Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(4) Thanh xuân là một hồi ảo giác chia lìa vụn vỡ

"Không có gì, ca nói đùa với em thôi, nghe nói em chưa ăn cơm, đúng lúc anh vừa mua miếng bánh ngọt, nhưng anh không thích vị này lắm, em ăn đi, so không được với bánh ngọt cao cấp em hay ăn, dùng tạm nhé!" Kết quả anh nói được một câu như vậy, sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Tôi xuống giường, nhìn miếng bánh ngọt trên bàn, từng lớp từng lớp cheese1, phía trên trải một lớp trái cây mỏng, không ngờ tới chính là, tôi thế mà cầm bánh ngọt lên bắt đầu liều mạng ăn.

Tôi giống như là một tên tội phạm từ hình vừa bị vạch trần bí mật, lập tức sẽ bị đem ra treo cổ, mà miếng bánh ngọt này chính là bữa ăn cuối cùng. Nước mắt rốt cuộc òa ra, tôi không biết trong ba năm này tôi phải sống ra sao, nếu như để người khác biết ta có loại tình cảm kỳ quái này, loại tính hướng kỳ quái này, tôi phải đối mặt thế nào đây, gánh nặng trên vai khiến hô hấp tôi như nghẹn lại, chẳng lẽ đây chính là Hiệu ứng Matthew2 trong ngành kinh tế học? Kẻ mạnh càng thêm mạnh, người yếu càng thêm yếu?

Cửa lại bị đẩy ra.

"Đồ uống hồi nãy quên mua cho em. Cầm đi!" Thẩm Dục Luân cầm hộp sữa tươi đưa đến.

Tôi nhận sữa, lau lau nước mắt.

"Cảm ơn." Tôi xấu hổ nhìn Thẩm Dục Luân cười cười.

"Này! Sao vậy? Sao vậy? Khóc cái gì thế? Xảy ra chuyện gì rồi, em ngồi xuống, nói cho ca nghe nào, ai khi dễ Thẩm đại thiếu của chúng ta? Anh không thể không giết nó." Anh ấy đỡ tôi ngồi lên giường .

Tôi tiếp tục ăn bánh ngọt, không nhìn anh, sau đó đem hộp sữa tươi một hơi uống hết.

"Đại nhân." Anh ấy nhíu mi.

Tôi như trước không thèm để ý tới anh ấy.

"Tổ tông!" Anh ấy càng sốt ruột.

"Em không sao hết." Rốt cuộc tuyến lệ ngừng hoạt động, tôi nhìn anh ấy, bình tĩnh nói.

"Em thế này gọi là không có việc gì? Có phải vì mấy lời khi nãy anh nói không? Thực xin lỗi, miệng ca lại nói linh tinh, em đánh anh đi, đến đây, đánh đến khi nào em thấy vui vẻ lên thì thôi, anh không chống cự đâu, anh thật sự không cố ý, em đừng khóc, anh sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc đó. Anh quỳ, anh quỳ rồi nè, em tha thứ cho anh đi, đại nhân!" Anh ấy quỳ trên mặt đất, hai tay đặt lên đùi tôi, ỉ ôi làm nũng.

"Em nói này, Thẩm Dục Luân xương anh làm từ đất sét hay cao su à, mềm như vậy, nói quỳ liền quỳ, em mới nghĩ ra một ý tưởng, một ý tưởng không được tốt lắm." Tôi cười quỷ dị nhìn anh, sau này anh hay nhắc đến, nói rằng khi đó trong ánh mắt tôi có một loại tà ác, khiến anh ấy không cách nào từ chối.

"Chỉ cần em cao hứng, anh theo em tới cùng!" Anh cũng cực kỳ sảng khoái.

"Anh không phải là người bản địa sao? Dẫn em ra ngoài đi dạo được không? Tìm hiểu một chút về thành phố này được không? Sau đó buổi tối tìm một PUB3, em mời, chúng ta trốn tiết tự học, anh dám không?" Tôi bắt đầu khiêu khích anh.

Anh nhíu mày, nhìn tôi chằm chằm, sau đó cúi đầu nghĩ gì đó.

"Đi! Nếu thiếu gia ngài đã phân phó như vậy, tiểu nhân liền đi chuẩn bị, anh phải đi tắm một cái, thay quần áo khác mới xứng với ngài, đúng không." Anh nhếch môi cười, bắt đầu không đứng đắn mà đứng dậy, nhưng tôi lại bắt đầu cảm thấy kỳ thực bình thường anh tỏ ra tự phụ nhưng giờ lại đáng yêu như trẻ con, đấy chỉ là lớp ngụy trang của anh, cũng giống như tôi hay tỏ ra ngầu để ngụy trang chính mình.

Như vậy có tính rằng chúng tôi cũng có điểm chung không?

Lúc anh tắm xong đi ra, tôi đã thay một bộ quần áo khác, tôi chỉnh sửa lại kiểu tóc, đeo đồng hồ, xịt nước hoa, mang theo bóp da, thay áo sơmi đen, quần âu và cả tâm tình không vui nữa.

"Ừ! Đẹp đó! Nhưng mà nhìn em còn rất có tư vị nha." Anh lại bắt đầu miệng lưỡi trơn tru.

"Được rồi, nhanh lên, chúng ta quen thân như vậy, về sau những lời thế này, anh bớt nói đi!" Lúc nghe anh nói như vậy, trái tim tôi đập loạn vài nhịp, tựa như trong lòng đã nở ra một đóa hoa nhỏ.

Đầu tiên anh ấy dẫn tôi đi công viên, hôm ấy trời chiều nhuộm đỏ toàn bộ không trung, cũng giống như cái ngày tôi ở nhà ăn, lần đầu tiên phát giận với Thẩm Dục Luân vậy, chúng tôi mua rất nhiều thức ăn cho cá, cho những chú cá trong hồ ăn, sau đó anh còn mua cho tôi một đôi bóng bay rất đặc biệt.

"Cái gì thế này! Ấu trĩ!" Tôi nhận bóng bay, lại có chút xấu hổ.

"Em đúng là trẻ con mà, hắc hắc, ca mua cho em thì cầm theo đi. Ở chỗ này anh cũng không biết phải mua cái gì cho em vui vẻ lên nữa." Anh ôn hòa nói.

"Lát nữa vào bar, anh phải giúp em cầm bóng bay, em sẽ không vứt, nhưng sau này đừng mua nữa, rất trẻ con, ba mẹ em không cho phép em chơi những thứ này, từ nhỏ đã vậy rồi." Tôi mặc dù lạnh lùng nói, trong lòng vẫn là đặc biệt thích hai quả bóng bay này.

Bước vào quán bar, có rất nhiều người cùng anh chào hỏi, vài tên nhóc tầm tuổi chúng tôi đều gọi anh là Luân ca.

"Không nhìn ra, anh có uy thế như vậy, em còn tưởng rằng anh không có bạn nên mới cho anh cơ hội làm bạn với em đó." Tôi trêu ghẹo nói.

"Bạn học lúc trước ấy mà, tối nay anh bao, em chỉ cần uống thôi, uống say, ca cõng em về, xem như làm hết chức trách của chủ nhà, không cho tranh trả tiền, nếu không sẽ mất vui đó." Anh ấy hớn hở nói với tôi.

"Duyệt!" Tôi cũng cười.

Uống xong một lượt tôi đã cảm thấy có phần chịu không nổi, không biết có phải do tâm tình không tốt không mà rất dễ say, lượt thứ hai, anh ấy kéo tôi từ quầy bar đến ghế lô, anh cũng uống nhiều, lại bắt đầu lải nhải về chuyện tán gái ngày xưa.

Đêm đó chúng tôi đặc biệt vui vẻ, đặc biệt tận hứng.

Sau đó chỉ còn lại bàn chúng tôi, âm nhạc cũng đổi thành blues.

"Comple." Tôi nói.

"Hả? Comple cái gì?" Anh tựa cằm lên mặt bàn, nhìn tôi chằm chằm.

"Cái này!" Tôi chỉ chỉ áo sơ mi.

"Cái này nữa!" Tôi tiếp tục chỉ chỉ áo vest.

"Thêm cái này!" Tôi lảo đảo đứng dậy chỉ chỉ quần âu.

"Cuối cùng còn có cái này!" Tôi nặng nề ngồi xuống ghế, dứt khác đem giày da nhấc lên bàn.

Tôi rót một ly rượu, thờ ơ nói:

"Thẩm Dục Luân, em cảm thấy, anh cả ngày làm em tổn thương, thật vô nghĩa, em rất muốn thử mặc quần jeans, áo phông, khoác bên ngoài là áo sơ mi kẻ giống như anh đang mặc thì cảm giác như thế nào, nhưng mà người nhà em không thích em như vậy, từ lúc 6 tuổi, chỉ có một mình sống ở thành phố xa lạ, khi đó mỗi ngày đều nhớ nhà, mỗi ngày đều gọi điện về, muốn tìm ba mẹ, nhưng việc kinh doanh của họ vô cùng bận rộn, không cả muốn gạt em, một năm có thể gặp họ hai lần, là trong hai kỳ nghỉ, trước ngực luôn treo tấm biển 'Đứa trẻ không bạn', trong đầu em luôn bay qua bay lại suy nghĩ, phải làm sao mới có thể bị đuổi học, cho nên năm lớp 3 hồi tiểu học em đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng hút thuốc, kết quả hiệu trưởng phát hiện, chẳng những không bị đuổi học, ngược lại còn cùng cô bảo mẫu4 đối xử với em thật tốt, liên tục như vậy cho đến năm lớp 6, có một lần bị gãy xương, ba rốt cuộc đến thăm em, 30 phút, trong phòng y tế trường, câu nói đầu tiên là nam tử hán, không được khóc! Ngày đó, em thực sự nén nước mắt vào trong, cũng bắt đầu từ ngày đó, em không còn nhớ nhà như trước nữa. Mẹ cũng vội vàng việc kinh doanh xuất nhập khẩu, em cho tới tận hôm nay vẫn chưa từng được ăn một bữa cơm mẹ nấu, mẹ chỉ thích em mặc comple, sau em cũng lại thực sự thích thế, giống như bây giờ vậy. Em mặc như vậy, cũng không tệ, phải không?" Tôi cười cười, nước mắt vòng quanh.

"Anh không phải ý đó, em đừng..." Anh vừa mới nói một câu, tôi liền chặn lại.

"Anh nghe em nói đã, còn có, ba em bởi vì một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ kia quan hệ cùng em cũng rất tốt, ở cùng một chỗ, họ ở bên nhau sáu năm, mẹ em và em mới biết, hiện tại khai giảng được một tháng, chuyện đó thì cách đây ba tháng. Ông bà nội rất yêu thương em, ông bà ngoại đều mất năm em học lớp 9, đây chính là em, người mà anh luôn cho rằng thích chơi trội, thích làm ra vẻ thiếu gia đó." Tôi bắt đầu có chút nghẹn ngào, không biết phải nói tiếp thế nào.

"Được rồi, được rồi, em say rồi, ca đưa em về! Ngàn sai vạn sai đều là ca sai, em đừng để trong lòng!" Anh bắt đầu nâng tôi dậy.

"Em không say! Còn có, Thẩm Dục Luân, anh nhất định không hiểu thích một người không thể thích là cảm giác thế nào." Tôi tiếp tục mượn rượu, muốn đem những ủy khuất tích tụ mấy ngày nay nói ra hết.

"Ngoan, đừng quậy nữa, chúng ta về nhà. Lại đây, ca cõng em, tối nay đến chỗ ca ngủ, sáng mai còn phải thi đó, em ngoan nào!" Anh ngồi xổm xuống, ý bảo tôi trèo lên lưng anh.

"Em nói, cái đó, Thẩm Dục Luân, em không đi nhà anh đâu, anh tìm khách sạn tốt nhất chỗ này, chúng ta mướn phòng đi!" Tôi lúc ấy chỉ muốn an an ổn ổn ngủ một giấc , bởi vì tôi thấy đầu nặng trịch đến nỗi chỉ muốn gãy ra đằng trước luôn.

"Mướn phòng? Anh với em?" Anh quay đầu lại, chóp mũi chúng tôi chỉ cách nhau vài milimet.

Không biết có phải đã say hay không, tôi thấy đồng tử anh ấy đặc biệt lớn, trong trạng thái hưng phấn lúc này như được phóng đại lên gấp 7 lần. Sau đó anh ấy buông lỏng tay, bóng bay trôi lên bầu trời, tôi thấy anh nhìn tôi, nghe thấy cả tiếng hít thở của anh.

1 cheese: phô mai, nguyên tác Khải Ni dùng tiếng Anh nên mình giữ nguyên

2 hiệu ứng Matthew: Đây là một hiện tượng do nhà xã hội học Robert Merton đặt tên dựa theo bài Tân ước trong Lời dạy của Matthew: "Vì phàm những ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi." Nghiên cứu này của Robert Merton chỉ ra một sự thật trong xã hội phát triển rằng chính những người được sở hữu một số khả năng vượt hơn người sẽ nhận được thêm nhiều cơ may để thành công hơn nữa. Những người đang giàu có sẽ có thêm cơ hội để giàu hơn và bớt phải tiêu tiền. Những sinh viên giỏi giang sẽ được chú ý nhiều và tập trung để phát triển hơn. Tóm lại, chúng ta đang sống trong một xã hội mà một khi đã may mắn lần một thì sẽ có thêm lần hai, lần ba, lần n. Chỉ cần bạn nhìn thấy chúng!

3 pub: viết tắt của public house, là một kiểu quán rượu mà trong đó có phục vụ cả thức ăn nhẹ và phòng riêng, xem thêm tại

4 cô bảo mẫu: ở các trường tư thục nội trú, các học sinh có một khu kí túc xá riêng, và vì chưa thể tự chăm sóc bản thân (tiểu học mà) nên sẽ có một cô giáo chuyên phụ trách việc ăn ở, tắm rửa... của các em. Có thể xem thêm chương trình "Học sinh lớp một" của đài Hồ Nam để hiểu thêm về hình thức này, cũng là để hiểu thêm về cuộc sống của Khải Ni hồi nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net