, hình như cùng bạn gái phát sinh vài vấn đề nhỏ, nói cũng không nhiều.

Sau đó chúng tôi đi KTV(2), hơn nữa còn uống rượu, kì nghỉ cũng đã bắt đầu, gần đây mọi người xảy ra rất nhiều chuyện, hát hò cũng là một cách giải tỏa, danh hiệu ca vương lần này phải dành cho Hoàng Bân rồi, cậu ấy nghe nhiều bài hát như vậy đến lúc này cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Hai giờ khuya, tất cả mọi người mới giải tán, Trần Huy cùng Hoàng Bân là người vùng này, hiện tại cũng đã đem hành lí chuyển về nhà, chỉ có tôi là người ngoài vùng.

"Đi đến chỗ anh ở nha?" Lý Hạo Nhiên hỏi tôi.

Thẩm Dục Luân không nói gì, sắc mặt âm trầm, Thiên Chúa, xin ngài hãy tha cho con, con đã đáp ứng Thẩm Dục Luân trước rồi, không thể thất hứa được..

"Hạo Nhiên, anh nghe em nói nè, em hôm nay rất rất vui vẻ, cảm ơn anh, nhưng em đã hứa với Thẩm Dục Luân tối nay ở cạnh nói chuyện với anh ấy rồi, dù sao gia đình anh ấy cũng vừa gặp chuyện không may, thật xin lỗi anh." Tôi giải thích.

"Dẫn anh đi với, anh cũng muốn đi cùng, giường đủ lớn chứ?" Lý Hạo Nhiên đôi khi suy nghĩ cũng thật không được bình thường cho lắm.

Tôi quay sang cười xấu xa nhìn Thẩm Dục Luân, cùng Lý Hạo Nhiên nhìn sang dò xét.

"Giường của tôi không có khái niệm nhỏ, chỉ sợ hai người nằm không quen thôi, đi gọi taxi." Anh ấy vẫy tay ra hiệu cho xe, tôi và Lý Hạo Nhiên mỉm cười, Lý Hạo Nhiên thật thú vị, tôi cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ, có thể được ở cùng cả hai người, tôi không biết là do Thiên Chúa đang ban phước cho mình, hay đang lấy tôi làm trò tiêu khiển.

Ở ghế sau, tôi ngồi ở giữa, Lý Hạo Nhiên ngồi bên trái, tay còn đang cầm chai rượu vang, chuẩn bị trở về uống tiếp.

Thẩm Dục Luân bên phải, tay cầm điện thoại nhắn tin.

"Mệt quá đi, 4 ngày nay hôm nào em cũng ngủ đủ 8 tiếng, nhưng mà hôm nay đặc biệt vui vẻ, lát nữa uống tiếp." Tôi tự mình lẩm bẩm.

"Xích lại đây, dựa vào anh." Lý Hạo Nhiên nói.

"Ngủ ngon, tới sẽ gọi em." Tôi chưa kịp phản ứng, Thẩm Dục Luân đã xích lại gần lấy tay ấn đầu tôi lên vai anh ấy.

Sau đó, Lý Hạo Nhiên dùng tốc độ nhanh chóng đem chai rượu hung hăng ném ra ngoài cửa sổ.

(1) Đây là loại xe có bề ngoài hầm hố, được thiết kế để có thể vượt qua đủ loại địa hình, từ trèo núi đổ đèo đến lội sông lội suối, đặc biệt có thể được trang bị kính chống đạn, nhưng đến nay đã không còn sản xuất.
(2) Ý chỉ Karaoke í

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net