mối quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Có những người dù đi đâu, cũng luôn muốn có ít nhất một ai đó nhớ về mình. Nhưng cũng có những người dù có thế nào, cũng luôn muốn bản thân biến mất khỏi những bộn bề tấp nập của cuộc sống.

Tôi là kiểu người thứ hai. Luôn muốn trở nên mờ nhạt, vì sợ tổn thương.

Tôi gặp một cô gái lanh lợi, cô ấy chia sẻ cho tôi rất nhiều thứ, nhưng cũng đồng thời dìm rất nhiều thứ mà tôi có xuống, để tôi đánh giá thấp bản thân mình. Và rồi cứ thế, cô ấy bước ra khỏi cuộc sống của tôi.

Nay tôi gặp nhiều người hơn một chút. Có cô bé bằng tuổi nhưng nhỏ thó, luôn luôn vui vẻ mà tươi cười. Cuộc đời có ai ngờ cô gái ấy lại là kẻ tàn nhẫn giết đi chính tâm hồn người khác bằng sự vô ưu của mình chứ?

Rồi tôi dần trở nên khép kín. Không còn thích chia sẻ và tâm sự nữa. Không còn giống như con ngốc khờ khạo đem trái tim ra phô bày, bóc vỏ hết từng lớp từng lớp một cho người khác xem.

Nay tôi trở nên trầm lặng, già cỗi mà khó gần.

Đến nỗi cô bạn, cũng bình thường thôi nhưng cô ấy rất thích chia sẻ những câu chuyện của mình. Còn trái tim tôi lại quá yếu ớt và mệt mỏi để tiếp tục lắng nghe. Và tôi muốn cô ấy bước ra khỏi cuộc đời tôi, thật nhanh.

Bạn thân cũ gặp lại, tôi ước gì chúng tôi chưa từng thân nhau đến vậy. Bởi khi ta thân nhau, những yêu thương ngầm được chia sẻ qua cái ôm, khoác vai bá cổ hay thậm chí chỉ là nụ cười ha hả của tuổi học trò. Nhưng nay tôi đã khác rồi, còn cô ấy thì vẫn cứ đối xử với tôi như vậy. Dù vui một chút, nhưng không hề cảm thấy thoải mái. Tôi đã đề nghị dừng lại.

Có đứa con gái, tôi và cô ấy là mối quan hệ bạn bè khá thân thiết trên trường. Cô ấy tốt, nhưng cũng bảo thủ, luôn có mục tiêu rõ ràng và biết phấn đấu, tôi thì ngược lại. Rồi chúng tôi cứ thế xa dần nhau.

Không có một mối quan hệ nào thực sự rõ ràng hay cụ thể. Bởi vì tôi đã né tránh đi tất cả những yêu thương người khác đem tặng hoặc cố gắng quên đi hết, để rồi nhốt mình lại như thế, mà sống qua ngày.


2.
Trường tôi có phòng tham vấn tâm lý. Không hiểu sao ngày hôm đó hứng lên, thế là lại rủ bạn cùng đi xuống, cô ấy có tâm trạng vì vừa xích mích với cha mẹ. Ai ngờ, bản thân lại có nhiều vấn đề hơn. Nhưng thật may, cô bạn không hề biết những câu chuyện mà tôi đã trải qua, những nỗi buồn chất chứa đến ứ nghẹn họng, được che phủ bằng lớp khăn mỏng và vờ như, đây đã là đáy lòng của ký ức.

Cứ ngỡ rằng tôi không muốn cho ai biết về nỗi buồn của mình, há ra là do bản thân chẳng thể kiểm soát nổi những cảm xúc, sợ nói ra sẽ bật khóc. Mà khóc rồi, sẽ bị coi là yếu đuối. Rồi bị cười chê. Bị giẫm đạp lên một chút hình ảnh tự tôn tự tay gầy dựng.

Hình ảnh mà tôi phô ra cho mọi người thấy, là một cô gái mạnh mẽ. Thậm chí đến cái tên Caroline, ngay kể từ sau khi biết biết được ý nghĩa của nó, đã có cảm giác muốn chọn luôn cái tên này.

Mãi cho đến khi gặp cô tham vấn, mới biết, hoá ra con người mình rất dễ bị nhận những tổn thương mà đổ vỡ, suy xụp nên mới thấy yêu thích cái tên này ngay từ đầu. Vì không phải, mạnh mẽ và tổn thương, là hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau, con người ta khi đang ở một khoảng nào đó, sẽ luôn chăm chăm về nơi mà họ không thể chạm tới được sao? Hay là do cái tên Caroline đi cùng với họ Blue, trong tiếng anh khi một người nói I'm blue còn có nghĩa là Tôi buồn, thì nó sẽ trở thành một dạng đổ vỡ như bản thân của bây giờ nhỉ?

Cô nói tiếp, nếu những thất bại và tổn thương đều cùng lúc nhận phải, sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái hoảng loạn và lâm vào trầm cảm. Nghĩa là tôi của khi ấy sẽ buông bỏ mọi thứ, sống để chờ chết.

Nghe không hề sai đâu, tôi đã và đang như vậy đây mà.

Tôi còn nhớ tâm sự với một anh cũng đang phải điều trị tâm lý, anh bảo tôi, rằng.

Bên ngoài em mạnh mẽ hơn anh ngờ, mạnh mẽ cực ý.
Nhưng không nghĩ em lại buồn đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net