Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(11) Gia đình không thể chạm tới

"Em không buồn ngủ!" Tôi lập tức ngồi thẳng dậy.

"Ha ha." Thẩm Dục Luân cười lạnh hai tiếng.

Lý Hạo Nhiên đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không thèm để tâm đến bên này nữa.

Sau đố ba người im lặng suốt, lúc xuống xe, Thẩm Dục Luân đi trước, tôi cố ý bước chậm lại, len lén nhìn Lý Hạo Nhiên.

"Em nói, cái đó, anh không sao chứ?" Tôi ấp úng hỏi.

"Sao là sao? Anh đang rất vui vẻ đây, được nghỉ rồi, a a." Anh ấy trả lời.

"Vậy thì tốt, lúc nãy anh ném chai rượu suýt nữa thì hù chết em." Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lần này đến nhà Thẩm Dục Luân, tôi không cảm thấy xa lạ nữa, nhà anh ấy như thể đã biến thành nơi duy nhất tôi có thể dung thân ở cái thành phố này. Những đêm cô đơn ghé đến đây đã thành thói quen, nhưng tối nay lại có chút bất đồng.

"Dép ở cửa, muốn cởi giày thì cởi, không muốn thì thôi, hôm nay là ngày vui, tôi xuống lầu mua rượu, chúng ta tiếp tục uống." Tâm tình Thẩm Dục Luân dường như đã tốt lên nhiều lắm.

"Trễ thế này rồi, ai còn bán rượu chứ, hay là để ngày mai đi, em sẽ uống cùng các anh xong mới về nhà!" Tôi nói.

"Không sao, để anh đi mua cùng cậu ta, em tắm trước đi." Lý Hạo Nhiên cũng bắt đầu quạt gió thổi lửa.

Sau khi bọn họ ra ngoài, tôi liền nhanh chóng đi tắm, thật sự là đau chết người, trong đầu thầm nghĩ, hai tên khốn kiếp chỉ giỏi giả vờ làm người lương thiện, bây giờ đó, vừa nhắc đến rượu liền lập tức ném tôi sang một bên. Bất quá có hơi lo lắng chút, lúc trước hai tên kia khi cùng chơi bóng rổ cũng có xích mích với nhau, nhưng đều là chuyện nhỏ,tối nay lỡ như rượu lên não rồi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tắm xong, cuối cùng cũng thư thái, tôi đi tới tủ quần áo của Thẩm Dục Luân, chọn một chiếc áo T-shirt màu trắng, trên đó còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, nghe như mùi trên người mấy em bé ấy, đúng rồi, là mùi của Thẩm Dục Luân, không biết đã giặt chưa nữa, dù sao tôi cũng không bận tâm lắm. Sau đó tôi thấy một album ảnh thật dày, trong đó chắc không có bí mật gì riêng tư đâu ha, tôi tò mò mở ra.

Tấm thứ nhất là ảnh chụp gia đình, đứa bé đứng giữa toét miệng cười ngọt ngào, sún mất một răng cửa nhưng hàm răng rất trắng, đôi lông mày rậm đen nhánh, dáng vẻ rất mạnh khỏe. Chỉ cần nhìn hàm răng trắng tinh kia, tôi liền xác định đây là Thẩm Dục Luân, bên cạnh là ba mẹ anh ấy, trên mặt ai cũng rạng rỡ, có điều không thấy người bà anh ấy thường nhắc tới.

Tấm thứ hai đứa bé kia vẫn là toét miệng cười, lần này cái răng cửa thứ hai cũng "mất tích", ha ha, nhưng nụ cười vẫn đặc biệt đáng yêu, ba mẹ vẫn đứng bên cạnh anh ấy, nhìn cảnh vật thì hẳn là được chụp ở núi Thái Sơn, bởi vì khi còn bé ba từng dẫn tôi đến đó du lịch qua.

Tấm thứ ba, đứa bé kia bắt đầu mọc răng cửa rồi, trên mặt vẫn là nụ cười toe toét, chẳng qua phảng phất đã mất đi chút vui vẻ cùng sự ngây thơ lúc trước, bên người không còn đầy đủ cả hai người thân nữa, chỉ còn một mình ba dẫn anh ấyn đến công viên mà thôi.

Tấm thứ tư đứa bé kia không còn cười nữa, chỉ còn sự lạnh lùng cùng thờ ơ, bên người không còn ai nữa, chỉ có mình anh ấy cô cô độc độc đứng ở quảng trường, tôi bất giác cảm thấy đau lòng, bởi vì bắt đầu từ năm sáu tuổi cho tới bây giờ, tôi cũng giống như vậy, luôn đơn độc một mình.

Tấm thứ năm đứa bé kia ước chừng đã khoảng bảy tám tuổi, anh ấy lại bắt đầu cười, được người bà nội hiền lành ôm trong lòng, bà nội cũng đang cười, đây là tấm ảnh khiến tôi cảm thấy ấm áp nhất. Bà lão đôn hậu kia chính là bà nội của Thẩm Dục Luân, hy vọng bà nội trên Thiên đường vẫn sẽ vĩnh viễn bảo vệ Thẩm Dục Luân, anh ấy thật sự là một thiếu niên tốt, chẳng qua thường thường không biết phải thế nào mới có thể bày tỏ cảm xúc mà thôi.

Những tấm tiếp theo đa phần là ảnh chụp của Thẩm Dục Luân cùng bà nội, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện những tấm anh ấy chụp một mình.

Tấm cuối cùng là ảnh chụp hôm sinh nhật, vừa nhìn đã biết bữa tiệc được tổ chức ở quán bar chúng tôi hay ghé, bởi vì gian phòng trang nhã trong ảnh chính là gian mà lần nào đến Thẩm Dục Luân cũng kiên quyết bao trọn.

Nhìn ngày tháng nơi góc ảnh hẳn là mới được chụp gần đây, bởi vì Thẩm Dục Luân vẫn mặc chiếc áo khoác Puma yêu thích, trong ảnh còn có một nam sinh xa lạ, nhưng do góc chụp nên chỉ có thể trông thấy nửa bên mặt, trên tai cậu ta đeo chiếc bông tai hình đầu lâu, là McQueen, nhãn hiệu nổi tiếng bên Anh quốc, tôi vừa liếc một cái là có thể nhận ra. Cậu nhóc kia thuộc tạng người cao gầy, vóc dáng có chút tương tự với tôi. Ảnh bị ngược sáng, cảnh vật bên góc hơi mờ nhạt.

Rốt cụộc lúc ấy xảy ra chuyện gì? Cậu trai trong hình là ai? Thẩm Dục Luân với cậu ta có quan hệ thế nào?

Chuông cửa đột ngột vang lên, tôi nhẹ gập album lại, nhanh chân đi ra mở cửa.

"Không mua được rượu nho, rượu trắng em lại không thể uống, chỉ có bia, Thẩm thiếu đành phải ủy khuất ngài rồi. Em tối nay phải bồi hai ca uống hết mình nha. Nghỉ học rồi, xem em lần này lấy gì làm cớ?" Thẩm Dục Luân ôm một thùng bia.

Lý Hạo Nhiên cũng cười cười, trên tay là một túi đồ nhắm.

"Được, hôm nay nghe lời anh hết, You are the boss!" Tôi cũng không cự tuyệt, nghĩ đến về nhà phải đối mặt những người đó, tôi chỉ muốn uống cho thật say, về nhà đối với tôi mà nói chẳng khác gì bị đưa ra pháp trường.

"Ngoan như vậy, vậy kêu tiếng ca ca nghe nào!" Sau nhiều ngày như vậy, Thẩm Dục Luân cuối cùng cũng nở nụ cười.

"Anh mơ đi!" Tôi có lúc thật sự đã nghĩ, nếu như anh ấy suốt đời không mở miệng thì tốt biết mấy.

Sau đó Thẩm Dục Luân đẩy sofa đến cạnh bàn ăn, nói đây là phúc lợi đặc biệt cho 'thương binh', anh ấy và Lý Hạo Nhiên thì ngồi trên ghế gỗ.

Chúng tôi đầu tiên nhấp một ngụm nhỏ, lượng cồn khá cao, cộng thêm tối nay ở KTV đã uống nhiều như vậy, bia vừa trôi qua cổ họng tôi đã cảm thấy có chút choáng váng.

Tiếp theo Lý Hạo Nhiên đề nghị chơi trò Truth or Dare, nói rằng chỉ uống không thì chẳng có gì thú vị, đa phần chúng tôi đều chọn Truth, mọi người nhân cơ hội không ngừng đặt câu hỏi, giống như rất nóng lòng muốn biết quá khứ của nhau, tôi thậm chí nghĩ rằng, tối nay uống rượu là giả, khai thác bí mật mới là thật.

Vòng thứ nhất là tôi thua.

"Câu đơn giản trước nhé, chuyện ghét nhất là gì?" Thẩm Dục Luân hỏi.

"Về nhà." Tôi thu lại nét cười, nâng ly uống một hơi.

Sau đó hai người bọn họ liếc nhìn nhau, Lý Hạo Nhiên muốn nói sang chuyện khác liền hỏi tôi một vấn đề khác.

"Có gặp được người mình thích trong ngôi trường này không?" Hai người bọn họ nhìn tôi chằm chằm.

"Có!" Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hạo Nhiên, bất đắc dĩ cười cười, lại uống thêm một ly.

"Được rồi, em làm gì thế? Như vậy sẽ say đó, không dám trả lời thì mới phải uống." Thẩm Dục Luân nói.

'Hai người toàn hỏi những vấn đề vớ vẩn không à.' Tôi thầm nghĩ.

Vòng thứ hai Thẩm Dục Luân thua.

"Anh phải trả lời vấn đề lúc nãy anh hỏi em, ghét chuyện gì nhất?" Tôi nói, cơ hội báo thù đến rồi.

"Giống em thôi, về nhà, trở về nhà ba anh, trở về nhà mẹ anh, à, mà hai nơi kia cũng không thể gọi là nhà. " Thẩm Dục Luân nâng ly uống cạn.

"Có đang thích ai không?" Lý Hạo Nhiên vẫn hỏi vấn đề như trước.

"Có!" Thẩm Dục Luân nhìn tôi cười rất dịu dàng, Lý Hạo Nhiên nhìn anh ấy, hơi hơi suy tư.

Sau đó bọn họ còn hỏi rất nhiều vấn đề, cụ thể là gì tôi đã nhớ không rõ lắm, tóm lại đều là chút chuyện lặt vặt, cười, khóc, bày tỏ bức xúc, cười đùa ầm ĩ.

Lúc tỉnh ngủ đã là 11 giờ trưa, ba người chen ở chúc trên một chiếc giường, tôi còn bị cưỡng ép nằm ở giữa.

Lý Hạo Nhiên chỉ mặc một cái quần lót, là loại ôm sát cơ thể, tôi còn có thể thấy cục u thật lớn nổi lên trong lớp vải, chân anh ấy gác ngang qua người tôi, liếc mắt xem một cái, ai nha, anh ấy ngủ mà cũng cười kìa, hơn nữa còn rạng rỡ như ánh mặt trời vậy.

Thẩm Dục Luân nằm nghiêng đối mặt với tôi, miệng ngậm chặt khớp xương ngón trỏ, bộ dáng thật ngây thơ, một tay khác đặt trên ngực tôi, tình cảnh giống hệt bữa ở quán bar vậy, chỉ có điều hôm nay người bị ôm là tôi chứ không phải anh ấy.

Sau đó, hai tên sâu lười cỡ lớn rốt cuộc cũng thức giấc, Lý Hạo Nhiên là dạng người chỉ cần mở mắt là sẽ lập tức tỉnh táo, anh ấy xuống giường đi vào phòng tắm. Thẩm Dục Luân thì hoàn toàn trái ngược, ngồi dậy, nằm xuống, ngồi dậy, nằm xuống, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa xua anh ấy đi mua bữa sáng cho cả ba, lúc này hồn anh ấy mới xem như chính thức trở về nhân gian.

Sau đó bọn họ cùng tôi trở về trường học lấy hành lý, tiễn tôi ra sân bay, khoảng 7 giờ tối thì tôi tới nhà.

Thật ra đồ đạc của tôi chỉ vỏn vẹn có một valy cỡ nhỏ, cũng không nặng gì lắm, nhưng hai người sống chết kiên trì, cuối cùng ba người chúng tôi vẫn là cùng nhau xuất hiện ở sân bay.

Lấy được vé máy bay tốt, tôi vô cùng tự nhiên nói với bọn họ: "Không cần nói gì nữa, hai tiếng sau em báo bình an cho hai người biết, mau quay về đi."

"Nói cái gì vậy! Hừ!" Thẩm Dục Luân nói.

Lý Hạo Nhiên trái ngược với dáng vẻ hàng ngày, sắc mặt hơi u ám, mỉm cười.

Sau đó hai người nhìn tôi đi qua cửa an ninh, sau khi kiểm tra an ninh xong, tôi lại xoay người nhìn về phía họ.

Thẩm Dục Luân vẫn cứ vẫy tay về phía tôi, tôi lại nhịn không được liếc sang Lý Hạo Nhiên một cái, bởi vì tất cả mọi thứ lúc này cảm giác cứ như một giấc mơ nhẹ nhàng không chân thực vậy.

Chỉ thấy Lý Hạo Nhiên cúi đầu nhắn tin, tôi đành chịu, tiếp đó cùng Thẩm Dục Luân vẫy tay chào, quay đầu bước về hướng cửa bay A8.

Di động rung lên, là tin nhắn của Lý Hạo Nhiên: "Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, đừng lo lắng, em vẫn còn có mọi người mà, tết âm lịch anh sẽ đến tìm em, ông bà ngoại anh cũng ở đó, hai tuần sau sẽ đến gặp em, ngoan nhé!"

Máy bay hạ cánh thuận lợi, bởi vì tôi chưa kịp chuẩn bị, vừa xuống máy bay liền lập tức phóng đến phòng thay đồ ở sân bay.

Thay áo khoác màu đen, quần tây, áo sơ mi, tất cùng giày da, Thẩm Khải Ni, mày phải thật tuyệt!

Trước khi về đến nhà gặp mẹ, tôi phải chuẩn bị thật tốt.

Sau đó thật sự giống như dự đoán, chỉ có mình tài xế đến đón tôi. Đến trước xe tôi nhanh chóng mở cửa bước vào, cũng giống như nửa năm trước khi cùng mẹ rời khỏi ba. Tôi không muốn người khác cảm thấy tôi như đang cần bất cứ thứ gì, bởi vì tôi thực sự cái gì cũng không thiếu.

Sau khi vào cửa, mẹ đang ngồi ở phòng khách nghe điện thoại, tôi chào mẹ, mẹ gật gật đầu, sau đó cau mày che ống nghe lại nói "Đợi một lát ra ngoài ăn cơm với khách, đang mặc cái gì vậy, đổi bộ khác chín chắn hơn đi."

Mẹ, cái này là chín chắn nhất rồi đó, tôi nghĩ.

Trái lại dì Lâm, làm bảo mẫu cho nhà tôi gần 8 năm nay, còn quan tâm tôi hơn.

"Sao lại mặc ít như vậy, không thấy lạnh sao? Để dì lấy cho con ly sữa nóng." Dì Lâm nói.

"Không sao, không cần đâu, con hiện rất tốt, con về phòng trước chuẩn bị một chút, đợi xong xuôi cùng mẹ ra ngoài ăn cơm." Tôi nói.

Sau đó tôi thay một bộ khác, thực ra cũng phải chọn tới chọn lui nhiều lần, chỉ là tôi muốn chọn màu đen, mẹ lại không thích. Sau đó tôi liền thay thành áo sơmi kẻ sọc năng động, thắt cà vạt, và mang đôi giày da mẹ mới mua.

Đến đại sảnh khách sạn, chân tôi vẫn còn hơi sưng, mẹ lại kiên quyết muốn tôi đi bộ thật lâu, giày mới lại đau chân, thế nên một mảnh da bị tróc ra.

"Mẹ, giày này hình như hơi nhỏ, đau chân, chảy máu rồi." Tôi nhìn mẹ than phiền một chút.

"Chân con không phải size 39 hay sao, như thế nào lại nhỏ? Cố chịu một chút, bây giờ cũng đến khách sạn rồi." Mẹ không nhìn tôi.

"39 là năm ngoái, hiện tại đã là 41." Tôi nói với mẹ.

Mẹ cười, không nói, hình như cũng không còn gì muốn hỏi tôi.

Sau đó khách hàng đến, mẹ liếc sang nhìn tôi một cái, khẽ mỉm cười, ra hiệu ngầm khách hàng đã tới.

Mẹ vừa ra hiệu, tôi lập tức ngẩng đầu, nhanh chóng đứng lên, nở nụ cười, cùng mẹ trực tiếp hướng vị khách hàng đi đến.

Khách sạn sơn màu cam được ánh sáng trong suốt như thủy tinh từ các ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống, phả lên tường rồi hắt trên thảm khách sạn, lại chiếu lên trên menu của người phục vụ, phản chiếu lên tấm hợp đồng trên tay mẹ, cuối cùng lan trên khuôn mặt mỉm cười gượng gạo của tôi, những điều này giống như cảnh đã từng xuất hiện trên tạp chí Vanity Fair vậy.

Khách hàng là một cặp vợ chồng già, người phụ nữ trên người mặc một thân LV, ý của tôi là nói, túi xách hiệu LV, ví cũng hiệu LV, mặc bộ lễ phục sẫm màu cà phê, khoác trên người áo khoác cũng hiệu LV, hoa văn đều là từ các tác phẩm kinh điển. Có lẽ kể từ lần đó về sau, tôi bắt đầu chán ghét hoa văn họa tiết, cho nên hiện tại tôi chỉ chọn mua các loại ví da nhãn hiệu LV không có hoa văn họa tiết.

Ngồi vào ghế, tự bó mình trong áo sơmi khiến tôi giống như ngạt thở. Tôi muốn thoải mái dựa lưng vào ghế, nhưng hiện tại trong tình huống này, chắc chắn là không được rồi, chỉ có thể ngồi một phần ba ghế, thẳng tắp như chữ B.

9 giờ tối cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi, về đến nhà tắm rửa mới nhớ ra chưa mở máy, tin nhắn đầu tiên nhận được là của Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên, cũng tốt, ít ra tôi cũng không phải là hai bàn tay trắng.

Dì Lâm đem cho tôi urgo để dán.

"Sao chân lại trật đến nông nỗi thế này, hai ngày này con đừng đi bộ nữa." Dì Lâm đau lòng nói, là thật sự đau lòng, tôi có thể nhìn ra được.

Thực ra tôi vẫn chưa thích nghi được với ngôi nhà mới này, rất xa lạ.

Tiếp đó tôi đến thư phòng tìm sách để xem, đồ dùng trong thư phòng vẫn còn mới, tôi nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi đến bàn làm việc nhìn thấy một tờ giấy li hôn đặt trên đó.

Tôi hiếu kì cầm lên, tiếng tim đập nhanh dồn dập, chính là tờ giấy này, đã kết thúc cuộc hôn nhân 20 năm của ba mẹ tôi.

Mở ra xem, phần đầu là phân chia tài sản gì gì đó, quyền nuôi con ở đây cũng đúng là của mẹ, nhưng mà ở phần kí tên cuối cùng, chỉ có một mình ba kí, ngày tháng cũng đã là nửa năm trước.

Tôi cầm tờ giấy chạy thẳng vào phòng khách, mẹ đang ngồi xem tin tức.

"Tại sao phải làm như vậy chứ? Không phải nói là từ bỏ rồi sao? Cái này đã nửa năm rồi mà! Ba vứt bỏ chúng ta như vậy còn không đủ sao? Ba ở bên ngoài yêu đương vụng trộm sáu năm đối với mẹ thực sự là không có việc gì ư? Vì cái gì mà không buông?" Tôi không kiểm soát được bản thân hỏi mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net