Chương 29 (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(29) Những năm tháng hồn nhiên (thượng)

Tôi nặng nề đẩy cửa lớp, Hầu Kình Vũ ngồi cạnh cửa sổ dãy bàn hàng đầu tiên, nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ là nghe được tiếng tôi mở cửa, nên cậu ta quay đầu lại, hỏi: "Vẫn còn tới sao? Đúng là xem nhẹ cậu quá rồi!"

"Đừng có mà thừa lời, nói đi, cậu muốn chơi thế nào đây, tôi chơi cùng cậu, cậu muốn như thế nào?"

"Tiểu tử cậu có chút nóng nảy rồi!" Cậu ta nghiêng mặt sang một bên, biểu tình vẫn cứ lạnh lùng.

"Hầu Kình Vũ, tôi chính là xem thường nhất loại người, sau lưng giở trò này nọ, dù sao hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta, cậu cứ nói đi, cậu biết cái gì, muốn cái gì, cậu muốn làm gì?" Tôi có nôn nóng, quả thật có chút vội.

"Có dám chơi không?" Hai tay cậu ta chống lên bàn, từ trên bàn nhảy xuống, quay mặt sang, cười một cách gian tà, nhưng lại nghiêm túc.

Tôi có chút mất tự nhiên lùi về phía sau, thật sự tôi có hơi sợ hãi, cậu ta luôn bày ra loại khí thế này, vênh váo hung hăng, cho dù không nói lời nào cả, chỉ yên lặng đến gần bạn, cũng đủ khiến cho bạn có cảm giác lo sợ thoáng qua.

"Cậu muốn chơi như thế nào? Cậu nói đi chứ!" Tôi gào lên với cậu ta, nhưng thật ra đó là sự phòng vệ của tôi trước cơn sợ hãi.

Sau đó cậu ta ung dung mà nói: "Tôi muốn chơi như thế nào sao? Không phải tôi không dám chơi, chỉ có Hầu Kình Vũ tôi chơi đùa với kẻ khác, nhưng nếu như tôi và cậu chơi, rõ ràng sẽ thấy tôi ăn hiếp người khác, cậu trong lớp này là nhỏ nhất, tôi trong lớp lại lớn nhất, cậu có thể chơi được cùng tôi sao?"

"Điều này còn chưa có bắt đầu, Hầu Kình Vũ, cậu sợ sao, xem ra quả thật đánh giá cậu cao quá rồi."

"Tôi mà sợ sao? Tôi nói cho cậu nghe, ba người các cậu! Cậu, Lý Hạo Nhiên, Thẩm Dục Luân, cả ba người bọn cậu lên luôn một thể, tôi sẽ chơi với các người."

Cậu ta hướng về phía tôi, quay mặt sang bên trái mà nói: "Còn có, tôi chẳng sợ, mà là tôi thương hại cho cậu, Thẩm Khải Ni, những chuyện của nhà cậu, trong lớp có ai mà không biết, lúc bé cậu đã sống ở thành phố, người thân thì chán ghét cậu, sau đó ba cậu còn vì người phụ nữ khác mà ly dị với mẹ cậu, rồi mẹ cậu cũng chẳng thèm quản cậu, cậu bây giờ khó khăn lắm mới có hai người bạn thân, xem như người thân mà giấu trong lòng, cậu là đứa thiếu thốn tình cảm! Nói thẳng ra, chẳng khác gì người khiếm khuyết, nhân cách của cậu không có chút hoàn hảo nào!" Cậu ta đứng khoanh tay, tôi không nhìn cũng biết cậu ta bây giờ đắc ý như thế nào.

Từng lời cậu ta nói như móc câu đâm vào tim tôi, đâm vào rất đâu, nếu rút ra có thể chết. Tôi dùng hết sức cấu vào bắp đùi mình, vì tôi cảm giác pháo đài nhỏ tôi xây đắp và bảo vệ bao nhiêu năm nay đang bị sự phân tích sơ sài của cậu ta đánh sụp.

Cậu ta đến gần người tôi, rồi tiếp tục nói: "Cậu luôn quá mức mẫn cảm, nhưng thật ra là cậu tự ti, bởi vì sao thì cậu cũng tự rõ, gia đình cậu làm cậu mất mặt, còn nữa, cậu luôn mặc tây trang thực ra là đang ngụy trang cho bản thân rằng như vậy sẽ trưởng thành hơn. Cậu luôn có thói quen làm cho những người khác chú ý đến, bởi vì cậu muốn dùng phương này để cuốn hút người khác, nhưng tình cảm của cậu làm người khác cảm giác ngột ngạt, cho nên cuối cùng vẫn không có ai thật sự thích một người không hoàn hảo như cậu cả, hiện tại những người bên cạnh cậu chỉ là thương hại cậu mà thôi, từng người một, bao gồm cả Lý Hạo Nhiên và Thẩm Dục Luân, chỉ vì cậu thật sự rất đáng thương. Trước đây, tôi không hề nghĩ rằng những đứa trẻ sống cô độc trong chính gia đình mình có vấn đề gì cả, nhưng nhìn thấy cậu, tôi cảm giác được mỗi người như cậu đều đồ bỏ đi!"

Tôi cắn chặt môi, nước mắt lã chã rơi xuống, tôi như một kẻ trộm lâu năm vậy, cuối cùng rồi cũng bị truy bắt rồi quy án, cảm giác như mọi bí mật của bản thân chỉ trong nháy mắt đều bị vạch trần, mà những bí mật này tôi đã cố bảo vệ rất lâu rồi, một giây đó, nước mắt rơi như cuồng phong, tim đang giật mạnh, máu, tuyến thận trên, tuyến nước bọt như mất cân bằng ở não mà bài tiết ra những thứ kì lạ.

Thấy tôi trong tình huống như vậy, Hầu Kình Vũ quay người di chuyển về phía tôi, cười nham hiểm, dương dương tự đắc mà nói: "Khóc cái gì chứ, cậu xem thử đi, tôi chẳng nói gì sai, đám người đơn độc các cậu cũng chỉ được vậy thôi!"

Cậu ta nhét khăn tay vào tay tôi, sau đó quay người ly khai, tôi nghe được âm thanh cậu ta đóng cửa, đối lập vô cùng với phản ứng nặng nề ngổn ngang đẩy cửa của tôi lúc nãy, điều này giống như đòn đánh trả của cậu ta vậy, chỉ là có điểm nhẹ nhàng, thậm chí đúng hơn là không có đánh trả, tôi đã bị cậu ta dồn vào chỗ chết mà không hề có chút hồi hộp nào.

Sức lực của tôi cuối cùng cũng đã cạn, ai sắp chết linh hồn cũng sẽ không còn bị cảm giác càn quấy nữa, tôi nặng nề trở lại chỗ ngồi, đem những lời cậu ta vừa nói cẩn thận mà suy nghĩ, tôi muốn ngừng lại những hình phạt ngu xuẩn của mình, nhưng lại không thể khống chế được, tôi hất tung bàn học của mình lên, nhưng thật sự, tôi cũng chỉ có thể ăn hiếp những thứ không thể đánh trả này thôi, giống như Hầu Kình Vũ chọn tôi để mà khi dễ, tôi đáng bị vậy, bởi vì tôi vô lực để mà đánh trả.

Cuối cùng, tôi vẫn như cũ chẳng có cách nào ngăn tiếng khóc lại, thử hít thở sâu nhưng vẫn không thể điều hòa lại hơi thở hổn hển. Tôi bắt đầu đứng dậy đi ra từ phía dưới bàn giáo viên, ra khỏi lớp, nước mắt đã tràn khắp mặt. Đeo lên headphone, thứ âm nhạc đinh tai không ngừng va đập vào từng tế bào trong con người tôi.

Đi qua dãy hàng lang, nhìn thấy nữ sinh lớp bên cạnh đang mở to mắt nhìn tôi đang không ngừng rơi nước mắt. Hướng cô ta nặn ra nụ cười, rõ ràng cảm thấy chính mình càng thêm thảm thương hơn. Đi xuống cầu thang, gặp ngay bạn học, thế nhưng tội lại mất khống chế cười ra tiếng, nước mắt ngập tràn. Tôi bắt đầu hướng đến sân bóng mà chạy, tiếng nhạc càng lúc càng lớn. Đến nơi, đem vớ và giày cởi ra rồi chạy quanh sân, càng nghe nhạc tôi lại chạy nhiều hơn.

Ba không yêu mẹ, ba cũng không yêu tôi, mẹ không thể không yêu ba, nhưng mẹ lại không yêu tôi, không, bọn họ, bọn họ đều không yêu tôi, tôi không hề có người thân, từ xưa đến nay tôi chỉ có một mình. Tôi gặp Lý Hạo Nhiên, anh ấy đã thấy cảnh tượng bạo hành gia đình. Thẩm Dục Luân yêu chiều tôi là vì sự thương xót. Người con trai Lý Hạo Nhiên mà tôi thích đêm qua vì Lý Tuyết mà mất đi khống chế đánh Thẩm Dục Luân. Lý Hạo Nhiên ghét Hầu Kình Vũ, Thẩm Dục Luân vì tôi mà chịu thiệt. Tôi có chút hiểu về Thẩm Dục Luân, tôi không muốn đến gần anh ấy mà lại muốn gần Lý Hạo Nhiên, nhưng anh ấy lại có chút huyền bí. Bị dồn giữa sự bất hòa của Lý Hạo Nhiên và Hầu Kình Vũ, mà lúc đó tôi lại không xử lý tốt, tất cả đều là tại sự do dự của tôi tạo thành.

Tôi cuối cùng cũng hoàn toàn mệt mỏi mà ngã nhào lên thảm cỏ bên cạnh rồi nếm phải ngay mùi vị của bùn đất. Bầu trời luôn luôn như thế, vĩnh viễn là đều một màu xanh lam vô tận, giống như sự ấm áp tôi khát vọng đã lâu nhưng không có cách nào chạm đến. Vừa nằm xuống, tôi lại đứng lên, mang vớ rồi quay lại dãy phòng học, đến WC xử lý bản thân sạch sẽ, nhìn mình trong gương, TỐT, tôi lần nữa đi thẳng về phòng học.

Đem sách của chính mình từ dưới lớp học nhặt lên, lật lại bàn rồi mang sách cất đi. Sau đó, đi đến chỗ ngồi của Lý Hạo Nhiên, chỗ của anh ấy có khăn ướt, tôi kéo ngăn bàn lấy nó rồi dùng khăn ướt lau sạch hết nước mắt. Tôi giống như người bị bệnh sạch sẽ, gần như muốn lau sạch cả khuôn mặt, cuối cùng ở một khắc kia cũng hiểu ra tại sao có một vài chuyện cần đến da mặt dày.

Lau sạch xong lại cảm thấy mình cần một số thứ. Thế là bắt đầu từ bàn đầu tiên, một lần lại một lần lôi ngăn kéo để tìm. Nếu như bạn muốn hỏi tôi "Đang làm cái gì vậy?", tôi chỉ có thể nói không biết, tôi đây chỉ là muốn làm một việc thôi. Sau đó, ở chỗ của Trần Di tìm được sữa rửa mặt, kem ở chỗ của Trương Mẫn và son dưỡng môi của Hoàng Bân. Rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Xử lý xong lại xoay người đến chỗ ngồi của mình tìm mảnh giấy viết "Thanks" nhét vào các chỗ tôi đã tìm qua. Có lẽ đây là điều thất lễ, cho nên đằng sau mảnh giấy tôi đều viết thêm kí hiệu mặt cười [:)], đây là ký hiệu mà Hầu Kình Vũ thường sử dụng.

Tôi nhìn vào gương, thấy tinh thần của mình trở lại như một giờ trước. Cuối cùng bắt đầu nâng lên khuôn cười tươi cười. Tôi vẫn luôn mạnh mẽ chưa từng bị đánh bại, nét mặt vẫn tươi tắn như cũ. Đi đến trước cửa phòng học, tôi quay đầy nhìn lại. TỐT LẮM ! Tất cả tựa như chưa từng xảy ra, mà thật sự thì cũng không hề có cái gì xảy ra hết !

Đóng cửa phòng học lại, chuẩn bị rời đi, mới chỉ vài bước lại lần nữa quay 180 độ trở về, bởi vì tôi phát hiện ra rằng vẫn còn bỏ sót cái gì đó. Lần nữa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cùng lúc đó Hầu Kình Vũ cũng làm như thế, vô cùng ưu nhã. Cho dù căn bản không ai thấy những gì tôi đã làm, tình trạng hiện giờ tôi mới có thể công bằng cùng cậu ta so đo.

Tôi đi đến chỗ ngồi của Hầu Kình Vũ.

"Thẩm Khải Ni, cậu muốn cái gì đây?"

Lật tung sách trên bàn của hắn một chút. Được rồi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tôi cười cười nhưng vẫn còn chút khó chịu, chẳng qua chỉ là thích làm như thế mà thôi. Lôi ra cuốn từ điển của hắn, cầm lọ mực của Bảo Ngọc tỷ đến rồi đổ hết lên cuốn từ điển ấy. Ừ, tuyệt hơn nhiều! Chuẩn bị xoay người rời đi, rốt cuộc vẫn thấy như vậy có lẽ vẫn chưa đủ liền dứt khoát quay lại, đi đến hướng mặt bàn cậu ta không ngừng giẫm lên rồi đẩy toàn bộ ầm ầm đổ xuống.

Tất cả đống hỗn độn ấy cũng như vẻ mặt tôi vậy, không thể nhìn ra là cái hình dạng gì nữa.

Tốt lắm, giải quyết xong rồi!

Một cuốn sổ màu hồng rơi ra từ ngăn bàn của Hầu Kình Vũ, trên bìa ghi <Dear Diary>, đây chính là cuốn nhật ký của cậu ấy, tôi cúi xuống nhặt cuốn sổ lên, giống như tên trộm bắt đầu cướp đi thứ riêng tư của Hầu Kình Vũ, đó chính là quá khứ và bí mật của cậu ta.

Hít một hơi, tôi mở cuốn sổ ra.

Mối quan hệ của chúng tôi càng ngày càng thêm phức tạp đã là điều được định trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net