Chương 36-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36

Diệp Hâm Thành có một điểm tốt, là với những người trong vòng bảo vệ của mình đều không tùy tiện nghi ngờ. Thế nhưng bây giờ ông ta không thể không hoài nghi người ngủ bên gối với mình đến cuối cùng là người như thế nào.

Từ khi Trương Cẩm Văn nói cho mình một số chuyện, mới đầu còn cố gắng thuyết phục bản thân, những thứ này cùng tấm ảnh mà Tiểu Tuyết mang về đều đã là chuyện quá khứ. Nhưng càng lâu, ông ta càng không có biện pháp thuyết phục chính mình nữa, vì thế liền trầm mặc.

Ngoài mặt đối với Liễu Đan Văn vẫn dịu dàng trước sau như một, thỉnh thoảng bà ta còn nhắc đến chuyện của Thiên Tuyết, vẫn luôn cảm thấy áy náy với đứa nhỏ không hiểu chuyện luôn khiến người ta thấy khó chịu này, ông ta nghe những lời này trong lòng đã sớm nổi bão.

Người đàn bà này sao có thể vừa phản bội mình quay lại đã làm trò như rất thâm tình lại thuận tiện ly gián tình cảm của mình và con gái yêu ?

Đến bây giờ, ông ta mới nhớ tới những chuyện trước đây đều như có như không đầy mưu kế, làm người ta phát lạnh.

Diệp Hâm Thành trải qua mấy ngày nặng nề, khó khăn lắm mới cố gắng trở lại bình thường rồi tìm một thám tử tư quen thuộc, để anh ta điều tra Liễu Đan Văn.

Ai ngờ người kia không chờ ông ta nói xong đã vội vàng: "Sao lại trùng hợp vậy", lại nói tiếp: "Diệp tổng, tôi không biết nói gì, điều tra người này, tôi vừa nhận một hóa đơn, mới tra xong."

Đầu Diệp Hâm Thành như bị gõ một gậy, thần trí trấn động.

"Còn có ai nhờ anh điều tra bà ta?"

Đối phương gật đầu: "Khách hàng là ai tôi không thể nói. Nhưng mà, tôi có thể tiết lộ một chút, người kia có thể là tình cũ của bà ta."

Diệp Hâm Thành đè lại sóng trong lòng, bình tĩnh nói: "Những việc đó tôi sẽ trả tiền, còn có giúp tôi theo dõi bà ta, thế nào?"

Diệp Thiên Tuyết câu Liễu Phỉ Phỉ một tuần, rốt cuộc cũng nhả ra đồng ý cùng cô ta ra ngoài chơi.

Liễu Phỉ Phỉ nói muốn phát triển tình cảm, nhưng Diệp Thiên Tuyết cũng biết, cô ta muốn cho người tới bắt cóc mình.

Nếu lần đầu tiên cùng cô ta ra ngoài chơi đã bị bắt cóc, thì đến kẻ ngu cũng đoán được trong đó có bút tích của Liễu Phỉ Phỉ.

Lúc này, Trần Thiên đã nói cho người kia ý định của Phong ca, đối phương cũng rất thẳng thắn, anh ta muốn rời đi, tìm công việc trong sạch để duy trì cuộc sống.

"Làm những chuyện như vậy, tuy cũng là một loại cuộc sống, nhưng cũng không phải cách lâu dài?" Anh ta nói.

Diệp Thiên Tuyết cũng không quá tin tưởng người này, luôn để cho Trần Thiên ra mặt, chưa từng cùng người kia gặp mặt cũng như liên lạc.

Đối với chuyện bắt cóc lần này, cô nói với Vương Kỳ Ngọc, để cô ấy giúp mình theo dõi một chút: "Cũng không thể câu cá mà làm mình rơi xuống nước được."

Vương Kỳ Ngọc rất phản đối hành động của cô: "Có phải cậu muốn cho Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn một bài học, còn biện pháp khác, không thể đem mình vào nguy hiểm như thế. Nếu người trung gian kia xảy ra chuyện gì, cậu phải làm sao bây giờ?"

Diệp Thiên Tuyết chỉ mỉm cười nhìn cô ấy: "Biện pháp khác, có thể dậy dỗ hai kẻ đó sao? Cũng chỉ là lột đi lớp áo hoa lệ của chúng mà thôi."

Quanh cô có một hơi thở tàn nhẫn khó mà tưởng được, khiến Vương Kỳ Ngọc không tự chủ mà mình một cái.

"Tớ không muốn bọn chúng cơ hội xoay người, mà cũng không để bọn chúng có cơ hội."

Vương Kỳ Ngọc há miệng, nhìn Diệp Thiên Tuyết, lại không biết nói gì.

Cô không biết Diệp Thiên Tuyết đã phải trải qua chuyện gì, nhưng có thể đoán được, không có gì là vui vẻ. Nếu không, trước kia cô ấy có chút ngây thơ, lại lanh lẹ như chú thỏ nhỏ, cũng không thay đổi thành như bây giờ, gương mặt lúc nào cũng chỉ mỉm cười, không lộ ra vẻ gì khác.

Không biết chân tướng mọi việc, cô sao có thể khuyên nói Diệp Thiên Tuyết đây?

Nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng chỉ biết nói: "Cẩn thận chút, bản thân mình mới là quan trọng nhất ", rồi đồng ý giúp Diệp Thiên Tuyết.

Quả nhiên Liễu Phỉ Phỉ không hành động ngay, thậm chí cô ta còn cực kỳ dụng tâm tỏ ra mình rất tốt đẹp.

Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, nếu như hai người bây giờ không phải là mình và Liễu Phỉ Phỉ, mà là người đứng xem, chính cô cũng đã tin rồi.

Cô cũng không tin, đây là chủ ý của mình Liễu Phỉ Phỉ. Bên cạnh Liễu Phỉ Phỉ cũng không có người giỏi bầy mưu như thế, điều này làm Diệp Thiên Tuyết có chút mơ hồ.

Một tháng này, ngoài mặt quan hệ của cô và LIễu Phỉ Phỉ vô cùng tốt.

Hai người ở nhà cũng sẽ nói đùa vài câu, thấy vậy vẻ mặt Diệp Hâm Thành hết sức phức tạp.

Diệp Thiên Tuyết nhìn ông ta mỗi lần đều như muốn nói gì, cuối cùng lại thôi, trong lòng liền cười lạnh. Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh quay mặt đi, nhìn Liễu Phỉ Phỉ tươi cười

Bây giờ Liễu Phỉ Phỉ tương đối hài lòng rằng có thể lấy được sự tin tưởng của Diệp Thiên Tuyết, làm cô ta đánh giá sai bản lĩnh của mình đồng thời với Diệp Thiên Tuyết sinh ra mấy phần khinh bỉ.

Tiểu nữ sinh thật dễ lùa gạt. Cô ta không tự chủ nghĩ, mà lại quên chính mình cũng là một tiểu nữ sinh.

Suy nghĩ này Diệp Thiên Tuyết cũng đoán được mấy phần, nhưng không thèm để trong lòng.

Nếu như bị khinh bỉ một chút mà có thể làm đối phương vạn kiếp bất phục, vậy sao lại không làm đây.

Trưa thứ sáu, Liễu Phỉ Phỉ vừa từ trường trở về, đã la hét ngày mai rốt cuộc cũng không cần lên lớp, đi đến lôi kéo tay Diệp Thiên Tuyết: "Chủ nhật này chúng ta đi chơi được không?"

Diệp Thiên Tuyết mặc cho cô kéo, một tay khác lật tạp chí: "Đi đâu chơi?"

"Chúng ta đi cắm trại dã ngoại đi!" Liễu Phỉ Phỉ giống như hưng phấn, "Mùa xuân đến, hoa nở rộ, chúng ta đi Ngọc Sơn bên cắm trại, ở lại đó một buổi tối rồi trở về, chị thấy sao? Ban ngày còn có thể leo núi Ngọc Sơn ."

Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, chưa kịp nói gì, Diệp Hâm Thành bên cạnh đã phản đối: "Không được, con gái đi ra ngoài, quá nguy hiểm."

Liễu Phỉ Phỉ bất mãn phùng má, nắm tay Diệp Hâm Thành làm nũng: "Cha, ba ba, cho chúng con đi đi, cùng lắm thì con sẽ rủ thêm mấy người cùng đi cùng. Con cũng không giống chị cả ngày lẫn đêm đều có thể chơi, khó khăn lắm mới có thể đi, cha không muốn cho con đi sao. . . . . ."

Diệp Hâm Thành bị cô ta nắm tay lắc lắc một hồi, nhưng mắt vẫn chỉ nhìn Diệp Thiên Tuyết.

Con gái lớn dường như không để ý chút nào, không biết đang nghĩ gì. Diệp Hâm Thành cũng ngây ngẩn.

Từ lúc nào thì ngay cả ý nghĩ của con gái mình cũng không đoán ra rồi.

Bỗng ông ta trở nên thất thần.

Đến khi Liễu Phỉ Phỉ không nhịn được bắt đầu dậm chân, mới lấy lại tinh thần, khoát tay áo: "Chuyện này ta không đồng ý."

Liễu Phỉ Phỉ bất mãn rên một tiếng, quay đầu chạy đến cạnh Diệp Thiên Tuyết, bắt đầu cùng cô bàn luận xôn xao, hình như là muốn thuyết phục cô đồng ý, đi cùng.

Diệp Thiên Tuyết đang cầm điện thoại nhắn tin, qua một lúc mới lấy lại tinh thần, nhìn Liễu Phỉ Phỉ khẽ mỉm cười: "Được, tôi đi là được, nhưng, tôi muốn dẫn bạn đi cùng."

Liễu Phỉ Phỉ không phản ứng kịp: "À? Chị sẽ mang ai cùng đi? Để người khác đi cùng làm gì, chỉ hai chúng ta không tốt sao?"

"Cô cũng thấy cha nói rồi, hai người không an toàn." Diệp Thiên Tuyết cười đến rất dịu dàng, "Cho nên, phải rủ người đi chung. Cô cũng tìm người đi, bảy tám người cùng đi là được."

"Bảy tám người quá nhiều." Liễu Phỉ Phỉ bất mãn, "Em chỉ muốn đi chơi với chị, tìm nhiều người vậy làm gì. Chúng ta mỗi người tìm một người được không?"

Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ta, khẽ mỉm cười: "Cũng được. Nhưng chỉ có hai người chúng ta thì tuyệt đối không được."

Liễu Phỉ Phỉ liền nhảy dựng lên: "Bây giờ em sẽ rủ người luôn, ngày mai chùng ta lên đường."

Nhìn bóng lưng cô ta biến mất ở trên cầu thang, nụ cười trên mặt Diệp Thiên Tuyết một chút cũng không đổi, chỉ là con ngươi đã ảm đạm mấy phần.

Cô cúi đầu, tiếp tục lật tạp chí.

Diệp Hâm Thành ở bên cạnh nghe vậy, có chút lo lắng: "Tiểu Tuyết, tại sao, nhất định phải đi?" Diệp Thiên Tuyết cũng không ngẩng đầu lên: "Không phải là của con nhất định phải đi, mà là Phỉ Phỉ nhất định phải đi."

"Nhưng mà, con có thể không đồng ý." Diệp Hâm Thành nói, "Dù thêm một người, bốn người vẫn rất nguy hiểm."

Lần này Diệp Thiên Tuyết rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn ông thản nhiên cười: "Cha, nếu ngài thấy không an toàn, vậy cử mấy người đi theo chúng con là được." Diệp Hâm Thành chần chờ gật đầu, nhìn Diệp Thiên Tuyết, kinh ngạc sững sờ.

Ông ta đoán được cô có dụng ý khác, nhưng đoán không ra, cô đến cùng là muốn làm gì.

Chuyện quan trọng nhất, con gái có vẻ vô cùng chắc chắn, đi dã ngoại, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Diệp Hâm Thành thất thần, Diệp Thiên Tuyết đã dịch xong tạp chí, đứng lên, nhìn ông gật đầu: "Cha, con đi chuẩn bị đồ." Diệp Hâm Thành nhìn cô lên lầu, chợt thấy lo lắng.

Liễu Đan Văn từ vườn hoa đi vào, nhìn trên vẻ mặt mất hồn của ông, không khỏi đi tới, mỉm cười hỏi: "Công ty có việc gì sao, làm ông lo lắng như vậy?"

Diệp Hâm Thành hồi hồn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, không có việc gì. Phỉ Phỉ cùng Tiểu Tuyết hai đứa muốn đi dã ngoại, bà xem ngày mai có muốn cùng đi không?"

Liễu Đan Văn ngượng ngùng cúi đầu: "Hai ta đi theo đám tiểu nha đầu xem náo nhiệt gì chứ, nhưng nếu có thể đi cùng ông tôi rất mong đợi."

Diệp Hâm Thành buồn buồn gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta đi, bà nghĩ nên đi đâu để tôi gọi điện sắp xếp ." Liễu Đan Văn lập tức lộ vẻ mặt vui thích, chủ động dâng môi lên.

Trong nháy mắt, mặt Diệp Hâm Thành hiện lên tia kháng cự vẻ, cuối cùng vẫn kiềm chế xuống, biểu hiện sự dịu dàng cùng trầm mê.

Diệp Thiên Tuyết gọi báo thời gian cho Vương Kỳ Ngọc, và rất chắc chắn ngày mai sẽ xảy ra chuyện.

Vương Kỳ Ngọc cũng không hỏi nhiều, chỉ nói sẽ nhờ cha an bài một ít thân tín cũ ở xung quanh: "Nhưng mà tự cậu cũng phải cẩn thận."

Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh cười: "Dĩ nhiên, tự tớ cũng sẽ cẩn thận."

Cúp máy, đang suy nghĩ, thì Trần Thiên gọi đến: "Ngày mai chúng có thể sẽ ra tay, cô nhớ trốn xa một chút, chớ để mình nguy hiểm."

Một ngụm rượu trong miệng Trần Thiên phun ra: "Hiện tại thủ hạ của tôi cũng không còn mấy người, nếu không, sáng mai tôi sẽ tự mình đi?" Diệp Thiên Tuyết từ chối cho ý kiến: "Tùy anh. Có điều, anh cũng sắp phải lên đường, chuyện như vậy, còn vẫn đừng dính vào."

Trần Thiên buồn buồn đáp, lại chần chờ hỏi: "Diệp tiểu thư, cô sao lại đối với tôi ân cần vậy?"

Trả lời hắn, là tiếng cúp điện thoại ân cần của Diệp Thiên Tuyết.

Chương 37

 Hôm sau người đi dã ngoại không nhiều lắm. Liễu Phỉ Phỉ cùng Tằng Hàm, Diệp Thiên Tuyết dẫn theo Tô Vũ.

Tô Vũ thực sự không thích tới đây mà là bị Vương Kỳ Ngọc uy hiếp, rơi lệ mà tới . Đối với đủ loại oán trách của anh ta Diệp Thiên Tuyết cũng không thèm để ý, chọc cho Tô Vũ phẫn uất rống giận: "Tôi sẽ mặc kệ, có xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ đứng nhìn."

Nghe được câu này Vương Kỳ Ngọc không chút do dự tung một cước, Tô Vũ nhanh nhẹn tránh được nếu không sẽ bị đá trúng.

Cộng thêm chuyện nghi ngờ gọi điện tới, Tô Vũ cuối cùng không thể không thỏa hiệp theo sát Diệp Thiên Tuyết.

Liễu Phỉ Phỉ có chút hiểu lầm Tô Vũ, dọc đường nói gần nói xa không ngừng hỏi thăm lai lịch của Tô Vũ , xem anh ta có phải bạn trai Diệp Thiên Tuyết không.

Tô Vũ vẫn giữ khoảng cách với cô ta, nhưng lại vui vẻ trò chuyện cùng Tằng Hàm, khiến Liễu Phỉ Phỉ cực kỳ không thoải mái, lén lút cắn răng không biết bao nhiêu lần.

Núi Ngọc Sơn cũng không cao lắm, trên đỉnh có một đạo quan nho nhỏ . Lúc này mới là đầu xuân, nên cây cối già nua mới chỉ bắt đầu ra chồi non. Nhưng những bông hoa xuân, đã nở rộ.

Diệp Thiên Tuyết được Tô Vũ giúp, ghim lều lại, nhìn Liễu Phỉ Phỉ đang lôi lôi kéo kéo Tằng Hàm làm nũng, để anh ta giúp mình, mắt khẽ nheo lại.

Ngược lại Tằng Hàm thật kiên nhẫn, dù mấy tháng sau sẽ đi, nhưng thái độ hôm nay đối với Liễu Phỉ Phỉ, cô nhìn một chút cũng không thấu.

Tô Vũ cười hì hì đi tới bên người cô: "Lại đây giúp một tay, anh giúp em, em cũng không thể cứ đứng nhìn như vậy chứ."

Diệp Thiên Tuyết bật cười, qua giúp anh ta.

Hai người vừa dựng lầu Tô Vũ vừa hỏi: "em cảm thấy cô ta lúc nào sẽ ra tay?"

Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn anh ta, Tô Vũ cười hì hì: "Anh cũng không coi là biết, xem ra em cùng tiểu Ngọc cũng đoán được rồi. Anh cảm thấy có thể vào rạng sáng ngày mai, em thấy thế nào?"

"Em không biết." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Nhưng, bất kể thế nào em cũng là người bị kèm giữa hai bên"

Tô Vũ hậm hực phất tay: "Nói với em cái này thật không có ý nghĩa."

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Tiểu Ngọc. . . . . ."

Tô Vũ vội vàng xin tha.

Buổi tối mọi người chơi không bao lâu liền đi ngủ, Diệp Thiên Tuyết hẹn điện thoại hai rưỡi sáng, cũng yên tâm thoải mái đi ngủ.

Cô đã liên lạc với Vương Kỳ Ngọc gọi tới người, đối phương bố trí tất cả người ở phụ cận, không có gì cần phải lo lắng.

Diệp Thiên Tuyết không bị đồng hồ báo thức đánh thức .

Cô đột nhiên giữa thức dậy. Đầu xuân, ban đêm nhiệt độ còn rất thấp, Diệp Thiên Tuyết giật mình tỉnh dậy, giống như có luồng khí lạnh bên ngoài lều xông thẳng vào tinh thần.

Nhìn thời gian, mới qua một giờ rưỡi, cũng chưa đến hai giờ.

Bên ngoài loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, và tiếng côn trùng kêu vo ve.

Diệp Thiên Tuyết yên lặng nghe ngóng, không ngoài dự đoán, Liễu Phỉ Phỉ đang cùng người khác bàn bạc.

Diệp Thiên Tuyết tắt báo thức, nhắm mắt lại trầm ngâm lắng nghe. Liễu Phỉ Phỉ đang cùng đối phương tranh chấp, hạ giọng: "Ban đầu cũng không nói như vậy !"

Đối phương đáp lại, Diệp Thiên Tuyết không nghe rõ.

Nhưng không bao lâu, hai bên đã đạt được thỏa thuận, có người nhẹ nhàng đi tới, chuẩn bị mở lều ra.

"Các người là ai?" âm thanh củaTằng Hàm đột nhiên vang lên, sau một lúc sau là tiếng kêu của Tô Vũ.

Nhưng Diệp Thiên Tuyết nghe thế nào cũng thấy giọng Tô Vũ rất giả dối.

Hiển nhiên, anh ta là không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ cố ý gây ồn ào.

"MD, ngươi làm việc kiểu gì đấy? Hai tên nhãi con đều tỉnh!" Có người rống giận, "Nhanh đánh ngất xỉu rồi mang đi!"

Nói xong, tiếng bước chân ngày càng lớn hơn, cửa lều ngay lập tức bị đá hỏng, một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Tuyết, hắn cầm một cái khăn bịt kín mũi, miệng cô.

Ưmh, là đi-ête.

Lòng Diệp Thiên Tuyết tức thì trầm xuống, chỉ chốc lát sau, cô mơ màng hôn mê.

Tô Vũ và Tằng Hàm cũng không kiên trì được bao lâu đã bị bọn chúng đánh cho bất tỉnh, Liễu Phỉ Phỉ nhìn cảnh này, cắn môi, dường như có chút hối hận.

"Xin lỗi, Liễu đại tiểu thư, " Phong ca đi tới trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống: "Để đảm bảo bí mật, tốt nhất cô cũng nên theo chúng tôi một chuyến mới đúng."

Liễu Phỉ Phỉ rũ mắt xuống, chấp nhận để bọn chúng trói lại.

Đợi đến khi bọn chúng binh hoang mã loạn bỏ đi hết, cách đó không xa có người mới ló đầu ra , trong tay cầm máy ảnh, trợn mắt há mồm.

"Không lẽ đây chính là trong ứng ngoài hợp!" Người nọ tự mình lẩm bẩm, nhìn hướng mấy chiếc xe rời đi, rùng mình một cái, vội vàng lấy điện thoại gọi cho một người khác.

"Diệp tổng, có chuyện, thật sự có chuyện xảy ra!"

Ngay lập tức Diệp Hâm Thành kinh sợ , trái tim đột nhiên co rút lại.

Ông ta vội đẩy Liễu Đan Văn trong ngực ra, cầm điện thoại lên. Liễu Đan Văn xoa đôi mắt sương mù nhìn ông ta, giọng nói tràn đầy buồn ngủ: "Hâm Thành, chuyện gì vậy?"

Diệp Hâm Thành cầm điện thoại đi về phía ban công, nói nhỏ: "Có điện thoại, tôi nghe một chút, bà ngủ tiếp đi."

Liễu Đan Văn nửa mê nửa tỉnh gật đầu, nhắm mắt tiếp tục nằm xuống.

Điện thoại vừa thông, Diệp Hâm Thành đã nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi của vệ sĩ bảo vệ Thiên Tuyết và Phỉ Phỉ: "Diệp tổng, đã xảy ra chuyện."

Tim Diệp Hâm Thành co rụt lại: "Xảy ra chuyện gì?"

"Hai vị đại tiểu thư và bạn học cùng bị trói bắt đi rồi!" Đối phương ầm ầm ĩ ĩ nói, "Mười mấy người tới, tôi không dám manh động."

Dừng lại một chút, người nọ nói tiếp: "Tôi bây giờ đang lái xe máy bám theo, nhưng cũng không dám đi quá gần."

Môi Diệp Hâm Thành tím xanh, đè nén cảm xúc trong tim, nhấn mạnh với anh ta bám sát theo, tuyệt đối không được để mất dấu.

Vệ sĩ không ngừng đồng ý .

Về phòng uống một viên thuốc trợ tim, rồi nghỉ một lát, Diệp Hâm Thành mới lấy lại tinh thần. Đưa tay lay lay Liễu Đan Văn, Diệp Hâm Thành nhìn người còn đang chưa tỉnh ngủ kia: "Xảy ra chuyện lớn rồi. Phỉ Phỉ cùng Tiểu Tuyết bị bắt cóc rồi."

Liễu Đan Văn chợt tỉnh táo hẳn, từ trên giường ngồi dậy, áo nửa lín nửa hở lộ cảnh xuân.

Đáng tiếc hai người đều không có tâm tình chú ý, Liễu Đan Văn sợ hãi: "Làm sao lại bị bắt cóc!"

Diệp Hâm Thành lắc đầu: "Đi báo cảnh sát trước đã."

Khi Ngụy Vũ biết tin đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi.

Là Vương Kỳ Ngọc nói cho anh , lúc ấy Ngụy Vũ liền bật thốt lên: "Như vậy quá nguy hiểm!" Vương Kỳ Ngọc gật đầu phụ họa, mặt bất đắc dĩ: "Là Tiểu Tuyết kiên trì muốn làm, cô ấy nói không làm vậy, Liễu Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ ra như thế."

Ngụy Vũ không thể tin được lắc đầu: "Nhưng sao phải cố chấp vậy. . . . . . Thôi, người của cậu có luôn theo sát không?"

Vương Kỳ Ngọc gật đầu: "Yên tâm đi, bọn họ nửa tiếng trước đã liên lạc với mình. Cho tới giờ vẫn luôn theo sat, chỉ cần chúng ta muốn, lúc nào cũng có thể cứu người ra."

Nghe vậyNgụy Vũ mới yên tâm một chút, nhưng giọng nói không được hăng hái. Anh muốn đến chờ ở gần đó, lại bị Vương Kỳ Ngọc ngăn lại: "Cậu có đi cũng không giúp được gì. Còn không bằng ở đây chờ tin tức."

Nhìn sắc mặt của anh, Vương Kỳ Ngọc nói: "Nếu thật sự lo lắng, cậu nên đến Diệp gia, ở đó nhất định có tin mới nhất."

Vừa nghe vậy, Ngụy Vũ liền không đoái hoài gì đến Vương Kỳ Ngọc mà vội chạy đi. Vương Kỳ Ngọc nhìn bóng lưng của anh, mà than khẽ.

Lúc này ở Diệp gia rất nhiều người đã tụ tập lại, khi Ngụy Vũ đến, cũng không có người nào chú ý.

Ngụy Vũ nghi hoặc quét mắt nhìn quanh rồi đến hỏi tin tức mới nhất.

Trong một đêm Diệp Hâm Thành như già đi rất nhiều, thấy thái độ ân cần của Ngụy Vũ, cũng không thể cười nổi: "Vẫn chưa có tin gì, chỉ mong không lâu nữa sẽ có tin mới. Cám ơn cậu quan tâm Tiểu Tuyết như thế, Tiểu Tuyết có người bạn như thế, ta rất mừng."

Diệp Hâm Thành quả thật sứt đầu mẻ trán.

Đêm hôm qua vệ sĩ cũng không đuổi được tới nơi vì trên đường xe cộ thưa thớt chỉ có chiếc xe máy của anh ta sẽ dễ khiến bon chúng nghi ngờ.

Cũng may thấy không ổn, trước khi bọn bắt cóc quay đầu xe, anh ta đã quyết định nhanh chóng rẽ sang hướng khác, mới tránh được bị bắt lại.

Lúc bốn giờ, anh ta mới về đến nhà họ Diệp.

Vừa nghe anh ta nói, Diệp Hâm Thành mới nhớ ra có hai người đi cùng, lại nghe thấy vệ sĩ báo lại hai người kia cũng bị bắt, bây giờ ông ta cực kỳ nhức đầu báo cho Tằng gia cùng Tô gia.

Trong nhà Tô Vũ, có chị gái anh ta khuyên nhủ, nên tâm tình vẫn còn coi là ổn định. Mà nhà Tằng Hàm lại như nổ lên.

Dù sao Tằng gia chỉ có mình Tằng Hàm là con trai, nếu Tằng Hàm xảy ra chuyện, thì chính là chuyện lớn. Trước đó đối với Liễu Phỉ Phỉ đã không có điểm nào hài lòng luôn tìm cách chia rẽ hai người, bây giờ chỉ muốn chỉ thẳng mặt Liễu Đan Văn mà mắng chửi.

Cuối cùng vẫn nể mặt Diệp Hâm Thành, căm giận ngồi xuống cạnh đó.

Không ngoài dự đoán, hai mẹ con Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn, đã bị liệt vào danh sách đen của Tằng gia.

Mãi đến hơn chín giờ sáng, điện thoại được Diệp Hâm Thành đợi cả đêm, cuối cùng cũng đổ chuông.

Không kịp nhìn số đã gấp gáp nghe máy, nhưng ngoài dự liệu của ông ta không phải là bọn bắt cóc mà là Cố Trường Khanh.

"Chị gái tôi đã giao con gái cho anh, đây chính là kết quả mà anh bảo vệ nó sao?" giọng Cố Trường Khanh có vẻ bình tĩnh, nhưng Diệp Hâm Thành cũng nghe ra chứa đầy lửa giận.

Nhưng bây giờ, ông ta cũng không có tâm tình nói chuyện với Cố Trường Khanh, chỉ đáp qua loa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net