Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(22) Biến cố nơi sân trường

Tôi đứng giữa những bông hoa nhìn thẳng về phía Lý Hạo Nhiên, Thẩm Dục Luân, tự tin mỉm cười.

"Gì thế này!" Lý Hạo Nhiên không kịp phản ứng, Thẩm Dục Luân thì lại cúi đầu cười, đoán chừng có lẽ hắn không nghĩ đến sự xuất hiện như thế này.

"Đúng rồi, trông thế nào, mặc thế này không tệ đúng không?" Tôi nhún nhún vai, vẫn như cũ mỉm cười.

"Được! Nhìn rất đẹp!" Hạo Nhiên đáp lời.

"Tháng này Thẩm Khải Ni không có ở bên cạnh hai người, nhưng bây giờ, em đã trở về, vì vậy hai người hãy quên hẳn đi Thẩm Khải Ni kia đi nhé. Có thể chứ, còn có đừng gọi là tiểu đông tây, tiểu gia hỏa nữa, gọi như vậy rất kì, không thoải mái chút nào!" Tôi nói.

"Gọi như vậy cũng đã thành thói quen rồi, nếu em thực không muốn, anh gọi em là bảo bối nhi, dù sao ở đây em vẫn có ba cái tên mà! Em tự chọn đi!" Thẩm Dục Luân lại giở trò xấu tính, tay vẫn còn đang bị băng bó.

"Khá hơn chút nào chưa?" Tôi hỏi anh ấy.

"Em còn nói! Anh lúc ấy chảy cũng phải tới một tấn máu, bất quá bây giờ đã có thể thấy em rồi! Đừng nói một tấn, cho dù là mười tấn anh đều nguyện ý." Anh ấy vì một câu nói rất ngớ ngẩn mà cười ngu, tôi lại thấy tim rất đau.

"Hôm nay ở lại đây lâu lâu một chút có được không? Sau đó cùng nhau đi ăn cháo nhé, anh bây giờ cũng không ăn được cái khác." Tôi nói với Thẩm Dục Luân, Lý Hạo Nhiên rốt cuộc cũng trở về bộ dáng tươi cười như trước rồi.

"Ngài quyết hết! Tiểu nhân toàn bộ đều nghe ngài! Haha!" Thẩm Dục Luân lại bắt đầu vô tâm vô phế.

Ngày đó, ba chúng tôi ở trên gò núi nằm thật lâu. Cả ba nằm trên đồng cỏ, nhìn mây trên trời, đếm từng ngày từng ngày trôi qua với bao cảm xúc, tháng năm tươi đẹp dần trôi đi như nước chảy.

Thẩm Dục Luân:

Đây là cái gì? Hưng phấn, điên cuồng, kích động, rơi lệ, thậm chí có lúc còn đổ máu.

Lý Hạo Nhiên:

Đây là cái gì? Ràng buộc, lo lắng, mong chờ, thất vọng, có đôi khi, mang theo cả hoài niệm.

Thẩm Khải Ni:

Đây là cái gì? Khẩn trương, đau lòng, thay đổi, tuyệt vọng, hơn nữa, cuối cùng lại có thể đem tuyệt vọng biến thành hy vọng.

Xuống núi, ba người chúng tôi đến tiệm cháo Triều Châu, Lý Hạo Nhiên gọi đầy một bàn đồ ăn, Thẩm Dục Luân chỉ có thể ăn cháo, anh ấy vừa nhìn thấy bàn đầy đồ ăn liền trở nên vô cùng hưng phấn, nhưng là chỉ có thể nhìn thôi, vết thương của anh ấy không thích hợp ăn những thứ này, Lý Hạo Nhiên thấy thế thì đặc biệt đắc ý.

"Đồ ăn nhiều như vậy, hơn nữa ăn thật ngon, nhưng lại quá nhiều, thật là lãng phí, nếu biết chỉ có hai người ăn thì đã không gọi nhiều như vậy! Haha!" Lý Hạo Nhiên cũng bắt đầu giở thói xấu.

"Aizz! Đúng vậy, Hạo Nhiên ca, anh gọi nhiều như vậy làm gì, ăn thế nào cũng không hết được, nếu như có thêm một người ăn đỡ thì tốt rồi, nhưng Thẩm Dục Luân anh ấy lại không ăn được! Haha!" Tôi cũng bắt đầu trêu chọc Thẩm Dục Luân.

Sau đó anh ấy liền trở nên giận dữ.

"Quá đáng! Hai người không phải đều biết à! Không ăn nữa! Còn có, em trái một câu Hạo Nhiên ca, phải một câu Hạo Nhiên ca, nhưng lại gọi anh là Thẩm Dục Luân! Đây là có ý gì! Thiệt là!" Thẩm Dục Luân vừa nói liền buông chén, quay đầu đi không thèm để ý tụi tôi nữa.

"Thật là không ăn?" Tôi hỏi.

"Không!" Anh ấy quay lưng đi.

"Một!" Tôi đếm.

Anh ấy quay đầu sang lườm tôi.

"Hai!" Tôi tiếp tục đếm.

"Được được được! Đừng đếm ba nữa! Anh ăn! Nhưng có một điều kiện, em dù sao cũng phải giúp anh thổi một chút, tránh bị phỏng, anh hiện tại bất tiện, em cũng biết tay anh là bởi vì ai mà bị thương mà!" Anh ấy bắt đầu làm nũng, giống y như trẻ con.

Hôm nay em nhịn anh! Thẩm Dục Luân! Tôi vừa chuẩn bị đem cháo tới, Lý Hạo Nhiên đã lập tức bưng bát Thẩm Dục Luân lên đem cháo thổi, nguội rồi liền cầm muỗng đút cho anh ấy.

"A~ con ngoan! Haha!" Lý Hạo Nhiên nói.

"Đi đi đi! Để lên bàn! Tôi tự ăn được!" Thẩm Dục Luân bắt đầu toàn thân không được tự nhiên, sau đó nheo mắt, bĩu môi, lườm tôi một cái, lại lườm Lý Hạo Nhiên một cái, tôi cùng Lý Hạo Nhiên lại vô cùng cao hứng mà húp cháo, ăn bánh, vui vẻ trò chuyện.

Ăn cháo xong, Thẩm Dục Luân mở miệng.

"Không phải nói là đưa anh đi đu quay khổng lồ sao, hôm nay liền đi luôn, anh hiện tại muốn đi! Em đi cùng anh đi, Lý Hạo Nhiên, cậu ở lại chỗ này đợi, tôi cùng tiểu gia hỏa sẽ đi lối tắt qua ngõ nhỏ kia, tới công viên nhanh thôi." Thẩm Dục Luân hưng phấn nói.

"Anh thật quá nhàm chán! Thẩm Dục Luân!" Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.

"Đúng thế! Cả ba chúng ta cùng đi không được sao? Sao cậu vẫn chán ghét tôi như thế!" Lý Hạo Nhiên tốt tính cười hỏi.

"Đi thôi, tất cả cùng đi, xuất phát luôn, đêm nay chúng ta lại điên cuồng một lần, hắc hắc!" Tôi nói.

"Được! Em làm thế nào thấy vui vẻ là được, dù sao anh cũng chỉ toàn là nói nhảm!" Thẩm Dục Luân nhỏ giọng nói.

"Hắc hắc, anh thật tốt!" Tôi nói.

Anh ấy lập tức đứng thẳng, đỏ mặt ho khan, tiêu sái đứng dậy, tôi cùng Lý Hạo Nhiên cũng đuổi theo, sau đó tôi nắm chặt tay Lý Hạo Nhiên, cảm thấy thực sự thiếu nợ họ nhiều lắm.

Đi ra ngoài liền rẽ vào ngõ nhỏ, càng đi càng chật, chúng tôi ba người đi cạnh nhau, may mắn ngõ nhỏ vừa vặn đủ chỗ cho ba người.

"Đây là chỗ nào? Có lẽ nào gặp cướp không!" Tôi hỏi.

"Yên tâm, khu này có anh bảo kê rồi!" Thẩm Dục Luân nói.

"Anh! Được rồi, anh tốt nhất nên chữa thương cho tốt đi đã!" Tôi đáp lại.

"Không phải! Em sao lại không tin chứ! Anh biết phải nói thế nào bây giờ!" Thẩm Dục Luân bắt đầu có chút gấp, Lý Hạo Nhiên chỉ nghe, thỉnh thoảng lại nói vài câu vô thưởng vô phạt.

Sau đó từ trong hẻm vọng tới tiếng nện bóng rổ, hơn nữa âm thanh càng lúc càng gần, tôi bắt đầu lùi về sau, bởi vì nếu người đối diện muốn đi qua, chúng tôi phải có một người nhường đường, ai biết Thẩm Dục Luân túm tôi từ đằng sau lại nói: "Ai lùi lại liền không đáng mặt nam nhân!"

Bóng người ở đối diện đi tới ngày càng gần, tiếng bóng rổ nện trên mặt đất cũng ngày càng nặng, trong chốc lát, tôi thậm chí không phân biệt được đó là tiếng tim đập của tôi hay là âm thanh của bóng rổ.

Lúc còn cách khoảng 3m, anh ta vẫn hướng phía chúng tôi đi tới, tôi lại muốn lùi về sau một bước, liền phát hiện eo đã bị Thẩm Dục Luân hung hăng túm lấy.

Nhìn thấy người đang đi tới, là người tôi đã từng gặp hôm xem Lý Hạo Nhiên, Thẩm Dục Luân thi đấu ở trường, bất quá chỉ có một trận, nên không mấy ấn tượng, cậu ta nhìn khá đẹp trai, nên mỗi lần chơi bóng rổ đều có một đám nữ sinh ở một bên điên cuồng cổ động, đã vậy còn ngu ngốc hôn gió cái gì chứ? Cậu ta cứ ngốc ngốc thế nào ấy, sau đó, tổng kết lại hành động còn giả vờ tỏ vẻ thanh cao. Dù sao tôi cũng biết cậu ấy học cùng trường, cũng cùng khóa với tôi.

Cậu ta tiếp tục tiến lên trước, nhưng tôi không lùi lại nữa, đoán chừng Lý Hạo Nhiên lúc này cũng bị Thẩm Dục Luân kích cho, cũng hoàn toàn không có ý lùi lại, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần, đến lúc còn khoảng 1m, rốt cuộc, cậu ta không đập bóng nữa, lướt mắt nhìn ngang qua ba người chúng tôi, sau đó nhàn nhạt buông một câu: "Tránh ra!"

Trong ánh mắt cậu ta tràn ngập khinh miệt cùng không thèm quan tâm, tôi lúc ấy toàn thân đổ mồ hôi, đang chuẩn bị nói câu xin lỗi, Lý Hạo Nhiên lại mở miệng trước: "Cậu nên tránh ra mới đúng! Chó ngoan không cản đường!"

Tôi thấy Lý Hạo Nhiên vẫn giữ được bình tĩnh, lúc thường không nhìn ra anh ấy cũng có bộ dạng này.

"Nắm đấm này của tôi chỉ mới hồi phục, xem ra hôm nay đúng là phải động thủ rồi." Thẩm Dục Luân cúi nhìn tay nói.

Cuối cùng cậu ta cũng nhận thức được, động tác chậm rãi, kinh thường, sau đó quay lưng nện bóng rời đi, cậu ta vừa đi được khoảng 10m, tôi không thể nhẫn nhịn được nữa: "Hai người hôm nay ăn no quá đúng không? Thú vị lắm sao ? Định làm cái gì vậy hả?"

"Đùa một chút thôi mà, không có việc gì đâu." Thẩm Dục Luân nói.

"Không nghĩ sẽ làm gì cả, nhưng thấy cậu ta như vậy, làm anh phát bực." Lý Hạo Nhiên nghiêm túc nói.

"Hai người quen nhau sao?" Thẩm Dục Luân nghi vấn hỏi.

"Không biết, chúng ta đi thôi, nhìn thấy mặt cậu ta một chút liền mất hết cả hứng thú." Lý Hạo Nhiên vừa quay người vừa nói.

"Thế thì đổi ngày khác đi, Thẩm Dục Luân, bây giờ cũng muộn rồi đi cũng chẳng làm được gì nữa, anh dừng lại đi." Tôi cũng xoay người đuổi theo.

Thẩm Lục Luân cũng đi cùng chúng tôi, Lý Hạo Nhiên đi nhanh về phía trước, cúi đầu không nói lời nào, Thẩm Dục Luân đi theo phía sau cũng vậy, đầu cúi xuống đất bám theo sát. Tôi đi ở giữa, không biết nên tiến về phía trước hay lùi về phía sau, cuối cùng chỉ có thể đi ở giữa mà thôi. Bước ra khỏi hẻm Lý Hạo Nhiên cuối cùng cũng quay đầu lại nói với tôi và Thẩm Dục Luân: "Hôm nay cứ ở lại chỗ Dục Luân đi, anh đi mua rượu."

"Được! Hôm nay tất cả chúng ta đều bị động kinh hết cả rồi, phải uống thôi!" Thẩm Dục Luân tiếp lời.

"Làm sao đây?" Lúc chiều còn tốt lắm mà, bây giờ lại bắt đầu rồi, hình như là do tôi đã khiến bọn họ thế này, nếu không phải tôi đưa ra ý muốn ngồi cái đu quay kia. Anh ấy nói đúng, đúng là động kinh mà, tôi dường như luôn luôn mang rắc rối và phiền phức đến cho bọn họ. Tôi cũng không có từ chối.

Sau đó Lý Hạo Nhiên nói: "Hai người về trước đi, tôi đi mua rượu, chắc gần khu vực này cũng không mua được rượu ngon đâu!" Dứt lời liền vẫy một chiếc taxi.

Tôi và Thẩm Dục Luân cùng nhau đi về nhà anh ấy, Thẩm Dục Luân không nói một lời nào, tôi cũng không hé môi, tôi thực sự rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng tôi vẫn không thể mở miệng được, dường như đối với anh ấy, tôi chưa từng nói một câu xin lỗi nào, có người từng nói rằng, giữa chúng tôi không cần phải nói câu xin lỗi, một lúc sau tôi cũng cố gắng mở miệng một câu "Cảm ơn!"

"Cảm ơn cái gì? Bây giờ bắt đầu chuyển qua cảm ơn sao?" Anh ấy nói.

"Cảm ơn anh về mấy lọ nước hoa kia, em rất thích." Tôi đáp lời.

"Được! Dùng tiền mua sự hài lòng của em cũng đáng lắm!" Anh ấy hài lòng nói.

Sau đó rất nhanh liền đã đến dưới lầu nhà anh ấy, anh ấy lại hỏi tôi một câu: "Nhớ không?"

"Nhớ gì cơ?" Tôi hỏi lại.

"Nhớ anh không?" Anh ấy không nhìn tôi.

"Sao lại nhớ anh?" Tôi bắt đầu giả ngu, nhưng vì cái gì, chính tôi cũng không hiểu.

"Mấy ngày nay! Em biến mất bao nhiêu ngày như thế! Mấy ngày liên lạc với em không được, anh cũng sắp sống không nổi, anh nói cho em biết! Thẩm Khải Ni, anh thật sự cảm thấy em đang tra tấn anh! Em nói một câu đi! Có nhớ hay không!" Anh ấy nói.

"Mới có mấy ngày mà! Anh nhìn lại anh xem!" Tôi có chút xấu hổ.

"Nhớ, hay là không, đừng vòng vo như con gái thế!" Anh ấy bắt đầu nóng.

"Nói thế nào đây! Thẩm Dục Luân!" Sau đó tôi cũng không để ý đến anh ấy nữa.

Vừa vào nhà anh ấy, Hoàng Hoàng liền nhào về phía trước, một tuần không gặp, Hoàng Hoàng lại lớn hơn một chút, mới trôi qua một tuần, chỉ một tuần mà biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, tôi ôm Hoàng Hoàng ngồi lên ghế salon, Thẩm Dục Luân thì lại giở thói xấu, ngồi trên ghế salon đối diện tôi hút thuốc, vắt chân.

Sau đó Lý Hạo Nhiên trở lại, ôm theo một thùng rượu vang, là cả một thùng luôn!

"Đừng lo! Không phải uống hết luôn đâu, chỉ là để lại đây, lần sau khỏi phải đi mua." Sau đó đặt thùng rượu xuống bàn, quay người đi lấy ly và dụng cụ mở chai, anh ấy cầm ba cái ly nói với Thẩm Dục Luân: "Cậu không thể tùy tiện uống, tôi với Khải Ni uống là được rồi."

"Cái gì gọi là tùy tiện, tôi hôm nay quyết phải theo, hôm nay Lý đại công tử không vừa lòng, tôi sẽ uống cùng cậu!" Vừa nói vừa một tay đoạt lấy ly rượu, một cái ly vậy mà cũng của hãng Goblet, không phải vừa đâu.

"Được! Hôm nay thỏa sức vui vẻ, hôm nay là tôi không đúng, làm tụt cảm xúc của mọi người! Tôi uống trước!" Lý Hạo Nhiên nói xong liền rót một ly, trực tiếp uống.

"Hai người đang làm cái gì! Dọa Hoàng Hoàng mất!" Tôi như trước vẫn ôm Hoàng Hoàng.

Sau đó cả ba đều hưng phấn, tôi đem Hoàng Hoàng đặt vào thùng giấy, nó cũng yên lặng nằm đấy.

Sau đó tất cả mọi người đều say, Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên đều bắt đầu điên cuồng cười, mỗi lần say rượu đều biểu hiện không giống nhau.

Thẩm Dục Luân cười ngu nói: "Không được! Lý Hạo Nhiên, cậu xem, tôi dùng mảnh thủy tinh tự rạch tay mình, tôi dùng rượu đổ lên vết thương, tôi dùng thuốc lá tự châm đến phỏng, chỉ để người ta gọi tôi một tiếng ca, người ta lại sống chết không chịu mở miệng, sau đó, tuyệt! Mở miệng, câu đầu tiên là gì? Em nói xem!"

Thẩm Dục Luân hỏi tôi, tôi chưa mở miệng, anh ấy lại nói tiếp.

"Hạo Nhiên ca, đừng đi!" Anh ấy giả giọng bắt chước tiếng của tôi, sau đó bật cười.

"Anh thật nhàm chán, Thẩm Dục Luân!" Tôi bắt đầu tức giận.

"Anh đương nhiên nhàm chán, anh thì có cái gì thú vị chứ, nếu mà thú vị thì đã không rẻ mạt như bây giờ! Hứa cùng anh đi bánh xe khổng lồ, chỉ còn vài bước là đến nơi, vậy mà hạo Nhiên ca xoay người một cái, em liền cũng đuổi theo, anh thì có đáng gì! Nhiều lần như vậy, muốn em gọi một tiếng ca, em đã từng gọi chưa, còn Lý Hạo Nhiên đã khi nào bảo em gọi là Hạo Nhiên ca, vậy mà em lại tự giác như thế." Sau đó anh ấy liền tiếp tục uống.

Lý Hạo Nhiên mở miệng: "Sao lại tính toán cả những chuyện này, cậu là đang ghen đấy à, hay là lại có vấn đề gì, như thế nào lại biến tôi thành kẻ thứ ba như vậy!" Lý Hạo Nhiên cũng gấp.

Sau đó hai người lại chuẩn bị động thủ, rốt cuộc đến phiên tôi mở miệng: "Hôm nay ai động thủ, em liền cùng người đó tuyệt giao, không phải nói giỡn đâu." Tôi tỉnh táo nói, sau đó rót cho mình một ly rượu.

Hai người bọn họ liền ngồi xuống, không khí dường như mất đi sự tự nhiên ban đầu, giữa ba chúng tôi như có một bức màn ngăn cản, chỉ cần đụng nhẹ vào liền có thể phá vỡ nó, nhưng không ai có dũng khí đối mặt với chuyện này, ba người chúng tôi đều suy nghĩ về nhau, tất cả đều đang bảo vệ chính mình, đều sợ rằng nếu nói ra những bí mật đó sẽ làm cho mối quan hệ này kết thúc, nhưng mà tôi cảm thấy cho đến lúc này đây, tôi và Lý Hạo Nhiên, hay tôi và Thẩm Dục Luân, thì hai người bọn họ có những suy nghĩ bất đồng với nhau như thế nào, cũng tại vì không thể hỏi được, nên mọi người cứ tiếp tục cho rằng mình đã hiểu rõ, hậu quả sau này dẫn đến việc sứt đầu mẻ trán.

Yên lặng một lúc thật lâu, Thẩm Dục Luân vừa kéo ngăn kéo vừa nói: " Đến đây đi, chơi trò ném xúc xắc (*) đi. Đừng có im lặng thế này, dùng trò này nói rõ là được rồi!"

Sau đó anh ấy lấy ra một tờ giấy để phía dưới thẻ, rồi viết lên đó:

1. Hát

2. Hôn lên má

3. Bị đánh

4. Cởi một món y phục

5. Hôn môi

6. Chọn tùy ý một cái bất kì

"Cảm thấy thế nào?" Thẩm Dục Luân khiêu khích hỏi.

"Ai sợ ai chứ, chơi thôi!" Lý Hạo Nhiên cũng rất thẳng thắn.

Cứ như vậy trò chơi bắt đầu, Thẩm Dục Luân đi trước, rút được tờ giấy cởi một món y phục, anh ấy liền một mạch đem hai cái áo cởi ra, liền thành ở trần.

"Chỉ cần ở một món y phục là được rồi!" Tôi nói.

"Nếu chơi thua lần này cởi áo, tiếp tục thua nữa, thì cởi hết toàn bộ!"

Chúng tôi cũng không lên tiếng, đến lượt của tôi, cũng là cởi, tôi cũng đem áo đang mặc cởi ra, Thẩm Dục Luân liền đứng dậy tìm một tấm mền đưa cho tôi rồi nói: "Đừng để bị lạnh, trò chơi cũng chỉ là trò chơi mà thôi!"

Haha, Thẩm Dục Luân, anh là tự ngược tâm với chính bản thân hay là đang ngược tôi đây!

Lý Hạo Nhiên ngẫu nhiên rút được tờ hôn má, nhưng hôn ai thì đó mới chính là vấn đề, anh ấy hướng về phía tôi cười cười, dịu dàng hỏi tôi: "Có thể không?"

Chụp lấy tờ giấy Thẩm Dục Luân không biết xấu hổ dứt khoát đem mặt dán sát vào môi Lý Hạo Nhiên nói "Cho phép đấy!"

Tiếp đó cả ba liền bật cười! Cuối cùng bầu không khí cũng đã bình thường trở lại.

Sau đó lại đến lượt Thẩm Dục Luân, lại tiếp tục hôn má.

Lý Hạo Nhiên vừa có ý định sáp đến gần, thì anh ấy liền đẩy Lý Hạo Nhiên ra, nhanh chóng đem khuôn mặt tôi hôn một cái.

Lý Hạo Nhiên chỉ cười cười, cũng không để ý lắm, tiếp tục đến tôi rút được hôn môi.

Hai người họ lại tiếp tục bổ nhào tới, nhưng chỉ nhìn tôi, hoàn toàn tôn trọng sự lựa chọn của tôi.

Bốn phía xung quang liền trở nên yên tĩnh, tôi nhẹ nhàng thở dài cũng khiến người khác nghe được, Thẩm Dục Luân gắt gao nhìn tôi chằm chằm, Lý Hạo Nhiên lúc đó chỉ nhìn tôi một chút rồi nhìn sang Thẩm Dục Luân dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó, rồi hướng tôi cười, tỏ ý là anh ấy đã chuẩn bị xong rồi.

Được rồi, đối mặt với lựa chọn này, thì đối với tôi mà nói, tôi chỉ có thể làm như vậy thôi!

Tôi hướng đến phía trước, đem mặt họ quay về phía tôi , sau đó, môi của cả ba cùng chạm vào nhau . Hai người bọn họ trừng lớn mắt, Thẩm Dục Luân nhìn tôi một chút, rồi lại nhìn sang Lý Hạo Nhiên bên cạnh, Lý Hạo Nhiên cũng giống vậy, cau mày, con ngươi đảo quanh, nó còn chưa động vào đầu lưỡi mà, hai người họ cuối cùng cũng không chịu đựng nỗi nữa. Liền đẩy tôi ra, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, Lý Hạo Nhiên thì chạy lên tầng hai, Thẩm Dục Luân ở tầng một, giải quyết xong xuôi vấn đề lớn này, tôi ở trên ghế sofa ngã xuống, vắt chéo chân lên, cuối cùng cũng có thể nghĩ ngơi tốt một chút rồi.

Sau đó ba người chúng tôi cùng nhau ngủ, tôi đã quen với việc tắm xong liền chen vào giữa hai người bọn họ, một lúc sau cứ như vậy xoay người ôm lấy Lý Hạo Nhiên, rồi một lúc thì lại kéo tay Thẩm Dục Luân làm gối , hai người bọn họ đối với tôi đều đã quen như vậy, cũng đã ngủ cùng với tôi rất nhiều lần.

Hôm sau, đến trường để đi học, mua điểm tâm, cùng Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên cãi nhau một trận ầm ĩ rồi mới tiến vào lớp học, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tôi đang đứng ngoài cửa , hình như mỗi lần chúng tôi xuất hiện đều có kịch vui như vậy, nhưng mà, cứ như vậy mới đúng là cuộc sống đi.

Lúc buổi chiều, nhìn Lý Hạo Nhiên chơi bóng, Thẩm Dục Luân kiên quyết không thèm xem, nói cảm thấy không thoải mái muốn về nhà ngủ, còn muốn tôi về chung cùng với anh ấy, có điều suy nghĩ kia của anh ấy thật đơn giản, tôi đương nhiên phải cùng Lý Hạo Nhiên chơi bóng rồi, những lúc anh ấy ném bóng, những lúc anh ấy dẫn bóng vào rỗ, những cú nhảy đẹp đẽ kia đều làm lòng tôi có chút gì đó rung động.

Cảm ơn anh, Hạo Nhiên ca, bắt đầu từ kì nghỉ đầu tiên anh ấy đến tìm tôi, từ lần đầu tiên anh ấy đợi tôi đi xem phim tới nửa đêm, cũng bắt đầu từ lần đầu tiên tôi trèo từ lầu hai xuống để đi gặp anh, tôi dường như chưa từng bao giờ hạnh phúc đến như vậy.

Anh ấy vừa chơi bóng xong tôi liền đi qua và nói: "Hạo Nhiên ca, ở chỗ này chờ em một chút, cũng đã hơn một tháng không có mua thạch thủy tinh mà anh thích rồi! Không phải rất thích ăn sao! Em đi mua ngay!"

"Được! Ha ha, ăn xong em cùng anh về nhà tắm rửa thay quần áo nhé, tối nay lại qua chỗ Thẩm Dục Luân tiếp đi!" Chơi bóng xong anh ấy càng đẹp trai hơn.

"Được! Em thấy chúng ta cần phải trả tiền thuê phòng thôi! Ha ha! Đợi em nha!" Sau đó tôi quay người chạy đến cửa hàng, lúc trả tiền, từ trong túi áo rút ra được một mảnh giấy, là mảnh giấy trò chơi hôm qua ba người chúng tôi cùng chơi .

Kéo xuống phía dưới, trên đó viết:

5. Hôn môi

6. Chọn tùy ý một cái bất kì

Ha ha, cái này sao lại ở chỗ của tôi , hai người bọn họ ai là người bỏ nó vào! Lúc tôi chuẩn bị ném mảnh giấy đó đi, lại nhìn một lát, mặt sau của mảnh giấy lờ mờ một hàng chữ , một giây này, cả thế giới của tôi như biến thành một mảnh tối tăm, cả thế giới sụp xuống cũng không thể đủ để miêu tả lúc này.

"Cậu sẽ không phải là thích con trai chứ? Đồng tính luyến ái sao? Thật buồn nôn!"

Tôi bước nhanh về phía trường học mà đi, lúc này đã tan học rồi, không còn một ai cả, Lý Hạo Nhiên liền gọi điện cho tôi, tôi vẫn không bắt máy. Rồi sau đó anh ấy gửi đến một tin nhắn: "Gặp em ở chỗ Thẩm Dục Luân, anh về nhà trước để tắm, em cứ đến đó chờ anh đi."

Tôi bước vào nhà vệ sinh, muốn đem mảnh giấy kia dùng nước xối trôi đi, không đúng! Mảnh giấy này xuất hiện ở nhà Thẩm Dục Luân! Hôm qua chỉ có mỗi Lý Hạo Nhiên, và Thẩm Dục Luân, cái này là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net