Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(19) Tiểu thông minh(Today was a tale)


Thẩm Dục Luân bắt lấy vịt con, Lý Hạo Nhiên cướp đi bóng bay trên tay tôi.

Hai người bắt đầu đấu khẩu không ngừng, thỉnh thoảng lại mỉa mai đối phương.

"Khải Ni, Hạo Nhiên ca kể cho em một chuyện cười này, lúc trước có một con ma, đi đến công viên, sau đó do nó quá nhẹ, nên bị gió thổi bay đi mất. Haha!" Lý Hạo Nhiên mặt vẫn còn sưng lên, nhưng lại vô cùng hớn hở.

"Hạo Nhiên ca à, thật buồn nôn, quá nhàm chán! Tụt hết cả cảm xúc, để tôi kể, để tôi kể, lúc trước Đại Tiện dắt Tiểu Tiện đi qua đường, không may Tiểu Tiện bị xe đè chết, Đại Tiện liền khóc lóc nói, tôi muốn đi tiểu tiện a. Đây mới gọi là chuyện cười, nghe mà học tập!" Sau đó hai tay đút túi áo, đắc ý nhìn nhìn chúng tôi, đây là động tác điển hình của anh ấy, khóe miệng hôm nay lại càng sưng hơn.

Sau đó toàn bộ hiện trường chìm vào tĩnh lặng, Lý Hạo Nhiên đề nghị giờ đi đến công viên, bắt taxi đưa chúng tôi đến nơi mà anh ấy gọi là căn cứ bí mật hồi còn nhỏ thường xuyên đến chơi.

Hai người họ dần dần quen với việc ở chung với tôi mà không nói lời nào, nhưng đôi lúc vẫn cố nghĩ ra các loại trò đùa cố chọc tôi vui vẻ.

Vừa vào công viên, Thẩm Dục Luân đã đem Hoàng Hoàng ném cho Lý Hạo Nhiên, sau đó vô cùng hưng phấn chạy đi mua thức ăn cho cá, mua tới hai hộp, cho tôi một hộp, anh ấy cầm một hộp, dẫn tôi đến chỗ lần trước cùng nhau cho cá ăn bên bờ hồ, chỉ hai hộp, chứ không phải là ba.

Lý Hạo Nhiên một tay cầm bóng bay, một tay ôm Hoàng Hoàng, tôi thì trực tiếp đem cả hộp thức ăn cho cá đổ vào hồ nước, hai người họ đều chưa lên tiếng.

Nhìn thấy cả hồ cá lao về phía chúng tôi, Lý Hạo Nhiên nở nụ cười, Thẩm Dục Luân hưng phấn mà nhảy lên nhảy xuống, cho nên tôi nói, anh ấy mặc dù rất hay giả bộ làm anh trai tôi, nhưng về mặt tâm lý anh ấy tối đa cũng chỉ 10 tuổi mà thôi, về sau tôi vẫn luôn trêu đùa điểm này của anh ấy.

Chúng tôi tìm một băng ghế dài, tôi vẫn như trước ngồi ở giữa, hai người ngồi hai bên, điều này vẫn như một sự ngầm hiểu ý nhau, mọi người mỗi khi ở chung đều tự giác tìm đúng vị trí của mình, cho đến hôm nay, mới phát hiện ra, lần đầu tiên là khi ở trên taxi kia, tôi ngồi chính giữa, hai người hai bên, lần thứ hai là ở nhà Thẩm Dục Luân hôm say rượu kia, tôi ngủ chính giữa, hai người hai bên, lại đến lần này, kỳ thật tôi cũng không giải thích được sự việc bắt đầu từ lúc nào.

Thẩm Dục Luân nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn bánh xe cao chọc trời, Lý Hạo Nhiên ngồi chơi với Hoàng Hoàng, tôi ngồi giữa nhìn về hướng Thẩm Dục Luân đang dõi mắt, là đu quay khổng lồ, từ từ đi lên, sau đó anh ấy nói: "Đã nhiều năm như vậy, mọi người có thể không tin, anh một lần ngồi lên bánh xe chọc trời kia cũng chưa từng được thử qua, trước kia nó còn chưa được dựng lên, đến khi xây xong, ba mẹ đã li hôn, đều rời khỏi thành phố, anh hiện tại lớn thế này rồi, lên đó ngồi cùng quá xấu hổ."

Lý Hạo Nhiên nhìn anh ấy một cái, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bánh xe chọc trời kia. Ngày đó, bầu trời có màu hồng nhạt, dưới ánh hoàng hôn, ba người đều dõi mắt về phía đu quay khổng lồ, nhưng cũng từ ngày đó, bắt đầu tại thời khắc đó, ba người trong lòng cũng hướng tới ba hướng khác nhau mà kịch liệt chạy đi, cuối cùng va vào nhau tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

"Được rồi, chúng ta hôm nay không cần nói chuyện này! Ngày hôm nay phải thật vui vẻ! Đúng không?" Thẩm Dục Luân bất giác liếc nhìn tôi một cái.

"Đi thôi, ăn cơm! Tôi mời!" Lý Hạo Nhiên nói, như trước một tay cầm hai quả bóng bay, một tay ôm theo Hoàng Hoàng.

Sau đó cả ba cùng đi ăn thịt nướng.

Đến nhà hàng, tất cả mọi người sợ hãi rụt rè tránh chúng tôi, mới nhớ tới, ba người hiện tại đều bị thương khắp người, sau khi ngồi xuống, hai người cũng không biết tôi muốn ăn cái gì, Thẩm Dục Luân lên tiếng trước: "Bồi bàn, cho 4 phần thịt ba chỉ, 3 phần thịt bò, 2 phần chân gà, mực xào thịt rọi, 5 phần rau xà lách."

Lý Hạo Nhiên cười cười, bổ sung: "Thêm 2 đĩa thịt quay, hai lon bia, một lon sữa dừa."

"Sữa dừa? Tiểu thư, khí thế mới nãy của cậu bay đi đâu cả rồi?" Thẩm Dục Luân mỉa mai Lý Hạo Nhiên, bệnh cũ thích ba hoa này không thay đổi được.

Lý Hạo Nhiên không thèm để ý đến anh ấy, sữa dừa vừa được mang tới, anh ấy dễ dàng mở nắp lon đổ ra ly bày tới trước mặt tôi.

Còn hai người họ không thèm dùng ly, trực tiếp tu bằng lon luôn.

Ăn cơm tối xong, đi ra khỏi nhà hàng, Lý Hạo Nhiên y như kế hoạch đưa chúng tôi đến căn cứ bí mật của anh ấy, chung tôi lên taxi, Lý Hạo Nhiên nói: "Đến Sở nghiên cứu bên cạnh rừng."

"Cậu nói đùa cái gì vậy? Đi Sở nghiên cứu? Hiện tại đi ra đó, thực sự là quá xa!" Thẩm Dục Luân lên xe bắt đầu phàn nàn.

"Ngày mai phải đi học rồi, hôm nay đi luôn đi!" Lý Hạo Nhiên nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe nói.

Sau đó taxi một mực hướng vùng núi ở phía bắc thành phố mà chạy, vòng qua nguyên một quả núi, đến khi lên tới đỉnh rồi, rốt cuộc thấy được biển số nhà của "Sở nghiên cứu bên cạnh rừng".

Lý Hạo Nhiên nhớ kĩ biển số xe taxi, đem Hoàng Hoàng và bóng bay để trong xe, trước thanh toán tiền xe, sau đó lại đưa thêm 100 tệ, để lái xe chờ chúng tôi đi ra, không rời đi, nếu thiếu thì sẽ đưa thêm.

Xuống xe, bốn phía một mảnh đen kịt, chỉ có mấy ngọn đèn đường tỏa xuống ánh sáng màu vàng cam.

"Nhỏ giọng một chút! Chúng ta leo tường vào. Đi theo tôi." Lý Hạo Nhiên nói.

"Sao lại tối vậy! Có thể nào gặp ma không!" Thẩm Dục Luân nói, sau đó lại tự bổ sung thêm "Tôi không hề sợ ma đâu, chỉ là hỏi hai người một chút."

Lý Hạo Nhiên đi tuốt ở đằng trước, tôi đi theo, Thẩm Dục Luân tức thì dán sát vào người tôi cực kì gần, mắt nhìn khắp xung quanh, một bộ chờ đợi lo lắng như trẻ con.

Hiện tại nhớ tới ngược lại cảm thấy rất đáng yêu.

"Bên cạnh là những cái gì đây..." Thẩm Dục Luân trực tiếp túm chặt tay tôi hỏi.

"Là nghĩa địa." Lý Hạo Nhiên quay đầu lại nói.

"Cậu! Cậu! Hai người đừng sợ, có tôi ở đây!" Thẩm Dục Luân rất trẻ con, đúng không? Chính anh ấy túm tay tôi chặt hơn, nếu như tôi từng có mong muốn phải bảo vệ anh ấy, thì đó chính là ở thời điểm này.

Xuyên qua nghĩa địa, có một lỗ hổng trên tường, Lý Hạo Nhiên trước trở mình lách qua, đón theo tôi, Thẩm Dục Luân leo tường ngược lại vô cùng nhanh nhẹn. Bay qua tường vừa quay đầu nhìn lại, tôi cùng Thẩm Dục Luân đều shock ngây người, trước mặt là một bãi cỏ xinh đẹp, mùa xuân, rất nhiều loài hoa nhỏ không biết tên đã bắt đầu nở, theo bãi cỏ đi tầm 50m, đã đến gò núi cao ngất cuối cùng, phía dưới là một khối vách núi, từ gò núi nhìn xuống phía dưới thấy đêm thành thị không sót một thứ gì, bầu trời dường như chỉ gần trong gang tấc, hoàn toàn khác với trong thành phố, tại đây rõ ràng có thể thấy rất nhiều sao, trăng sáng nhô lên cao, còn có thể nghe rõ tiếng kêu của rất nhiều loài côn trùng không tên.

"Oa~ Tôi sống ở đây đã nhiều năm như vậy, cũng không biết ở đây còn có một nơi như thế này, tiểu tử cậu được lắm, Lý Hạo Nhiên. Yeah! Đây không phải là bánh xe chọc trời chúng ta vừa xem khi nãy sao? Hay quá! Mau lại xem!" Thẩm Dục Luân lại bắt đầu hưng phấn không thôi.

Sau đó Lý Hạo Nhiên đề nghị hai chúng tôi đều đem giày cởi ra, dùng chân cảm thụ bãi cỏ mềm mại này một lát.

Thẩm Dục Luân hưng phấn mà xông lại đem chân tôi nâng lên mà nói: "Mau mau nhanh! Bảo bối nhi!"

Anh ấy đem giày của tôi cởi ra, sau đó cũng bắt đầu cởi giày của chính mình, lộ ra một đôi chân thật to, giẫm lên bãi cỏ cười vui tươi hớn hở.

Lý Hạo Nhiên cũng cởi giày, về sau cả ba người đều mệt mỏi, nằm trên đồng cỏ, mùi bùn đất tươi mát, còn có mùi hương của loài hoa dại nào đó, bầu trời ngày càng tối, những vì sao cũng ngày càng nhiều.

"Nhiều sao như vậy, nhiều hành tnh như vậy, nhìn xem, Trái Đất thực sự rất nhỏ, vũ trụ đến cùng là to đến thế nào?" Thẩm Dục Luân hỏi.

Lý Hạo Nhiên nói: "Đem Trái Đất của chúng ta ví như một hạt đậu Hà Lan, cách chúng ta 2.5cm là mặt trăng, quả táo vàng tỏa ánh sáng rực rỡ cách chúng ta 12cm, đó là mặt trời. Sau đó chúng ta thuộc về một cái hệ thống, hệ thống có một cái sân vận động rất lớn, coi sân vận động là biên giới của hệ thống ở trong có 9 vì sao, sau đó đem sân vận động chuyển tới Nam Mỹ, chúng ta lại tìm một cái giống như đèn quả táo, có thể là đèn chuối tiêu hay đèn ô mai gì đó. Sau đó Trái Đất của chúng ta được xếp cùng với 3 cái đèn kia, cho nên vũ trụ rất lớn, những vì sao chúng ta đang chứng kiến này cơ bản đều là ánh sáng từ những cái đèn hoa quả kia, gọi chung là Hằng Tinh (1)."

"Nhìn không ra tiểu tử cậu còn hiểu biết nhiều như vậy! Tôi thấy nếu như tôi là tinh cầu, chắc chắn sẽ là một Hằng Tinh, chuyên chiếu sáng người khác, thiêu đốt chính mình." Anh ấy quay đầu nhìn tôi cười.

Hôm đó chúng tôi đến khuya mới trở về, may mắn là taxi vẫn đang đợi, bất quá tài xế đã rất mất kiên nhẫn, vừa chuẩn bị càu nhàu, Thẩm Dục Luân giơ chân đạp lên cửa xe nói: "Yên lặng!" Lái xe quả nhiên im luôn.

Lý Hạo Nhiên bất đắc dĩ cười cười, mang theo tôi lên xe.

Buổi tối Lý Hạo Nhiên về nhà ngủ, tôi vẫn ở lại nhà Thẩm Dục Luân.

Giữa trưa hôm sau, Lý Hạo Nhiên tới, mặt anh ấy hôm nay càng thêm sưng lên, trên mũi mang theo kính râm RAY-BAN, trên đầu đội mũ lưỡi trai có vô cùng nhiều cỏ ba lá phối hợp rất đẹp, như trước cực kì hút mắt. Anh ấy một tay ôm bóng rổ, một tay bế theo Hoàng Hoàng, lôi theo một rương (2) hành lý, cười nói với tôi: "Hôm nay cứ như vậy xuất phát đi!"

"Cậu như vậy đến trường? Đi!" Thẩm Dục Luân lập tức tìm một kính râm lớn hơn đeo vào, lại đem tóc sấy cho toàn bộ đều dựng đứng lên còn chưa nói, tối thiểu cũng phun ra một tấn keo xịt tóc. Trên tay cầm gậy bóng chày, chuẩn bị tiến vào một học kì mới mà trường vừa thành lập câu lạc bộ bóng chày.

Sau đó ba người kéo lấy ba cái rương hành lý hướng trường học tiến đến, thông báo đưa ra là tập trung lúc 4 giờ chiều, chúng đến nơi đã là 4 rưỡi, chỉ có thể trực tiếp bước vào phòng học.

"Đoán chừng chủ nhiệm lớp hôm nay lại phải hỏi tiểu gia hỏa lần này là bị đau chỗ nào." Lý Hạo Nhiên nói.

"Ông ấy dám như vậy! Cậu có phải đàn ông không?" Trầm Dục Luân khiêu mi hỏi Lý Hạo Nhiên.

"Nói đi, chơi như thế nào?" Lý Hạo Nhiên ngược lại rất bình tĩnh.

"Chúng ta trực tiếp cứ như vậy tiến vào, xem ông ấy có thể làm gì!" Thẩm Dục Luân nói.

"Cậu là lớp trưởng, thế nhưng còn không sợ, tôi chẳng có lý do gì để rút lui hết, cứ như vậy đi!" Lý Hạo Nhiên cười cười.

Nếu như ống kính chỉ có một khuôn hình, vậy hình ảnh đầu tiên là cô gái ngồi bàn đầu bên cạnh tôi Bảo Ngọc, vừa thấy chúng tôi ba người xuất hiện, biểu hiền liền như bị trật khớp hàm (3), sau đó im miệng không nói tới 3 giây, mới kêu lên: "Họ kìa!!!"

Thầy chủ nhiệm ngẩng lên nhìn một hồi, ba người chúng tôi đã kéo hành lý đi vào, cả lớp yên lặng, cúi đầu tập trung nhìn xuống.

Ba người chúng tôi, hai người đeo kính râm, Thẩm Dục Luân đang nhai kẹo cao su, khóe miệng còn có vết máu khô, nghiêng nghiêng đầu, trên tay là một cây gậy bóng chày.

Lý Hạo Nhiên đội mũ lưỡi trai, trên tay ôm bóng rổ, mũi cũng còn dính chút máu khô, tay kia ôm theo một con vịt – Hoàng Hoàng, cũng kéo theo một rương hành lý, trên lưng đeo ba lô.

Tôi nheo mắt, nhìn chằm chằm thầy chủ nhiệm.

Lần này cả lớp cằm đều muốn trật khớp, kể cả thầy chủ nhiệm.

(1) Hằng tinh: là một ngôi sao lấp lánh bình thường khi nhìn trên bầu trời – khoa học gọi chính xác là "Ngôi sao". Một ngôi sao là một thiên thể chứa chủ yếu vật chất ở trạng thái plasma, khối lượng khoảng từ 1029 đến 1040 kg, duy trì ở nhiệt độ hàng nghìn độ K, do đó tỏa ra bức xạ vật đen tương ứng có cực đại trong phổ nhìn thấy đến UV gần, nhờ các phản ứng nhiệt hạch trong lòng. Các ngôi sao thường có hình dạng gần hình cầu, tự duy trì trạng thái cân bằng thủy động lực học, nhờ sự cân bằng giữa áp suất bức xạ điện từ phát ra từ bên trong với trường hấp dẫn của bản thân.

Nói đơn giản, "hằng tinh" là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, ngược lại "hành tinh" không hề có khả năng này. Hệ mặt trời do đó bao gồm một hằng tinh là mặt trời và 9 hành tinh khác là sao Thuỷ, Trái đất, sao Kim, sao Hoả, sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương, sao Hải Vương và sao Diêm Vương.

Ở câu bên dưới, Luân ca nói rằng "Tôi thấy nếu như tôi là tinh cầu, chắc chắn sẽ là một Hằng Tinh, chuyên chiếu sáng người khác, thiêu đốt chính mình.", đại ý chính là chỉ tính chất tự phát sáng và phát nhiệt này.

(2) rương: cái hòm, chắc là chỉ vali kéo dùng để đồ của các anh

(3) trật khớp hàm: hay còn gọi là sái quai hàm hay bệnh khớp thái dương hàm, là trạng thái những bắp thịt, đường gân của xương quai hàm không ở đúng vị trí của mình gây nên cứng hàm lại không ngậm mồm lại được, chắc bạn nào cũng từng bị ít nhất 1 lần rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net