Chương 18 ( thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(18) Tiếng khóc bi thương trong đêm yên tĩnh ( Thượng)(Bloody Silence)

Thẩm Dục Luân vung ra một quyền, Lý Hạo Nhiên cũng không khách khí, một quyền đánh vào khóe mắt Thẩm Dục Luân. Thẩm Dục Luân lại một cước đá vào bụng Lý Hạo Nhiên, Lý Hạo Nhiên va mạnh vào góc bàn, sau đó đứng dậy lại mạnh mẽ đấm một quyền dưới cằm Thẩm Dục Luân, hai người lao vào nhau cuộn thành một cục.

Tôi vẫn ngồi trên giường, tôi muốn nói gì đó, muốn làm gì đó, bởi vì tôi rõ ràng đang vô cùng đau lòng, vô luận là ai đánh ai, những quyền những cước kia đều là đánh vào tim của tôi cả.

Cuối cùng Thẩm Dục Luân đem Lý Hạo Nhiên khóa trên mặt đất, đấm liên hoàn mấy phát liền vào mặt anh ấy, cả mặt Lý Hạo Nhiên đều là máu. Lý Hạo Nhiên giãy về phía sau, bắt được một cái ghế liền nện xuống Thẩm Dục Luân, cuối cùng cả hai đều huyết nhục mơ hồ, Lý Hạo Nhiên nằm trên ghế salon, nhìn lên trần nhà, không có khí lực mà nhúc nhích, một lúc lâu sau, Thẩm Dục Luân chậm chạp lê bước về phía tôi, lau vết máu ở khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì."

Tôi bị sao vậy? Chứng kiến cảnh tượng như vậy, bao nhiêu năm trôi qua mới có thể gặp người quan trọng nhất, người tôi quan tâm nhất, nếu như là lúc trước, tôi nhất định xông lên liều mạng can ngăn, vậy mà hôm nay lại chỉ ngồi lẳng lặng, xem bọn họ đánh nhau, ngay cả mở miệng nói một câu, tôi cũng không cất nên lời.

Tôi ngẩng đầu, Thẩm Dục Luân biểu tình vô cùng kiên nghị, chỉ là trong ánh mắt nhiều hơn một phần thương yêu, một mực xoa đầu tôi. Sau đó Lý Hạo Nhiên cũng đi tới, chân bước cà nhắc, mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn một bộ dáng tươi cười, tôi suy nghĩ, có phải anh ấy đã biết rằng, đối với tôi nụ cười này có bao nhiêu ý nghĩa.

Lý Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh tôi, Thẩm Dục Luân ngồi xổm phía trước tôi.

Ba người, mắc kẹt trong mê cung không lối thoát, chúng tôi mỗi người đều chỉ cần một cánh cửa để thoát ra, nhưng không hiểu sao mắt đều bị bịt kín, bốn phía vấp phải trắc trở, vẫn ngày càng cố chấp, dù cho có đầu rơi máu chảy.

"Tôi gọi giao hàng! Cậu ăn cái gì?" Lý Hạo Nhiên khinh thường hỏi Thẩm Dục Luân.

"Gì cũng được, rốt cuộc mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Dục Luân hỏi.

Lý Hạo Nhiên không lên tiếng, lấy điện thoại ra gọi giao hàng.

"Cho dù đã phát sinh cái gì, mọi chuyện đều đã kết thúc! Được chứ?" Thẩm Dục Luân đối với tôi càng thêm ôn nhu.

Sau đó ba người cùng ăn cơm, Lý Hạo Nhiên đưa cho Thẩm Dục Luân một lon bia, Thẩm Dục Luân nói với Lý Hạo Nhiên rằng: "Tiểu tử cậu ra tay thật là độc ác."

"Cậu cũng đâu có nhẹ tay! Như nhau thôi!" Lý Hạo Nhiên cười cười, tiếp lời.

Lý Hạo Nhiên mua cháo cho tôi – cháo hoa đã ăn thật nhiều ngày, tôi phát hiện vị giác của mình đã chẳng còn cảm nhận nữa, kỳ thật ăn cái gì mùi vị cũng đều giống nhau.

Về sau ba người ngồi trong phòng, hai người họ dần hòa hoãn với nhau, Thẩm Dục Luân lấy thuốc và băng gạc đưa cho Lý Hạo Nhiên, một lát hai người mở cửa sổ cùng đứng hút thuốc. Thỉnh thoảng Lý Hạo Nhiên sẽ đưa cho tôi chén nước hay cái gì đó, đêm đó điểm khác biệt lớn nhất giữa họ là Lý Hạo Nhiên khi nói chuyện với tôi, không có bất kì câu hỏi nào hết, mà Thẩm Dục Luân thì liên tục hỏi tôi: "Tại sao không nói chuyện?"

Sau đó lại liên tục hỏi Lý Hạo Nhiên: "Tại sao em ấy không nói lời nào?"

Bình minh cũng sắp lên rồi, Thẩm Dục Luân kiên trì bắt tôi đêm nay ngủ lại nhà anh ấy, Lý Hạo Nhiên thấy tình hình của tôi cũng không tiện di chuyển nhiều, liền đồng ý, trước khi đi buông lại một câu với Thẩm Dục Luân: "Những lời cảnh cáo từ lúc chiều kia vẫn tiếp tục có hiệu lực đấy, lại để cho em ấy có chuyện gì, cậu không xong với tôi đâu."

Sau đó Lý Hạo Nhiên nói với tôi: " Ngày kia mới khai giảng, ngày mai không có việc gì, em cứ nằm yên trên giường nhé, anh sẽ mang bữa sáng sang, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, phải nghe lời đấy!"

"Được rồi, được rồi, sao nhiều lời như vậy, đi nhanh đi, lúc trước khi tôi chăm sóc em ấy cậu còn không biết đang ở nơi nào." Thẩm Dục Luân có chút mất kiên nhẫn.

Sau đó Lý Hạo Nhiên khẽ thở dài, đem di động đang đặt trên bàn để tới bên cạnh tôi, vỗ vỗ cánh tay của tôi, rồi mới quay người đi ra.

"Anh đi xả nước cho em, rồi lên buồng tắm lầu hai rửa ráy, lầu một còn chưa dọn dẹp." Sau đó Thẩm Dục Luân xoay người lên lầu.

Xả đầy nước, anh ấy dìu tôi lên lầu, sau đó vỗ vỗ lưng tôi nói: "Đi thôi. Áo ngủ cho em đã chuẩn bị sẵn rồi! May là áo ngủ không xấu lắm, haha."

Tôi bước vào buồng tắm, cởi quần áo, tất, nhìn lại, mới phát hiện miệng vết thương lại bị rách ra, haha, không có cảm giác gì hết, một mức muốn chóng khỏi, nhưng lại liên tục bị rách toạc ra, cái này là cuộc sống ư?

Tôi không tắm, chỉ dùng khăn lau người, nếu lại nhiễm trùng một lần nữa, tôi cứ vào bệnh viện thường trú luôn đi.

Tắm rửa xong, không mặc áo ngủ anh ấy chuẩn bị sẵn, chỉ lấy khăn mặt quấn lên người, sau đó xuống lầu, anh ấy đang dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng, thấy tôi xuống liền lập tức chạy lại dìu, hỏi tôi: "Tắm xong rồi? Sao lại không mặc đồ ngủ?"

Sau đó anh ấy thấy lưng của tôi, ngây ngẩn cả người, nói tiếp: "Được rồi, anh không hỏi nữa, quên đi."

Tôi hướng về phía tủ quần áo kia đi đến, bắt đầu lật quần áo của anh ấy lên.

"Tuy anh không biết là em tìm cái gì, nhưng em cứ tìm đi, anh liền cho em hết, anh sẽ không hỏi gì cả." Anh ấy tiến lên.

Tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy, liền tiến tới tìm trong máy giặt.

Anh ấy đuổi theo.

"Cái này bẩn rồi còn chưa giặt."

Tôi lấy ra quần bò và áo sơ mi kẻ caro của anh ấy, bộ này anh ấy đã mặc khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, lấy ra rất rất nhiều bít tất, buổi tối say rượu ấy, khi tỉnh dậy ở nhà anh ấy, chất đống xung quanh tôi cũng là rất nhiều tất đá bóng. Cuối cùng lôi ra được thứ mà tôi muốn – áo thun màu trắng kia, chính là cái mà anh ấy nói bởi vì tôi mặc dây bẩn ra, liền mua áo ngủ mới cho tôi, chính là cái mà tôi mặc lần trước khi thi xong, chúng tôi ba người ở căn phòng này vui vẻ cả buổi tối. Đêm hôm đó, anh ấy và Lý Hạo Nhiên hai người hai bên, ngủ bên cạnh tôi cho tới hừng đông.

Sau đó tôi định mặc lên, anh ấy liền ngăn lại: "Cái này còn chưa giặt, anh mặc bẩn rồi, để anh tìm cho em một bộ sạch sẽ."

Tôi vẫn kiên trì muốn mặc, anh ấy thở dài nói: "Được! Hôm nay em muốn làm thế nào mới vui vẻ thì chúng ta liền làm như vậy!"

Sau đó, tôi đi đến bên giường anh ấy, ga giường và bao gối đã thay bộ mới rồi.

Về sau anh ấy lên lầu tắm rửa, đến lúc sạch sẽ tiến lại cạnh tôi, tôi đã ngủ mất rồi.

Tôi nằm nghiêng người, ôm lấy một cái gối, đưa lưng về phía anh ấy, mấy ngày này tôi đều ngủ như vậy, trên lưng đều là vết thương, anh ấy nằm phía sau, tắt đèn, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi nói: "Thực xin lỗi, là anh sơ suất quá, vừa nãy em xuống lầu anh đều thấy được, lưng của em, vai của em, chân của em, bàn chân của em, em từng nói với anh chuyện em ghét nhất là về nhà. Anh nghĩ là anh đã minh bạch, anh hiểu được vì cái gì Lý Hạo Nhiên không muốn nói cho anh biết xảy ra chuyện gì, anh hiểu được vì cái gì những ngày này đều liên lạc với em không được, anh cũng đã minh bạch vừa nãy em vì sao lại khống chế không được mà phát khóc, quan trọng nhất là, anh hiểu được vì cái gì em không nói chuyện, anh về sau sẽ không lại hỏi em chuyện này nữa, em không thích nói chuyện, anh sẽ nói chuyện cho em nghe, anh sẽ tiếp tục nói, chỉ cần em còn nguyện ý nghe. Anh đêm nay muốn ôm em, nếu như em không muốn thì cứ đẩy anh ra, bây giờ anh sẽ dựa vào vai em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net