38 : Trò chơi dành ghế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui thả nhóc đầu to xuống, vươn vai mấy cái, bế nãy giờ xương cốt cũng hơi mỏi. Một chị vú thấy vậy mới cười nói.

Vú nuôi : thấy có người đến thăm cho nên bọn trẻ mới làm nũng đòi bế, chứ thật ra lũ trẻ phòng này đều đã đi được hết rồi.

Tui : Ô vậy hả chị! Nếu được nói sớm em đã không mỏi lưng như vậy.

Vừa nói tui vừa vặn người, tiếng xương kêu rụp mấy cái. Con S không hề bỏ qua cơ hội troll tui.

S : Gớm! Mày làm như mình già cả lắm vậy, hậu quả của việc ở nhà lười vận động đây mà! Con lợn!

Tui : Đậu...

S : D thả bé kia cho B bế đi. Lại đây phụ tui với con Q này.

Con S đỡ nhóc đầu to đứng dậy, động viên thằng bé bước đi. Nhóc đầu to bước đi từng bước nhỏ, cái đầu nặng khiến dáng người nó xiểng niểng chực ngã. Con S ngoắc tui lại, nó cầm tay nhóc đầu to đặt vào tay tui. 

S : Cầm cho chắc vào. Và... Ồ ...

Khi con S tính quay đầu nói gì đó thì thấy D đã nắm tay còn lại của nhóc đầu to, thằng bé cười rất tươi, vung vẩy tay D lấy làm thích lắm. Con S gật đầu hài lòng.

S : D ông thật nhanh nhạy, chớp mắt đã biết ý người khác.

Tui : Hả?...

S : Mày còn nói được câu nào ra hồn hơn không Q? Cất bản mặt đần thối ấy đi.

Tui : Moẹ... không hiểu thì tao hỏi.

S : Hỏi cái lờ. Mày chỉ cần giữ vững đội hình thế này đi ra sân lớn thôi.

Con S xoa lưng nhóc đầu to sau đó đẩy tui cùng với D và nhóc đầu to đi. Được tụi tui nắm tay dẫn đi thằng bé có vẻ thích lắm, hớn hở đi như muốn chạy. Con S với B bế thêm hai đứa nữa đi theo sau. Ra đến sân lớn tui lập tức ngó quanh tìm kiếm bóng Crush.

Cách chỗ tụi tui đứng không xa, Crush và H đang ngồi dưới tán cây đa, hình như là đang kể chuyện cho bọn trẻ nghe. Nhóc đầu to kéo tui và D đi về phía đó, mau mắn chạy làm D sốt ruột theo, nghiêm giọng nói như dặn dò.

D : Từ từ nào.

Lúc tui lại gần mới phát hiện Crush mặt âm u hơn ban nãy, hình như...

Hự... tiếng hát này...

Mẹ ơi! Tui muốn bịt tai ngay lập tức luôn! 

Nhỏ H hát dở kinh! Đậu phộng, vậy thì sao bọn trẻ lại...

Nhóc đầu to nghe thấy âm thanh "êm dịu" đó cũng nhăn mặt phát khóc, liền theo bản năng kéo tụi tui đi chỗ khác muốn lẩn tránh. D thấy hành động đó, mỉm cười.

D : Thật ra chỉ có mình A phải chịu đựng. Lũ nhóc phòng đó mắc chứng khiếm thính, mà dù có nghe được đi nữa thì chúng vẫn còn quá nhỏ để phản ứng. Chỉ biết ngây ngô nhìn thôi. 

Tui nhìn nhóc đầu to, lại nghĩ đến bọn trẻ ban nãy ngồi cùng Crush với nhỏ H. Đa số trẻ ở đây đều là trẻ khuyết tật. Tự nhiên tui thấy buồn...

Tui : Thật không công bằng chút nào.

D : Có chuyện gì?

Tui : Bị cha mẹ ruồng bỏ một lần rồi, lại bị khuyết tật nữa. Cảm giác như lũ trẻ ở đây bị ông trời ruồng bỏ thêm lần nữa vậy... Sống một cuộc sống bị khiếm khuyết thật vô nghĩa đối với chúng.

D : Mọi sự tồn tại đều có lý do của nó. Chúng không phải bị cha mẹ bỏ rơi, mà là bọn người lớn đó đã từ chối quyền làm cha làm mẹ. Hơn nữa, khiếm khuyết chưa hẳn là điều xấu. Ví như...

D xoa đầu nhóc đầu to, lại xoa đầu tui, tiếp tục nói.

D : Không nhìn được, sẽ không phải thấy cảnh không nên thấy. Không nghe được, sẽ không thể biết những bí mật khiến bản thân đau lòng. Còn như nhóc đầu to, nó sau này mãi mãi ngây thơ như vậy.

Tui : Nó sẽ mãi mãi ngây thơ?

D từ tốn giảng giải.

D : Phòng mà Q vào thăm nom là phòng của những đứa trẻ mắc hội chứng Down nhẹ.

S : Con mờ lờ đó có thèm để ý đâu mà ông giải thích chi cho mệt. Còn không nhanh ra xếp hàng đi con lợn này.

Tui :... Phắc!

Tụi tui xếp thành một vòng tròn lớn, những bé đủ tuổi đều có thể tham gia trò chơi cùng tụi tui. Vòng tròn người xen kẽ giữa các đội gồm một đứa bé và hai người lớn. Tui với D tham gia vào vòng tròn, phía mé đối diện là Crush và nhỏ H đứng cùng nhau, cách tụi tui không xa là bọn con S. 

Trưởng đoàn dùng loa giải thích luật chơi, đây là trò giành ghế.

Cụ thể tụi mỗi nhóm có ba người, hai lớn và một nhỏ. Khi nhạc tắt chỉ cần làm thế nào ngồi vào ghế là được. Cái đặc biệt ở đây là vì có con nít chơi cùng, tụi tui phải làm sao để các bé cũng ngồi được lên ghế cùng tụi tui mới được tính là thắng.

D suy nghĩ chốc lát, rồi lại quay sang nói với tui.

D : Việc dành ghế nhờ cả vào Q đấy.

Nghĩa là D sẽ phụ trách bế nhóc đầu to, tui gật đầu. Nhóc đầu to nhìn cũng khá nặng, giao cho D bế tất nhiên không còn lo gì nữa, D lại chạy nhanh nên tui rất tin tưởng.

Trò chơi bắt đầu.

Sau một hồi vật lộn, lăn lê bò lết giành ghế với người khác tui mới thấm thía câu "nhờ vả" của D. Vì đông người nên mỗi lần tắt nhạc là mỗi lần cảnh tượng "đẫm máu" diễn ra. Tui lăn xả vào tranh giựt ghế.

Thảm khốc... vô cùng thảm khốc...

Tui lột áo khoác, xắn quần lên, cột cao tóc, cũng không tránh được xô xác, bụi bặm bay ngập trời khiến tui ắt xì mấy lần. Nhiều lúc nguy cấp sắp mất ghế đến nơi, tui làm đủ trò để dành được ghế.

Trò mèo thứ nhất :"Tui bị HIV!"

Trò mèo thứ hai : "Nước sôi! Đụng trúng vô sinh ráng chịu!"

Trò mèo thứ ba :"Chỗ kia có ghế trống kìa mọi người!"

Trò mèo thứ tư :"Khoan khoan! Có bé nhỏ bị đè ở đây!"

Những chiêu lừa đó hầu hết chỉ dùng được một lần, nhưng tui lại rất tự hào vì mình vẫn chưa thua! 

Mỗi lần dành xong tui đều quay ra tìm kiếm bóng D, lần nào cũng phát hiện D bế nhóc đầu to đi lại với tốc độ tà tà, trông rất thư thả. 

Đậu phộng... sao tui cứ cảm giác có cái gì đó sai sai ở đây... 

Đến khi vòng tròn lớn chỉ còn lại nửa số người chơi, D mới trao nhóc đầu to lại cho tui, vươn vai mấy cái rồi cười nhẹ.

D : Q thấm mệt rồi, từ giờ hãy bế bé đi.

Tui : Ông không nói tui cũng đang tính bảo ông đổi. Tranh ghế nãy giờ "phê" ghê

Tui lau mồ hôi, lấy nón ra quạt quạt. Nhạc lại bắt đầu lên, bọn tui lại đi một vòng, nhạc tắt, tui lập tức bế nhóc đầu to lên. Bước được hai bước đã thấy cái ghế trước mặt.

Đệt! Nhanh vãi vậy?!

D : Ngồi xuống mau nào!

Tui thoáng giật mình, liền ngồi xuống theo lời D.

Lần tắt nhạc tiếp theo, tui bế nhóc đầu to lên, ghế lại nhanh như chớp xuất hiện trước mặt.

Lần tắt nhạc tiếp tiếp theo, tui chỉ mới cúi người tính bế nhóc đầu to, ghế lại ở trước mặt.

Lần tắt nhạc sau nữa, tui chưa làm gì, ghế đã ở...

Lần tắt nhạc sau đó nữa, tui..., ghế...

Lần..., tui..., ghế...

...

Dissme! Lừa người à?! Tui run run bế nhóc đầu to, nhìn D "chiến đấu", đúng là siêu vãi luôn! 

Nhóc đầu to cười khúc khích, vỗ tay như thể cổ vũ cho D. Tui tranh thủ thời gian tìm kiếm bóng Crush trong "chiến trường đẫm máu" ấy. Phát hiện Crush cũng như D, hết lần này đến lần khác đều giành ghế nhanh gọn và nhẹ nhàng, như thể họ chẳng hề tốn tí sức lực nào cả.

Vòng tròn ngày càng thu hẹp, các đội khác bắt đầu dòm ngó dè chừng đội tụi tui. Đến khi vòng tròn chỉ còn lại chừng mười đội, trưởng đoàn mới tuyên bố giải lao ít phút. 

Tụi tui ngồi trên ghế, tui vì chả cần động đậy gì nên rất là phè phởn khỏe khoắn, những đội khác đều thở phì phò, cả tụi con S cũng vậy. Vì vòng tròn đã thu hẹp cho nên khoảng cách giữa tui với tụi con S cũng đã rút ngắn, nó đã ngồi ngay kế bên tụi tui.

S : Con lợn này! Mày chơi đíu đẹp gì cả!

Tui : Ơ đệt! Tao chơi không đẹp hồi nào?!

S : Chỉ cần mày cùng đội với ông D thôi là đã chơi đíu đẹp rồi! 

Tui : Ờ cũng đúng, D lo hết rồi. Cơ mà dissme mày tao ban đầu cũng dốc hết sức chứ bộ!

S : Dốc cái loòn, sân lớn ồn ào như vậy cũng không át được tiếng của mày nữa. Chơi xấu người ta không mà bày đặt!

Tui : Móa tao cũng là do hoàn cảnh ác liệt thôi mà! Thế tụi mày có sử dụng chiêu gì không?

Con S nhìn sang chỗ ông B đang vui vẻ chơi oẳn tù tì với đứa bé cùng đội.

S : Để đứa nhỏ đứng tại chỗ, tụi tao cùng nhào vào tác chiến!.

Tui : Ờ ha hay đó, lỡ mày không dành được ghế thì đã có ông B. Hay!

S : Không phải tao hay, mà là mày quá ngu để nghĩ đến cách này. 

Tui : Nhất quyết là câu nào cũng phải sỉ vả tao mới được à con cờ hó này...

S : Chưa úp hết bô phân lên mặt mày là may rồi.

Tui :...

Con S nghía qua chỗ D đang cõng nhóc đầu to trên vai, gật gù đánh giá. 

S : Cứ đà này thì đội mày ăn chắc rồi đó Q. À mà khoan, còn có đội của nhỏ H nữa, khó nhằn đây.

Tui : Ừa tao biết, trong lòng tao Crush là số một!

Nói đoạn tui quay nhìn về hướng Crush và nhỏ H đang ngồi nghỉ. Bất chợt bị Crush bắt gặp nhìn trộm, tui ra sức vẫy vẫy cái nói chào Crush, lại bị Crush lạnh lùng quay đi chẳng thèm ngó ngàng. 

S : Nhục chưa con! 

Tui : Cái đê mama mày! Crush đẹp trai, Crush tài giỏi nên Crush có quyền. Có gì mà nhục. 

S : Nhỏ H cũng giống mày thôi. D và Crush đang sử dụng cùng một chiến thuật.

Tui : Vậy hả?

Tui nhìn lại nhỏ H. Đúng là nhỏ không khác mấy so với lúc mới vào trung tâm từ thiện. Tóc nhỏ vẫn được buột gọn gàng, nhỏ thậm chí không có chút mồ hôi nào cả. Vậy thì đúng là giống như tụi tui, nhỏ H bế đứa nhóc cho Crush tập trung dành ghế. Dùng cùng một chiêu ư? Mắt tui sáng lên, nhìn về phía Crush hâm mộ.

Tui : Vậy là Crush cũng nhanh không kém D, có khi còn nhanh hơn cơ. Nhanh đến mức dù ôm đứa nhóc cũng có thể dành ghế một cách dễ dàng! 

Tui mím môi, giá mà có thể cùng đội với Crush thì tốt biết mấy

Con S kí đầu tui rồi bật lại. 

S : Con khỉ họ! Mẹ, người thường chứ phải siêu nhân đâu, phơi khô cái não úng nước của mày rồi hãy quay lại nói chuyện với tao.

Tui : ... Đầu tao nè mày leo lên ngồi đi S. Cái lồng bàn gì mày cũng nói được hết.

S : Tại vì mày ngu.

Tui : @#%#&!!

B : Thôi thôi mà!

-----------------------------------------------

Đây là tác phẩm thuộc sở hữu của tác giả Cáo Xù - Nguồn chính tại wattpad - Tổ chức chịu trách nhiệm phân phối : Sơ Phong Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net