Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(20) Một câu thôi: Hạo Nhiên ca, đừng đi!

"Các cậu! Các cậu! Các cậu đây là đang muốn làm cái gì?" Thầy chủ nhiệm nhai lại từ "các cậu" ba lượt mới nói xong một câu.

"Có chút việc, cho nên đến muộn, thưa thầy." Lý Hạo Nhiên nói.

"Tôi là hỏi vết thương trên mặt các cậu kìa, đánh nhau? Vì cái gì ba người lại xuất hiện cùng lúc?" Thầy chủ nhiệm như cụ trừng đôi mắt nhỏ tí nhìn ba người chúng tôi.

"Thưa thầy, em biết thầy đặc biệt quan tâm tụi em, cho nên mới không muốn làm cho thầy lo lắng, hai ngày trước cùng Lý Hạo Nhiên lái xe, chẳng may bị đụng xe một chút, không sao hết. Một chủ nhiệm lớp tốt như thầy, em thật sự vô cùng kính trọng, thật đấy, thầy đừng không tin, chỉ sợ lại làm thầy hao tâm tổn sức." Thẩm Dục Luân lại giở trò lừa gạt.

Thầy chủ nhiệm hắng giọng, đi đến bục giảng, nói với cả lớp rằng: "Ai! Thầy biết rõ rất nhiều giáo viên căn bản không quản những sự tình nhỏ nhặt này, nhưng thày giáo cũng giống như cha mẹ các em, thầy lo lắng cho các em là thật. Một câu tựu lại rằng – Xuân tàm đáo tử ti phương tận, lạp cự thành hôi lệ thủy can." (1)

Nói xong lại bổ sung thêm: "Nhanh ngồi xuống, cả hai đều bị thương, cẩn thận lại động phải vết thương!"

Sau đó ba người đều trở về chỗ, tôi miễn cưỡng bước vào lớp. Vốn 4 giờ là có thể tan, nhưng Thẩm Dục Luân mở ra chủ đề này, thầy chủ nghiệm liền kéo dài thời gian tới tận 6 giờ, kể lại thầy trước kia đã chăm sóc cho một chú chó lang thang như thế nào, kể lại thầy là một người cha ra sao, cuối cùng, cả lớp cũng được nghỉ ăn cơm.

Sau đó ba người cùng nhau trở về kí túc xá, vừa vào cửa Hoàng Bân đã cầm một hộp CD mới cứng nhét vào tay tôi nói: "Cho cậu này, đều là đĩa mới cả đấy! Cả kì nghỉ cũng không hề liên lạc với tôi, Thẩm Khải Ni cậu thật vô tình vô nghĩa!"

Cậu ấy vẫn giống lúc trước, ưu sầu luôn cách cậu ấy rất xa, cảm giác cậu ấy giống như một cái cây, có thể tự quang hợp, tự tiêu hóa hấp thu cảm xúc, nhưng vì sao điều đó đối với tôi lại khó như vậy.

Tôi chưa lên tiếng, Thẩm Dục Luân đã kéo Hoàng Bân ra ngoài nói: "Ra đây một chút, có việc muốn nói với cậu."

Tôi ngã xuống giường, không biết vì sao, toàn thân như trước không còn chút sức lực nào, giống như mấy hôm trước đều không có tinh thần làm gì, không biết Thẩm Dục Luân cũng Hoàng Bân nói với nhau những gì, thật lâu sau vẫn chưa trở lại.

Lý Hạo Nhiên quay trở lại ký túc xá sửa sang lại gian phòng, thời gian dần trôi qua, tôi cũng ngủ rồi.

Thời điểm tỉnh lại, đầu giường có đặt một cặp lồng đựng cơm, Thẩm Dục Luân không có trong phòng, Hoàng Bân cúi đầu xem tạp chí, thấy tôi tỉnh ngủ, cậu ấy khẽ cười với tôi, sau đó nói: "Lúc nãy cậu ngủ, nên không gọi cậu dậy ăn cơm, Thẩm Dục Luân qua chỗ Lý Hạo Nhiên rồi, cậu trước cứ ngồi dậy ăn cơm đã, thân thể quan trọng hơn, sự tình khác đừng vội suy nghĩ."

Sau đó cậu ấy đứng dậy cầm hộp sữa để trên giá sách đưa cho tôi.

Buổi tối thật lâu sau khi đèn tắt, Thẩm Dục Luân vẫn chưa trở về, Hoàng Bân đã ngủ, tôi lại mãi không ngủ được.

Rất lâu sau, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Thẩm Dục Luân rón ra rón rén đi đến bên cạnh giường của tôi, tôi nhắm mắt lại, tôi đã gây cho anh ấy quá nhiều phiền toái, tôi thật sự không muốn anh ấy lại lo lắng cho tôi, tối thiểu như vậy sẽ khiến anh ấy nghĩ rằng tôi đã yên tĩnh rơi vào giấc ngủ sâu.

Rồi tôi nghe thấy tiếng Thẩm Dục Luân lặng lẽ cởi giày, quần áo, cả quần đùi, rõ ràng anh ấy leo lên giường tôi, tôi chỉ từ từ nhắm mắt, cũng không phải lần đầu tiên ngủ cùng nhau, nhưng nơi này là kí túc xá, Hoàng Bân còn nằm đối diện, anh ấy là muốn làm gì đây.

Anh ấy tiến vào trong chăn của tôi, chỉ mặc đồ lót, quay mặt về phía tôi, đem tay của tôi đặt lên ngực anh ấy, hai tay anh ấy vòng qua bên hông tôi, ôm tôi, lần này cùng lần trước không giống nhau, anh ấy một thứ quần áo cũng không mặc, tôi cảm thấy dược thân thể nóng bỏng, rắn chắc của anh ấy, tôi không giãy giụa, giống như tôi đã bắt đầu quen với việc ngủ như vậy, trước là Lý Hạo Nhiên, giờ là Thẩm Dục Luân, tôi đã không thể ngủ một mình nữa.

Một đôi môi mềm mại dán lên mắt tôi, tôi vừa định mở mắt, con mắt bên kia cũng đã bị hôn nhẹ nhàng.

Thẩm Dục Luân! Anh đến cùng là đang nghĩ cái gì? Chẳng lẽ anh cũng giống em? Là cái loại người này? Vậy anh ấy lúc trước nói với tôi về bạn gái kia, có ý nghĩa gì? Hay là nói, cũng giống Lý Hạo Nhiên, đêm phóng pháo hoa ấy đột nhiên nói muốn chăm sóc cho tôi, nhưng thứ tình cảm ấy, trên cơ bản đều đến từ sự thương hại mà thôi.

Ngày hôm sau bắt đầu đi học, tiết thứ nhất là của thầy chủ nhiệm, bắt đầu điểm danh, đứng đầu danh sách là tên tôi.

"Thẩm Khải Ni!" Thầy gọi tên.

"Thẩm Khải Ni! Đã đến thì lên tiếng!" Thầy nhìn tôi chằm chằm, thầy rõ ràng thấy tôi đã đến, nhưng chính là muốn tôi lên tiếng mới chứng minh là tôi có đi, loại logic này cho đến giờ tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi.

"Thẩm Khải Ni!!!" Thầy gọi tên tôi lần thứ ba.

Tôi như trước không có động tĩnh gì, thầy bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.

"Đi ra ngoài!"

"Thưa thầy, Thẩm Khải Ni cậu ấy..." Thẩm Dục Luân nói còn chưa dứt lời, tôi liền đứng lên, đi về phía cửa lớp.

Sau đó Thẩm Dục Luân cùng Lý Hạo Nhiên đều đi theo ra ngoài. Tôi đi đằng trước, hai người họ cúi đầu lặng lẽ theo sau, tất cả đều không nói gì, đi mãi, tới sân thể thao, cứ đi một vòng lại một vòng, ba cái bóng nối tiếp nhau như thế, tuần hoàn, vĩnh viễn không dừng lại.

Tuần đầu tiên cứ như vậy đã trôi qua, trong lớp mọi người cũng phát hiện vấn đề tôi không hề nói chuyện, dần dần mọi người cũng xa lánh, tôi nghĩ mọi người nhất định là cho rằng nhà tôi có tang sự, bởi vì mấy ngày này tôi chỉ toàn mặc âu phục đen, giày da, đối với một nam sinh ở tuổi tôi là hoàn toàn không phù hợp, cũng giống như biểu cảm trên mặt tôi vậy. Trong cuộc sống của tôi người bạn quan trọng nhất lúc này là Hoàng Hoàng, nó chỉ là một con vịt không biết nói chuyện, cho nên chúng tôi ở chung rất hợp.

Tuần thứ hai, mọi giáo viên đều phát hiện tôi có vấn đề, vì vậy lúc điểm danh đều bỏ qua tên của tôi, không gọi tên tôi, Thẩm Dục Luân cùng Lý Hạo Nhiên đại đa số thời gian đều ở bên cạnh tôi, không đi chơi bóng rổ, cũng thoái thác mọi hoạt động ở các câu lạc bộ, ở tình huống vạn bất đắc dĩ, nhất định phải để lại một người ở bên cạnh tôi. Tuần này, Hoàng Hoàng bắt đầu học cách đi theo tôi, lúc nào cũng bám sát lấy tôi, tôi cùng Thẩm Dục Luân đem Hoàng Hoàng ra khỏi trường đưa về nhà anh ấy, sợ rằng để nó ở trường sẽ xảy ra chuyện.

Tuần thứ ba, trong sân trường nở đầy hoa anh đào, tôi rất thích mùa này, tôi vô cùng vô cùng muốn đi lên gò núi kia, bởi vì ở trường, dường như mọi người đều cảm thấy tôi là quái nhân, ngoại trừ Hoàng Bân, Bảo Ngọc, Lý Hạo Nhiên và Thẩm Dục Luân, còn lại mọi người đều xa cách tôi.

Ngày đó nhìn thấy hoa anh đào, Lý Hạo Nhiên và Thẩm Dục Luân đứng phía trước, tôi đột nhiên từ phía sau đi đến, kéo kéo góc áo Lý Hạo Nhiên, chỉ chỉ lên gò núi lần trước cùng đi. Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên lập tức quay lại, Thẩm Dục Luân nói: "Em ấy muốn nói chuyện!!!"

Sau đó tôi ngồi xổm xuống, cúi đầu, không dám nhìn bọn họ nữa.

"Muốn đi vào rừng sao?" Lý Hạo Nhiên cũng ngồi xổm xuống hỏi.

Tôi gật gật đầu.

"Vậy em nói ra đi! Mau nói!" Thẩm Dục Luân bắt đầu ép tôi.

"Cậu làm cái gì thế! Còn chưa đủ sao, như bây giờ đã là tốt hơn nhiều rồi, đừng ép em ấy." Lý Hạo Nhiên quay đầu ném cho Thẩm Dục Luân một câu như vậy.

Về sau cũng tôi lại một lần nữa đi lên khu rừng trên gò núi kia, nhảy qua tường rào, quả nhiên nở đầy hoa anh đào, hoa mới chớm nở, không có một cánh hoa tàn nào. Kỳ thật tôi hiểu, họ giống như thiên thần bảo hộ tôi, tuy tôi đang trong tình trạng này, nhưng hơn bất cứ ai, tôi mong muốn sớm chấm dứt những tháng ngày im lặng của mình.

Lần này, hai người bọn họ đều không như lần trước hưng phấn và vui vẻ, chỉ lẳng lặng nằm yên, trên mặt biểu cảm ngày càng nghiêm trọng, họ cho rằng tôi chỉ vài ngày là sẽ tốt hơn, không ngờ đã kéo dài tới một tháng.

Tuàn thứ tư, môn thể dục ở trường học chạy 1000m, Lý Hạo Nhiên và Thẩm Dục Luân được xếp vào cùng một tổ với tôi, thầy giáo thể dục nói cho dù chạy không hết cũng phải đi đến đích, không thể bỏ cuộc giữa đường. Thầy phát hiệu lệnh bắt đầu, tôi một bước cũng không chạt, chỉ lẳng lặng đi bộ, Lý Hạo Nhiên cùng Thẩm Dục Luân cũng không chạy, đi bộ cùng tôi.

"Các cậu đang làm cái gì đây! Bắt đầu chạy mau...!" Thầy giáo thúc giục.

"Không phải thầy vừa nói có thể đi bộ ư, tụi em nhất định đi đủ 5 vòng." Thẩm Dục Luân lên tiếng.

"Đi! Đi 50 vòng, không phải 5 vòng nữa! Tôi cho các cậu đi! Để xem khi nào thì các cậu đến đích." Thầy giáo cũng nổi giận.

Tôi vô cùng hận bản thân, tại thời điểm này, nếu tôi là một khán giả nào đó đứng ngoài xem, nhất định sẽ cảm thấy mình thật đúng là đạo đức giả, nhưng lúc đó, tôi rốt cuộc bị làm sao, tôi rốt cuộc muốn cái gì, tại sao tôi lại làm liên lụy đến những người đối với tôi tốt nhất, chính tôi cũng không hiểu.

Ngày đó, chúng tôi thực sự đi 50 vòng, những vòng cuối, tôi đã không đi nổi nữa rồi, hai người bọn họ liền dìu tôi, ba người cứ thế đi đủ 50 vòng, đó là buổi chiều dài nhất ba người chúng tôi cùng nhau trải qua, tại sân thể thao ấy, bầu trời vô cùng ảm đạm, đã trôi qua gần một tháng.

Buổi tối, chúng tôi không đi đến phòng tự học, mà trực tiếp về nhà Thẩm Dục Luân, vừa vào cửa tôi liền ngã xuống giường,, không muốn nhúc nhích tí nào, nhưng vẫn phải đi tắm rửa, sau đó lại thay chiếc áo thun màu trắng kia của Thẩm Dục Luân. Hai người họ lại bắt đầu hút thuốc, tôi ngoài ngồi lẳng lặng, cũng chỉ có ngồi lẳng lặng.

" Lại đây để ca ngửi xem, có thơm không." Thẩm Dục Luân nhào về phía trước trêu chọc tôi, anh ấy luôn như vậy, cố nghĩ cách khiến tôi vui vẻ, dù anh ấy cũng rất uể oải.

"Mai tôi mang cho em ấy một lọ nước hoa, học kỳ này cũng không thấy em ấy dùng chút nước hoa nào." Lý Hạo Nhiên tựa ở trên salon nói.

Đêm đó, chúng tôi ba người lại cùng nhau ngủ, tôi vẫn như trước nằm ở giữa, thay đổi chính là, hai người đều không ôm tôi, tôi nghĩ, Thẩm Khải Ni! Ngươi như thế này một chút cũng không đáng yêu!

Ngày hôm sau, Lý Hạo Nhiên quả nhiên mang theo một chai nước hoa cho tôi, haha, đây là món quà đáng ghét nhất mà tôi nhận được, là HUGO BOSS, cùng một nhãn hiệu với anh ấy, cũng là cùng nhãn hiệu với ba tôi, hơn nữa so với loại ba tôi dùng, chỉ có hơn chứ không kém, đêm đó tại nhà của mẹ, nhà của ba, đều là mùi này, đêm đó, ba khóc, mẹ khóc, tôi khóc không được, nhưng cũng chính là từ ngày đó, cho đến giờ, tôi một câu cũng chưa nói.

"Nước hoa này cùng nhãn hiệu với của anh, nhưng không phải hoàn toàn giống nhau, hy vọng em thích! Lần sau trực tiếp nói cho anh biết loại em thích, anh mua cho em." Lý Hạo Nhiên nói, trên mặt như cũ là điệu bộ tươi cười, anh ấy chắc hẳn không biết mùi hương này khiến tôi nhớ lại ký ức những ngày qua mà tôi cố gắng lãng quên.

Tôi nhận nước hoa, nở nụ cười, đây hẳn là lần đầu tiên thấy tôi cười, anh ấy nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt.

Trở về kí túc xá, trên bàn của tôi bày ra 17 chai nước hoa, kiểu dáng, nhãn hiệu đều khác nhau, Thẩm Dục Luân chỉ nói một chữ:

"Cho."

Bonus:

《Nhật kí của Lý Hạo Nhiên》

Ngày 27 tháng 3

Em vẫn không nói chuyện, đã hơn một tháng, tôi đã nghĩ ra tất cả những biện pháp có thể để dỗ em vui vẻ, tôi đem em tới hoa viên bí mật của tôi, dẫn em đi lên núi, bởi vì tôi cảm thấy đó là kho báo cuối cùng mà tôi có, trước kia tôi cũng chưa từng đưa Lý Tuyết đến đây, nhưng đều vô dụng, tôi làm sao vậy? Nghĩ muốn khiến cho em vui vẻ, nghĩ làm như vậy em sẽ nhanh tốt lên, tặng cho em nước hoa, cùng nhãn hiệu với tôi, tôi kỳ thật muốn đưa một chai giống của tôi, nhưng giống nhau y xì như vậy có phải rất kỳ quái hay không? Tôi thật sự rất muốn có một đứa em trai như vậy, hơn nữa cũng muốn em nhanh tốt lên.

Tôi phải làm thế nào bây giờ?

《Nhật kí của Thẩm Dục Luân》

Ngày 27 tháng 3

Ngày thứ 32, bảo bối như cũ không chịu mở miệng nói chuyện, em thích nước hoa của họ Lý kia, hôm qua Lý Hạo Nhiên nói sẽ tặng em nước hoa, tôi liền tức điên lên. Hôm nay đem toàn bộ tiền mừng tuổi năm nay lấy ra, mua liền 17 chai nước hoa cho em, kế tiếp chuẩn bị uống gió tây bắc mà sống, nhưng em vẫn không hài lòng.

Tôi phải làm thế nào? Tôi đến cùng là làm sao vậy?

Ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi biết ngay, bé trai này nhất định sẽ triệt để phá vỡ thế giới của tôi, nhưng tôi lại không khống chế được, từ ngày gặp em, tôi bắt đầu nói năng ngọt xớt, luôn tận lực khiến em chú ý, nhưng em giống như không hề để ý tới tôi, nhưng lại giống như không hề chán ghét tôi, đêm đó những lời em nói với tôi khiến tôi vô cùng đau lòng về đứa trẻ này, tôi muốn bảo vệ em, hơn nữa em cũng không hề có ý muốn cự tuyệt tôi.

Nhưng, em không thể nào cũng thích con trai. Thẩm Dục Luân, ngươi TMD đến cùng đang làm cái gì!

Hay là nói ra? Có khả năng không? Tôi không thể để em tiếp tục như vậy, bất luận phải trả cái giá lớn thế nào, em phải có biến chuyển! Cuối tuần là sinh nhật tôi, tôi nhất định khiến em mở miệng nói chuyện, đây là món quà sinh nhật mà tôi mong muốn nhất.

《Nhật kí của Thẩm Khải Ni》

Ngày 27 tháng 3

Thẩm Dục Luân tặng nước hoa cho tôi, tôi đặt lên bàn, một chai cũng chưa bóc ra, tôi không biết bóc ra thế nào, bởi vì bóc ra đồng nghĩa với tôi đã nhận, nhưng tôi có tư cách gì mà nhận những thứ này?

Rốt cuộc Lý Hạo Nhiên tặng nước hoa cho tôi, đây không phải là chuyện chỉ có người yêu mới làm hay sao? Nhưng vì sao được tặng chai nước hoa giống như độc dược này, lòng tôi lại một lần nữa bị xé nát triệt để, đây rốt cuộc là ý gì? Hay là đã chú định cái gì?

Thực xin lỗi bọn họ, là tôi đã liên lụy tới họ, nhưng vì cái gì tôi lại không khống chế được mà ỷ lại vào họ như vậy?

Càng ngày càng thích Lý Hạo Nhiên, tôi đến cùng là bị làm sao? Anh ấy hiện tại trong lòng rõ ràng chỉ có Lý Tuyết. Cho dù không có, anh ấy cũng không có khả năng tiếp nhận loại tình cảm kì quái này, không! Là biến thái!

Thẩm Khải Ni, ngươi có thể làm giúp ta một việc không? Tìm một chỗ yên tĩnh, lẳng lặng ly khai, đừng tiếp tục sống như tàn phế thế này nữa.

Từ sau ngày 27 tháng 3, tình huống của tôi trở nên ngày càng tệ hơn, tôi bắt đầu kén ăn, nằm lỳ trên giường không muốn xuống, vô duyên vô cớ ngẩn người. Mỗi ngày Thẩm Dục Luân cùng Lý Hạo Nhiên đều mang đồ ăn tới cho tôi, sau đó cõng tôi xuống lầu, thầy chủ nhiệm tới tìm tôi nói chuyện nhiều lần, mỉa mai nhất là, ông ấy hỏi tôi có phải dính vào cái gì không nên hay không, sau đó Thẩm Dục Luân đẩy ông ấy ra ngoài, đóng sập cửa lại.

Ngày 2 tháng 4, đã đến sinh nhật Thẩm Dục Luân, anh ấy không đến phòng tự học buổi tối, mà đi đến quán bar trước. Sau giờ tự học, Lý Hạo Nhiên mang theo tôi, Hoàng Bân, bạn gái cậu ấy là Bảo Ngọc, Trần Huy cùng đi quán bar tìm Thẩm Dục Luân.

Vừa vào quán bar, thấy Thẩm Dục Luân, anh ấy hôm nay hoàn toàn không giống ngày thường, mặc áo ba lỗ trắng bó sát người, quần bò mài, đứng giữa sàn nhảy,mái tóc vuốt dựng đứng lên, vô cùng tuấn tú, toàn bộ dàn nhảy chỉ có mình anh ấy là tiêu điểm, vừa thấy chúng tôi đến, anh ấy lập tức chỉ chỉ về ghế lô.

Ngồi lên ghế lô, nhìn thấy khắp cả bàn đều là rượu, không có bánh sinh nhật.

Chúng tôi vừa ngồi xuống, thì anh ấy tiến lại đây.

"Hôm nay sinh nhật tôi, mọi người cũng nên nghe theo sắp xếp của tôi đúng không, tôi muốn như thế nào, mọi người hãy cũng tôi trải qua như vậy!" Anh ấy đem thuốc lá nhấn vào trong gạt tàn, ngẩng đầu nói với tôi.

Sau đó mọi người đem quà tặng đưa cho anh ấy, Hoàng Bân và Bảo Ngọc tặng chung một hộp, Trần Huy một hộp, sau đó Lý Hạo Nhiên đưa tới hai hộp, nói: "Được, cậu vui vẻ là tốt rồi, cậu là thọ tinh (2), hộp lớn này là của tôi, hộp nhỏ là của Khải Ni, sinh nhật vui vẻ!"

Nhận lấy lễ vật, đem hộp quà nhỏ ném ra ngoài cửa, nói: "Cảm ơn, quà của cậu tôi nhận rồi."

Khán giả nhìn nhau, đều không nói lời nào, mọi người cũng không ngờ tới, kể cả tôi, sau đó bartender tiến đến đem toàn bộ rượu mở ra.

"Ngoại trừ Bảo Ngọc, hôm nay là nam nhân liền mỗi người uống hai chai bia, ai cũng phải uống, tôi cũng chuẩn bị sẵn rượu vang và rượu tây, để lát uống." Nói xong anh ấy nâng lên một chai bắt đầu uống.

"Được! Tôi uống thay Khải Ni! Em ấy hiện tại thân thể không tốt!" Lý Hạo Nhiên nói.

"Cậu thật là nhàm chán! Lý Hạo Nhiên! Cậu đừng kích tôi!" Thẩm Dục Luân nói.

Haha, không phải chỉ là uống rượu thôi sao, được thôi, Thẩm Dục Luân, anh hận tôi thế sao! Sau đó tôi ôm một chai bắt đầu uống, Lý Hạo Nhiên vừa muốn giằng ra, tôi liền đẩy Lý Hạo Nhiên ra.

Bầu không khí bắt đầu lệch hướng, tôi lại cầm lên hai chai, tiếp tục uống, uống đến dạ dày đều muốn nứt ra, tôi lấy thêm một chai, lần này, Thẩm Dục Luân cuối cùng giật lấy chai bia trên tay tôi, tự mình uống.

Lý Hạo Nhiên cũng bắt đầu uống, sau đó lại mở rượu vang, hôm nay tất cả mọi người đều liều mạng uống, về sau Hoàng Bân kể lại với tôi thế.

"Được rồi! Hiện tại kính rượu đến đây thôi, tôi có lời muốn nói, Thẩm Khải Ni, ca ca hôm nay thầm nghĩ muốn một món quà! Đó là em gọi một câu ca ca, nhưng em có chịu không? Anh chưa từng cầu xin ai, vì anh là một người đàn ông, nhưng hôm nay anh xin em! Nói một tiếng thôi! Chỉ một tiếng! Ca ca! Có thể chứ?" Anh ấy quơ quơ tay hỏi.

Mọi người đều nhìn tôi, Lý Hạo Nhiên cũng không nói gì, giống như anh ấy cũng đặc biệt muốn thấy tôi nói chuyện trở lại. Vô luận là nói cái gì.

Tôi như cũ cúi đầu không lên tiếng.

"Được! Em rất được (3)! Em giỏi! Tôi uống!" Sau đó Thẩm Dục Luân đem cả chai rượu vang cứ thể giội xuống cổ họng.

Tôi chịu không nổi, nước mắt không ngăn lại được cứ thể chảy ra.

Đột nhiên anh ấy đem chai rượu đập mạnh lên mép bàn, nhặt lên một mảnh thủy tinh đặt lên cánh tay mình, vô cùng vô cùng ôn nhu hỏi một câu: "Bảo bối, gọi một tiếng ca ca thực sự khó khăn như vậy sao?"

Lý Hạo Nhiên vừa định tiến tới, Thẩm Dục Luân liền quát lớn: "Hôm nay TMD ai dám quản, tôi cũng không để yên! Đều ngồi nghiêm chỉnh cho tôi! Tôi thế này cũng không chết được!"

Mắt tôi dần không thể cản lại những giọt nước mắt tí tách rơi xuống đất, tôi rốt cuộc ngẩng đầu, khóe miệng run nhè nhẹ.

Tôi nhìn thấy Thẩm Dục Luân, ah, đem trái tim của tôi xé nát ra, tôi thấy anh ấy nhìn tôi mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập mong muốn nhìn tôi, chỉ chăm chú nhìn tôi, toàn bộ thế giới của anh ấy rốt cuộc đều không nhìn thấy gì khác nữa.

Tôi chưa kịp kêu thành tiếng, trong lúc đó, mảnh thủy tinh kia lập tức cứa qua toàn bộ cánh tay của anh ấy, tôi vốn đang nhìn thấy là da thịt trắng trẻo, trong phút chốc, toàn bộ cánh tay đều là máu.

Tôi nhìn anh ấy, mảnh thủy tinh kia giống như đang cứa vào trái tim tôi vậy, thân thể tôi bắt đầu phát run, nước mắt càng không ngừng tuôn ra.

Lần này anh ấy lại chăm chú nhìn tôi, bất đồng chính là khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt là bộ dáng tươi cười giống như ma quỷ, lại ôn nhu hỏi: "Không gọi sao?"

Sau đó lại cứa lên cánh tay một đường, Lý Hạo Nhiên rốt cuộc nhìn không được, một quyền đánh vào mặt anh ấy, đem tay anh ấy đập mạnh lên bàn, mới đem mảnh thủy tinh kia ném đi.

Toàn bộ trên bàn, trên quần bò của anh ấy, đều là máu.

Anh ấy một cước đá văng Lý Hạo Nhiên nói: "Cậu TM xen vào lần nữa, tiếp theo tôi sẽ rạch vào mặt cậu!" Sau đó lại nhìn tôi chăm chú, vẫn là bộ dáng tươi cười kia, ánh mắt kia. Anh ấy châm thuốc lá, tay vẫn không ngừng chảy máu.

Tôi há miệng, nhưng vẫn không phát ra thành tiếng từ "ca ca" kia.

"Bảo bối, ngoan, ngẩng đầu lên, em nhìn xem!" Sau đó anh ấy lấy một chai rượu khác tưới lên toàn bộ cánh tay, chắc hẳn là đau lắm! Tôi rốt cuộc nghẹn ngào khóc lên.

"Nói mau, nói mau! Phát ra tiếng! Gọi ca ca đi!" Anh ấy thở hổn hển, trên mặt nổi gân xanh, đều là mồ hôi, tà ác tràn ngập cả khuôn mặt, cười đến vô cùng thỏa mãn, đạt cao trào (4) 1000

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net