Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(21) Cây anh đào mùa mưa

Sau đó, toàn bộ đều yên tĩnh.

Dường như tất cả âm thanh trong bar đều cách ly với chúng tôi.

Lý Hạo Nhiên từ từ quay mặt lại, trong mắt tôi vẫn tràn ngập nước mắt, bóng dáng mơ hồ của anh ấy, biểu cảm của anh ấy, trong một giây kia, dường như hòa vào làm một, từng lớp từng lớp rơi xuống, trong phòng ngọn đèn mờ ảo phả lên khuôn mặt anh ấy, thời điểm tôi nhìn thấy anh ấy, trên mặt anh ấy luôn là nụ cười tràn ngập ánh mặt trời thế này, phát ra vầng sáng chói lòa.

Nhưng dường như kể từ khi biết tôi, nụ cười đã ngày càng ít đi, thời gian gần đây, anh ấy thường nhìn tôi nói không nên lời, vẻ mặt rất nghiêm trọng, tôi cho rằng tự bản thân yên lặng là tốt rồi nhưng dường như tổn thương đã lan sang cho không ít người.

Anh ấy xoay người, ôm chặt tôi, nước mắt từng giọt rơi trên mặt tôi, tôi cũng dán chặt lấy anh ấy, tôi nghe thấy trong ngực anh ấy phát ra trận trận tiếng khóc, xem ra tất cả mọi người đều phải đè nén, chứ không chỉ mình tôi.

Thẩm Dục Luân vốn đang cười, nụ cười tà ác còn đọng bên khóe môi, sau đó ánh mắt dần trở nên mềm mại, rồi, không khống chế được mà bật khóc, âm thanh nức nở, một hồi lại một hồi, nhưng vẫn cố áp bách đè xuống tiếng khóc của chính mình.

Trái tim của tôi vô cùng đau đớn, anh ấy đứng lên từng bước tiến lại gần tôi và Lý Hạo Nhiên, anh ấy muốn tự tay ôm lấy chúng tôi, nhưng ngay khi chỉ còn cách một chút, chỉ còn một chút nữa thôi, lại đột nhiên quay mạnh đầu lại, mạnh mẽ đấm một quyền lên tường.

Hoàng Bân cùng bạn gái đi ra ngoài gọi 120, trong phòng trừ ba chúng tôi, còn có Trần Huy, cậu ấy đứng trong phòng, hoàn toàn không biết xử lý loại tình huống này như thế nào. Rốt cuộc, khi xe cứu thương tới nơi, tất cả mọi người đều thấy mệt mỏi.

Lý Hạo Nhiên ngừng khóc, khẽ thở dài bên tai tôi, sau đó đứng lên, xé một mảnh áo thun ra, bọc vào cánh tay của Thẩm Dục Luân. Thẩm Dục Luân cũng không làm loạn nữa, nằm trên ghế salon, nghiêng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt là cảm xúc vô cùng phức tạp, có một chút ôn nhu, một chút phẫn nộ, một chút ngốc nghếch, rồi lại nhìn sang Lý Hạo Nhiên.

Tôi thực sự, thực sự rất muốn nói một câu, xin lỗi, nhưng tôi đến tột cùng lại không biết phải xin lỗi ai, cuối cùng lời xin lỗi lại chẳng nói ra được, cho đến hôm nay đây vẫn là chuyện khiến tôi hối hận nhất.

Lý Hạo Nhiên ngồi trên ghế salon, trong mắt chỉ toàn là hình ảnh của tôi, anh ấy hé miệng muốn nói gì đó, tôi mở to hai mắt, chờ anh ấy mở miệng, nhưng anh ấy lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Dục Luân, đem lời muốn nói nuốt ngược trở lại, sau đó cúi đầu xuống, không nhìn tôi lấy một cái.

Xe cứu thương tới, Lý Hạo Nhiên cùng Trần Huy dìu Thẩm Dục Luân đi ra ngoài, tôi cho rằng Thẩm Dục Luân sẽ lại làm loạn, kết quả anh ấy lại chỉ yên lặng phối hợp cùng mọi người rời đi, lúc ra cửa, Lý Hạo Nhiên quay đầu lại nói: "Ngồi yên lại đây! Một bước cũng không được rời đi, chờ một lát Hạo Nhiên ca sẽ trở lại."

Thẩm Dục Luân cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Haha, rốt cuộc chỉ còn lại một mình tôi, trên bàn còn rất nhiều rượu, tôi nâng lên một cốc rượu trên bàn, khẽ lắc, cả chén đều là màu đỏ như máu, không biết trong này có bao nhiêu giọt là máu Thẩm Dục Luân lưu lại, tôi đem cả chén rượu rót vào miệng mình, nhưng chưa vội nuốt xuống, mà là từ từ dùng vị giác cảm nhận mùi vị của máu Thẩm Dục Luân, sộc cả lên mũi, mùi vị vừa ngọt lại vừa tanh, giống y như cá tính của anh ấy, tôi lại cẩn thận cảm thụ, nước mắt ngăn không được lại chảy ra.

Tôi bây giờ đang ở trong một, không phải, là hai, mà cũng có thể là ba mối quan hệ nguy hiểm. Mỗi người đều đang phòng bị cẩn thận khi ba loại tính cách kì quái kết hợp lại với nhau. Cư nhiên lại sản sinh ra hiệu ứng ngoài dự liệu. Mà ba chúng tôi, không ai có đủ sức để chịu đựng.

Sau đó tôi rót đầy rượu vào từng ly trên bàn, một ly rồi lại một ly, nói với vết máu loang lổ trên ghế sofa đối diện một câu chúc mừng sinh nhật muộn màng.

Thật lâu sau đó, nhân viên phục vụ đến nói với tôi rằng quán chuẩn bị đóng cửa, tôi đứng dậy lấy khăn lau từ chỗ người phục vụ, cởi áo khoác, xắn tay áo, đem vết máu của Thẩm Dục Luân lau đi sạch sẽ, người phục vụ một mực nói bọn họ quét dọn là tốt rồi, nhưng tôi kiên trì muốn tự mình lau sạch.

Sau đó đứng dậy rời đi, ra ghế lô, lại gặp được cô gái trang điểm xinh đẹp lần trước. Khuôn mặt cô ấy đầy vẻ khiêu khích, đang muốn nói gì đó, tôi tiến về phía trước, cô ấy nhìn thấy trên người tôi từng vệt máu loang lổ, trợn tròn mắt, không dám nói tiếng nào.

Ra khỏi bar, bây giờ đã gần 2 giờ sáng, tôi có thể đi đâu? Tôi kì thật muốn đến bệnh viện, nhưng tôi cùng hai người họ ở cùng một chỗ, không tránh khỏi có va chạm, cho nên tôi tình nguyện muốn anh ấy được tiếp tục trị liệu trong yên lặng, cũng không muốn một lần nữa khiến anh ấy hoặc Lý Hạo Nhiên tăng thêm phiền toái.

Tôi đón taxi, tìm một khách sạn, thời điểm tôi tiến vào đại sảnh khách sạn, tất cả mọi người đều nhìn tôi, đại khái cho rằng tôi là loại nhân vật sát nhân biến thái cuồng loạn hung ác, tôi nhìn họ, dùng câu nói mà Thẩm Dục Luân nói lúc trước: "Tôi thế này còn chưa chết được!"

Tôi tiến vào phòng, chuyện làm đầu tiên là bay thẳng vào phòng tắm, bồn tắm rất lớn, tôi lập tức mở đầy nước vào bồn tắm, nước đầy, tôi cũng chẳng cởi quần áo giày tất gì ra, cứ thế nặng nề chìm xuống, tôi rất lạnh, thực sự rất lạnh, nếu không vì cớ gì mà toàn thân đều phát run.

Đúng vậy, tôi chìm đến đáy bồn tắm lớn, nước vẫn còn chảy vờn quanh, tôi ngưng thở, mở mắt ra, nhìn thấy trong nước có rất nhiều bọt nước li ti, vết máu bắt đầu tan ra, trong nước chảy từng vệt hồng hồng.

Nhìn thấy từng bột nước nổi lên, tôi bỗng nhớ ra mọi chuyện.

Tôi là Thẩm Khải Ni, tôi cố chấp, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tôi tức giận, tôi tự cho mình là đúng, tôi thích đem trách nhiệm đùn đẩy cho người khác. Tôi thường xuyên than thở, nhưng trong lòng lại luôn vô cùng ủy khuất. Tôi nhát gan, rõ ràng ưa thích cũng không dám vươn tay. Tôi ích kỷ, tất cả mọi người bên cạnh vì tôi mà bị thương đủ loại, tôi lại không thể chịu trách nhiệm. Những quyền Lý Hạo Nhiên bị đánh, vết thương để lại sẹo cả đời trên cánh tay Thẩm Dục Luân, tôi đều chịu trách nhiệm không được, tôi một mặt tự an ủi chính mình rằng, Thẩm Khải Ni, ngươi thiếu thốn tình cảm, cho nên tiếp nhận những điều đó là đương nhiên, nhưng trong lòng lại giằng co tự trách, Thẩm Khải Ni, ngươi dựa vào cái gì khiến người khác phải bận tâm lo cho cuộc sống của ngươi.

Cuối cùng nhịn không nổi, trồi lên khỏi mặt nước hít thở từng ngụm lớn, giống như đứa trẻ tham lam, nước đã ngập toàn bộ phòng tắm, không phải chỉ trong bồn tắm lớn nữa.

Một đêm đó, tôi cứ như vậy, nhiều lần chìm xuống, rồi lại nhiều lần ngoi lên, về sau nhớ lại những chuyện này, nước mắt lại tràn ra, trong nước, nước mắt cùng bọt nước, cùng với máu của Thẩm Dục Luân và nước mắt của Lý Hạo Nhiên, toàn bộ hợp lại một chỗ, rốt cuộc nghẹn ngào ở trong nước khóc lên.

Vùng vẫy một đêm, tôi cơ hồ tiêu hao hết tất cả khí lức. Đây chính là tôi, vấn đề đơn giản, lại luôn bị chính mình làm cho rối tung lên.

Lúc này, ký túc xá cũng đã mở cửa, bây giờ là mùa xuân, thời tiết vẫn hơi lạnh, tôi mặc lại quần áo ướt nhẹp đi trả phòng, lại một lần nữa trở thành trung tâm của sự chú ý. Haha, được rồi, tôi liền dùng trí tưởng tượng phong phú của mình mà lý giải ánh mắt của mọi người lúc này, đây đích thị là chân dung tên sát nhân biến thái cuồng loạn vừa ra bờ sông vứt bỏ thi thể mà.

Tôi bắt taxi trở lại trường học, về đến ký túc xá, Hoàng Bân vẫn chưa trở về, phòng ngủ của Lý Hạo Nhiên vẫn chưa mở cửa, tôi nhìn vào điện thoại, đến giờ một cuộc điện thoại cũng không có. Việc đầu tiên tôi làm sau khi về ký túc xá là mở tủ quần áo, đem toàn bộ nước hoa Thẩm Dục Luân tặng tôi khóa vào trong, sau đó thay quần áo, tôi mở một chai nước hoa GUCCI, nhẹ nhàng phun lên người mình, a! Nó cũng không tệ!

Sau đó tôi mở vali ra, bỏ vào quần áo, điện thoại, nước hoa, còn có một hộp chocolate Thẩm Dục Luân mua cho mà tôi chưa kịp ăn, sau đó đi về phía cổng trường.

Những ngày vừa qua căn bản không phải là tôi, tôi muốn tìm lại chính mình, tôi không thể cứ sinh hoạt như vậy, tôi muốn trọng sinh! (1)

Tôi lên xe, nói với tài xế: "Sân bay."

Đến sân bay, tôi trực tiếp đi đến quầy phục vụ, hỏi nhân viên:"Xin hỏi hiện tại chuyến bay gần nhất cất cánh lúc nào? Làm ơn kiểm tra giúp tôi."

"Xin hỏi chuyến bay trong nước hay quốc tế?" Cô ấy hỏi.

"Trong nước." Tôi trả lời.

", Hạ Môn, Thâm Quyến, Tế Nam, thưa tiên sinh." Cô ấy nói.

"Thâm Quyến khi nào thì có chuyến bay?" Tôi hỏi.

"Tiên sinh, chuyến bay này còn 20 phút để đăng kí, nếu như ngài muốn, tôi bây giờ sẽ trực tiếp giúp ngài làm thủ tục đăng kí . Thời gian cất cánh là sau một tiếng nữa." Cô ấy thái độ hòa nhã nói.

"Được, tôi bay chuyến này, chỉ cần có thể rời đi là được rồi." Tôi nói.

Hôm đó tôi hoàn toàn không mở điện thoại, đầu tiên là do tôi chưa xác thực điện thoại, thứ hai là tôi không muốn khi khởi động máy lại phát sinh các vấn đề dây dưa không rõ, mặc dù mọi chuyện đều là do tôi gây nên.

Máy bay đáp xuống Thâm Quyến, vừa xuất cảnh đã thấy rất nhiều người nói tiếng Quảng Đông, sân bay vô cùng bận rộn, thì ra ở Thâm Quyến có nhiều người như vậy, haha, hay phải nói là, có nơi nào lại không đông người chứ? Rời khỏi sân bay, tôi phát hiện có một chuyến tàu cao tốc vào thành phố, tôi đến xem, hóa ra sân bay có rất nhiều chuyến tàu về Quảng Đông.

"Cho tôi một vé đi !" Tôi tiến lên nói với cô gái bán vé.

Nhận vé, tôi lên đường tới Châu Hải, kỳ thật cái tôi muốn là vé đi đến mặt trăng, hoặc là sao hỏa, mà thật ra cái tôi muốn nhất lại là tấm vé đi tới trái tim Lý Hạo Nhiên, nhưng tất cả đều không có, vậy nên cuối cùng tôi vẫn đến Châu Hải.

Tôi xuống một ga ở Châu Hải, nhưng không nhớ rõ tên, chỉ nhớ hình như đó là một nhà ga ngầm trong lòng đất, bên dưới gầm cầu hay một tòa cao ốc nào đó, sau khi xuống tàu đã có thể cảm nhận được từng cơn gió xuân ôn hòa, thật tốt, không chọn nhầm địa điểm, tôi bây giờ cần nhất là đến một thành phố nhiệt đới trong thời gian ngắn.

Sau đó gọi taxi, tôi bảo anh ta tìm giúp một khách sạn, hình như anh ta đi luôn một vòng thành phố, trong lúc đang đi gặp phải đoạn đường nào không thuận lợi liền chửi um lên, tôi cũng không nói gì, cứ đưa tôi đi một vòng cũng được, đỡ mất công tôi tự đi tìm xe.

Đường phố ở Châu Hải rất rộng, người lại khá ít, đường bờ biển trải dài, bãi biển được bao quanh bởi rất nhiều cây cọ, cây cọ dầu, xe cũng vô cùng ít, cả thành phố thực sự rất sạch sẽ, đã từng đi tới nhiều thành phố, nói thật, nơi này là thành phố sạch sẽ nhất.

Sau đó anh ta giúp tôi thuê một khách sạn gần biển, cũng tốt, lại một lần giúp tôi đỡ phải mở miệng nói.

Bước vào khách sạn, đến quầy lễ tân, tôi đứng trước quầy nói: "Một tuần này, phòng của tôi không cần quét dọn, không cần quà lưu niệm, không cần mang cho tôi đồ ăn vặt và hoa quả, không cần dịch vụ tư vấn của quầy tiếp tân, cho nên tiền phòng cùng tiền đặt cọc liền tính luôn đi, một tuần sau tôi trả phòng!"

Nhân viên lễ tân dùng thứ quốc ngữ chẳng ra đâu vào đâu nói cả buổi, cuối cùng cũng chấm dứt chuyện đăng kí phòng phiền phức này.

Bước vào phòng, đập vào mắt là cửa số lớn sát đất, nếu không có cửa kính, phía dưới chính là bờ biển, xa xa trên mặt biển nhô lên vài ngọn núi nhỏ. Tôi đặt hành lý xuống, đi thả rèm, sau đó cảm thấy vô cùng mỉa mai, Thẩm Khải Ni, ngươi nếu như không cần cảnh biển này, vậy tìm một phòng nhìn ra biển làm gì?

Sau đó liền ngã xuống giường, rốt cuộc ngủ thiếp đi, từ tối hôm qua đến giờ, tôi cuối cùng đã có thể ngủ rồi.

Khi tỉnh lại đã là 9 giờ tối, dưới lầu có một nhà hàng Quảng Đông, tôi đi ăn cơm vịt quay, sau đó trở lại khách sạn, cầm điện thoại lên cân nhắc một hồi, cố gắng đè nén mong muốn khởi động lại máy, một lần nữa đem di động cất đi, cuối cùng, tôi lại mặc quần áo vào, xuống sảnh khách sạn, ra ngoài đi dạo trên bờ biển.

Tôi cởi giày da, tất đen, xách theo giày đi xuống bờ biển, xung quanh đều là người. Tôi nhìn thấy ánh trăng màu cam, vô cùng lớn, sau đó toàn bộ mặt biển gợn lên từng đợt sóng xanh biếc, bạn thử nghĩ xem, mặt trăng lớn như vậy, trên biển toàn bộ đều nhuộm màu cam, màu trắng, ánh trăng bàng bạc, nếu như bạn đã từng đến Châu Hải, hơn nữa cũng đi trên bờ biển giống tôi, vừa vặn hôm đó lại là ngày có trăng, bạn nhất định sẽ minh bạch cảnh tượng tôi đang miêu tả đây.

Tôi đi thật lâu, cuối cùng tại nơi tương đối vắng người liền ngồi xuống, sau lưng thỉnh thoảng có người dùng đèn pin chiếu lung tung về phía biển. Tôi đêm đó đã ngồi lại rất lâu, trong đầu chợt nảy sinh một ý nghĩ kì quái, tôi đem quần áo toàn bộ cởi hết, sau đó dùng cát đắp lên người, cái này so với bồn tắm lớn trong khách sạn thì tốt hơn nhiều lắm.

Trời sáng tôi mới trở về khách sạn, mấy ngày này là kiểu, ban ngày ngủ, buổi tối ra bờ biển, mang theo tai nghe, thế nhưng không nói chuyện cùng bất cứ ai, không nhận bất cứ loại phục vụ nào, không cho nhân viên phục vụ quét dọn phòng của tôi. Còn có một chuyện nữa, đó là nhiều lần cầm điện thoại lên, rồi lại buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng tôi đem di động nhét vào vali, sau đó lại lấy ra, tháo pin, rồi lại bỏ vào vali.

Ngày thứ tư, tôi buổi tối lại đi ra biển, hôm đó tôi vẫn chưa làm điều gì khác thường. Tôi xách giày lên để cho sóng biển từng đợt vỗ về chân mình, đi qua đi lại, thấy được rất nhiều bạn bè đang chơi đuổi nhau, thấy những đôi tình nhân đang ngồi thủ thỉ tâm tình, thấy các gia đình bế theo đứa trẻ nhỏ xinh cười rạng rỡ, đúng vậy! Đây mới là cuộc sống, tôi rốt cuộc cảm nhận được cảm xúc đang dần trở lại, chậm rãi, nhưng rất thoải mái. Sau đó tôi nằm trên bờ cát, ngẩng đầu, thấy rất nhiều ánh đèn lấp lánh trên biển, bờ bên kia hẳn là Macao, HongKong, hoặc là Thâm Quyến, cảng hàng không nhiều như vậy, nhưng xung quanh đây đều có đường biển.

Trở lại khách sạn là 11 giờ, tôi rốt cuộc lấy hết dũng khí mở điện thoại.

Lý Hạo Nhiên:

"Không phải nói chờ anh sao? Đang ở đâu?"

"Vì sao lại tắt điện thoại?"

"Em lại như vậy! Lại không nghe máy, như vậy sẽ khiến anh sốt ruột!"

"Em đến cùng là đang làm sao? Đừng nghịch nữa, anh thật sự lo lắng cho em, Thẩm Dục Luân bên này mới như vậy, em đừng có lại gây thêm phiền phức cho anh!"

"Thẩm Khải Ni! Lập tức gọi lại cho anh!"

"Khởi động máy thấy tin này liền gọi lại cho anh!"

"Em không đi học? Em đến cùng là đi đâu?"

"Anh giúp em xin phép nghỉ! Anh mặc kệ!"

"Đừng nghịch nữa! Khởi động máy liền gọi cho anh!"

"Đã một ngày rồi! Nhanh gọi điện thoại cho anh! Lời nói ra được là tốt rồi!"

"Anh sẽ không mắng em! Anh sẽ không hung dữ! Em ngoan ngoãn gọi lại cho anh đi!"

"Tốt! Anh hiểu ý em rồi! Anh đêm nay đi rạp chiếu phim chờ em, như cũ đợi đến nửa đêm! Em phải đến đấy!"

"Em đến cùng làm sao vậy? Đã hai ngày!"

"Anh không dám nói với Thẩm Dục Luân, cậu ta đến giờ còn chưa ổn định, em nhanh liên lạc với anh đi! Anh sắp giấu không nổi rồi!"

"Thẩm Khải Ni! Em để lại một tin nhắn đi! Cho dù là một khoảng trắng thôi cũng được! Để anh biết em còn sống!"

"Anh sẽ một mực chờ em!"

"Haha, anh hiện tại rốt cục minh bạch một số chuyện rồi!"

...

Thẩm Dục Luân:

"Cũng đã hai ngày rồi! Em không liên lạc với anh, anh cũng sẽ không gọi cho em! Em vui vẻ là tốt rồi, không cần lo cho anh! Anh rất tốt!"

"Em thật sự không quay lại à! Em đi đi!"

"Em đến chỗ anh một lát đi, không phải là anh rất muốn gặp em đâu, nhưng chúng ta có mấy lời cần nói rõ ràng!"

"Được! Em không đến, được thôi! Nhưng gọi điện cho anh đi!"

"Anh nói! Điện thoại di động của em sao lại tắt máy? Thật sự tức giận rồi? Muốn tức giận cũng không nên làm thế! Em thật không ngoan!"

"Được! Anh không tức giận! Em khởi động máy đi!"

"Thực xin lỗi! Là anh không đúng! Em khởi động máy đi!"

"Toàn bộ là lỗi của anh, em khởi động máy đi! Bảo bối!!!"

"Đại gia, van xin ngài! Ngài đừng cùng tiểu nhân so đo, anh hiện tại gửi nhắn tin cũng bất tiện! Anh thật sự không bao giờ làm như thế nữa, ngài gửi lại cho tiểu nhân một tin nhắn là tốt rồi, không cần gọi điện thoại!"

"Tổ tông!!!"

"Em không phải đã xảy ra chuyện đấy chứ? Lý Hạo Nhiên còn nói em ở trên lớp, nhưng em sẽ không đến mức hẹp hòi như vậy đi! Anh có làm gì em đâu chứ!"

"Nếu không đến, anh sẽ trực tiếp quay trở lại trường học tìm em."

"Anh đã thành như vậy, em thực sự mặc kệ sao?"

"Bảo bối nhi, đã nửa đêm rồi, anh hiện tại đã không thể chịu nổi nữa, em trở về nhìn ca ca một chút đi mà! Em mau nghe lời!"

"Bảo bối nhi, nhanh khôi phục như bình thường đi! Đừng nghịch nữa!"

"Được! Ngày mai anh đi tìm em!"

Tôi đồng thời trả lời cả hai người họ:

"Xế chiều ngày mai lúc 5 giờ, tại khu rừng trên đồi, gặp ở chỗ cũ! Không đến sớm, cũng không được tới trễ!"

Sau đó tôi lại tắt di động, lao xuống lầu, hỏi lễ tân: "Bây giờ siêu thị còn mở cửa không?"

"Tiên sinh, chỉ có một số cửa hàng tạp hóa nhỏ mở cả 24 giờ trong ngày."

"Vậy không được! Tôi muốn mua mặt nạ!"

"Mặt nạ?"

"Đúng, hiện tại, tôi cần phải chỉnh trang một chút!" Tôi bắt đầu cảm thấy chính mình có chút hưng phấn.

"Chúng tôi có dịch vụ spa, tiên sinh, ngài có thể thử xem sao." Tiếp tân như cũ vẻ mặt vô cùng mờ mịt.

Sau đó tôi đi spa, không chỉ mặt nạ, mà toàn thân cũng được chăm sóc, sau đó trở lại khách sạn, ngủ!

Tôi không biết ngày mai sẽ như thế nào, nhưng tôi trước hết phải chuẩn bị cho tốt đã! Không thể lại tiếp tục như vậy được!

Tỉnh ngủ lại phát hiện xung quanh tối đen! Không! Đây hẳn là ảo giác, tôi vẫn không đủ dũng khí lại để cho mặt trời chiếu tới.

Thẩm Khải Ni?

Thẩm Khải Ni! Không sai biệt lắm!

Thẩm Khải Ni! Được rồi!

Thẩm Khải Ni! Ngươi nhất định làm được!

Vì vậy tôi đứng dậy mở Chanel V (2), là bản nhạc khá vui tươi, lập tức đập tan cảm giác tồi tệ của tôi, tôi ở trong phòng, bắt đầu đung đưa theo nhạc, sau đó gọi điện thoại xuống kêu phục vụ, nói họ mang cho tôi một phần ăn sáng kiểu Anh. Có thịt xông khói, đậu, trứng và nước chanh.

Sau đó tắm rửa, thay quần áo, sau đó đến một trung tâm mua sắm, qua quầy mỹ phẩm, mua phấn, kem che khuyến điểm, nhưng không mua nước hoa, sau đó lại qua quầy quần áo nam, mua áo phông đầy màu sắc tươi sáng, bỏ quần âu, giày da cũng biến thành ALL STAR.

Đến thẩm mỹ viện, cắt tóc, thợ cắt tóc hỏi tôi: "Muốn cắt kiểu tóc như thế nào?"

"Tôi muốn nhìn đẹp một chút! Đẹp nhất có thể ấy! Nhưng không muốn uốn tóc, nhuộm tóc hay là mấy kiểu đầu kì quái đâu, anh hiểu ý tôi không? Hoặc là sửa sang lại cho ưa nhìn một chút là được!"

"Được!"

Cắt tóc xong, lại quay về khách sạn, tắm rửa thay đổi toàn bộ quần áo mới, đây là lần đầu tiên tôi ăn mặc thế này đi ra ngoài, cảm giác khá tốt, tôi nhìn vào gương, được! Cũng không tệ lắm!

Trả phòng, hỏi tiếp tân: "Xin hỏi sân bay cách đây có xa không? Hiện tại giúp tôi gọi xe! Ngay! Lập tức!"

"Sân bay khá gần, chỉ khoảng 20 phút!"

"Được!"

Đã đến sân bay, có mấy quầy vé, đa phần là đường thủy đi HongKong và Macao, còn tôi lại hỏi vé may bay từ Châu Hải, vé bay thẳng về phải chờ tới 5 giờ chiều mới có chuyến bay, còn nếu bay tới Thành Đô rồi đổi tuyến bay tiếp thì 3 giờ chiều đã có thể đến nơi. Vì vậy, tôi dùng số tiền gần gấp đôi để mua vé máy bay.

Máy bay vừa hạ cánh, tôi liền trực tiếp lên sảnh lầu hai đón xe, vì nếu đợi ở lầu một thì phải chờ rất lâu, sau khi lên xe, tôi nói với tài xế: "Khu rừng cạnh sở nghiên cứu, trước 5 giờ phải đến nơi! Có thể chứ?"

"Chắc cũng không chậm hơn bao nhiêu đâu!" Lái xe nhìn nhìn bản đồ.

"Không phải là không khác mấy! Bắt buộc phải kịp!" Sau đó tôi một cước đá vào chỗ tựa lưng phía sau ghế ngồi của anh ta, cùng côn đồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net