Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(17) Nhẫn tâm yêu tôi
(Harsh Is The Reality)

"Cậu đang làm cái gì vậy ! Trước tiên nghe tôi nói đã!" Lý Hạo Nhiên chuẩn bị đẩy Thẩm Dục Luân.

"Đi đâu, hôm nay chỗ nào em cũng không cần đi! Ngược lại em nói rõ ràng cho anh nghe, em đây là có ý gì!" Thẩm Dục Luân rống lên với tôi.

"Cậu trước cứ nghe tôi nói đã, anh có thể kể cho cậu ấy chứ?" Lý Hạo Nhiên hỏi tôi, anh ấy biết rõ tôi không muốn những chuyện này lại bị người khác biết, nhưng lại không biết phải xứ lý thế nào trong tình huống khó xử này.

Tôi như cũ không nói lời nào, chỉ là quay đầu, ngẩn người, đôi mắt sững sờ nhìn Thẩm Dục Luân, tôi đặc biệt phản cảm với những người bạo lực, từ nhỏ đã như vậy.

"Ai! Hai người trước cứ hoãn lại hai tiếng đã, cậu đừng nóng giận, thật sự là có chuyện, chờ tôi quay trở lại trường, chúng ta ba người cùng nhau mới dễ nói, cậu bây giờ cái gì cũng đừng nói, đưa Khải Ni về kí túc xá đã. Hai tiếng sau tôi chắc chắn sẽ về kí túc xá." Lý Hạo Nhiên nói với Thẩm Dục Luân.

"Em ấy do tôi bao (*), cậu cũng đừng quản!" Thẩm Dục Luân như trước không thèm nhìn Lý Hạo Nhiên lấy một cái, đoạt lấy hành lý của tôi trong tay Lý Hạo Nhiên.

"Đi, trở về rồi nói!" Lý Hạo Nhiên nói.

Sau đó tôi cùng Thẩm Dục Luân đi ra xe, tôi như cũ đi ở phía trước. Taxi vừa đến, tôi lên xe trước, Thẩm Dục Luân đem hành lý bỏ vào thùng xe phía sau. Sau đó chuẩn bị lên xe, tôi lập tức đóng cửa xe lại, cửa đập vào tay anh ấy, đau đến dậm chân. Một cái chân liền thô bạo đá lên cửa xe.

"Thẩm Khải Ni! Em thật quá đáng! Anh nói cho em biết, em cũng giỏi thật! Nếu là người khác, hôm nay lão tử đã phế bỏ hắn rồi!" Sau đó anh ấy mở cửa trước, ngồi vào xe, quát người tài xế còn đang sửng sốt: "Lái xe đi! Sao còn thừ người ra! Mẹ nó! Để tôi lái xe cho!" Thẩm Dục Luân phát hỏa càng lớn.

Lái xe sợ tới mức giẫm một phát thật mạnh lên chân ga, lưng tôi một lần nữa nặng nề mà va vào chỗ tựa lưng, Thẩm Dục Luân cũng bị đập đầu.

"Tôi nói! Nếu anh thực sự không có kỹ thuật lái xe, cứ nói một tiếng với tôi, nếu không gia giúp cậu một tay!" Thẩm Dục Luân lộ ra tính tình khó chịu kia.

Sau đó xe chúng tôi không đi đến trường, mà là trực tiếp đỗ ở dưới lầu nhà Thẩm Dục Luân, anh ấy quăng cho lái xe 200 tệ, vội vàng ra phía sau xe lấy hành lý, đón tôi xuống xe.

Anh ấy đột nhiên lại hung hăng đá một cước lên cửa xe, lái xe đã không dám quay đầu lại xem, đem cửa xe mở ra.

"Làm sao, muốn tìm kiệu tám người khiêng đến rước Thẩm thiếu gia ngài đúng không!" Anh ấy nghiêng đầu.

Tôi không thèm để ý đến.

"Theo anh xuống xe! Đủ rồi, cái gì cũng có mức độ thôi! Thẩm Khải Ni!" Anh ấy kéo tôi ra cho bằng được, cửa xe vừa đóng, lái xe lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà biến mất trong ánh hoàng hôn.

Sau đó anh ấy nắm tay tôi, cầm theo hành lý, đem tôi kéo về nhà anh ấy.

Cửa vừa mở ra, anh ấy trực tiếp đem hành lý quăng mạnh vào trong, đem tôi ném lên giường.

"Được rồi, tôi nhẫn, ngài nói đi! Ngài đang ủy khuất cái gì? Những ngày này sốt ruột chính là tôi." Anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi, tôi không nhìn, như cũ xụ mặt.

"Tốt! Tôi nói xin lỗi trước, rõ ràng là ngài!!! Thẩm Khải Ni! Lão tử xuống nước rồi! Vậy bây giờ ngài đã có thể cùng tôi nói chuyện rồi chứ?" Thẩm Dục Luân tận lực ngăn chặn tính tình của mình.

Tôi như cũ chưa lên tiếng, nuốt nước miếng một cái, nhìn anh ấy, không, là nhìn hằm hằm, tôi ghét việc sử dụng bạo lực.

"Có ý gì? Em đừng nói rằng anh đã suy nghĩ nhiều quá, anh không biết nên hỏi thế nào, nhưng anh đặc biệt muốn hỏi một câu này thôi, em có phải hay không cùng Lý Hạo Nhiên làm chuyện gì mờ ám, cảm thấy có lỗi với anh?" Anh ấy thăm dò, tôi như trước chỉ dõi mắt theo anh ấy.

Sau đó, anh ấy có chút xấu hổ cúi đầu xuống, mặt đỏ ửng, có lẽ anh ấy cũng nhận ra mình vừa hỏi một câu đặc biệt ngu ngốc, nhưng lại nhịn không được phải hỏi.

Tôi vẫn không lên tiếng, đứng dậy chuẩn bị đi, tôi không chịu nổi anh ấy cứ cố tình gây sự như vậy.

"A! Đây là thừa nhận! Đúng không?" Anh ấy nhẹ nhàng từ phía sau bắt lấy tay tôi, sau đó trong nháy mắt dùng toàn bộ sức mạnh, một lần nữa đem tôi ném mạnh lên giường, lần này tôi đập vào vách tường, toàn bộ lưng cùng xương sống đều đau nhức, tôi nghĩ, miệng vết thương vừa tốt lên một chút kia có phải lại vỡ ra rồi không? Thật tốt!

Sau đó anh ấy đi lên phía trước chỉ vào một tủ quần áo mới tinh nói: "Đây là cái gì? Là ai TMD mỗi lần tới nhà tôi, tôi đều dọn hết toàn bộ quần áo của mình lại, để treo chính trang của cậu lên? Tôi đã chuẩn bị riêng cho cậu một cái, hiện tại cũng không cần đến nữa rồi!"

Sau đó anh ấy đá một cước đem cửa tủ quần áo đóng sập lại.

Sau đó anh ấy lấy ra một bộ quần áo, chính là bộ mà hôm trước đã gửi hình cho tôi.

"Đây cũng không tính là gì đi! Là Thẩm Dục Luân tôi bị coi thường! Bị cậu chơi! Trước kia cũng bị một lần rồi, hiện tại lại đến lượt cậu!" Sau đó đem quần áo kia ném vào mặt tôi.

"Còn có nhà vệ sinh, TMD lần trước là ai đầu óc có vấn đề hỏi tôi có hộp trang điểm và phấn trang điểm không?" Anh ấy lại đi vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Sau đó anh ấy đi ra, không nói bất cứ điều gì, châm thuốc lá, đi đi lại lại khắp quanh phòng, đấy là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hút thuốc, haha, quả nhiên là đệ nhất lưu manh!

Cả hai im lặng tới nửa giờ.

Tôi cho rằng anh ấy vẫn còn đang giận, nhưng chỉ là đi xuống bếp rót nước trái cây cho tôi.

"Cho!" Anh ấy đặt xuống đầu giường, tôi cũng không để ý đến.

Sau đó anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, bất đắc dĩ thở dài hai tiếng, rồi vô cùng ôn nhu hỏi tôi một câu: "Đau không?"

Nước mắt của tôi liền cứ thế rơi xuống, một bụng ủy khuất.

"Thực xin lỗi, anh TDM đúng là một tên hỗn đản, thực xin lỗi! Đừng không để ý đến anh!" Anh ấy vừa nói vừa tự tát vào mặt một cái rất mạnh.

Tôi cố gắng ngăn tiếng nức nở, nhưng thân thể lại càng run rẩy hơn.

Anh ấy không cởi giày đã nằm lên giường, ôm chặt lấy tôi, tôi lại càng thêm run rẩy, yết hầu bởi vì nín thở mà cảm thấy vô cùng đau buốt.

Anh ấy ôm càng chặt hơn.

"Bảo bối, em sao vậy? Em đừng so đo với anh làm gì, ca lại mua cho em tủ quần áo khác! Em đừng khóc, em khóc như vậy, anh so với chết còn khó chịu hơn. Đều là anh không tốt! Anh đúng là hỗn đản!" Anh ấy sốt ruột không biết có chuyện gì.

Tôi khóc trọn vẹn gần một tiếng mới dừng, những ngày này, nước mắt rốt cuộc vẫn phải trào ra.

Anh ấy một chốc lại rút ra khăn giấy, một chốc lại đem hoa quả tới, cuối cùng đến cả búp bê cũng đều lấy ra, làm đủ cách trọc tôi vui vẻ, nhưng đều thất bại. Cuối cùng anh ấy không còn cách nào, nằm trên giường, giang tay ra, để cho tôi nằm gối đầu lên vai, vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, nhìn tôi, một câu cũng không nói, cũng không tìm cách dỗ tôi nín khóc nữa, chỉ cứ nhìn tôi như vậy, biểu cảm vô cùng kiên nghị, bộ dạng giống như ngày đó bà nội mất, tôi chỉ nhìn thấy một lần ấy, sau đó liền miên man suy nghĩ.

Về sau rốt cuộc ngủ rồi, anh ấy nắm tay tôi, đó là lần thứ ba anh ấy cầm tay tôi, cùng hai lần trước không hề giống nhau, lần này thật ấm áp, như nụ cười của Lý Hạo Nhiên vậy.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, Thẩm Dục Luân ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, một thân ảnh cao gầy đứng đó, là Lý Hạo Nhiên.

Nhìn căn phòng bừa bộn, anh ấy lập tức chạy đến bên giường, hỏi tôi: "Không sao chứ, miệng vết thương không thể lại vỡ ra!"

Sau đó quay sang Thẩm Dục Luân nói: "Không phải đã nói chờ tôi rồi nói sau ư, về trường không thấy ai, liền biết rõ hai người ở đây, đã đủ chưa? Cậu biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện không? Tôi lần thứ nhất cảnh cáo cậu Thẩm Dục Luân. Nhưng cũng là lần cuối cùng, tôi nói cho cậu biết, cậu nếu còn như vậy tôi sẽ không để cậu yên!"

"Lên giọng cơ đấy! Cái gì gọi là cảnh cáo?" Thẩm Dục Luân vừa bước qua, Lý Hạo Nhiên đã bắt đầu đứng dậy.

(*) Bao : ở đây có nghĩa bao quản, quản lí hết mọi việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net