Chương 29 (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(29) Những năm tháng hồn nhiên (hạ)

Trang nhật ký đầu tiên của Hầu Kình Vũ vẫn là dòng chữ ký Mr. Lonely, phía dưới là cái icon mặt cười hay dùng. Không biết tại sao lúc này tôi nhìn mặt cười trước mắt lại có chút lo âu ngoài ý muốn.

Chính tôi đi nhìn trộm bí mật của người khác, biết rằng đây là hành động của người rất ti tiện không có thuốc nào chữa được, hành vi này so với trộm cướp càng đáng hổ thẹn hơn. Bởi vì bạn rình coi thứ đồ nội tâm của người khác, việc này so với ăn trộm đồ vật còn xấu hổ hơn nhiều. Thế nhưng, ngày hôm đó cho dù là như thế tôi vẫn lật sang những trang kế tiếp.

Trang thứ hai, đủ loại mặt cười, những icon ấy cái thì vui vẻ, cái thì bằng lòng, cũng có giận dữ, hèn mọn, có một số lại là cười nhe răng, toàn bộ trang giấy đều là khuôn mặt biểu cảm.

Lại lật sang trang sau, có lẽ là bức tự họa, bởi vì cậu bé cầm trong tay một trái bóng rổ trên mặt là nụ cười lạnh nhạt mà tà ác. Từ điểm đó thật sự có thể nhìn ra là Hầu Kình Vũ đặc biệt hiểu chính mình, có thể nói rằng thực ra cậu ta biết được ấn tượng của mình để lại cho người khác như thế nào.

Lật tiếp vài trang về sau, giống như vẽ hoạt hình bằng bút vậy, ngoại trừ bóng rổ đang chuyển động, căn bản mấy bức tranh không thay đổi nhiều lắm, cậu bé ném trái bóng về phía bức tường sau đó nó dội ngược trở lại mặt. Cậu bé lại tiếp tục ném bóng về phía tường, động tác cứ lặp đi lặp lại như thế.

Cái này rõ ràng không phải là nhật ký của cậu ta đâu, theo tôi nghĩ một đứa con trai như người đến từ 19 tầng địa ngục như cậu ta. Việc viết nhật ký như thế này chỉ có thể dành cho những tâm hồn đa cảm mà Hầu Kình Vũ không phải loại này. Tôi tiếp tục xem, vẫn y như thế toàn là phong cách hoạt hình đó, đến trang thứ mười bắt đầu có một cái cây đâm vào vị trí lòng bàn tay, xem ra ngoại trừ nụ cười của Hầu Kình Vũ thì trái tim của hắn cũng trở nên vặn vẹo rồi. Tiếp tục nhìn xuống, tranh biến thành một bàn chân, chân càng ngày càng sưng lên rồi trở nên rất kinh khủng.

Tôi khép lại cuốn nhật ký, không có cách nào tiếp tục lí giải được tên ác ma này nữa. Thực sự cũng không cần tìm hiểu, sự xuất hiện của cậu ta chỉ là điều không ngờ đến,nhưng mà cậu ta lại đúng là loại người tôi căm ghét vì những hành động đê tiện, thích làm trò sau lưng. Những chuyện rắc rối kia, những bức tranh lúc tôi xem qua đủ biến nó thành những lời phỉ báng trí mạng đối với cậu ta. Như là chuyên mua thuốc cho cậu ta, đã không nói gì cậu ta còn ném nó vào thùng rác, hay là sự thông minh quá mức. Cậu ta dưới sự phân tích của tôi hoàn toàn đúng, tôi lúc ấy đối với cậu ấy đều là căm hận chỉ vì sự ích kỉ và sự tự ti của bản thân tôi mà thôi... Chẳng qua là mãi đến rất nhiều năm sau tôi mới hiểu được điều này.

Ngày đó, tôi đem cuốn sổ ném trở lại đống hỗn độn kinh khủng trên mặt đất. Đi đến cửa sổ kéo màn lại, tôi nghe thấy tiếng chuông gió của mình thật trong trẻo, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên đám mây đang tụ lại rồi dần tản đi, tôi nhìn thấy những tầng mây đang trốn sau bầu trời trong suốt kia. Mặc dù trong suốt nhưng cũng không mãi trốn được sắc lam ưu buồn, giống như tôi vậy. Tôi thà rằng thế giới của mình tràn ngập những đám mây cũng không muốn nó dần tan ra rồi biến thành một khoảng không màu lam mờ nhạt. Quá đơn điệu, quá cô đơn và quá chân thật.

Không sao, sẽ kết thúc thôi, toàn bộ đều sẽ chấm dứt. Đến một ngày nào đó, tất cả bi thương tối tăm cũng sẽ biến mất. Nghĩ đến đấy, tôi lại có thể cười một cách thật quỷ dị. Tiếc rằng đã không còn quan trọng nữa rồi.

Tôi chỉ muốn vì bản thân làm một việc chẳng hạn như được hôn Lý Hạo Nhiên một lần.

Cửa phòng học lại bị đẩy ra, tôi vừa quay đầu lại nhìn thì liền ngay lập tức quay người đi, là Hầu Kình Vũ. Loại phản ứng này không phải là sự đề phòng chỉ là phản xạ có điều kiện của tôi đối với cậu ta, chính là trạng thái phòng ngự do sự nhạy cảm mà thôi. Cậu ta cúi đầu nhìn đống bừa bãi trong phòng học, nhìn sách vở của cậu ta nằm trên mặt đất vậy mà cậu ta chả hề có bất kỳ phản ứng gì.

Cậu ta không thèm liếc tôi một cái, khóe miệng nhếch lên, đi đến dựng bàn lên sau đó mới nhặt sách vở rồi lạnh lùng nói: "Thật chẳng có chút tiền đồ !"

Lần này thì tôi không để ý đến cậu ta nữa lách qua ngồi vào chỗ của mình, đối phó với loại người như vậy hiển nhiên phải động tay động chân mới xả giận được.

Sau khi dọn dẹp xong bàn học cậu ta cũng bình thản ngồi vào chỗ của mình, ngoại trừ đôi lúc có tiếng ho khan nặng nề thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Một lúc sau các bạn học lần lượt vào lớp, tất thảy đều giống như thường ngày, không ai biết đằng sau sự bình thản đó lúc buổi trưa đã có chuyện xảy ra, không đúng, phải nói là vốn chẳng xảy ra cái gì hết. Chuyện phá rối xô đẩy ấy mà, đối với tôi thật ra cũng chẳng có việc gì hết!

9d80406cnb9b52ea85233&690

Cả buổi chiều, tôi không nói gì, ngoại trừ tiết vật lý, thầy có gọi tôi đứng lên trả lời vài câu, Hầu Kình Vũ cũng vậy không hề lên tiếng, chỉ có ho khan càng lúc càng nghiêm trọng, xem ra cậu ta bị cảm vẫn chưa hết bệnh, nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu.

Tan học Hoàng Bân đến tìm tôi: "Buổi tối cùng đi ăn cơm đi? Tôi mời cậu, ăn một bữa thật là ngon, dù sao thì cũng là cậu trả tiền tôi cũng không ngại đâu".

"Được rồi, hai chúng ta với nhau thôi à, khách khí cái gì, cậu còn phải đi cùng Bảo Ngọc Hoa, chuyện yêu đương thật ra cũng là một loại đầu tư đó nha!" Tôi nói.

Hình như số lần ở trường của Hoàng Bân không nhiều lắm, tôi ở chung với cậu ấy cũng không có áp lực gì. Đến ngày hôm nay chúng tôi vẫn ở chung như thế, nhìn chung chuyện này thực sự không có gì sôi nổi, bất kể là loại tình cảm gì.

"Thật không vậy?" Cậu ta hớn hở hỏi, thấy nụ cười của cậu ấy tôi thực ra rất muốn nói một số chuyện trong lòng mình, trong nửa năm đó tất cả đều là sự ủy khuất và sự lo lắng, bởi vì ngoài nhật ký trưởng thành ra tôi chưa từng kể cho bất kỳ ai cả, mà nụ cười ấy hết sức ấm áp không hề chứa một chút tạp niệm nào.

"Không được! Nắm bắt cơ hội đi ! Thật muốn có dịp cùng cậu trò chuyện, gần đây bận quá!" Tôi cúi đầu tiếp tục dọn dẹp bàn học.

"Xem cậu nói kìa, không phải mỗi ngày đều gặp nhau à? Đi! Tôi thấy chắc cậu lại đến chỗ của Thẩm Dục Luân chứ gì, ký túc xá của chúng ta đã mấy ngày không có ai ở rồi ấy!" Hoàng Bân nói tiếp. Rời khỏi trường học, việc đầu tiên là tôi đến trường học bên cạnh mua bánh ngọt mà Thẩm Dục Luân thích, tiramisu cho Lý Hạo Nhiên. Ở trên xe, tôi cứ nghĩ đến những lời hôm nay Hầu Kình Vũ nói với tôi, lời nói quá thâm sâu, giống như lời cảnh báo. Tôi rất sợ nó trở thành sự thật. Từng từ liên tục xoay quanh trong đầu không cách nào xóa đi, tôi chỉ có thể suy nghĩ từng từ một thật kỹ mà thôi.

Vừa đến đầu đường khu nhà Thẩm Dục Luân, tôi liền thấy Lý Hạo Nhiên đi ra, lúc này là cái giờ nào rồi mà còn đánh nhau? Tôi đưa tiền cho tài xế, ngồi trong xe mà gọi Lý Hạo Nhiên: "Hạo Nhiên ca!"

Anh ấy thấy tôi, liền bày ra bộ dạng tươi cười, sự ấm áp quen thuộc, bởi vì anh ấy là Hạo Nhiên ca của tôi, thế nhưng lại có chút không chân thật, bởi vì từ trước đến bây giờ tôi không thể ôm lấy hoặc chiếm giữ được.

"Đã về rồi đấy à? Đi thôi, cùng Hạo Nhiên ca đi mua thức ăn nào, hôm nay Hạo Nhiên ca của em sẽ đích thân xuống bếp. Cái gì trong tay vậy? Đưa xem nào." Tôi chưa kịp nói gì bánh ngọt trong tay đã bị anh ấy cầm lấy rồi.

"Mệt không? Đi học hả?" Anh ấy lại hỏi.

"Anh làm cái gì vậy chứ? Mới nghỉ ngơi có một ngày sao lại giống như biến thành phụ huynh luôn vậy?" Tôi hỏi.

"Đối với em, Hạo Nhiên ca không phải là phụ huynh sao? Haha, đứa ngốc này! Hôm nay muốn ăn gì nào?" Anh ấy nói như vậy khiến tôi cảm thấy ủy khuất hôm nay đã giảm hơn phân nữa rồi.

Tôi cười, cúi đầu thật thấp đi theo anh ấy đến siêu thị, sau đó tôi lại hỏi: "Hạo Nhiên ca, nếu như có một ngày em làm chuyện gì đó sai trái, anh sẽ rời khỏi em sao?".

"Vậy còn phải xem đó là chuyện gì, đúng không? Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này?" Anh ấy vẫn cười mà nói với tôi.

"Anh phải trả lời, sẽ rời đi hả?" Tôi muốn tìm thấy đáp án.

"Em hôm nay lạ vậy! Có chuyện gì sao?" Anh ấy bắt đầu cẩn thận quan sát tôi.

"Không có! Chỉ là đột nhiên muốn hỏi chút thôi mà!"

"Ha ha, đứa nhỏ ngốc này! Hạo Nhiên ca dẫn em đi uống nước trái cây nha? Em không phải là rất thích ăn trái cây sao?" Đến gian hàng hoa quả, anh vỗ nhẹ lên vai tôi, tôi cũng không hỏi tiếp nữa.

Vào cửa hàng nước trái cây, tôi chọn xoài, Lý Hạo Nhiên lại chọn dưa hấu, ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, xe cộ đi lại tấp nập như thoi đưa. Đây là một thành phố nhỏ, nhịp sống như vậy khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái.

"Hạo Nhiên ca hỏi em, em cùng anh tâm sự có được không?" Lý Hạo Nhiên đột nhiên nghiêm túc.

"Ừ! Có chuyện gì sao, anh nói đi!"

"Hôm đó ở quán bar chuyện của anh và Thẩm Dục Luân, anh thừa nhận đúng là anh quá kích động. Nhưng bởi vì Lý Tuyết cho nên anh mới..." Lý Hạo nhiên còn chưa nói xong tôi đã cắt ngang.

"Hạo Nhiên ca, em đã không còn nhớ rõ nữa rồi. Hơn nữa, tối hôm đó mọi người cũng uống nhiều rượu, nhưng anh đồng ý với em sau này cho dù có chuyện gì cũng không thể động tay động chân, có được không?" Nghe thấy hai chữ "Lý Tuyết" tôi vẫn còn một chút khó chịu.

"Không có phép em chán ghét anh ! Anh hôm nay đã nói xin lỗi với Thẩm Dục Luân rồi!" Lý Hạo Nhiên lại càng nhìn tôi nghiêm túc hơn.

"Ừm! Sẽ không bỏ mặc Hạo Nhiên ca đâu!" Được người mình thích cầu xin cũng là một loại hạnh phúc. Loại người như chúng tôi đa phần đều luôn ra sức tìm kiếm cảm giác an toàn, thật ra mục đích chỉ là tìm kiếm người cùng chung một nhịp thở vì biểu hiện của đối phương mà lưu tâm đến.

Lý Hạo Nhiên nhanh chóng cầm menu trên bàn che đi gương mặt. Cái hoàn cảnh gì vậy chứ? Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông trung niên ở trước cửa số đối với chúng tôi mà nở nụ cười kỳ quái, chính là nụ cười đắc ý. Đó không phải là Lý thúc sao?

"Hạo Nhiên ca! Là ba anh đó, mau nhìn đi!" Tôi một bên vẫy tay với Lý thúc, bên kia lại nói với Lý Hạo Nhiên.

Lý thúc vẫn luôn làm cho người khác có cảm giác thoải mái, lần trước ở nhà Lý Hạo Nhiên tôi bị sái chân là ông ấy nắn lại chân cho tôi, xem ra sự ấm áp trên gương mặt của Lý Hạo Nhiên là nhờ di truyền từ ông ấy.

"Anh đương nhiên biết là ông ấy rồi, anh như vậy để tránh ông ấy nếu không thì sẽ chết chắc!" Lý Hạo Nhiên lại dùng menu che mặt.

Tôi bây giờ mới hiểu được gương mặt bây giờ của Lý Hạo Nhiên làm sao gặp người khác chứ!

Nghe anh ấy nói như thế, tôi nhìn về Lý thúc nụ cười trở nên cứng nhắc. Sau đó, tay dùng sức vẫy càng mất tự nhiên thì đầu đầy mồ hôi hơn, Lý thúc bắt đầu đi đến, tôi chỉ có thể ân cần mà hỏi thăm: "Chào Lý thúc! Thật là trùng hợp, con gọi nước trái cây cho thúc nha, thúc muốn uống loại nào, Lý thúc chọn đi!"

"Đúng vậy, thật là trùng hợp đó!" Lý thúc đến cạnh bàn của chúng tôi, nụ cười vẫn cứ rất tự nhiên, tự nhiên? Ý của tôi chính là không giống tôi chút nào hết, bởi vì mặt của tôi thực sự đã vô cùng cứng ngắc rồi.

"Ba! Sao hôm nay ba tan ca sớm như vậy?" Lý Hạo Nhiên hít một hơi chậm rãi bỏ cuốn menu ra.

"Ừ! Quá trùng hợp rồi! Chuyện tối qua ba đã nghe nói rồi, tối nay về nhà bôi thuốc đi. Biết không? Con không sao đấy chứ?" Phản ứng của Lý thúc có phải quá bình tĩnh?

"Ba, sao ba lại biết?" Lý Hạo Nhiên cũng có chút giật mình.

"Ba con là ai chứ, con cứ nói đi!" Sau đó Lý thúc lấy bóp da đưa cho chúng tôi cuốn sổ cam kết, lại cho Lý Hạo Nhiên một xấp tiền rất dày, sau đó nói với tôi: "Đây là Thẩm Khải Ni đúng không? Lần trước có thấy qua rồi, vẫn luôn nghe Hạo Nhiên nói về con. Có thời gian thường xuyên đến nhà chơi nhé, thúc còn có việc phải đi trước. Lý Hạo Nhiên, mang bạn của con đi ăn uống gì đó ngon ngon đi."

"Được ạ! Thúc đi thong thả." Tôi cũng rất ngạc nhiên về phản ứng của thúc ấy, Lý Hạo Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Quá kinh khủng rồi, ông ấy bây giờ bận rộn như thế, lúc này chính là nhà giáo dục chính trị, đúng là không trốn thoát được mà."

"Anh thỏa mãn chưa nào, anh hở một chút lại muốn tìm người trông nom, chưa từng có ai trông nom em đâu đó."

Tôi thuận miệng nói như thế mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Lý Hạo Nhiên đổi chủ đề: "Như vậy, Hạo Nhiên ca đi siêu thị mua một ít thức ăn, em ngoan ngoãn một chút ở chỗ này uống nước trái cây, không đủ lại kêu thêm, lát anh trở lại tính tiền cho em."

"Được! Đi đi, mua cho em nhiều hoa quả vào, chỗ của Thẩm Dục Luân dường như chẳng bao giờ có hoa quả đâu."

Sau đó Lý Hạo Nhiên rời đi, trong lòng tôi không nói rõ đây là ngọt ngào hay đau khổ. Cửa sổ trước mặt phản chiếu ánh dương vàng nhạt che phủ toàn bộ nhà hàng, loại ánh sáng này ấm áp vừa mờ mịt nhưng lại khiến cho con người ta thoải mái, chẳng có việc gì khó giải quyết, có chút ấm áp giống như sự chăm sóc của Lý Hạo Nhiên vậy.

Cầm lấy điện thoại đang reo chuông, vừa nhấc máy lên Thẩm Dục Luân đã gấp gáp nói.

"Làm cái gì vậy! Vẫn chưa về đến nhà? Anh ở đầu đường chờ em đến cả tiếng rồi đó, em làm cái gì vậy chứ!"

"Em đang cùng Hạo Nhiên ca đi mua thức ăn thôi mà!"

"Cái gì? Ở siêu thị hả? Anh qua đó bây giờ, hai người làm cái gì cũng chẳng thèm nói một tiếng!" Tôi còn chưa kịp nói tiếp Thẩm Dục Luân đã cúp máy rồi, sau đó tôi cũng đứng lên đi đến siêu thị.

Vừa đến cửa siêu thị, Thẩm Dục Luân giống như con gà vậy, búng một cái đến trước cửa siêu thị. Cẩn thận nhìn quanh từng chút một đột nhiên ánh mắt lóe sáng lên, nhe răng toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng cười nói: "Ừm! Không có chuyện gì! Cậu ta đâu rồi?"

Tôi thua anh rồi, trừng mắt đem bánh ngọt trong tay ném cho anh ấy rồi nói: "Hạo Nhiên ca đi mua thức ăn rồi, anh xem anh đi! Đầu óc làm trang trí, khi nhàm chán nhìn đông nhìn tây tốt hơn đó! Cầm đi ! "

"Ài, bánh này là mua cho ca hả? Haha, tên nhóc này càng ngàng càng hiểu chuyện nha! Đến đây, ca hôn cái nào, moa moa moa moa."

"THẨM DỤC LUÂN!" Tôi tận lực hạ thấp giọng mới có thể khiến cho mình nhìn như không có gì kỳ lạ.

"Giờ là trên đường lớn đó!" Mặt mày tôi đỏ lựng lên.

"Đùa thôi mà haha! Em tức giận nhìn cũng rất đẹp đó nha!" Thẩm Dục Luân lại còn nhiều lời.

Tôi bày ra nụ cười, đem tay khoác lên vai anh ấy rồi dùng sức cả người cùng tay túm anh ấy mà đè xuống.

"Đau, đau! Chừa rồi! Bà xã đại nhân!" Thẩm Dục Luân vội vàng xin lỗi.

Nghe anh ấy ầm ĩ như vậy tôi lại càng dùng sức mà túm. Tôi nhắm mắt tưởng tượng mình là Bạch Tố Trinh, vận khí đan điền tung một chưởng vào tên nghiệt súc này.

"Tất cả đều là lỗi của anh, anh sai rồi! Đại nhân à! Không nói nữa! Thật sự là không dám nữa đâu!" Lúc này anh ấy mới bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn tôi.

"Nào có ai như vậy chứ, làm bà xã người ta lại không cho người ta gọi nha."

"Ai là bà xã anh hả?"

"Em đồng ý rồi, mười ngày nha, hôm nay mới là ngày thứ sáu thôi đó!"

"Thối lắm! Ngày thứ tư đó vẫn không có tiến triển gì! Ngày thứ năm còn chưa bắt đầu đâu đấy! Lấy đâu ra ngày thứ sáu chứ, hai ngày nay rối loạn như thế, không tính!" Sau khi tôi nói xong, mọi cặp mắt đều hướng đến, chẳng biết là cái tình huống gì đây nữa.

"Hả? Có thật không? Quá tốt rồi! Bảo bối! Ca không có thương lầm em mà!" Thẩm Dục Luân vẻ mặt mừng rỡ, tôi lúng túng hướng hắn cười cười, máu toàn thân cuồn cuộn mãi không thể khống chế – đây chính là sóng điện.

Mọi người đã hình thành sự ăn ý ngầm như thế, đây cũng không phải là trò chơi, chúng tôi đều có thể rơi xuống địa ngục. Nếu theo giáo lý phương Tây lý giải, bởi vì đồng chí (*) cũng không thể lên thiên đường. Tôi còn chưa chuẩn bị tốt, thế nhưng nếu như có Lý Hạo Nhiên cùng Thẩm Dục Luân cùng tôi xuống địa ngục, tôi còn sợ cái gì nữa chứ, cho dù có là tầng thứ 19. Bởi vì ở nơi đó có Hầu Kình Vũ, vị vua độc ác!

Nhìn thấy Lý Hạo Nhiên từ siêu thị đi ra, hoa quả mua liền hai túi lớn rồi nói: "Đúng lúc ghê, cậu qua đây đi, tôi còn lo đồ nhiều như thế này!"

"Chân tôi không tiện, hơn nữa tay tôi cũng không rảnh, tự cậu cầm đi!" Thẩm Dục Luân xách theo hai hộp bánh nhỏ, khuỵu chân run run rẩy rẩy giả bộ tháng thương nói.

"Em đến đây, Hạo Nhiên ca!" Tôi vừa đưa tay nhận lấy Thẩm Dục Luân lại đoạt đi rồi nói: "Cái này để tôi cầm là được rồi!"

Tôi cũng không tiếp tục làm bộ mà ra lệnh: "Thứ nhất, Thẩm Khải Ni tôi đủ lười, gọt được trái táo cũng xem như điều lớn lao. Thứ hai, trường hợp trước mắt này Thẩm Dục Luân được gọi là chết còn sĩ diện tự chuốc lấy nhục nhưng mà nếu anh ngay cả mặt mũi cũng không cho Thẩm Dục Luân, như vậy hậu quả đối với anh ấy hiện tại sẽ bị thương ở tay nữa, chân trái cũng càng thêm nghiêm trọng."

Sau đó, ba người đi đến nhà Thẩm Dục Luân tôi đi ở phía sau hai người ấy, Thẩm Dục Luân khập khểnh nhón chân mà đi, lắc đầu vừa rên vừa hát, Lý Hạo nhiên cúi đầu khẽ hát, đi được một đoạn, có lẽ bởi vì nhìn thấy tôi không theo kịp, hai người đều cùng quay đầu lại. Thẩm Dục Luân vẫn tiếp tục vui vẻ vươn tay ra tỏ ý tôi mau đi lên cùng, Lý Hạo Nhiên hai tay cầm đầy đồ, tươi cười còn trong trẻo hơn cả nắng chiều.

Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn như cũ nhớ ánh trời chiều hôm đó, ba người chúng tôi đi trên đường lớn Lâm Ấm đến nhà Thẩm Dục Luân, chưa từng có gì đẹp đẽ như thế, mà dáng vẻ tươi cười trên mặt của hai người bọn họ khiến cho tôi giống như trúng độc rơi vào, cùng nhau say đắm, sự phòng bị cũng không có ích.

Đời này, lần đó, sẽ mãi là vĩnh viễn, bởi vì chúng tôi sẽ không có cách nào quên được cả.

Tôi hướng hai người họ đi tới nắm lấy quai túi xách khoác lên vai hai người họ, tiếp tục đi về phía trước.

"Hát lại đoạn vừa rồi đi! Nghe hay thật đó." Tôi nói với Thẩm Dục Luân.

"Em nói một câu, ca liền hát cho em nghe." Thẩm Dục Luân tiếp tục nhiều lời.

"Nghĩ cũng hay quá ha, Hạo Nhiên ca hát đoạn đó đi!" Tôi nói với Lý Hạo Nhiên.

"Muốn nghe cái gì? Hạo Nhiên ca hát vài câu cho em nghe." Lý Hạo Nhiên nói.

"Có giỏi thì cậu tấu một khúc 'Nhị tuyền ánh nguyệt' đi." Thẩm Dục Luân cười xấu xa cướp lời nói thêm.

"Đây là nhị hồ, làm sao mà hát! Đừng để ý đến anh ấy, Hạo Nhiên ca hát bài anh muốn đi."

Tiếp đó Lý Hạo Nhiên cư nhiên ngâm nga khúc nhị hồ đó, tôi và Thẩm Dục Luân nhất thời liền vui vẻ.

"Xin cậu đó." Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Dục Luân tán thưởng Lý Hạo Nhiên.

Lý Hạo Nhiên cũng cười, buổi chiều hôm đó chúng tôi thật sự đã quên đi tất cả những xích mích, tôi quên đi bạo lực gia đình, sự cô quạnh, đau thương cùng sự bi quan chán đời. Thẩm Dục Luân quên đi sư ra đi của bà nội, cùng đoạn thời gian mà anh ấy phải sống khó khăn. Lý Hạo Nhiên thì quên đi Lý Tuyết, quên đi cả Hầu Kình Vũ.

Ngày đó Lý Hạo Nhiên làm một bàn đồ ăn ngon khiến cho tôi và Thẩm Dục Luân phải lần nữa đối với anh ấy vô cùng sùng bái, giống như lúc anh ấy ném bóng vào rổ vậy. Tôi đối với anh ấy chính là như thế, không pha lẫn một cái gì, chỉ đơn thuần là sùng bái.

Cơm nước xong xuôi Thẩm Dục Luân rửa chén, tôi cùng Lý Hạo Nhiên một mực trêu đùa chơi cùng Hoàng Hoàng trong phòng tắm, sau đó Thẩm Dục Luân đắc ý mà nói: "Không riêng gì em, Lý Hạo Nhiên cũng có cái gì gọi là chuyện bí mật, anh cũng có, ngày hôm nay lão gia tâm tình không tồi sẽ mang theo hai người đi để biết một chút."

"Nhìn xem cặp chân của anh đi kìa, để hôm khác đi!" Tôi nói với Thẩm Dục Luân.

"Gần lắm, không đến một trăm bước đâu!" Thẩm Dục Luân càng thần bí nói.

"Chỗ nào cơ?" Tôi và Lý Hạo Nhiên trăm miệng một lời nhìn hắn mà hỏi.

Anh ấy liền ngoảnh đầu lại cầm ba cái ly chân dài, đưa lên một chai rượu đỏ nói: "Đuổi theo đi!"

Tôi và Lý Hạo Nhiên đi theo, ra khỏi cửa tiến vào thang máy, nhấn lầu 33, tôi và Lý Hạo Nhiên đại khái đã hiểu.

Đến lầu 33 anh ấy nói: "Chúng ta bây giờ phải từ phía sau thang lầu đi lên!"

Vòng qua cái thang, đẩy cửa ra chính là thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa và cầu thang thoát hiểm, tiếp đó chúng tôi đi đến tầng thượng. Vẫn chưa xong,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net