Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(25) Không tin ca ư
(Love prevails)

Thay quần áo xong, bước ra khỏi phòng thay đồ, toàn bộ bể bơi không còn ai, cực kì yên tĩnh!

Tôi đi đến bể bơi, thấy một bóng người ở dưới nước, lại nhìn kĩ, là Thẩm Dục Luân! Lập tức, cảm giác hít thờ không thông giống như sợ hãi, tôi căn bản không biết bơi, tôi đương nhiên có thể tìm người hỗ trợ, nhưng lúc ấy lại cứ thế nhảy thẳng xuống bể bơi.

Thẩm Dục Luân, là anh nói! Hiệp ước mười ngày! Hôm nay mới được hai ngày! Anh không được xảy ra chuyện gì! Hỗn đản!

Anh đang tính toán cái gì! Nói chăm sóc cho em cả đời, là nói nhảm thôi ư! Anh không được xảy ra chuyện gì! Em không cho phép anh xảy ra chuyện! Hôm nay mới là lần đầu tiên em mua bánh ngọt cho anh, anh phải ăn sạch cho em.

Em thiếu nợ anh quá nhiều! Anh nhất định phải để em trả lại hết đã, không thể lại xảy ra chuyện!

Thẩm Dục Luân! Anh đừng bị làm sao, em chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

Tôi nhảy vào bể bơi, cố gắng hét gọi tên anh ấy, hướng phía Thẩm Dục Luân mà đi tới, tôi căn bản không biết bơi, chỉ có thể đi qua, nhưng bởi vì lực cản của nước rất lớn, chân không ngừng rẽ nước mà bước tới, càng đi đến gần anh ấy, nước lại càng sâu, sau đó, tiếng gọi của tôi dần biến thành tiếng khóc nỉ non, tuyệt vọng mà khóc, Thẩm Dục Luân, em cái gì cũng đều đáp ứng anh! Anh đừng xảy ra chuyện gì!

Lúc chỉ còn cách một chút xíu, đột nhiên anh ấy lao lên khỏi mặt nước, đưa lưng về phía tôi, miệng hít từng ngụm khí lớn, sau đó xoay người: "Chịu không được! Động tác của em quá chậm, nếu thật là ngâm nước chắc là chết đuối thật rồi, em thật đúng là không để ý đến sống chết của anh mà!"

Sau đó anh ấy lau đi nước trên mặt, mở mắt ra, nhìn thấy tôi đang khóc, anh ấy lại giống như trước liền nhận sai, vui vẻ cười to nói: "Haha haha, em đang khóc?! Em đang khóc? Đúng không? Bảo bối nhi! Thật là đáng yêu!"

Sau đó, tôi còn chưa kịp định thần, anh ấy đã lại đem tôi kéo xuống nước, dưới nước, anh ấy hưng phấn giống như phát điên. Trong làn nước, tôi nhìn thấy anh ấy mở mắt ra, mặt mày hớn hở, trong nước liền xuất hiện một bong bóng khí thật lớn, tôi đã ngừng khóc, nhưng lại cảm giác trong thân thể tích đầy một bụng ai oán và ủy khuất, rốt cuộc bị các loại cảm giác dồn nén đến đỉnh điểm, tôi dùng hết toàn bộ khí lực, một tay kéo anh ấy lên mặt nước, nói với anh ấy: "Quá đáng!" Vừa mới chuẩn bị đấm một quyền, anh ấy lại một phát bắt được tay của tôi, tay còn lại của tôi lại thật sự tát một cái vào mặt anh ấy, nhưng trúng một tát kia, anh ấy rõ ràng cười càng thêm hưng phấn, tôi liền không thể hiểu nổi.

Sau đó tôi nói: "Thú vị lắm sao? Đem em dọa thành như vậy, cảm thấy thú vị lắm à? Bởi vì muốn biết có phải em hay không? Cho nên mới dùng trò đùa như thế? Đều đã lên cả hoạch, đúng không? Buổi chiều muốn em cúp học cùng anh đi bơi, rồi lại nói cái gì quên nộp phiếu điểm, để cho em về nộp hộ anh, đều là kế hoạch! Là thế nầy phải không? Em nói cho anh biết, Thẩm Dục Luân, anh quá đáng lắm!"

Tôi quay người rời đi toàn thân phát run, chưa từng trải qua loại sợ hãi như thế này, loại run rẩy do nhiệt độ nước, sợ hãi, cuồng nộ, cuối cùng là hưng phấn, tôi bắt đầu có chút không hiểu nổi chính mình, cũng không muốn hiểu rõ, bởi vì tôi không muốn hiểu.

Thẩm Dục Luân không đuổi theo, tôi một mình trở lại phòng thay đồ đổi lại quần áo, lúc đi ra anh ấy ngồi ở ghế cứu hộ ở phía xa, ở góc độ kia, anh ấy có thể bao quát toàn bộ hành động của tôi, cho nên tôi nghĩ, có phải bí mật của tôi đều bị anh ấy thấy rồi không, anh ấy vênh mặt, biểu hiện kia rõ ràng là khiêu khích.

Tôi đi ra khỏi bể bơi, trực tiếp quay lại kí túc xá, tôi còn có thể đi chỗ nào, trừ đi học, tôi tại thành phố này, ngoài đến nhà Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên, dường như chẳng còn nơi nào khác có thể thu nhận tôi. Trở lại kí túc xá, kỳ thật tôi một mực chờ đợi, tôi cảm thấy Thẩm Dục Luân nhất định sẽ đuổi theo tôi, nhưng anh ấy lại mãi chẳng xuất hiện, Hầu Kình Vũ như trước nằm trên giường, thuốc tôi mua cho cậu ta còn nguyên trên bàn, điểm này mới khiến tôi cảm thấy cuộc sống còn chút y vọng, bởi vì Lý Hạo Nhiên, bởi vì Thẩm Dục Luân, hiện tại chẳng hiểu sao lại đột nhiên đều thay đổi.

Lý Hạo Nhiên hình như gặp phải rắc rối lớn, không hề trở lại ký túc xá, tôi muốn anh ấy cứ tránh đi Hầu Kình Vũ, mà Thẩm Dục Luân hiện tại dường như đã nhìn thấu hết con người tôi rồi, giống như hàng vạn ánh đèn chiếu lên người tôi, khiến tôi xấu hổ vô cùng, nhưng Thẩm Dục Luân rõ ràng còn cầm kính lúp sơi vào từng lỗ chân lông trên người tôi. Cảm giác của tôi là thế, giống như có phải là tôi hay không, đã không còn là đáp án mà tôi có thể quyết định, mà anh ấy cũng đã sớm từng bước sắp đặt một cái bẫy, đem tôi dần dần trói lại, cuối cùng sẽ siết thật chặt, không thể trốn thoát.

Tôi ngồi ở trên ghế, một bụng phẫn nộ không thể nào giải tỏa, đột nhiên, một cái máy bay giấy một lần nữa đâm vào đầu tôi, Hầu Kình Vũ tỉnh, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt cậu ấy mệt mỏi, đồng tử nhàn nhạt, nhưng như cũ dùng hết toàn bộ khí lực bản thân tập trung vào khóe miệng, bởi vì môi cậu ấy khẽ nhếch lên, trên mặt là vẻ bất cần đời và miệt thị, đối với tôi, đối với bất kì người nào, đều là biểu hiện như vậy! Biểu cảm này làm tôi nhớ tới hôm khai giảng gặp Thẩm Dục Luân, khác với Thẩm Dục Luân là, Thẩm Dục Luân trong ánh mắt đơn thuần là sự cô đơn, nhưng Hầu Kình Vũ, toàn thân không có một chỗ nào không khiến người khác cảm thấy phản cảm, cho nên cậu ta tự xưng là Mr.Lonely, hơn nữa nhìn vào mặt cười vẽ bên cạnh cái tên ấy, cậu ta hoàn toàn yên lặng chìm trong thế giới tưởng tượng của riêng mình, hơn nữa còn vô cùng hưởng thụ.

"Thuốc để trên bàn!" Tôi cảm thấy toàn thân như đang bị gặm nhấm, xương cốt, tế bào đều nói với tôi rằng "Punch him! Punch him!" (Đấm cậu ta đi!) Nhưng cậu ta hiện tại đang ở trong tình trạng thế này, có lẽ cũng không chịu nổi mấy quyền của tôi.

Cậu ấy chậm chạp xuống giường, ngồi vào bên cạnh bàn, rốt cuộc nghĩ thông, tôi nhìn cậu ấy vươn tay lấy bọc thuốc, sau đó cậu ấy liếc tôi một cái, hỏi: "Cậu mua à?"

"Đúng thế!" Tôi không có ý định nói chuyện với cậu ta.

Sau đó cậu ta ngay trước mắt tôi, đem thuốc ném vào thùng rác, nói: "Không có ai quan tâm tôi, cậu cũng không được! Không có ngoại lệ! Cứ để kệ tôi tự sinh tự diệt!"

Haha, lại là trò này, sao gần đây mọi người thích tùy tiện đem chuyện chết chóc ra làm trò đùa vậy nhỉ, Thẩm Dục Luân đã vậy, Hầu Kình Vũ cũng thế.

Rốt cuộc, tôi bị tế bào toàn thân gặm nhấm đến không thể chịu nổi, nhớ tới Hầu Kình Vũ ngày đó dùng bóng rổ ném mạnh vào đầu tôi, nhớ tới cậu ta dùng máy bay gấp từ bìa cứng ném vào đầu tôi, giống như lúc nãy nữa, nhớ tới cậu ta vẽ lung tung xấu mù lên từ điển, nhớ tới vừa cho cậu ta chút ấm áp cậu ta liền hô to gọi nhỏ với tôi, lại như vừa nãy đem thuốc tôi mua mà quăng vào thùng rác.

Tôi thấy mình giống như bản năng mà bật dậy, tôi không phải là đối thủ của Hầu Kình Vũ, nhưng vẫn từng bước tiến về phía cậu ta, tay nắm chặt, tôi đã chịu đựng đến cực hạn, trên mặt cậu ta cuối cùng không còn bộ dạng khiến người ghét bỏ kia nữa, kinh ngạc nhìn tôi.

Đi đến trước mặt cậu ta, tôi định cho cậu ta một đấm rồi, nhưng cuối cùng lại cắn chặt răng, chỉ tay về phía túi thuốc trong thùng rác mà nói: "Nhặt lên cho tôi!"

Cậu ta quay đầu đi, không có ý định nói chuyện với tôi.

Sau đó tôi thấy chính mình một cước đem thùng rác trước mặt đá đến trước mặt cậu ta nói: "Nhặt lên!"

Cậu ta liếc tôi một cái, rốt cuộc nhặt thuốc lên, sau đó tôi quay lại cầm lấy ly thủy tinh, đập mạnh lên bàn trước mặt cậu ta mà nói: "Tự đi rót nước! Uống thuốc ngay lập tức!"

Có thể bởi vì hành động của tôi quá khác thường, hoặc có thể do tôi nện cái ly trên bàn quá mạnh, cậu ta liền thật sự đứng dậy đi rót nước, sau đó ngoan ngoãn uống hết thuốc, sau đó lại lộ ra bộ dáng không ai chịu nổi kia, nằm vắt chân, không thèm nhìn tôi.

Tôi đi ra khỏi kí túc xá, tôi biết rõ chính mình rất khác thường, tôi lúc ấy chỉ cho rằng mình chán ghét người khác không biết quý trọng mạng sống, mở miệng ra liền nói chuyện chết chóc, cho đến hai tháng sau, tôi mới biết, nguyên lai tôi ghét người khác như vậy, vì bản thân tôi cũng thế, hơn nữa còn thể hiện ra hành động. Điều này cũng giống như những người tự mãn ghét những người tự mãn, hay những linh hồn bi quan chán đời luôn bài xích những linh hồn giống như nó, thì ra khi đó tôi cũng đã bắt đầu kế hoạch tự sát như thế nào.

Điện thoại bất chợt vang lên, đoán rằng Thẩm Dục Luân rốt cuộc thông suốt rồi, kết quả là Lý Hạo Nhiên: "Hai người đang ở đâu thế? Tan học, anh tới rồi, sao lại không thấy hai người?"

"Em về rồi, Hạo Nhiên ca." Tôi mệt mỏi mở miệng.

"Vậy à? Anh đã thay sẵn quần bơi rồi, giờ không bơi nữa?"

"Vâng! Hạo Nhiên ca quay về kí túc xá đi, em đang ở kí túc xá!"

"Anh không muốn quay lại kí túc xá, em ra với anh đi, anh gọi Thẩm Dục Luân, chúng ta buổi chiều cùng nhau ăn cơm, hai ngày nay đều chưa gặp hai người rồi, em trước xuống đây đi." Anh ấy nói xong liền cúp điện thoại.

Tôi giống như vĩnh viễn không có cách nào kháng cự Lý Hạo Nhiên, là dựa vào mong muốn chiếm hữu khiến tôi thỏa hiệp tất cả.

Tôi xuống lầu, đi về hướng bể bơi, tôi nhớ tới thử nghiệm của Thẩm Dục Luân với tôi, chẳng lẽ thật sự là tôi? Tôi đã từng có bạn gái ở trường cấp hai thì lý giải thế nào? Nghĩ đến những vấn đề này, tôi liền yêu cầu bản thân lập tức ngừng nghĩ ngợi lung tung.

Đến bể bơi, Lý Hạo Nhiên và Thẩm Dục Luân, trong tay mỗi người đều cầm bánh ngọt, Thẩm Dục Luân ăn đầy một miệng bánh phô mai, sau đó dùng ống tay áo lau lau miệng hỏi tôi: "Em mua phải không? Trong phòng thay quần áo. Vừa vặn, đang đói bụng."

Tình hình đã đủ khiến tôi phát điên, giờ Thẩm Dục Luân còn đổ thêm dầu vào lửa, thật muốn đem bánh ngọt còn thừa úp vào mặt anh ấy, tôi trừng mắt liếc anh ấy một cái, sau đó ôn hòa nói: "Đúng vậy, Hạo Nhiên ca, thích không? Mua cho anh đó!"

Lý Hạo Nhiên vui vẻ nói với tôi: "Ngoan!"

"Mua cho cậu ta? Nói nhảm! Đây rõ ràng là mùi vị anh thích nhất mà!" Thẩm Dục Luân vẻ mặt ủy khuất nhìn tôi.

"Anh suy nghĩ nhiều rồi! Không phải mua cho anh đâu! Đi thôi, Hạo Nhiên ca! Hôm nay muốn ăn món cay Tứ Xuyên, đưa em đi ăn nhé!" Tôi lại trưng ra tươi cười, giống như Lý Hạo Nhiên vĩnh viễn là linh đan diệu dược khi tôi cảm thấy tồi tệ.

"Không vấn đề! Em thích ăn gì cũng được! Anh cũng thích món cay Tứ Xuyên, chúng ta khẩu vị thật giống nhau!" Lý Hạo Nhiên nói.

"Nói nhảm! Em rõ ràng sợ ăn cay, lần trước ăn thịt nướng đều cay như vậy! Hiện tại bắt đầu thích ăn món cay Tứ Xuyên?" Thẩm Dục Luân lại vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi cùng Lý Hạo Nhiên nói qua nói lại.

Sau đó tôi cùng Lý Hạo Nhiên đều mỉm cười, không thèm để ý tới anh ấy, bắt đầu đi về phía cổng trường.

Thẩm Dục Luân lại đuổi theo, tiếp tục công khai lên án: "Này này này! Hai người! Có ý gì đây? Lần nào cũng thế, tôi cũng rất thích ăn món cay Tứ Xuyên, hai người ngược lại nói cho rõ ràng đi!"

Lúc tôi vui vẻ nhất là khi ba người ở cùng nhau như vậy, cảm giác kì diệu, quan hệ kì diệu, đáp án dường như có trong lòng mỗi người, nhưng lại thật không dám khẳng định, tưởng rằng mình bảo hộ cẩn thận từng li từng tí, đến cuối cùng mới hiểu được, mối quan hệ này thật hoang đường, cuối cùng lại để cho ba người đều bị thương đầy mình.

Ngày đó, ba người chúng tôi về nhà Thẩm Dục Luân, cho Hoàng Hoàng ăn, sau đó Thẩm Dục Luân cùng Lý Hạo Nhiên lại bắt đầu đấu game online, tôi một mực cổ vũ cho Lý Hạo Nhiên, Thẩm Dục Luân lại nhìn tôi bằng vẻ mặt ai oán, dùng chân đá đá. Sau đó tôi sẽ đi qua trấn an anh ấy, nhưng kì quái ở chỗ, mỗi lần tôi đứng cạnh Lý Hạo Nhiên, đều là Thẩm Dục Luân thắng, nhưng khi tôi sang đứng cạnh Thẩm Dục Luân, anh ấy nhất định sẽ thua. Về sau, không xen vào hai người họ nữa, tôi tự mình cùng Hoàng Hoàng đi chơi.

Buổi tối cùng đi ăn cơm, Thẩm Dục Luân gọi đồ ăn, hơn nữa còn dặn dò đầu bếp thêm thật nhiều gia vị cho cay hơn, Lý Hạo Nhiên ăn rất ít, Thẩm Dục Luân liền cười trộm, cuối cùng rốt cuộc nhịn không nổi nói: "Anh đã nói mà, cậu ta căn bản ăn không hổi món cay Tứ Xuyên, haha! Cay thế cơ mà!"

Tôi cũng không ăn được bao nhiêu, bởi vì thực sự là quá cay, Lý Hạo Nhiên cùng Thẩm Dục Luân đều mồ hôi đầy đầu, Lý Hạo Nhiên chỉ cười, không nói lời nào, nụ cười thoải mái này, chỉ duy nhất anh ấy có, tôi cũng nhịn không được mà kích Thẩm Dục Luân: "Vậy còn anh! Không phải nói thích ăn món cay Tứ Xuyên sao, cay nhiều như vậy, anh ăn hết sạch cho em!"

"Ăn thì ăn!" Thẩm Dục Luân bắt đầu ăn từng miếng lớn, chờ anh ấy ăn xong, tôi cùng Lý Hạo Nhiên liền nhìn chằm chằm anh ấy lúc này.

Mặt anh ấy đỏ phừng phừng, không phải đầu, mà toàn thân đều là mồ hôi, khiến người khác bật cười chính là, toàn bộ miệng anh ấy đều sưng lên, sau đó nở nụ cười, tôi nói: "Được rồi! Đừng ăn nữa! Trêu anh thôi mà! Haha!"

"Em nói đấy nhé! Được rồi! Em đã nói vậy thì anh không ăn nữa!" Anh ấy chỉa chỉa đũa vào người tôi, nói năng lộn xộn, môi đang phát run, có lẽ là rất đau.

Sau đó tu một cốc lớn Cocacola, bỏ thêm rất nhiều đá, cầm khăn giấy liều mạng mà lau mồ hôi, tôi nói, Thẩm Dục Luân chỉ số thông minh không đến 10 tuổi, mỗi lần bị kích, anh ấy nhất định trúng chiêu, nhưng làm cho người khác chán ghét chính là, anh ấy rất thích giả bộ người lớn, bởi vì như vậy, sẽ làm người khác đau lòng, mà tôi lại rất ghét cảm giác này.

Buổi tối chúng tôi lại đến nhà Thẩm Dục Luân, Lý Hạo Nhiên đã thành thói quen vừa vào cửa liền đi tắm rửa rồi lục tìm đồ uống, tôi cũng hoàn toàn coi đây như nhà mình, bởi vì ở đây so với ký túc xá thì thoải mái hơn nhiều.

Buổi tối, ba người lại cùng nằm trên giường xem phim, rồi lại cùng ngủ một chỗ như trước đây. Ngày hôm sau vừa tỉnh, cách giờ vào học chỉ có 20 phút, mọi người đều nghĩ rằng người kia sẽ đặt chuông báo thức, kết quả chẳng ai chỉnh đồng hồ hết, liền lập tức mỗi người vọt tới một phòng vệ sinh, may mắn Thẩm Dục Luân có chuẩn bị sẵn nước súc miệng, bởi vì tiết đầu tiên là môn hóa, nếu tới trễ, cô giáo sẽ mắng người hết nguyên một tiết, sau đó không dạy nữa, khiến cả lớp đều phẫn nộ, cho nên chúng tôi vẫn cảm thấy cô giáo kia không phải là dạy hóa, mà phải là dạy tâm lý học mới đúng, nếu nghỉ học một buổi, thành tích nhất định vô cùng thê thảm.

Cho nên ngày đó ba người chúng tôi đều không rửa mặt, mặc quần áo xong liền xông thẳng ra cửa, tôi vứt hai người lại phía sau, hai tiểu tử đông tây này, quả nhiên là có chuyện. Tóc Lý Hạo Nhiên với tôi hơi dài một chút, Thẩm Dục Luân là tóc ngắn, Lý Hạo Nhiên chất tóc rất mềm, cho nên kiểu tóc coi như là tạm được, nhưng tóc tôi là loại cứng như rễ tre vậy, nếu mà tìm trên Baidu một chút , nhìn kiểu tóc của tôi, có thể tưởng tượng ra, nếu buổi sáng tôi không gội đầu, tóc nhất định là giống hệt Siêu Xayda.

Chúng tôi bước vào vừa kịp tiếng chuông, nhìn thấy ba đứa khác người chúng tôi, bạn cùng lớp tập mãi cũng thành thói quen, Bảo Ngọc tỷ nhìn Thẩm Dục Luân nói: "Tất mỗi chiếc một màu! Wow! Good man!"

Sau đó, cô dạy hóa, Hầu Kình Vũ, Lý Hạo Nhiên, tôi, Hoàng Bân, cuối cùng là Thẩm Dục Luân, tất cả đều trừng mắt nhìn cô ấy!

Giữa giờ nghỉ trưa, Lý Hạo Nhiên lại chưa quay trở lại ký túc xá, trực tiếp về nhà, xem ra anh ấy thực sự không có ý định quay lại ký túc xá, nhưng điều này lại khiến tôi càng hiếu kỳ, đến tột cùng Hầu Kình Vũ và anh ấy có quan hệ gì, nhưng tôi vẫn không mở miệng hỏi, tôi một mực đợi, đến lúc phù hợp, anh ấy nhất định nói cho tôi biết. Thẩm Dục Luân ngay cả ngủ trưa cũng không ngủ, nhất định là phải leo lên giường cùng tôi đùa giỡn, bệnh tình của Hầu Kình Vũ cũng có chút dịu đi, nhưng cũng không chủ động tán gẫu cùng chúng tôi, Hoàng Bân vẫn cứ tiếp tục đeo tai nghe lắc lắc đầu, múa hát cao độ.

Buổi chiều lên lớp, lại có hai tiết hóa, trước đây tôi không hiểu tại sao lại gọi là thứ 6 đen đủi, nhưng sau khi bốn tiết hóa đều xếp vào thứ 6, tôi cuối cùng cũng có thể lí giải được thế nào là thứ 6 đen đủi rồi, Lý Hạo Nhiên lại xuất hiện với thần thái sáng láng, không còn bày ra vẻ mặt u sầu nữa, tựa như đã bắt đầu tiếp nhận sự tồn tại của Hầu Kình Vũ.

Buổi chiều xảy ra một chuyện khiến mọi người không dám nói gì: Cô dạy hóa có lẽ như nhớ tới phản ứng sáng nay không kiềm chế nổi của Bảo Ngọc tỷ khi nhìn thấy những anh chàng anh tuấn, đẹp trai, liền đột nhiên gọi cô ấy trả lời câu hỏi, đừng nói cô ấy, không ngờ đến tôi cũng bị dọa một chút.

"Tổ 3, hàng 2 trả lời một chút, câu 6 chọn cái gì!" Nghe cô nói như vậy, mọi người trong lớp liền đếm tìm xem tổ ba hàng hai là ai, vì chỉ có cô giáo vô cùng tốt như thế này mới không gọi tên học sinh thôi.

Vừa nhìn! Chính là bà chị Bảo Ngọc, cô ấy hoàn toàn không có phản ứng, chống cằm nhắm mắt, cười một cách ngọt ngào, tôi nhìn kĩ một chút, thì ra là đang ngửi tóc của Hầu Kình Vũ, tôi lay nhẹ một cái! Cả lớp đều im lặng!

Hầu Kình Vũ quay đầu lại cũng bị kinh hách, cô ấy lúc này mới chịu hoàn hồn lại, cô giáo cắn răng, nghiến răng, xong đời, ma nữ sắp nổi bão rồi!

"Em! Chọn đáp án gì!!!" Cô giáo chỉ thẳng vào cô ấy hỏi, Bảo Ngọc cũng bị dọa tới sợ rồi, lập tức đứng bật lên, nhưng có lẽ vì quá căng thẳng, thoáng một cái đã giữ không nổi, cư nhiên!

Ai! Cô ấy cư nhiên lại!

Cô ấy cư nhiên lại đánh rắm, hơn nữa còn lại đánh rắm một hơi dài, sau đó có âm thanh là lạ, cả lớp một lần nữa lại lặng ngắt như tờ.

Nhưng cái này vẫn chưa phải là tốt, điều tốt nhất là ma nữ cư nhiên lại gào lên hỏi cô ấy: "Em nói cái gì? Chọn đáp án nào! Nói to lên một chút! Tôi không nghe rõ!"

Lần thứ ba lặng ngắt như tờ, chỉ có mình Hầu Kình Vũ cầm một quyển sách quạt, mùi dường như chậm rãi lan rộng ra, cô giáo cuối cùng mới ho khan một tiếng, bịt mũi, bản thân lúng túng nói một câu: "Ừm! Đúng rồi! Chọn B."

Cả lớp cười vang cả lên, đến Bảo Ngọc cũng phải bật cười theo, cho nên tôi nói, thần tượng của cô ấy là Ngô Quân Như cũng có lí mà! Hơn nữa, sau này Bảo Ngọc thật sự muốn theo học tại học viện Điện ảnh và truyền hình.

Buổi chiều tan học, Lý Hạo Nhiên liền vội vàng về nhà, Thẩm Dục Luân tới hỏi tôi: "Ngày thứ tư, chuẩn bị xong chưa?"

"Phóng mã quá lai!"(*) Tôi cũng không nói gì, chỉ cùng anh ấy chơi đùa thôi.

"Thật sảng khoái! Hắc hắc, tối nay 7 giờ, gặp ở quảng trường! Ăn mặc đẹp một chút, anh chờ em! Phải là hình dáng đẹp trai nhất! Được không?" Anh ấy nháy mắt phải với tôi, đột nhiên trêu chọc nắm tay phải tôi lên, hôn trên mu bàn tay một cái rồi nói:" Chờ em! Bà xã!"

"Anh có bệnh à! Đang ở trường mà! Không muốn sống nữa sao!" Tôi nhỏ giọng nói, sau đó đưa chân đá vào đầu gối anh ấy một cái.

Anh ấy vô lại cười cười nói: "Anh về thay quần áo đây, tối nay gặp!"

Tôi nhìn anh cười gật đầu, Thẩm Khải Ni, xem ra ngươi cũng thích trò chơi này mà, đúng không?

Sau đó liền tìm Hoàng Bân cùng ăn cơm, chúng tôi mua cơm xong mới phát hiện nhìn trái phải không còn một chỗ ngồi nào, thấy chỗ Hầu Kình Vũ chỉ có một người ngồi, vẫn còn ba chỗ trống, tôi nhìn Hoàng Bân nói: "Qua đó ngồi đi!"

Hoàng Bân ngay lập tức hoảng hốt nhìn về phía tôi ra hiệu, nhỏ giọng nói: "Cậu điên à! Thẩm Khải Ni!"

"Sợ cái gì chứ, theo tôi!" Tôi hướng phía Hầu Kình Vũ mà đi tới.

"Bỏ sách chỗ khác đi, tôi muốn ngồi chỗ này!" Tôi nhìn Hầu Kình Vũ nói.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, đồng thời cũng lấy sách bỏ chỗ khác, có điều thể hiện trên bản mặt cậu ta như mới ban cho tôi một ơn huệ vậy.

Tôi ngồi xuống, gật gật đầu, ý bảo Hoàng Bân cũng ngồi xuống, Hoàng Bân bất đắc dĩ nhíu đôi mắt nhỏ lại, ngồi xuống. Có điều ngày đó ba chúng tôi cũng không nói chuyện gì, ngẩng đầu lên mới phát hiện, có rất nhiều bạn học nhìn chúng tôi rồi xì xào bàn tán, nghĩ cũng có thể biết, mọi người nhất định đang suy nghĩ tại sao lại ngồi bên quái vật không phải người này để ăn cơm chứ.

Cơm nước xong, theo lời Thẩm Dục Luân yêu cầu, tôi liền trở lại kí túc xá, tắm, đắp mặt nạ, thay chiếc áo sơ mi mà mẹ tôi đã chuẩn bị vào năm mới, mang giày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net