Chương 56-62: Hoàn Chính Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56


  Lúc Diệp Thiên Tuyết về đến nhà, cảm thấy khờ cả người.

Người ở phía sau màn cuối cùng là Phó Hoài Minh.

Suy đoán này khiến lòng cô bất an, nhưng từ đầu đến cuối cô không có dũng khí đi hỏi.

Điện thoại di động hết cầm lên rồi lại để xuống, cuối cùng rốt cuộc vẫn không gọi.

"Bây giờ bọn họ rất bận. . . . . ." Cô tự nói với mình như vậy, đặt tay lên trán nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng.

Phó Hoài Minh sắp xếp chuyện này xong cũng biết tình huống không ổn, anh cầm điện thoại di động do dự một hồi.

Tô Hòa đi tới, nghiêng đầu dựa vào người anh, nhắm mắt lại nói: "Nếu em ấy đã đoán được, bây giờ anh tiếp tục giấu diếm cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, vô duyên vô cớ để em ấy hiểu lầm anh nhiều hơn mấy phần." Phó Hoài Minh ôm cô vào trong ngực, cười khổ: "Anh biết. Chỉ là sợ hãi thân cận, em cũng hiểu cảm giác này mà."

Tô Hòa nhẹ nhàng trả lời: "Em hiểu, vô cùng hiểu. Nếu anh không nói ra được, không bằng để em nói thay anh vậy."

Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười ấm áp: "Dù sao em cũng tham gia vào chuyện này từ đầu tới cuối mà."

Phó Hoài Minh kiên định lắc đầu: "Không, anh sẽ một mình gánh vác chuyện này." Anh hôn nhẹ lên trán cô, "Từ đầu tới đuôi em cũng không biết, đây là chuyện riêng của anh."

Tô Hòa rưng rung muốn khóc, ôm chặt hông anh: "Anh làm như vậy, có thể sau này sẽ không nhận được sự tha thứ của các em ấy đó."

"Anh biết." Phó Hoài Minh trả lời rất nhanh, giọng nói quá thoải mái trái lại người cảm thấy bất an, "Nhưng anh có em là tốt rồi."

Nước mắt của Tô Hòa lập tức chảy ra.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Tô Hòa buông lỏng tay ra, mỉm cười với Phó Hoài Minh, giúp anh sửa sang lại cổ áo: "Nếu các em ấy không tha thứ cho anh, em sẽ đi khóc đi cầu nhất định phải làm cho các em ấy thay đổi thái độ. Nếu anh và em quyết định đi cùng nhau cả đời, chuyện của anh cũng là chuyện của em."

Cô nở nụ cười ấm áp mà phóng khoáng như trước kia: "Cho nên, em sẽ không để dì và em họ xa cách anh."

Phó Hoài Minh khẽ mỉm cười, hôn lên trán của cô, buông tay ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Diệp Thiên Tuyết.

Diệp Thiên Tuyết nằm nghỉ ở trên giường, cả người dần dần rơi vào bóng tối.

Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, nhưng nghĩ đến những vấn đề phức tạp kia cũng không uổng công của cô.

Sau đó, trong nháy mắt cười khẽ một tiếng, cô tỉnh táo lại.

Nếu mình cũng có thể vì thù hận mà trả giá thật lớn để lựa chọn sống lại, như vậy thì vì sao Phó Hoài Minh không thể lựa chọn trả thù chứ. Từ nhỏ bị mẹ vứt bỏ, bị cha coi thường, như vậy lựa chọn người mẹ để ý làm ra một vài việc, dường như cũng không ngoài ý muốn.

Dù là hiểu rõ, trái lại Diệp Thiên Tuyết càng không thể quên được mà ngồi dậy.

Nếu như suy đoán của mình đúng, vậy người dẫn đến cái chết của mình ở đời trước là Phó Hoài Minh, có phải đây mới là người mình nên trả thù?

Nhưng sự ấm áp của Phó Hoài Minh đời này cũng không phải là giả, làm sao mình có thể dễ dàng nói ra hai chữ trả thù như vậy?

Cô nằm ở trên giường, lại lần nữa lâm vào trong suy nghĩ của mình, cho đến khi chuông điện thoại vang lên thức tỉnh cô.

Nhìn tên hiển thị ở trên màn hình trong nháy mắt khiến Diệp Thiên Tuyết sững sờ, sau đó cô nắm chặt điện thoại di động, rơi vào đấu tranh.

Điện thoại của Phó Hoài Minh dường như trong giây lát khiến trái tim cô buông lỏng, dường như cô cũng không suy nghĩ được nữa.

Diệp Thiên Tuyết cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chuông điện thoại đã ngừng lại.

Cô ngơ ngác nhìn điện thoại di động, sau đó mới tỉnh táo lại.

Nếu anh ấy gọi điện thoại tới, nên nghe chứ tại sao lại ngồi chỗ này mất hồn cho tới khi hết tiếng chuông?

Phó Hoài Minh không phải mẹ con họ Liễu, tại sao không nghe anh giải thích một chút?

Cô chẳng biết tại sao mình lại hối tiếc.

Sau đó, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.

Diệp Thiên Tuyết nhìn tên của Phó Hoài Minh ở trên màn hình lại sáng lên lần nữa, đột nhiên hít thở một hơi thật sâu, dường như cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Cô nghe điện thoại, trên gương mặt khẽ mỉm cười: "Anh họ, có chuyện gì không?"

Phó Hoài Minh thấp thỏm gọi cuộc điện thoại này nhưng thật ra lo lắng cũng không kém hơn Diệp Thiên Tuyết. Lần thứ nhất không gọi được, anh cảm giác dường như lòng mình thiếu chút nữa liền chìm xuống đáy cốc, thật may là có Tô Hòa ở bên cạnh khuyên, anh mới có dũng khí gọi lần thứ hai.

Sau đó lúc này nghe được giọng nói vui vẻ của Diệp Thiên Tuyết, lập tức anh liền thả lỏng.

"Tiểu Tuyết có thời gian không? Anh đến chỗ của em ngồi một chút."

Thanh âm Diệp Thiên Tuyết truyền tới rõ ràng: "Được, lúc nào? Em hẹn dì cùng đi."

Khóe môi Phó Hoài Minh giật giật: "Được, chờ chuyện này chấm dứt đi. Bây giờ anh sợ không an toàn." Diệp Thiên Tuyết cũng khẽ cười: "Được, em chờ anh họ liên lạc với em."

Hai người thoải mái quyết định chuyện này, Phó Hoài Minh cúp điện thoại, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Tô Hòa, anh khẽ mỉm cười: "Em ấy chịu nghe anh giải thích."

Tô Hòa cười dựa sát vào anh, ôm anh: "Vậy thì tốt. Có lẽ chuyện không bi quan như anh và em tưởng tượng."

Phó Hoài Minh nhẹ nhàng gật đầu.

Tuy trong tương lai Phó Hoài Minh muốn bù đắp lại cho người thân nhưng không bi quan giống như trong tưởng tượng của anh, một chuyện khác lại khiến anh không thể không nhăn mày.

Cho dù nhiều người cố gắng tìm ba bốn ngày, vẫn không hề có tung tích của Liễu Phỉ Phỉ.

Ngay cả Trương Khánh cũng tìm không thấy.

Tin tức này khiến Phó Đại Thành giận dữ: "Nếu còn không tìm được, tất cả các người liền tự về nhà nuôi chính mình đi. Các người là Trương Khánh mang theo, nếu ông chủ tôi biết các người không chịu chăm chỉ cố gắng tìm kiếm, các người cũng đừng nghĩ sẽ có ngày sống dễ dàng."

Ông nhìn ba người trả lời cẩn thận ở trước mặt, ra cửa nhìn nhau cười khổ.

Bọn họ không phải là không chăm chỉ, mà thật sự không tìm được. Dường như Trương Khánh và Liễu Phỉ Phỉ bốc hơi vậy, một chút tung tích cũng không có.

Theo thời gian trôi qua, ngay cả bọn họ cũng nghi ngờ, có phải Trương Khánh và Liễu Phỉ Phỉ đã chạy trốn rồi không, cũng không ở lại đây.

Diệp Thiên Tuyết cũng không nhịn được có chút nghi ngờ với suy luận của mình. Tuy Liễu Phỉ Phỉ là một người không có tính kiên nhẫn, nhưng người làm chủ trong hai người là Trương Khánh.

Nghe cách nói của Phó Đại Thành và Phó Hoài Minh, người này rất biết kiềm chế hơn nữa còn giữ được tỉnh táo, chắc chắn sẽ không ẩu thả giống như Liễu Phỉ Phỉ.

Nhưng Diệp Thiên Tuyết lại không nhịn được suy nghĩ. Nếu Trương Khánh dám mạo hiểm đưa Liễu Phỉ Phỉ ra khỏi tù, như vậy Liễu Phỉ Phỉ ở trong mắt ông ta nhất định có địa vị rất quan trọng. Nếu là như vậy, vào lúc này, khẳng định ông ta cũng sẽ ít nhiều suy nghĩ một chút nguyện vọng của Liễu Phỉ Phỉ.

Nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, theo thời gian trôi qua, cô cũng không nhịn được bắt đầu nghi ngờ, có phải Liễu Phỉ Phỉ theo Trương Khánh chạy trốn rồi hay không.

Lúc này Trương Khánh cũng không có chạy trốn như suy đoán của mọi người. Thậm chí ông ta dẫn theo Liễu Phỉ Phỉ ở lại, nghênh ngang sống trong một tiểu khu, thuê phòng ba tháng, chờ chuyện này trôi qua sẽ rời đi.

Chỉ là hai người thay đổi thật lớn so với trước đây, đây mới là nguyên nhân đám người kia không tìm được bọn họ.

Hai người cũng đi thay hình đổi dạng, có gương mặt và thân phận mới.

Thật ra trước kia từ rất sớm Trương Khánh vì chuyện này mà chuẩn bị rồi. Từ lúc Liễu Đan Văn quyến rũ ông ta thành công đã bắt đầu.

Chính ông ta cũng biết, loại chuyện trong bóng tối không phải con đường lâu dài, cho nên thật ra ông ta vẫn luôn mong một ngày nào đó gom góp đủ tiền rồi có thể thành công lui thân, trải qua cuộc sống của người bình thường.

Sau khi gặp Liễu Đan Văn, trong nguyện vọng lại mong muốn có thêm bà.

Nhưng Liễu Đan Văn không chỉ có một mình.

Lúc ban đầu Trương Khánh cảm thấy không có gì, nhưng sau này lại cảm thấy không có cách nào nhịn được. Thời gian càng lâu, ông ta càng khát vọng có thể dẫn Liễu Đan Văn đi, trải qua cuộc sống của hai người, mặc kệ chuyện nhà gì đó của nhà họ Diệp, nhà họ Cố và nhà họ Phó.

Chung quy nguyện vọng vẫn là nguyện vọng.

Liễu Đan Văn có hận, Phó Hoài Minh có oán, bản thân Trương Khánh vẫn bán mạng thay nhà họ Phó.

Ý nghĩ như vậy chẳng qua là một ý nghĩ không có ý nghĩa.

Sau đó, Trương Khánh không nghĩ tới ý nghĩ này nữa.

Cho đến khi Liễu Đan Văn bị giam vào tù, lúc này mới cầu xin ông ta một ngày nào đó có thể dẫn mình đi cùng.

"Em biết nhất định em phải vào tù, nói không chừng là cả đời. Em không muốn cả đời ở trong tù. . . . . ." Liễu Đan Văn khóc thảm thương ở trước mặt ông ta, "Anh nghĩ biện pháp dẫn em đi có được không, anh và em làm một đôi vợ chồng, chúng ta mặc kệ mọi chuyện ở nơi này."

Đề nghị của Liễu Đan Văn khiến Trương Khánh vô cùng động lòng, nhưng lúc đó Trương Khánh không làm được.

Đột nhiên đề nghị như vậy, có quá nhiều thứ không thể nào. Mặc dù đề nghị này khiến Trương Khánh động lòng nhưng lại không thể thực hiện.

Sau đó, Liễu Đan Văn vào tù, Trương Khánh bắt đầu từ từ chuẩn bị.

Ông ta chuẩn bị xong thân phận giả cho mình và Đan Văn, lại lén lút liên lạc bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ, cuối cùng mới bắt đầu thăm dò chỗ sơ hở nơi giam giữ Liễu Đan Văn, từ đó có cách cứu người ra ngoài.

Ông ta chuẩn bị rất tốt, cho đến khi người hiện ra ở trước mặt ông ta không phải là Liễu Đan Văn mà ông ta nhớ thật lâu mà là con gái của bà, Liễu Phỉ Phỉ.

"Mẹ vì tôi mà chết." Liễu Phỉ Phỉ khóc kinh hoàng, "Mẹ muốn tôi tìm đến ông."

Trương Khánh rất hối hận, nhưng ông ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều chuyện xảy ra, vội vàng dẫn Liễu Phỉ Phỉ đi. Đợi đến khi đưa Liễu Phỉ Phỉ vào phòng khám bệnh dưới đất, lúc đó đã không kịp hối hận nữa rồi.

Liễu Phỉ Phỉ hoàn toàn hưởng mọi thứ mà ông ta vì Liễu Đan Văn chuẩn bị, ngoài dự liệu của ông ta chính là người kia.

Sau đó, vào một buổi tối nào đó, khi trên giường ông ta chợt nhiều ra một người, một chút cũng không ngoài ý muốn.

Hai người sớm chuẩn bị tốt thân phận vợ chồng để ở lại. Trương Khánh xém chút nữa là bị thân thể trẻ tuổi của Liễu Phỉ Phỉ hấp dẫn. Thể nghiệm khác với Đan Văn, cô phóng khoáng hơn Liễu Đan Văn, càng có thể dễ dàng để cho ông ta đặt tay lên ngực hơn Liễu Đan Văn, điều này làm cho ông ta gần như mê muội ở trong đó, quên hết mọi thứ chung quanh.

Sau khi hai người có thân phận mới, Trương Khánh gần như không làm gì trong nửa tháng sau đó, chỉ cùng Phỉ Phỉ ở trên giường.

Giống như là dã thú động tình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng hưởng thụ thân thể của nhau.

Sau đó, Trương Khánh mới chậm rãi quay về, hoàn toàn hết hy vọng với kết cục đã định.

Ông ta có lúc nhìn Liễu Phỉ Phỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh, đáy lòng cũng không phải không có mê muội, nhưng chỉ chớp mắt, sự mê muội này liền mất đi.

Bởi vì ông ta chuẩn bị đầy đủ, nửa tháng này thật sự không có người tìm được bọn họ. Chuyện này khiến Liễu Phỉ Phỉ thả lỏng, nhưng Trương Khánh cũng không cho là đã kết thúc.

Ban đầu ông ta đi theo Phó Đại Thành, sau đó lại đi theo Phó Hoài Minh.

Vô luận là người nào, trong lòng ông ta đều sợ hãi. Hai người đó, không có người nào là dễ đối phó.

Một ngày này, ông ta chậm rãi đi xuống từ trên giường Liễu Phỉ Phỉ, sửa sang lại bản thân xong sau đó chuẩn bị đi ra ngoài, Liễu Phỉ Phỉ dán vào sau lưng ông ta, ôm ông ta hỏi: "Chuẩn bị đi ra ngoài sao?"

Trương Khánh gật đầu một cái: "Đi ra ngoài thăm dò một chút tin tức, nếu không quá căng thẳng, chúng ta sẽ phải đi."

Liễu Phỉ Phỉ mềm mại trả lời một tiếng được, đưa mắt nhìn ông ta ra cửa. Đợi đến khi cửa vừa đóng lại, cô nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt độc ác.

Tình huống bây giờ không phải như cô mong muốn.

Nhưng so sánh với ở trong tù vài chục năm, sau đó ra ngoài phải nhìn ánh mắt của Diệp Thiên Tuyết mà hành động, cô thà rằng là kết quả bây giờ.

Im lặng suy nghĩ tâm sự của mình, Liễu Phỉ Phỉ vuốt ve ngón tay.

Trương Khánh nói chờ tình thế này qua đi sau đó sẽ chạy trốn ra nước ngoài, Liễu Phỉ Phỉ không thể chấp nhận ý nghĩ như vậy.

Cô càng hy vọng thấy Diệp Thiên Tuyết và người ở phía sau màn là anh họ Phó Hoài Minh chết đi, sau đó cô sẽ vui vẻ ra nước ngoài du lịch.

Lúc đó, cô hả hê rời đi, mà không phải giống như hiện tại, một bộ dạng chó nhà có tang chạy trốn.

Chẳng qua bây giờ cô không có bất kỳ cái gì có thể ảnh hưởng tới hai người mà trong lòng mình rất hận kia, điều này khiến cô cũng chỉ có thể im lặng, mọi chuyện hành động đều nghe theo ý kiến Trương Khánh.

Lúc nghĩ đến Trương Khánh, đáy lòng cô hơi chột dạ.

Cô biết người Trương Khánh muốn cứu không phải là cô, mà là mẹ của cô.

Nhưng lúc đó một chút cũng không hối hận giành lấy cơ hội này, vì thế ngay cả mẹ mình cô cũng xuống tay.

Người đàn bà kia có chết hay không thì có quan hệ gì tới mình. Cô suy nghĩ ác nghiệt như vậy, từ từ ngồi xuống, giơ chân lên.

Cô không có mặc bất kỳ một bộ đồ nào, trong căn phòng này cũng không tìm được quần áo nào cô mặc được. Bắt đầu từ ngày đi vào nơi này, cô liền coi mình thành công cụ để Trương Khánh phát tiết dục vọng, sau đó nữa sẽ từ từ mưu tính trở mình.

Cô không rõ Trương Khánh có bao nhiêu thật tình với mẹ của mình, nhưng cô biết trước mắt mình cần bắt được người này.

Hôm nay, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất, cô không chỉ là một đồ vật hoặc là một vật thay thế.

Trương Khánh ra cửa giống như bất kỳ một người dân bình thường nào đi dạo một vòng ở trên đường phố, sau đó ghé vào quán rượu nhìn qua rất bình thường.

Ông ta biết nơi này là một tài sản thuộc nhà họ Phó, nhà họ Phó nuôi rất nhiều người ở chỗ này, cũng hay lui tới chỗ này, có tin tức gì cũng có thể nghe ngóng ở đây.

Nhưng vừa vào cửa, ông ta liền nhận thấy được bầu không khí có chút không thích hợp.

Trong ngày thường cảnh xa hoa đồi trụy lãng phí dường như biến mất, cả quầy rượu cũng có chút khẩn trương.

Ông ta cẩn thận nhìn lướt qua, từ từ ngồi xuống, vẫy tay yêu cầu rượu. Nhân viên tạp vụ đi tới, hơi áy náy nói hôm nay có người nói chuyện ở nơi này, không tiếp khách lạ, xin ông ta đi ra ngoài.

Trương Khánh không vừa lòng bĩu môi nói mấy câu, quay đầu rời đi. Trước khi đi nhìn lướt qua quán rượu, trong lòng liền run lên.

Từ quán rượu ra ngoài, Trương Khánh đứng ở đầu đường, mặt yên tĩnh như nước.

Chuyện vẫn chưa xong, dường như Phó Hoài Minh không buông tha cho chuyện này, cho đến bây giờ vẫn khẩn trương như vậy.

Da đầu Trương Khánh hơi tê dại, cảm giác hình như bản thân còn không biết chuyện gì đang xảy ra, rơi vào thế bị động.

Sau một tháng Diệp Thiên Tuyết ru rú trong nhà thì lúc này cô nhận được giấy thông báo trúng tuyển của trường học, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nếu chưa bắt được Liễu Phỉ Phỉ, cô cảm thấy cho dù mình đi trường học cũng có chút không yên tâm.

Nghĩ tới đây, cô cười khổ không thôi. Hôm nay Liễu Phỉ Phỉ chỉ có một mình, có phải mình đánh giá cô ta quá cao không? Chỉ là ngộ nhỡ có sơ sót gì, cô lại bỏ qua ý nghĩ khinh thường này, tiếp tục cuộc sống ru rú trong nhà.

Trái lại Phó Hoài Minh và Tô Hòa thường xuyên đến thăm cô. Bầu không khí giữa mấy người có chút lúng túng, nói tới nói lui thường nhạt nhẽo, nhưng nhờ sự kiên trì không ngừng nỗ lực của Tô Hòa, không khí cũng dần dần hòa hợp hơn.

Chẳng qua chuyện này một ngày không nói rõ, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy mình chỉ sợ rất khó giống như trước đây, nói giỡn mà không có bất kỳ ngăn cách nào với Phó Hoài Minh.

Người tới thường xuyên còn có Ngụy Vũ.

Hiện tại Ngụy Vũ xuất hiện với tần số cao, khiến Diệp Hâm Thành có lúc cũng không nhịn được hỏi Diệp Thiên Tuyết, có phải đang yêu đương với Ngụy Vũ không, mình không phải đã chuẩn bị xong đồ cưới cho con gái rồi sao?

Mặc dù nói giỡn vấn đề này, nhưng rất dễ dàng nhìn ra tâm tư của Diệp Hâm Thành.

Ông rất nghiêm túc bàn bạc với Diệp Thiên Tuyết, Ngụy Vũ có thể là một đối tượng đáng cân nhắc.

Diệp Thiên Tuyết muốn nói lại thôi, phát hiện hình như chuyện này không dễ dàng nói ra như vậy.

Ngụy Vũ cũng vô cùng nghiêm túc, cậu suy nghĩ chuyện này vô cùng thận trọng, cũng không phải là tình cảm nhất thời.

"Tớ biết rõ cậu đang lo lắng cái gì, nhưng không phải lo lắng những thứ này." Cậu nói, "Tớ có thể tiếp nhận, người trong nhà tớ cũng có thể tiếp nhận. Như vậy, cậu còn lo lắng cái gì?"

Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không ra lời.


Chương 57


Cuối cùng, cô lựa chọn trốn tránh: "Cho mình thêm một đoạn thời gian nữa."

Ngụy Vũ âm thầm tha thứ.

Nhưng chờ thêm một đoạn thời gian nữa để làm cái gì chứ, ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng không nói rõ ràng. Chẳng qua cô vô ý thức làm theo ý nghĩ trốn tránh đó, quyết định lựa chọn như vậy.

Lúc Phó Hoài Minh gọi điện thoại tới, Diệp Thiên Tuyết còn đang ngủ, cho nên lúc nghe điện thoại cả người có chút ngây ngẩn.

Nhưng rất nhanh, cô giật mình tỉnh lại vì lời nói của Phó Hoài Minh.

Anh tìm được Trương Khánh, nhưng lại mất đi tung tích của Liễu Phỉ Phỉ.

Thật ra tuổi của Trương Khánh không lớn, nhưng tháng này ru rú trong nhà cùng hốt hoảng lo sợ khiến vẻ mặt của ông ta có vẻ hơi già. Nhìn Phó Hoài Minh chậm rãi đi tới, ông ta híp híp mắt, cuối cùng chán nản cúi đầu xuống.

"Đã lâu không gặp, Trương Khánh." Nụ cười của Phó Hoài Minh vẫn thoải mái giống như trước kia nhưng lại âm u lạnh lẽo.

Trương Khánh không có một chút phản ứng nào.

"Mày biết Liễu Đan Văn chết như thế nào không?" Phó Hoài Minh cũng không tức giận, chẳng qua anh ngồi xuống đối diện, bình tĩnh hỏi, "Có phải người kia nói cho mày biết là chết ngoài ý muốn, đúng không?"

Trương Khánh vẫn không có phản ứng.

"Tất nhiên không phải." Nụ cười của Phó Hoài Minh bỗng trở nên sáng lạn, "Nhưng bây giờ xem ra, mày cũng không cần biết chân tướng sự tình. Bởi vì mày đã lĩnh giáo qua."

Phó Hoài Minh ngồi chồm hổm xuống trước mặt Trương Khánh, nụ cười sáng lạn: "Sao, có phải một người phụ nữ độc ác rất tốt không?"

Trương Khánh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Phó Hoài Minh, ánh mắt mờ mịt.

Một hồi lâu, ánh mắt của ông ta mới từ từ tập trung lại, rơi vào trên người Phó Hoài Minh: "Mày muốn nói gì?"

Phó Hoài Minh lắc đầu: "Không, tao không muốn nói gì cả, chẳng qua tao cảm thấy mày thật ngu." Anh để lại một câu như vậy, một lần cuối cũng không nhìn ông ta, xoay người rời đi.

"Giao cho cảnh sát đi." Bên kia cánh cửa, thấp thoáng truyền đến âm thanh.

Sau khi tìm được Trương Khánh, Phó Hoài Minh rất nhanh thông qua Phó Đại Thành liên lạc với anh Hùng, xin anh ta giúp đỡ, tìm Liễu Phỉ Phỉ trong phạm vi toàn thành phố.

"Có khả năng dùng tên giả là Trần Dung, chờ một lát liền gửi hình qua." Sau khi liên lạc cùng với cấp dưới của anh Hùng xong, Phó Hoài Minh cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

Phó Đại Thành ngồi đối diện, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, tùy tiện hít một hơi: "Nói đi, có cảm nghĩ gì?"

Phó Hoài Minh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Phó Đại Thành, lắc đầu: "Không có cảm nghĩ gì hết."

Phó Đại Thành phun ra khói thuốc, hừ mũi một tiếng, khói thuốc bốc lên, "Uổng phí dã tâm của con, dự định thâu tóm sản nghiệp Cố thị lưu lại. Nếu không phải là. . . . . . Thôi, cha cũng lười phải nói con."

Phó Hoài Minh im lặng nghe Phó Đại Thành nói một câu như vậy, cũng không tức giận được, chỉ là ánh mắt có chút xa xăm ngồi ở đó, dường như chợt mất hồn.

Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng: "Cha."

Phó Đại Thành ngẩng đầu liếc anh một cái: "Gì?"

"Mẹ là người như thế nào?" Lúc Phó Hoài Minh hỏi những lời này, không biết vì sao cảm thấy thoải mái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net