Chương 15 ( Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(15) Bạo lực là không tốt (hạ)

Vừa lên tầng hai, dưới đất đầy tóc của mẹ, một nhúm lại một nhúm nữa, chứ không phải là từng sợi. Tôi không dám trực tiếp bước vào phòng mẹ, mà bị dọa chạy vào thư phòng, tiện tay lấy một cái hộp bút. Tôi quỳ trên mặt đất, điên cuồng mà đem từng sợi tóc bỏ vào, không, phải là vơ lấy cả nắm tóc nhét vào mới đúng.

Nước mắt nóng hổi, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, mũi cay cay, tay run rẩy, tôi rất sợ mẹ thấy những hình ảnh này, cho nên đem tóc giấu hết đi.

Sau đó thuận tay đem hộp bút đặt xuống đất, hướng phòng mẹ đi vào.

Mẹ đưa lưng về phía tôi, ngồi ở trên giường, ôm tay, không kéo rèm cửa, nhưng vẫn nhìn về phía ngoài cửa sổ, không khóc, nhìn một điểm cũng không có gì khác lạ, mẹ vẫn như trước ngồi thẳng.

"Lại là ông ấy! Đúng không? Lại bắt đầu?" Tôi nức nở hỏi.

"Không có việc gì, đi tắm rửa, ngủ sớm một chút đi ." Mẹ vẫn chưa hề quay đầu lại.

"Không có việc gì? Cái này mà mẹ gọi là không có việc gì? Cả căn nhà rối tung lên, mà gọi là không có việc gì? Nhiều lần như vậy rồi, cái này gọi là không có việc gì sao? Hiện tại chúng ta cũng đã ở riêng, cái này gọi là không có việc gì?" Tôi trở nên mất kiểm soát.

"Tốt rồi, con đi ra ngoài đi, mẹ muốn ngồi yên tĩnh một lát." Lần này mẹ ngữ khí ôn hòa hơn một chút.

Tôi lấy điện thoại di động, tìm được số của ba, đã nửa năm chưa liên hệ rồi vì cớ gì ông ấy luôn xuất hiện như một cơn ác mộng, bà nội, mẹ, tôi, bác gái, bác trai, chưa một người nào may mắn thoát khỏi.

Tôi trước tiên gửi cho ba một tin nhắn: "Ông đang nghĩ gì thế? Ông muốn làm gì? Ông nghĩ mẹ con tôi rất bé nhỏ? Giờ tôi tới tìm ông!" Sau đó tôi quay đầu bước đi.

Buổi sáng cuối cùng cũng tới, tôi đi xe về hướng nhà của ba. Trên xe rốt cuộc nghẹn ngào khóc lên.

Vừa đến nhà của ba, ông đã đứng đợi ở cửa, áo sơ mi rách toang, ước chừng cũng đã đợi một hồi lâu.

"Ông muốn thế nào! Xin lỗi mẹ tôi đi!" Tôi nắm tay lại, ba nói đúng, tôi cũng không thể thực sự đánh ba, ông ấy một thân toàn mùi rượu.

"Vào nhà rồi nói!" Ba ngược lại rất tỉnh táo, không hề giống người say.

"Xin lỗi mẹ tôi!!! Ngay lập tức!!!" Tôi không khống chế được rống lên, trước mắt ngoại trừ yêu cầu này, tôi cũng chưa nghĩ ra cái gì khác.

Sau đó, ba tát tôi một cái rất mạnh.

"Con dùng thái độ này để nói chuyện với ba sao?" Ông ấy giận đến phát run.

Haha, không có việc gì, từ nhỏ đến lớn đã trúng không biết bao nhiêu bạt tai. Trước kia khi còn bé, bị đánh tới ù tai chảy máu mũi, từng này đau đớn thì có xá gì.

"Haha, không có gì khác sao? Chỉ có như vậy?" Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt ba, cười lạnh.

Sau đó ba đánh một quyền vào huyệt thái dương của tôi, một đường lôi tôi vào nhà.

Vào phòng, chứng kiến nhà của ba cũng đầy bừa bộn, xem ra trước đó cũng ở đây phát tiết rồi, nhưng còn chưa đủ. Trong nhà chỉ có mình ông ấy, người phụ nữ ở cùng ba 6 năm trời cũng không thấy bóng dáng, tôi vừa ngẩng đầu, ba lại một quyền đánh tới.

Đón lấy một cước đá lên ngực, tôi ngã vào bàn trà bên cạnh, đúng lúc này cánh cửa bị mở ra.

"Dừng tay!!! Đánh tôi đây này, ông đánh con còn chưa đủ hay sao?" Mẹ chạy đến.

Ba lại đến túm tóc mẹ, tôi xông lên cũng chỉ có thể ngăn cản, tôi lại không thể đánh ba, cuối cùng chỉ đành nói.

"Mẹ, ra ngoài, đi mau! Không được đánh mẹ tôi, ông dừng tay lại, không được đánh mẹ tôi!" Tôi đã không thể khống chế được hét vào mặt ba.

"Hay cho việc cô xúi giục con! Nhất định là cô, giờ nó mới không biết còn có một người ba này, nửa năm đều không liên lạc với tôi, trở về cũng không nói với tôi, điện thoại không gọi, tin nhắn cũng không gửi!" Ba lại tiếp tục đánh, đá tôi. Cứ thế ba người chúng tôi loạn thành một đoàn.

Về sau tóc của tôi cũng bị ba túm lấy, cảm giác như da ở khắp thân thể đều bị kéo ra vậy.

Mẹ ôm lấy cái bình hoa đập xuống lưng ba, ông lại đem tôi đè xuống đất đánh, tôi cảm thấy phía sau lưng rát buốt lạnh lẽo, thì ra là đâm phải mảnh vụn thủy tinh.

Sau đó ba chuyển hướng lại đánh mẹ, tôi lại đứng dậy ngăn cản giúp mẹ. Khoảnh khắc này, tôi mới biết được, tôi yêu mẹ nhiều đến vậy.

Đột nhiên ba dừng tay, mẹ rốt cuộc khóc lên, hai người nhìn tôi, hoàn toàn đông cứng.

Làm sao vậy, giờ tôi mới kịp cảm thấy lưng và mắt cá chân đau đớn vô cùng, cúi xuống nhìn, đều là máu.

Mẹ bắt đầu gọi điện thoại, như muốn báo cảnh sát.

"Xong rồi! Mẹ, chúng ta đi, không có chuyện gì đâu! Việc nhỏ thôi! Hai người không mất mặt, nhưng con thấy xấu hổ!" Tôi nói với mẹ.

"Nếu như hôm nay rời đi rồi, vậy sau này tôi chấp nhận không bao giờ thiếu nợ ông cái gì nữa, không, là Thẩm tổng, hiện tại công ty đã thuộc quyền sở hữu của ông rồi, không phải nói không thể gọi ba ở công ty sao? Về sau tôi sẽ không gọi ông là ba nữa." Nói xong, tôi cắn môi khập khiễng đi ra ngoài, mẹ tiến lên dìu tôi.

"Tôi như bây giờ, ông nếu như thấy chút nào đau lòng, đều sẽ khiến tôi thấy sảng khoái. Tôi hận ông!" Đi ra ngoài một chút, tôi quay đầu lại nói với ba.

Ba khóc, mẹ khóc, lòng tôi như bị một ngàn thanh đao lăng trì xử tử tại chỗ.

Đi đến bệnh viện băng bó kỹ miệng vết thương, bác sĩ kiên trì bắt tôi phải nằm viện một đêm.

"Đêm nay mẹ ở lại ngủ cùng con, được không?" Mẹ cười, nụ cười ngập nước mắt.

"A!" Tôi rất vui vẻ, chưa bao giờ vui đến như vậy!

Mẹ ngủ bên cạnh giường, cách tôi rất gần, tôi đưa lưng về phía mẹ, bởi vì tôi sợ bà nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi.

"Hối hận sao? Làm căng với ba, giờ mẹ cảm thấy hối hận rồi?" Tôi hỏi mẹ.

"Không hối hận, hết thảy đều là quyết định của mẹ, cho nên tuyệt đối không hối hận. Trước kia trong nhà phản đối mẹ với ba con kết hôn, mẹ và ba con quen nhau, là vì ba con làm trong xưởng dệt của ông ngoại, lúc đó chỉ là công nhân. Mẹ và ba con yêu nhau, người cả nhà đều phản đối. Sau đó mẹ cố chấp cùng ông ấy ở một chỗ, ông bà ngoại con lúc đó cắt đứt toàn bộ liên lạc với mẹ, mãi tới khi sinh con, mới bắt đầu dần dần tiếp nhận chúng ta. Vô luận như thế nào, 20 năm nay, là do chính mẹ lựa chọn." Mẹ nói.

"Ký tên đi." Tôi nói với mẹ.

"Hiện tại đừng nói chuyện này! Sự tình giữa mẹ và ba con, mẹ sẽ xử lý tốt!" Mẹ nói.

"Mẹ, kỳ thật không phải vì tiền, đúng không, là mẹ còn ôm hy vọng, muốn ông ấy quay trở lại!" Tôi hỏi.

"Ngủ đi, hôm nay mẹ xin lỗi con, làm cho con phải chịu khổ rồi." Mẹ nói.

"Mẹ, chúng ta về sau có thể thường xuyên cùng nhau nói chuyện như thế này chứ?" Tôi quay lại, nhìn mẹ.

Mẹ cười gật gật đầu.

Tỉnh dậy mẹ đã không còn trong phòng bệnh, đoán chừng lại đi xử lý công việc bề bộn. Xem ra tính mẹ khó có thể mà thay đổi, việc kinh doanh đặt lên hàng đầu, miệng vết thương đã không còn đau, chỉ thấy nhức ở một số gân mạch, còn có da đầu bởi vì kéo bị thương.

Sau đó nhớ tới cuộc hẹn ngày mai cùng Lý Hạo Nhiên, tôi chỉ có thể cầu nguyện ngày mai có thể xuống giường đi lại, tôi không muốn bỏ qua từng giây phút bên anh ấy, cẩn thận tìm mới phát hiện, không thấy điện thoại đâu, đoán chừng tối hôm qua đánh rơi trên xe hoặc nhà của ba.

Giữa trưa mẹ trở về, mang theo cháo cho tôi, 30 Tết húp cháo cảm giác thật khác lạ.

Sau đó mẹ cười thần bí, lấy ra một phong thư đưa cho tôi.

"Cái gì?" Tôi mở phong thư ra xem, là đơn ly hôn của ba mẹ, mẹ đã kí bên cạnh tên của ba.

"Mẹ, thực xin lỗi !" Tôi không biết nên khóc hay cười.

"Từ nay về sau mẹ chỉ còn con thôi." Mẹ vuốt đầu tôi nói.

Tôi có chút khó khăn gật đầu.

Buổi chiều mẹ đưa tôi về. Về đến nhà, bên trong đã trở nên sạch sẽ, không còn bừa bộn giống ngày hôm qua, điện thoại đã mất, không biết Thẩm Dục Luân với Lý Hạo Nhiên có tìm tôi không, bọn họ đêm nay làm cách nào qua đây.

Buổi tối tôi lại cùng mẹ hàn huyên một đêm, sau đó sớm lên giường đi ngủ.

Nhớ tới hôm nay mẹ cho tôi xem đơn ly hôn, tôi rõ ràng vui vẻ như vậy, đến cùng là tôi đang nghĩ gì? Tất cả trẻ em đều trăm phương ngàn kế muốn ba mẹ cùng một chỗ, tôi lại hy vọng bọn họ triệt để tách ra.

Giữa trưa ngày thứ hai, cùng mẹ ăn cơm, tôi nói với mẹ: "Mẹ, Lý Hạo Nhiên hôm nay hẹn con, con muốn ra ngoài!"

"Không được! Chân con đã như vậy, sao có thể ra ngoài! Không nên không nên! " Mẹ cau mày nói.

"Mẹ, con không liên lạc được với anh ấy, điện thoại của con mất rồi, con xin mẹ, con thực sự muốn đi! Con đã hẹn anh ấy rồi!" Tôi nói.

Lần trước đã để anh ấy trong gió rét trước sân chờ tôi đến nửa đêm, tôi lần này nhất định không thể để anh ấy chờ, hơn nữa tôi không đi, anh ấy nhất định chờ đến lúc gặp nhau mới thôi!

"Mẹ đưa con đi!" Mẹ đứng dậy mặc áo khoác.

Đã đến quảng trường, mẹ dìu tôi tìm Lý Hạo Nhiên khắp nới, quảng trường rất rộng.

"Con ngồi đây, để mẹ đi tìm! Chân con hiện tại không thể động!" Mẹ nói.

Sau ước chừng 10 phút, mẹ mang theo Lý Hạo Nhiên đi tới, nhìn thấy hắn tôi cơ hồ muốn chảy nước mắt.

"Cái kia, giờ dì đi đây, con nhất định phải chăm sóc cho nó, lại có chuyện gì xảy ra, dì cũng không cách nào sống. Đưa nó về sớm một chút." Mẹ nói với Lý Hạo Nhiên xong, đem bóp da dưa cho tôi, rồi xoay người rời đi.

"Anh đều nghe rồi. Thực xin lỗi!" Lý Hạo Nhiên nói.

"Ai! Mẹ lại nói nhiều rồi, không có gì đâu mà! Thực không sao hết, anh đừng như vậy! Chúng ta hôm nay xem phim gì?" Tôi đứng dậy.

"Quay về nhà em đi, em giờ phải ở nhà dưỡng bệnh! Em nghe lời anh!" Lý Hạo Nhiên đi tới nâng tôi dậy.

"Em một người sống khỏe mạnh thế này bị anh chiếu cố tới phát bệnh! Em thực sự rất tốt! Anh nhìn xem!" Tôi nói.

"Về nhà! Em nghe lời!" Lý Hạo Nhiên kiên trì, tôi hết cách, đành trở về nhà, sớm biết như vậy, lúc nãy đã lên xe của mẹ luôn rồi.

Về đến nơi, mẹ lại không có nhà, vừa ngồi xuống, chuông cửa lại vang lên.

Lý Hạo Nhiên đi ra mở cửa.

Cửa mở, người đi vào là ba.

Tôi phản xạ có điều kiện giật bắn lên, mở ra trạng thái phòng ngự, Lý Hạo nhiên hoàn toàn không biết đây chính là ba tôi.

"Thực xin lỗi, con trai! Là ba sai!" Ba đi tới, tay đặt lên vai tôi.

Đón nhận sự tình phát sinh đầy kịch tính này, tôi đột nhiên hô hấp trở nên gấp rút, toàn thân phát run, cắn răng, xương cốt bắt đầu như nhũn ra, cả người như bùn đồng dạng co quắp ngã trên mặt đất.

Lý Hạo Nhiên lập tức tới ôm lấy tôi, sau đó ta xem xét, quần đã ướt rồi, tôi bị dọa sợ đến không thể khống chế, mà năm đó tôi đã 17 tuổi.

Lý Hạo Nhiên ngây ngẩn cả người, ba ngây ngẩn cả người, lúc này mẹ tiến vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net