Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(26) Đùa với lửa
(Play With Fire And Burn To The Sky)

Ánh mắt Thẩm Dục Luân không còn sự lỗ mãng như lúc trước, anh của trước kia đã thay đổi lúc này đây vô cùng thâm tình, ở trong đôi mắt anh ấy, tôi cảm nhận được sự mờ mịt của chính bản thân mình.

Trong quán bar, những người xung quanh càng lúc càng ít, tiếng nhạc nhỏ đi rất nhiều, anh ấy vẫn lắc lư theo tiết tấu mỗi lúc càng chậm, trước mắt là anh ấy, áo sơ mi với quần tây, tôi không nhận ra Thẩm Dục Luân, trong lòng có chút hoảng hốt, luôn có một cái gì đó thúc đẩy, thôi thúc tôi đến gần anh hơn, khi tôi bước đến thì mới hiểu ra được, thứ cảm giác này chính là dục vọng, trong nháy mắt, tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, trái tim đang kịch liệt đập mạnh trong khoảnh khắc nháy mắt đó, chính là động tâm.

"Sao không nói lời nào vậy, anh đây xem như em đã ngầm thừa nhận rồi nhé, hay là, thực sự căn bản là em không đồng ý, đây chỉ là chuyện của anh thôi, đúng không?" Anh dừng nhảy, tiến gần đến tôi mà hôn, anh ấy và Lý Hạo Nhiên cao cũng gần bằng nhau, ở góc độ di chuyển này, làm cho tôi nhớ đến lần trước ở phòng tắm nhà tôi, Lý Hạo Nhiên đã hôn lên trán, hôn lên nước mắt của tôi, đúng, chính là lần đó.

Lần đó, toàn thân tôi bị thương, nước mắt, máu, sự tuyệt vọng và tức giận đều trộn lẫn vào hai chúng tôi.

"Xin lỗi!" Tôi nặng nề đẩy Thẩm Dục Luân ra, ngay lập tức muốn tránh né, xoay người, phía quầy bar có mấy người nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt hòa nhã.

Chính tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, tại sao giữa tôi và anh ấy lại tiến hành cái đàm phán mười ngày kia, tại sao lại cùng anh uống rượu như vậy, tại sao lại cự tuyệt anh ấy, nghi hoặc lớn nhất chính là, Thẩm Khải Ni tôi bị động kinh, tại sao nói đúng lại không chịu nhận chứ! Không muốn chấp nhận bất cứ ai cũng là điều đương nhiên, trừ khi có thể là do tâm tình của tôi bị tác động, có thể do tôi để ý những người khác, Thẩm Dục Luân, em xin anh, đừng làm người như vậy! Không đúng, tôi cần phải tự van xin chính mình, tôi cần cầu xin thâm tâm tôi.

Thẩm Dục Luân đưa tay từ phía sau tới, vòng tay quanh mà ôm chặt lấy tôi, đầu anh cúi thấp, dựa vào hõm vai tôi, tôi chỉ nghe giọng anh nhẹ cười, cười một cách gượng gạo, hơi thở có chút tiếc nuối khổ sở:" Thực sự khó như vậy sao? Hay là do anh quá gấp gáp? Haha, đây là lần thứ mấy em từ chối anh rồi?"

"Xin lỗi."

Anh ấy vẫn dịu dàng nói, đối với tôi càng giống như một bản án khắc nghiệt vậy, tôi thà để Thẩm Dục Luân anh ấy ném đồ đạc này nọ, gào thét với tôi, vì như vậy mới chính là anh ấy, tuy có làm cho người khác chán ghét, mà tôi cũng vậy giống như trước chán ghét anh ấy, thì mới bình thường.

Lại một bài nhạc mới, anh ấy vẫn như cũ ôm tôi từ phía sau, tôi đang chờ đợi anh nói gì đó, nhưng anh vẫn là không nói một lời nào, khuôn mặt anh vẫn cứ dựa vào gần cổ tôi.

"Đi chưa? Về nhà thôi? Được không? " Tôi nói.

Anh ấy vẫn không có động tĩnh gì, vẫn cứ ôm tôi, tôi cố thử giãy giụa, anh lại càng thêm cố sức, cố sức ôm tôi đến không còn cách nào thở nổi, giống như lần đó vậy.

"Buông tay ra!" Tôi bắt đầu có chút tức giận.

"Không cho đi đâu hết!" Anh vòng qua trước mặt tôi, hai tay nhéo mặt tôi rồi nói, đúng vậy, là nhéo, trên trán anh, nơi cổ họng huyết quản đã mạnh mẽ khuếch trương, máu bên trong nóng nảy như muốn phun ra vậy.

"Được rồi!" Tôi dùng hết sức đem anh cố đẩy ra, sau đó liền quay người rời khỏi quán bar.

Bước ra khỏi quán bar, những ngọn đèn vàng rọi đầy cả con đường mờ tối, thời điểm này cũng đã gần nửa đêm, gọi một chiếc xe, thật không muốn đi đâu cả, tôi cúi đầu cứ hướng phía trung tâm thành phố mà đi, mỗi lần bước qua một trụ đèn đường, mờ mờ có một chiếc bóng của người khác kéo dài, sau khi bước qua trụ đèn kế tiếp, thì khoảng cách chiếc bóng kia được rút ngắn lại, nhưng đối với thôi vẫn luôn giữ một khoảng cách không đổi, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, không dừng, không cần quay đầu lại, tôi cũng biết được, đó là Thẩm Dục Luân, anh ấy vẫn cứ bước theo tôi, cũng không nói một câu nào, đêm đó chúng tôi cứ như vậy hướng về phía trung tâm thành phố mà đi.

Tình yêu là cảm giác thăng hoa trong mối quan hệ toàn vẹn của hai con người, thích một người, chúng ta sẽ trở nên nhạy cảm, đa nghi, sẽ vui sướng, thậm chí nhiều lúc vui như phát điên vậy, có thể sẽ cố gắng nổ lực để bảo vệ nó, tôi cứ tiếp tục đi về phía trước, tại thời điểm đứng vuông góc với trụ đèn, tôi dừng chân nghỉ, thầm nghỉ trong lòng, Thẩm Dục Luân, anh có muốn hay không tiếp tục bước về phía trước.

Thế nhưng khéo léo rằng, mỗi lần tôi dừng bước, thì bóng Thẩm Dục Luân cũng sẽ dừng lại. Nhưng khi tôi tiếp tục bước đi, cái bóng đó sẽ liền đi theo, cứ giống như trước vậy.

Thời điểm đi qua ngã tư, ngẩng đầu về phía gò núi, Lý Hạo Nhiên đã từng dắt tôi đến chỗ này, ở nơi đó có thể chữa được những tâm tình không vui của tôi, lần kia tôi và anh ấy, Thẩm Dục Luân, cả ba người không mang giày, nằm trên đó suốt một đêm.

Lại đi qua đầu con đường khác, đây là khu vực hay hoạt động của Thẩm Dục Luân, anh từng nói khu này là do anh bảo kê, cách đó không xa có một quán bar, nơi đó đã có một người từng khóc, một người từng chảy máu, cũng đã từng có trái tim của một người bị xé nát thành từng mảnh.

Bước qua cuối ngã tư đường, bên trái là hướng nhà của Thẩm Dục Luân, bên phải là trường học, tiếp tục đi thẳng vào ngõ nhỏ kia thì có thể đến công viên, trong hẻm kia cũng là nơi lần đầu gặp Hầu Kình Vũ, rồi mới xảy ra xung đột đến bây giờ cũng chưa ngừng lại.

Ở ngã ba đường, tôi một lần nữa dừng lại, muốn Thẩm Dục Luân có thể bước tới nói cho tôi biết, tôi phải chọn hướng đi nào, nhưng anh ấy vẫn vậy, tôi dừng lại, thì anh sẽ càng không bước tới.

Tôi quay đầu lại, mới phát hiện được trên mặt anh không có một chút gì gọi là buồn chán, chân anh bước hình chữ bát (1), trên vai thì khoác áo của tôi và anh, hai tay giống nhau đều bỏ vào túi quần, ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ cười, đây là một trong những điều tôi thích nhất ở anh, có chuyện gì, anh ấy chỉ giận một chút rồi lập tức quên ngay, đến nỗi, tôi còn cảm nhận được điều đó.

Tôi gật gật đầu, ra hiệu cho anh ấy tới đây, anh chỉ lắc đầu, vẫn trong cái tư thế kia, tôi bước về bên trái một bước lớn, anh ấy cũng liền bước theo, tôi đi qua bên phải anh cũng đi qua phải, hai người cứ như cặp song sinh xinh đẹp bị nguyền một câu thần chú vậy, ngay cả bước đi cũng giống nhau, tôi xoay người, cùng anh ấy nở mụ cười và nói với anh: "Thẩm Dục Luân, trong 5 giây! Anh đừng động đậy! Được không?"

Anh chỉ lắc lắc đầu, vẻ mắt rất vô lại, nhưng nụ cười của anh mỗi lúc mỗi sáng hơn.

"Anh tin em một lần đi! Thẩm Dục Luân! Chỉ một lần thôi! Anh đừng có động đậy!"

Tôi bắt đầu tiến về phía anh ấy vài bước, bây giờ bóng của cả hai không sai lệch lắm, tôi nói tiếp: "Anh có thể quay sang hướng bên trái nhà được không?"

Anh vẫn nghe theo.

Tôi quay mặt về hướng bên phải, rồi vui vẻ hỏi: " Chuẩn bị xong chưa?"

Anh ấy vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn tôi, gật nhẹ đầu.

"Anh xem!"

Tôi chỉ vào bóng của tôi và anh đang trải dài trên mặt đất, đường phố bây giờ đã không còn ai, thỉnh thoảng sẽ có một vài chiếc xe chạy nhanh như bay đi ngang qua, đây là đêm thuộc về tôi và anh, ít nhất một giây này, tôi đã nghĩ vì anh làm một chuyện gì đó, tôi từ trước đến giờ chưa từng khiến anh ấy vui vẻ như lần đó, anh nghiêng đầu nhìn chiếc bóng kia.

Bước đầu tiên, nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt anh ấy, anh nói cả hai đều họ Thẩm, nên cùng ở chung một chỗ.

Bước thứ hai, nhớ đến lần đầu tiên cùng anh say rượu ở quán bar, đêm đó anh ấy đã mua bóng bay cho tôi, còn cõng tôi về nhà anh.

Bước thứ ba, nhớ đến anh vì tôi tự khép mình, mà điên cuồng hủy hoại chính mình.

Bước thứ tư, nhớ lại mấy ngày gần đây, cùng anh ấy chạy qua hai con đường, cùng anh làm cơm, cùng nhau nuôi Hoàng Hoàng, cùng anh vừa ở quán bar kia nói câu "Có thể hôn một cái không? Chỉ đêm nay thôi."

"Có thể." Tôi nhỏ giọng tự nói, thỉnh thoảng anh nhìn gò má tôi, khi thì nhìn chằm chằm vào cái bóng dưới đất kia.

Tôi ngẩng đầu, làm cho cái bóng của mình trên mặt đất như đáng hướng đến cái bóng của anh mà hôn vậy, Thời điểm hình ảnh dừng lại một vài giây. Tôi cảm giác được bên tai có một cơn gió, ngực có trăm ngàn cảm xúc đan xen, vừa là dục vọng, là sự xấu hổ, tôi đã không còn cách thừa nhận, nhưng tôi biết, là tôi muốn làm như vậy.

Lúc tôi ngẩng đầu nhìn anh, môi anh khẽ nhếch, nét mặt hơi ngẩn ngơ, khi hai ánh mắt chúng tôi giao nhau, anh ấy cứ như một đứa trẻ làm sai điều gì, nhìn xung quanh, sau đó nét mặt cố gắng kiềm nén sự vui sướng.

Tôi nhìn anh cười cười, rồi quay người đi, đi thẳng về phía trước, ảo giác chính là ảo giác, chỉ có vài giây như vậy, mà làm cho tâm tình cứ mơ màng lạ thường như trúng phải độc vậy, đi về phía ngã tư đường, tôi không rẽ phía nào, cứ hướng thẳng hẻm nhỏ mà đi, tối nay tôi chưa buồn ngủ, có lẽ nên nói, tôi không muốn đêm nay kết thúc.

Đi qua cái hẻm nhỏ đến công viên, bước vào trong công viên, đi ngang qua chỗ mà lần trước mà Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên dẫn tôi đến ném thức ăn cho cá, trời hơi tối, tôi không chịu nói gì, Thẩm Dục Luân mua hai gói thức ăn cho cá, tôi và hai người họ cùng cho cá ăn, Lý Hạo Nhiên thì một tay ôm Hoàng Hoàng, một tay thì cầm hai quả bóng bay.

Thẩm Dục Luân vẫn cứ như cũ đi theo tôi, sau đó tôi tìm một băng ghế dài mà ngồi xuống, Thẩm Dục Luân cuối cùng cũng đến gần tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm cái áo khoác phủ lên vai tôi, đưa cánh tay ra, kéo đầu tôi dựa lên vai anh ấy, tôi không có ý cự tuyệt, đêm nay là đêm thuộc về Thẩm Dục Luân, điều anh muốn không có nhiều, nhưng tôi chẳng bao giờ làm gì cho anh ấy.

Tôi nghe thấy được nhịp tim của anh, tại sao âm thanh này lại làm cho lòng tôi đau như vậy chứ, thế này làm tôi cảm giác như mình phạm tội vậy.

Tôi muốn biết Thẩm Dục Luân đang suy nghĩ gì, Thẩm Dục Luân cũng đang suy nghĩ tôi đang đoán anh ấy nghĩ gì. Ở bên Thẩm Dục Luân tôi cảm thấy mình có chút vô sỉ, bởi vì người tôi nghĩ đến là Lý Hạo Nhiên, nhưng tôi không khống chế được, tôi cũng đã ngủ trên vai Lý Hạo Nhiên như vậy, lần đó, người tôi máu me bê bết, ngủ ở khách sạn mấy ngày, tôi không rõ cuối cùng thì mình muốn gì?

Tôi thật sự có thích Lý Hạo Nhiên không?

Tôi muốn có đáp án cho mối quan hệ của tôi và Lý Hạo Nhiên?

Còn Thẩm Dục Luân và tôi thì tính là gì đây?

Bất hòa giữa Lý Hạo Nhiên với Lý Tuyết đến bây giờ là vì sao?

Thẩm Dục Luân vì muốn biết được sự thật của tờ giấy kia mà kiểm tra tôi?

Hay anh ấy thật sự là gay?

Nhưng quan trọng hơn, tôi là gay sao?

Không phải hồi cấp hai tôi quen rất nhiều bạn gái à?

Đó không phải là tình yêu sao?

Vậy tờ giấy đó nếu không phải Thẩm Dục Luân viết, thì chính là Lý Hạo Nhiên, vậy nếu Lý Hạo Nhiên là gay, thì tại sao anh ấy lại quen Lý Tuyết đến ba năm trời?

Sau đó còn xuất hiện Hầu Kình Vũ, thật sự cậu ta là ai, Lý Hạo Nhiên và cậu ta có mối thâm thù gì vậy?

Hầu Kinh Vũ một người bạn cũng không có, thần bí như vậy sao?

Mà cậu ta chuyển đến lớp chúng tôi là vì mục đích gì ?

Mối quan hệ rắc rối phức tạp này, ở độ tuổi này tôi không có trang bị cái gì để tháo gỡ nó ra cả, đêm hôm đó, nhìn đu quay nhè nhẹ hạ xuống, nhìn thấy được gò núi đối diện, chỗ đứng ở đầu hẻm lúc xảy ra chuyện.

Nếu như nói cái giá của sự khôn ngoan là sự mâu thuẫn, tôi đây vẫn thường suy nghĩ, tôi có phải là một đại biểu trẻ tuổi điển hình của triết học hay không.

Tôi không phải một người khôn ngoan, nhưng mâu thuẫn là tôi luôn cảm thấy người thông minh thì có thể bảo vệ bản thân tốt hơn, những điều này không tìm thấy trên người của tôi.

Nếu như đem hết những mâu thuẫn và gút mắt đầy đau đớn kịch liệt kia cuộn chặt vào nhau, vì sao cứ vùi lập nơi bọn họ, khiên tôi mỗi lúc càng đau đớn thì càng trấn định hơn.

Sau này tôi mới biết được, bởi vì khi đau đớn nhân lên vượt quá sức chịu đựng, sẽ khiến bạn trở nên tê dại, không phải vì nó là thói quen, mà bởi vì đã không còn cách nào chịu đựng được nữa, tôi cho rằng điều không may chỉ có ở tôi mà thôi, nhưng nó lại xảy ra đối với nhiều người trong chúng ta, không có ai có thể may mắn tránh khỏi nó, không có ai ngoại lệ cả, chúng ta sống trong một thế giới mà như đang phải chạy trốn trong những tình thế bế tắc vậy, tàn sát lẫn nhau để sống, đó là con đường duy nhất, cho nên mỗi người đều là sát thủ, trong thâm tâm mỗi người nhất định sẽ có nơi thiên vị, luôn luôn tìm kiếm những đồng minh xung quanh mình, nhưng bởi vì tình yêu nên mới không có đồng minh trong thế giới này, cho nên, mấy năm yêu rồi hận đổi thay ấy khiến cho chúng ta nhanh chóng trưởng thành hơn.

Ngày mai là cuối tuần, nhưng vì cuối tuần sau được nghỉ ngày 1/5 kéo dài, cho nên phải học bù, vậy mới nói, nghỉ dài ngày, thực sự thì như một ngày vậy, bởi vì tuần trước tuần sau gì cũng phải học bù cả.

Tối đó, cả đêm tôi không thể nhắm mắt được, cứ luôn nghĩ nhiều chuyện càng nghĩ lại càng không thể hiểu được, nửa đêm thì nghe tiếng ngáy của Thẩm Dục Luân, anh nghiêng người, tay phải nắm lấy tay trái của tôi, sau nửa ngày trời cũng dần dần sáng, bầu trời từ màu đen chuyển thành xanh đậm, cuối cùng là màu xanh quang đãng, cái cách chuyển đổi màu sắc đó nếu bạn đơn giản chỉ là thức đêm để xem, thì nhất định sẽ không thể hiểu được, nhưng nếu như bạn cùng một người đặc biệt bên cạnh nhau, dùng một tâm hồn thật đẹp mà nhìn, vậy bạn nhất định sẽ hiểu được cảnh tượng hiện tại tôi đang miêu tả cho bạn.

Đây là lần đầu tiên tôi cùng Thẩm Dục Luân ăn sáng, sau đó cùng đón xe quay lại trường học, khi đó trong lớp học đã không còn ai nữa, cả hai nằm xuống bàn tiếp tục ngủ, đến khi mở mắt ra là do Lý Hạo Nhiên gọi tôi dậy, trên bàn còn có một ly sữa đậu nành nóng, anh nói : "Cho em và Thẩm Dục Luân, mỗi người một ly."

Sau đó anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi, vừa xoa trán tôi vừa nói: "Có sốt không, không lẽ lại ngã bệnh sao? Hay ngủ không ngon giấc? Nhìn em cứ giống như mèo con bị bệnh vậy."

"Không! Không! Không! Khỏe đến mức không thể khỏe hơn nữa, hai người xong chưa, đây là phòng học nha! Đừng làm điều buồn nôn như vậy a." Thẩm Dục Luân luôn luôn xuất hiện một cách bất ngờ, đã rất nhiều lần như vậy.

Lý Hạo Nhiên một lần nữa xem tôi có phát sốt không, rồi hướng về phía Thẩm Dục Luân cười nói một câu: "Nhìn cậu như vậy, không phải là ghen tỵ đấy chứ! Cầm lấy!" Sau đó đưa ly sữa đậu nành cho Thẩm Dục Luân, rồi hướng chỗ ngồi mà đi tới.

Thẩm Dục Luân ngồi đối diện tôi, trừng mắt với tôi, đặt một chiếc bánh dâu trên bàn của tôi, nói: "Cầm! Ăn một chút gì đi a, bảo bối! Có lạnh không?"

"Được rồi! Vừa mới nói Hạo Nhiên ca buồn nôn, vậy mà anh bây giờ còn hơn thế nữa! Còn cái từ bảo bối này lúc bình thường gọi cũng không sao, nhưng đang trong lớp học đừng nói lung tung như vậy." Tôi cũng cười theo.

"Bảo bối! Đại bảo bối! Bảo bối ngoan!" Thẩm Dục Luân cứ lớn tiếng mà gọi.

Tôi đem cái bánh dâu ném tới Thẩm Dục Luân.

"Em! được! Có biết bao nhiêu người muốn ăn bánh dâu của Thẩm Dục Luân anh tặng cho không, ôi! Là anh tự mình chủ động đưa tới mà em không biết quý trọng, tối nay đến nhà ca không?" Sau đó anh ấy nhặt chiếc bánh dâu đặt lại trên bàn của tôi.

"Hạo Nhiên ca, tối nay đến chỗ Thẩm Dục , ba chúng ta đã lâu rồi không có tụ họp nha, đi không?" Tôi quay đầu lại hỏi Lý Hạo hiên, đúng hơn là tôi nhớ anh ấy, đặc biệt bây giờ anh ấy không còn ở kí túc xá nữa, nên thời gian tôi gặp anh ấy cũng ít hơn.

"Được, buổi tối uống rượu như vậy thôi sao?" Anh ấy nhìn tôi nháy mắt một cái, vừa giương lên vẻ mặt tươi cười rạng ngời.

Tiết đầu tiên là của thầy chủ nhiệm, vào học gần được 20 phút , Hầu Kình Vũ mới vào lớp, khi đi học, đến muộn vài lần cũng là chuyện bình thường, nhưng thầy chủ nhiệm cũng không nói gì, chứ đừng nói đến trách cứ, nửa câu cũng không hỏi, là do Hầu Kình Vũ tặng một chiếc xe? Hay là một ngôi biệt thự cao cấp cho thầy chủ nhiệm vậy? Dù cậu ta bị bệnh, tôi đây đồng ý, nhưng là người chủ nhiệm lớp lại không biết chuyện gì, dù sao cũng phải nói một hai câu gì chứ.

Hầu Kình Vũ mang vẻ mặt đầy âm khí bước vào, bầu không khí nghiêm túc bao trùm cả lớp, tôi ghét thái độ đó của cậu ta, nhưng mọi người thấy đó cậu ta tự dưng biến thành như vậy đấy, nhìn thấy môi cậu ta khô nứt, ánh mắt lờ đờ, tôi lại có chút đồng cảm, không biết bệnh của cậu ta đã giảm chưa.

Tiết ba và bốn là môn số học, Thẩm Dục Luân học môn số học thành tích rất tốt, cho nên tôi tin trên thế giới thật sự có thiên tài, theo tôi nghĩ anh ấy lăn lộn trong giới xã hội đen, chắc hẳn không phải do anh ấy lựa chọn, mà là do ba anh ấy chọn, anh ấy trốn học, chơi điện tử, anh ấy cứ nằm mãi trên giường, bình thường ôn tập môn này tôi cũng chỉ thấy anh ấy ôn môn khác, chưa bao giờ xem môn số học cả, vậy nên tôi lại hoài nghi, Thẩm Dục Luân nhất định có gian lận rồi, nhưng sau này tùy tiện hỏi anh ấy một câu nào đó, anh ấy đều có thể trả lời được, tôi tin anh ấy thất sự có năng lực trong phương diện này.

Ba người chúng tôi, Thẩm Dục Luân thì giỏi số học, vật lí, hóa học, tôi thì giỏi tiếng anh, cho nên tôi cũng chưa bao giờ học từ vựng cả, chỉ cần nhìn một lần là thuộc. Hai người bọn họ cũng đến bây giờ cũng không tin, cho nên đem từ điển ra, cho tôi một phút để nhớ 20 từ vựng phức tạp , mỗi lần tôi đọc thuộc bọn họ đều hết hồn, cũng như vậy Lý Hạo Nhiên học thuộc lịch sử, thuộc ngữ văn, một chút cũng không sai, ngay cả dấu chấm dấu phẩy đều thuộc, đó là lí do mà ba chúng tôi nghĩ đến một chuyện, nếu như có thể gộp các sở trường này lại với nhau, thì chắc có thế đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi.

Buổi sáng tan học, Lý Hạo Nhiên bước tới chỗ bàn tôi rồi nói : "Cùng đi ăn đi? Anh muốn ăn mì hoành thánh."

"Hôm nay không về nhà sao ?" Tôi hỏi anh ấy.

" Ừ! đã lâu không cùng em ăn cơm!" Lý Hạo Nhiên nhẹ nói.

Thẩm Dục Luân định làm bài, ngẩng đầu lên, phát hiện có tình huống gì đó không đúng, vội vàng đi tới chỗ Lý Hạo Nhiên nói : "Cái gì chứ! Mau về nhà ăn cơm đi! Đừng để cho người nhà chờ đợi chứ, tiểu đông tây theo tôi là được rồi!"

"Thẩm Dục Luân, cùng nhau đi ăn hoành thánh đi, đi không? Không đi thì em với Hạo Nhiên ca đi." Tôi nói.

"Ăn mì hoành thánh làm gì chứ, lắm!" Anh ấy nghiêng đầu, vẻ mặt không thèm.

"Vậy chúng ta đi ! Đi, Hạo Nhiên ca". Tôi đi lên phía trước, Lý Hạo Nhiên vui vẻ nhìn tôi cùng Thẩm Dục Luân cùng nhau đấu võ mồm.

"Anh cũng không có nói là không ăn, Lý Hạo Nhiên, hôm nay cậu trả tiền đấy, hôm nay ca theo hai người! Hai người là hai đứa nhóc con bốc đồng." Thẩm Dục Luân vừa đuổi theo vừa nói.

"Được, cứ việc vác bụng ra mà ăn!" Lý Hạo Nhiên vui vẻ nói.

Ăn này nọ xong, ba người cùng tới sân bóng, ngồi ở đó hóng gió, nhớ đến cái lần tự khép mình kia, không nói, hai người bọn họ từng giây từng phút đều bảo vệ tôi.

Trưa hôm đó, hai người bọn họ kể những câu chuyện cười chán phèo, vậy mà tôi lại mê mẩn như vậy, chuyên tâm lắng nghe, nhìn Thẩm Dục Luân mặt mày hớn hở, nhìn sang Lý Hạo Nhiên vẫn bình thản ung dung như vậy. Thỉnh thoảng lại đá hai chân của Thẩm Dục Luân khi anh ấy nói những chuyện không đâu, Lý Hạo Nhiên cuối cùng quay đầu nhìn tôi và Thẩm Dục Luân đùa giỡn với nhau, nét mặt tỏ ra vui vẻ, chúng tôi lại giống như trước đây cùng nhau nói chuyện phiếm, chuyện tờ giấy và Hầu Kình Vũ cứ như đã quên luôn rồi, không ai nhắc lại chuyện đó nữa, đã lâu rồi ba người chúng tôi không có nói chuyện vui như vậy, trưa đó nắng rất to, gió cũng lớn, hai người bọn họ từ cách ăn mặc cho đến vẻ mặt cứ y như vệ sĩ vậy, ngồi hai bên của tôi.

Buổi chiều có hai tiết địa liền nhau, thầy giáo là một người đàn ông trung niên vô cùng nhã nhặn khiến người khác luôn có cảm giác vui vẻ, ưa thích, chuyện người mập thì tính tình luôn rộng rãi tôi tin điều này từ khi gặp thầy ấy, cho nên cả lớp đôi khi cũng không thèm sợ thầy ấy, có thể nói như thế này, đến tiết của thầy ấy mọi người có thể làm việc mình thích ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net