tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Tôi đã nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết trong ngày hôm nay. Bởi vì tôi chẳng còn gì để mất nữa. Tôi chẳng thiết sống, cũng không quá sợ hãi đối với cái chết. Chúng không quá đáng sợ, những gì đang giết chết chính tôi chính là cảm xúc khi sống, mọi thứ xung quanh, những người tôi đã từng gặp ở những nơi tôi đã từng đi qua, có không biết bao nhiêu người. Một vài người dừng lại một lúc, vài người nấn ná rất lâu, vài người đã từng xem là quan trọng, hoá ra lại không hề. Những mối quan hệ đổ vỡ, cuộc sống của tôi nhạt nhoà đến như vậy.

Thế nhưng những người bình thường đi qua đời tôi, lại được tôi ghi nhớ rất kỹ, từ cử chỉ tính cách cho tới hình dáng khuôn mặt. Còn đối với người mà tôi đã thầm yêu đến 9 năm trời, gần như lại chẳng nhớ. Kì lạ thật. Cảm xúc đối với tôi, được kéo căng như sợ dây, chỉ cần đụng nhẹ, sẽ đứt phụt. Và đó là lúc mọi thứ vỡ oà. Tôi chìm ngập trong đau khổ, những nỗi buồn trở thành nỗi đau, chúng ra sức chà xát lên cơ thể tôi vết xước, tựa như muốn hét lên đến cháy cổ, rằng bản thân đang rất đau, lại chẳng thể thốt thành lời.

Tôi trước giờ luôn cố gắng thờ ơ với mọi thứ chỉ vì sợ nhận lại nỗi đau khi mở lòng. Nhưng tệ thật, cứ không để ý một chút như vậy, đến lúc ngoảnh lại, hoá ra những vết thương đó ngày một lớn dần. Tôi không cần ai phải cố gắng đau khổ hay thương xót cho mình, nhưng tôi cần tìm một người để dãi bày tâm sự, để họ chứng kiến những nỗi buồn ấy của tôi là đủ.

Đã có một đợt tôi căm giận những người trung gian như tôi rất nhiều, bởi những con người chơi vơi ấy, không phải là hướng nội hay hướng ngoại, cũng vừa có thể kết bạn, những cũng lại đồng thời nhận sự tổn thương tương đương. Khác với hướng ngoại, họ rất vô cảm và không quan tâm đến những mảnh xúc cảm vương vãi. Khác với hướng nội, đã biết là tổn thương, sẽ không chịu kết bạn. Con người tôi là ngu ngốc nên mới vậy, cuộc sống cũng phủ đậm những đau khổ ẩn giấu bên ngoài lớp vỏ thân thiện. Tôi cũng hận những con người hướng ngoại, cớ sao lại vô tâm vô tình với tôi đến vậy. Họ chà đạp, dày vỏ cảm xúc của tôi rồi ném đi như khi bạn ném chiếc boomerang, suy cho cùng cũng chỉ là để giải trí.

Người trung gian luôn luôn chạy đi kết bạn và cũng dễ mở lòng, họ có thể giấu cảm xúc chứ không thể tiêu huỷ chúng đi. Những vui buồn xen lẫn như vậy, cuộc sống chơi vơi đến vô vị làm sao. Tôi nghĩ mình vừa nghĩ đến cái chết nữa rồi.

2.
Tôi chưa thực sự có niềm yêu thích mãnh liệt đối với bất kì cái gì. Mọi thứ đều một nửa. Không có một DJ nào yêu thích nhất, không có một ước mơ nào cụ thể, không có một động lực nào đủ mạnh để đẩy mình lên,... Cho nên tôi thấy mình là một con người nhạt nhoà, suy nghĩ cũng nhạt nhoà, cuộc sống cũng vậy. Không quá phản kháng với cuộc đời, không hẳn là chấp nhận số phận.

Nếu như một ngày mưa tôi thích chạy ra ngoài đường, tôi sẽ cắm đầu mà chạy, để những giọt nước nhảy tí tách dưới chân mình. Nếu như một ngày nắng tôi quyết định sẽ buồn, tôi sẽ khóc cho đến khi tóc tai rũ rượi mệt lừ và cười mãn nguyện. Không có ai ngăn cản được tôi làm điều đó. Tuỳ hứng như vậy, đôi khi cũng sẽ khiến cuộc đời ý nghĩa hơn một chút.

Thiết nghĩ, các mối quan hệ của tôi cũng nhạt nhoà và tuỳ hứng như thế đấy. Chỉ cần thích, sẽ sẵn sàng lao tới. Nhưng hết rồi, một cái ngoảnh lại có lẽ sẽ là không bao giờ. Tôi không xem trọng hoá việc bản thân là người thế nào, yêu thích những gì. Tại vì chưa từng có gì khiến tôi thực sự khao khát. Cũng như không xem trọng hoá con người của bạn, chỉ cần gặp tôi dù trông có hào nhoáng hay bụi bặm tôi vẫn sẽ chào và nói chuyện như bình thường. Nhưng nếu muốn bước sâu vào hơn nữa, có lẽ là không có cửa.

Chợt tự hỏi, con người trung gian như tôi liệu có khó đoán? Ngoài miệng lúc nào cũng thân thiện hết sức nhưng bên trong lại chẳng ai hiểu họ đang cảm thấy thế nào. Câu hỏi này khiến tôi buồn cười. Lòng người thế nào, có mấy ai quan tâm? Nhưng cũng đừng vội mà đánh giá xấu về những người như vậy. Đến sống cho mình còn không nổi, không ai rảnh rỗi đi kiếm chuyện về hại người khác đâu. Tôi chỉ thấy họ đáng thương, vì phải chật vật giữa những đau khổ và vui sướng, giữa những hiện thực và cảm xúc, mông lung mù mịt, mọi thứ cứ đan xen đến rối nhặng, tưởng chừng như sắp phát điên.

Đúng thật, tôi là kẻ điên, ngầm thôi. Chẳng ai hiểu tôi đang nghĩ gì, cũng không ai thấy được những mặt tối của mình. Có những ngày tôi khoác lên mình bộ quần áo thư sinh mà thân thiện, có những ngày tôi ăn mặc như tấm giẻ, bước đi kiêu hãnh một mình. Như có hai con người sống trong tôi, một kẻ xem trọng vẻ bề ngoài và hướng ngoại. Kẻ còn lại đếch quan tâm gì và ôm những nỗi sầu.

3.
Lại nói, liệu cảm giác ấy của tôi có phải bắt nguồn từ cung hoàng đạo của mình, cung Song tử? Là hai người anh em sinh đối giống nhau hoàn toàn về ngoại hình, nhưng tính cách thì ngược lại. Trong những phút mênh mang, tôi nghĩ, có thể trong tôi tồn tại hai thực thể khác nhau đến thế, để rồi cứ mỗi ngày chúng lại tranh giành. Nhưng kết quả vẫn chẳng có ai thắng ai thua, tạo ra con người tôi như bây giờ, chơi vơi trong một khoảng không trung bất tận.

Tệ thật, tôi đã nghĩ, mình sẽ khác. Sau những lần tôi chạy rong ruổi khắp nơi và đi làm quen những con người mới, qua những cung đường khác lạ. Rằng tôi có thể trở thành kẻ hướng ngoại và sẽ không còn thấy bị xiềng xích bởi những mớ cảm xúc mơ hồ đeo bám nữa. Nhưng cũng có khi, tôi yêu thích được đi ngao du đó đây, hưởng thụ cuộc sống một mình, nhìn đời bằng con mắt sâu sắc ầng ậng nỗi buồn.

Suy cho cùng, tôi vẫn chẳng có nơi nào để thuộc về.

Tôi vẫn là tôi, một kẻ vô danh không có "nhà".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net