Tai Nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi thấy em nên đi khám. Em có vấn đề tâm lý." Thế Anh nói, bọn họ ngồi chung một chiếc xe, nhưng lại giống như bị ngăn cách ra ở hai nửa thế giới, mãi mãi không chạm được vào nhau vậy. "Tôi sẽ tìm cho em một bác sĩ tâm lý. Quân Quỳnh, em không cần phải xấu hổ, ai cũng có vấn đề tâm lý của riêng mình."

Anh cho rằng, việc Quân Quỳnh thích Hoàng Doanh, thích đến mức không cần tự tôn, là triệu chứng của một tâm lý bất ổn, tâm can cô vốn đã tổn thương và thối rữa từ lâu rồi.

"Anh nói nhảm cái gì đấy?"

"Quân Quỳnh, em thật sự thích Hoàng Doanh sao? Vậy thì, gia cảnh Hoàng Doanh thế nào, em có thể mô tả cho tôi biết không?"

Bị hỏi đột ngột, Quân Quỳnh không thể trả lời. Dựa theo trí nhớ của cô, Hoàng Doanh từ khi lên cấp ba đã sống tự lập, cô thường tới nhà anh, nhưng chẳng thấy bóng dáng người thân nào cả, nếu cô hỏi đến ba mẹ, anh chỉ nói rằng họ đã định cư ở nước ngoài.

"Anh ấy nói ba mẹ đã đi nước ngoài định cư, còn gia cảnh, tôi..."

Quân Quỳnh ngần ngừ hồi lâu, cố gắng lật tìm trí nhớ về những lần nói chuyện phiếm cùng Hoàng Doanh. Chắc chắn là có mà, chắc chắn là hắn đã từng kể qua với cô rồi, chỉ tại trí nhớ cô kém mà thôi. Mặc cho đã ép tâm trí hoạt động hết công suất, Quân Quỳnh vẫn chẳng nhớ được gì cả.

"Không rõ đúng không?" Thế Anh quay người nhìn Quân Quỳnh, tựa như đã bắt bài được cô, anh chống tay lên ghế, thoải mái tựa đầu mà nhìn cô, nói với vẻ mặt tràn đầy tự tin. "Vậy em có thể nói một chút về gia cảnh của tôi không? Tôi cá rằng, em thuộc nằm lòng."

Làm sao không thuộc được? Cô đã từng thích người đàn ông này nhiều biết bao, đến mức, mặt dày đến nhà anh làm khách rất nhiều lần. Cũng từ đó, biết được rất nhiều về gia đình anh.

Mẹ anh là một người phụ nữ mạnh mẽ, có xuất thân là con nhà gia giáo, đã từ bỏ giấc mộng nghệ sĩ dương cầm, từ bỏ sự kỳ vọng sẽ thừa kế nghiệp kinh doanh của gia tộc mà kết duyên cùng cha anh. Cha anh cũng không tầm thường, ông ấy là người đàn ông xuất sắc bước ra từ một trong những gia đình tài phiệt quyền lực nhất đất nước, là người đàn ông triển vọng nhất lúc bấy giờ, hứa hẹn sẽ làm nên chuyện nếu nối nghiệp gia đình mà tham gia vào chính trường. Về sau ông theo đuổi nghiệp săn tìm cổ vật, trở thành một nhà khảo cổ học kiệt xuất, gây được tiếng vang trong giới. Người cha này vì đam mê với cổ vật mà đã vắng nhà thường xuyên, Thế Anh từ nhỏ cũng vì thế mà ít khi được gặp cha, chỉ có mẹ là luôn luôn ở bên cạnh anh, nhưng bà lại chủ trương dạy con theo kiểu tân tiến, vì thế anh đã học được tính tự lập từ rất sớm. Bởi vì bên nội không thích mẹ Thế Anh, tuyên bố rõ ràng chỉ nhận cháu không nhận con dâu, vì thế mà Thế Anh cũng không thích qua lại với bọn họ. Quan hệ của anh với nhà ngoại cũng không hẳn gọi là tốt, vì bên đây họ cũng ghét cha anh không kém, nhưng ít ra không ai tỏ thái độ khó chịu ra mặt, mà chỉ xì xầm sau lưng thôi. Vì thừa hưởng bộ gen tuyệt vời từ cha mẹ nên Thế Anh có đường học vấn thuận lợi vô cùng, chỉ dựa vào sức mình cũng đạt được học bổng toàn phần dành cho học sinh tài năng trong suốt ba năm cấp ba, thậm chí đến tiền sinh hoạt thường ngày lúc còn là học sinh của anh, cũng là lấy từ một học bổng khác, từ một tổ chức khuyến học khác.

Những việc này, mẹ Thế Anh đều thật thà nói hết cho Quân Quỳnh biết mỗi lần cô tự đến chơi dù cho không ai mời.

Sở dĩ Quân Quỳnh biết nhiều như thế, là bởi vì người mẹ nào cũng thích khoe con mình, mẹ Thế Anh cũng không ngoại lệ, nhất là khi bà gặp được người như Quân Quỳnh, khi mà cô suốt ngày cứ khen con trai bà không ngớt lời.

Bây giờ nghĩ lại, Quân Quỳnh tự hỏi bản thân, Thế Anh thật sự đặc biệt vậy sao? Người như anh ta, có rất nhiều, chỉ là tự bản thân cô không đủ giỏi để có thể lọt vào một môi trường xuất sắc, nhìn đâu cũng thấy người tài mà thôi.

Trong khi vẫn còn đang tự trách mình nông cạn, thì Quân Quỳnh đột nhiên giật mình.

Cô vừa vô thức nhớ lại toàn bộ gia cảnh của Thế Anh sao?

Cứ như thể, những lời kể của mẹ anh, đã hòa làm một với cô, ký ức vốn dĩ đã ăn sâu vào máu thịt tự bao giờ rồi, vậy nên, hỏi đến là liền nhớ ngay.

Thấy cô tần ngần cùng vẻ mặt chột dạ, đầu lại quay đi nhìn quanh quất mà không nhìn mình. Thế Anh cười tự mãn:

"Quân Quỳnh, tôi biết em nhớ mà." Trong mắt anh tràn ngập đắc ý, ngữ điệu lại rất từ tốn, nhẹ nhàng giảng giải. "Đó mới là biểu hiện của việc thích một người, càng thích em sẽ càng muốn biết rõ về người đó hơn, xuất thân, bối cảnh, năng lực, em đều sẽ tìm hiểu kỹ không để sót chi tiết nào. Em có từng khao khát tìm hiểu Hoàng Doanh như thế không?"

Quân Quỳnh không phản bác mà chỉ yên lặng.

Hóa ra tình cảm của cô dành cho Hoàng Doanh lại hời hợt đến thế sao? Cô đã sống qua loa như vậy được bao lâu rồi?

"Ừ, tôi quả thật thiếu sót vì đã không biết rõ gia cảnh của anh ấy đấy, thì sao? Chẳng có việc gì là không thể sửa chữa. Chờ đến khi Hoàng Doanh trở về, tôi sẽ từ từ tìm hiểu anh ấy một cách nghiêm túc."

Không hiểu rõ thì cô sẽ bắt đầu tìm hiểu từ bây giờ là được chứ gì?

Nét cười trên miệng Thế Anh bỗng chốc đông cứng lại, lúc này đây, anh đã không thể bông đùa cô được nữa. Sắc mặt anh đanh lại, trầm giọng khẳng định:

"Em chưa từng thích hắn. Đó chỉ là biểu hiện của tâm lý có vấn đề mà thôi. Quân Quỳnh, người em từng thật sự thích, chỉ có một mình tôi. Nếu em không thể tự mình nhận thức được, tôi sẽ đưa em đi trị liệu tâm lý."

Cô không thích Hoàng Doanh, cô chỉ đã cố tỏ ra mình thích hắn, tự cho rằng bản thân vẫn ổn, vẫn có thể sống và hít thở như những người bình thường, rằng mình cũng có cho riêng mình một người yêu thương mà thôi.

Nếu cứ tiếp tục, cô sẽ càng ngày càng lệ thuộc vào cơn mộng méo mó này. Đến ngày Hoàng Doanh thật sự rời bỏ cô thì sao? "Thế giới" cô xây dựng chắc chắn sẽ tan vỡ.

Dù cho có biến thành kẻ ác cũng được, anh cũng muốn mình sẽ là người kéo cô trở về với thực tại, trở về với anh.

"Xem ai nói kìa." Quân Quỳnh dựa đầu vào cửa kính xe, nhìn Thế Anh đang ngồi ở ghế tay lái. "Thay vì để ý đến tôi, sao anh không dành thời gian quan tâm đến những vấn đề tâm lý của bản thân đi."

Trong mắt Quân Quỳnh, kẻ không thể buông bỏ quá khứ, mới thật sự là kẻ có vấn đề.

Đột nhiên, Quân Quỳnh cảm thấy một áp lực lớn lao như hỏa tiễn về phía mình.

Thì ra là Thế Anh, anh chồm người qua ghế bên cạnh, trong tích tắc đã ép Quân Quỳnh đập người vào cửa kính.

Các chốt cửa đột nhiên thụt xuống, khiến Quân Quỳnh hơi sửng sốt.

"Cám ơn em đã nhắc nhở, nhờ em nên tôi mới có thể nhớ ra, vấn đề lớn duy nhất trong đời mình." Anh giống như một con thú săn vồ mồi, bờ môi suýt chút nữa đã chạm xuống cái cổ kia, cả cơ thể đè sát Quân Quỳnh. "Chính là em, giờ tôi phải giải quyết em như thế nào đây? Em nói đi."

"Cút khỏi đây."

"Gì?"

"Tôi nói, anh cút khỏi cuộc sống của tôi đi."

Vì cớ gì, tìm đến cô, nói mấy lời tầm phào, sau đó lại ép buộc như này.

Nghĩ cô sẽ vì thế mà bỏ trốn lần nữa sao? Còn lâu, lần này, người nên biến mất không phải là cô.

Thế Anh hơi ngây người.

Trước mặt anh, cô tựa như một con thú nhỏ không sợ trời không sợ đất năm nào, chỉ có điều, nó đã trưởng thành, mang theo uy lực riêng, lấn át tinh thần đối phương, ra sức tuyên bố địa phận của mình, rằng thành phố này, chính là địa bàn của cô, kẻ xâm phạm như anh, nên cút đi chỗ khác.

Thế Anh đột nhiên cười tà ác:

"Ha... Em đuổi tôi?" Anh tiến sát lại, cho đến khi mắt đối mắt, môi cận môi, anh nhỏ giọng thì thầm. "Em nói xem, tôi có thể đi đâu bây giờ? Tôi đã đi lạc từ rất lâu, không tìm thấy đường ra. Hay là, em dẫn tôi thoát ra đi."

Những lời mờ ám này nghe vào tai Quân Quỳnh càng khiến cô nhếch môi.

"Thế Anh, đừng bắt người khác chịu đựng cơn điên của anh."

Chân cô với tới nút điều khiển xe, chỉ nghe cạch một tiếng, cửa ghế phụ mở ra. Mất điểm tựa, cả hai người sắp sửa rơi khỏi xe mà rơi xuống vỉa hè. Người thảng thốt nhất chính là Thế Anh. Anh nhìn mặt đường trước mắt, trong tình thế nguy cấm chỉ có thể cố gắng xoay người, một tay đỡ lấy đầu Quân Quỳnh...

Rầm!

Quân Quỳnh mở mắt, cảm giác sau đầu có một tiếng xương vỡ, cô muốn nhổm dậy thì ở bên dưới lưng phát ra tiếng rên rỉ.

Thế Anh đã lấy thân mình lót cho cô, khi ngã, một nửa người anh vẫn còn kẹt lại trong xe, cô bàng hoàng ngồi dậy, liền thấy sắc mặt Thế Anh rất xấu.

"Quân Quỳnh! Quân Quỳnh! Em có sao không?"

Người đàn ông muốn choàng dậy, nhưng cảm giác đau chí tử nơi thắt lưng ngăn anh tiếp tục cử động, vẻ mặt đau đến chết đi sống lại của anh, đột nhiên khiến tim Quân Quỳnh nảy lên một nhịp, ngực cứ nhoi nhói...

"Đừng di chuyển, tôi sẽ gọi cứu thương! Anh nằm yên đi." Cô vội lục tìm điện thoại, sốt ruột gọi cấp cứu, trái tim đập liên hồi, sợ hãi và bàng hoàng đan xen nhau khiến cô bắt đầu rối trí, cố gắng mô tả địa điểm của bọn họ cho đầu dây bên kia. "Làm ơn đến nhanh lên! Làm ơn!"

"Em không sao... tốt quá rồi."

Người đàn ông khẽ cười, đôi tay run rẩy vươn đến, chạm vào má cô đầy dịu dàng, để lại mấy lời đơn giản sau đó rơi vào hôn mê.

Lúc này, khóe mắt Quân Quỳnh, đột nhiên dâng nước.

Cô cứ thế im lặng, bần thần không nói được tiếng nào, dù cho bên cấp cứu hỏi cô rất nhiều, cô chỉ theo bản năng vô tri mà trả lời cứng ngắc.

"Cô là gì của anh ta vậy?"

"Bạn..."

"Thắt lưng chấn thương khá nặng, không biết là có ảnh hưởng đến xương sống bên trong không, cô và người nhà nên chuẩn bị tinh thần đi, có thể sẽ phải ngồi xe lăn suốt đời nếu như xương sống thật sự gãy."

"Cái gì?"

Kể từ đó, tai Quân Quỳnh đã ù đi, cô chỉ có thể  nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mê man trên băng ca. Khi vào đến bệnh viện rồi, cô vẫn cứ bần thần như vậy, chỉ biết ngồi chờ ở phòng cấp cứu, có một y tá đi đến, tốt bụng nói cô ở bên ngoài nên đi làm thủ tục nhập viện trước, để khi cấp cứu xong bệnh nhân có giường nằm ngay, Quân Quỳnh chậm chạp đứng dậy, lê bước đến bàn đăng ký.

"Chị ký vào đây và đóng trước viện phí đi."

Quân Quỳnh lập tức ký xuống, bởi vì thẻ không đủ tiền, cô vét hết cả những đồng cuối cùng ở trong ví đặt lên bàn. Tiếp tân nhìn đống tiền lộn xộn ở trên bàn, chỉ biết tặc lưỡi rồi gom hết chúng lại, sau khi đếm kỹ thì trả lại Quân Quỳnh tiền thừa, là một tờ hai ngàn đồng, trong suốt thời gian chờ đợi, cô cứ nắm chặt tờ tiền đó, cứ chốc chốc bàn tay cầm tiền lại run khẽ.

Ngồi được một lúc thì Quân Quỳnh bỗng nhớ ra gì đó, cô bật điện thoại, tìm số thư ký của Thế Anh, thông báo tin anh đang cấp cứu, khi Thế Anh được đẩy ra từ trong phòng cấp cứu, Quân Quỳnh mở to mắt nhìn vẻ mặt trắng bệch cùng đôi mắt nhắm nghiền của anh, chậm chạp hỏi:

"Anh ta chết rồi sao?"

Mấy bác sĩ cùng y tá nhìn Quân Quỳnh mặt cắt không còn giọt máu, lại nhìn nhau, cuối cùng nói với cô:

"Đã chết đâu, chỉ là thắt lưng đã chấn thương hơi nặng, về sau khá khó nói. Bệnh nhận hiện tại tạm gọi là ổn định một chút, chúng tôi còn phải theo dõi thêm."

Khi các y tá đẩy Thế Anh vào phòng bệnh, Quân Quỳnh mới thấy đó là phòng bệnh hạng nhất, có đầy đủ tiện nghi. Cô chỉ bần thần ngồi xuống bên giường Thế Anh, im lặng nhìn người đàn ông đang nhắm nghiền mắt kia.

Cô cứ thế, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm anh không rời.

Cho đến khi thư ký của anh tới, nói với cô:

"Mẹ anh ấy đang bay về, trong vòng hai ngày này phiền cô chăm sóc tổng giám đốc giúp được không."

"Không thể thuê người khác sao? Anh ta cũng đâu nghèo đến mức không thể thuê người chăm sóc?" Quân Quỳnh nói giữa chừng thì im bặt, cô nghĩ đến ánh mắt nhẹ nhõm của Thế Anh nhìn cô trước khi rơi vào hôn mê, cuối cùng cô nuốt nước bọt, ngập ngừng. "Được rồi, tôi sẽ chăm sóc anh ta."

Nói là chăm sóc, nhưng Quân Quỳnh chỉ ngồi một bên, mãi đến khi y tá đến và nhắc nhở, cô mới mò mẫm đi tìm tạm mấy cái khăn sạch, sau đó mượn ấm nước sôi, pha ít nước ấm, giặt khăn và lau người cho Thế Anh.

Y tá kế bên thấy cô chăm sóc vô cùng vụng về liền cất lời chê bai:

"Cô có cần hậu đậu vậy không? Xém nữa là làm đổ cả chậu nước rồi."

Quân Quỳnh lại mở to mắt, sợ hãi hỏi y tá:

"Tôi chỉ mới làm ngày đầu tiên, cô nói xem, có phải những ngày sau này, tôi đều sẽ hậu đậu như vậy không? Tôi không muốn phải hậu đậu mãi như vậy..."

Thấy tinh thần Quân Quỳnh không ổn định, nữ y tá tỏ ra để phòng, khẽ nói:

"Hay là, cô thuê người đến giúp một tay đi."

"Không, tôi phải tự mình làm, tôi phải... tự mình..."

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

Y tá rời đi, còn Quân Quỳnh thì tiếp tục ngồi nhìn Thế Anh, đến khi trời gần sáng, một hộ lý khác đến phát đồng phục bệnh nhân, lại tiếp tục nhắc nhở cô:

"Từ lúc vào đến giờ đã trợ tiểu lần nào chưa?"

"Trợ tiểu?"

"Đúng rồi, trợ tiểu, không lẽ cô muốn để bệnh nhân dây bẩn cả ra giường sao?"

Sau đó, người này còn hướng dẫn cô cách để kích tiểu, thậm chí là còn tốt bụng giúp cô tìm dụng cụ. Quân Quỳnh lần đầu tiên làm chuyện này, vừa sợ vừa hồi hộp, rất may là cô hoàn thành các bước cần thiết. Cầm "dụng cụ chứa" nằng nặng trên tay, Quân Quỳnh cảm ơn hộ lý tốt bụng kia bằng một nụ cười méo xệch:

"Cảm... cảm ơn ạ..."

Người kia nhìn cô đầy cảm thông:

"Thôi được rồi, đến chỗ tôi lấy một bộ quần áo, tắm rửa sạch sẽ đi, biết là bản thân bận chăm sóc người bệnh, không có nhiều thời gian, nhưng cũng không nên để mình nhếch nhác như thế."

Lúc này Quân Quỳnh mới phát hiện, cô đã không tắm kể từ lúc đó.

"Tôi trông anh ấy thêm một lát thôi..."

Cô không muốn rời đi.

Cô sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì...

Hai tiếng sau hộ lý kia lại tới, nhất quyết bắt Quân Quỳnh đi tắm rửa. Quân Quỳnh mới miễn cưỡng làm theo.

Cô tắm rửa vội vã, muốn nhanh chóng trở về phòng, khi bước đến gần, thấy có một người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, tuy đã đứng tuổi nhưng người đó vẫn còn rất xinh đẹp, người đó đứng cùng thư ký của Thế Anh, trông có vẻ như đang nói gì đó. Khi người đó quay đầu, Quân Quỳnh nhận ra đó là mẹ Thế Anh, hẳn vì quá lo lắng mà bà đã đáp chuyến bay sớm nhất để trở về nước.

"Cháu chào..."

Một tiếng bốp vang lên. Quân Quỳnh cảm nhận rõ một bên má đau điếng, tai phải cũng lùng bùng theo, nhưng tai trái cô lại nghe rất rõ:

"Quân Quỳnh, bác biết cháu cũng lâu lắm rồi, nhưng cháu hãy một lần tự vấn lại đi, chuyện đã xảy ra thời cấp ba đó, thật sự lớn đến nỗi thằng bé phải trả giá đến mức này vì cháu sao?"

Theo đuổi đến mức nhập viện, thật sự là chuyện không thể chấp nhận được nữa!

Quân Quỳnh ôm mặt, cô chỉ biết cúi đầu:

"Cháu xin lỗi bác vì đã để chuyện đáng tiếc xảy ra, làm ảnh hưởng đến người lớn. Nhưng cháu..." Tựa như đã lấy hết quyết tâm, cô cứng rắn đáp. "Cháu sẽ không rời đi cho đến khi nào Thế Anh khỏe lại."

"Thật sao? Vậy thì tôi sẽ nằm đây suốt đời, để em chăm sóc tôi suốt đời, được không?"

Một giọng nói phát ra, khiến Quân Quỳnh ngẩn ra, cuối cùng vội vàng đẩy cửa, đã thấy Thế Anh đang chật vật trở mình muốn ngồi dậy, mẹ anh đi vào, nhanh chóng chạy đến xem tình hình con trai, cũng giúp anh kê gối ngồi thẳng dậy:

"Con không sao chứ?"

Thế Anh vừa nghe được một câu cam đoan của Quân Quỳnh, lòng vui như tết, vì thế mà chắc anh cũng cảm thấy cơn đau giảm bớt, cười nói rất tự nhiên với mẹ:

"Chấn thương thắt lưng nhẹ thôi."

Nhưng đổi lại, giành được sự chăm sóc ân cần của cô, cũng đáng giá với anh.

"Từ khi nào mà anh..."

Quân Quỳnh sửng sốt nhìn Thế Anh rất tỉnh táo, còn cười cười nhìn cô. Trong đầu đột nhiên nhớ lại hôm qua, khi trợ tiểu cho anh, cô cảm giác hình như hai đùi anh động đậy, còn có, thứ đó của anh... nó đã... dường như là... Quân Quỳnh cố gắng nhớ lại cảm giác nơi lòng bàn tay mình, cuối cùng mặt tối sầm đi vì đã hiểu ra mọi chuyện.

Anh ta đã tỉnh lại từ hôm qua, nhưng vẫn giả vờ mê man, nhìn cô cố gắng chăm sóc mình, như một con ngốc.

"Đồ khốn..." Quân Quỳnh phẫn nộ gầm gừ, cuối cùng, cô vớ lấy cái ghế, nâng nó lên cao muốn ném về phía Thế Anh, đồng thời hét to. "ĐỒ KHỐN NẠN NHÀ ANH!!!!"

Cả mẹ và thư ký đều hốt hoảng lấy người mình che chắn cho Thế Anh. Mẹ anh hốt hoảng nói:

"Quỳnh! Cháu bình tĩnh lại đi! Chuyện đâu còn có đó!"

"Phải đó cô Quân Quỳnh! Có gì từ từ nói được mà!"

Bởi vì từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì, Quân Quỳnh không có sức, cô đã ném hụt, cả người cô lẩy bẩy, run run ngước đầu nhìn về phía Thế Anh:

"Anh có biết, tiền phòng này đắt đỏ thế nào không?" Cô rưng rưng nước mắt, dường như sắp òa khóc, bao nhiêu cảm xúc cố gắng kiềm nén từ hôm qua, phút chốc vỡ òa. "Anh có còn lương tâm không? Tôi đã... vét đến đồng cuối cùng mà mình có, để thuê cái phòng này cho anh, tôi không dám rời mắt khỏi anh dù chỉ một chút, tôi đã thực sự nghĩ rằng, anh có thể sẽ không tỉnh lại nữa, tôi đã... tôi đã... chuẩn bị tinh thần, để chăm sóc anh như thế... cả đời... Thậm chí, nếu mẹ anh phản đối, đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ sẵn sàng quỳ xuống cầu xin bác ấy cho phép tôi chăm sóc anh. Tôi đã sợ hãi biết bao, sao anh có thể giả vờ như thế, sao anh có thể lặng lẽ nhìn tôi... khổ sở như vậy?"

"Anh không có..." Thế Anh cảm nhận được lồng ngực đau xót vô cùng khi thấy bộ dạng nức nở của Quân Quỳnh. Anh đã toan đứng dậy, muốn đi đến ôm lấy cô, nhưng cơn đau nơi thắt lưng đã ngăn cản anh, càng cố di chuyển càng đau, nhưng anh vẫn ráng muốn đưa chân xuống giường. "Quân Quỳnh, em nghe anh nói đã, không phải vậy đâu..."

Lúc anh tỉnh dậy, anh thậm chí không dám tin cô vẫn còn quan tâm đến anh, vẫn vì anh mà ở lại bệnh viện, còn chăm sóc anh nữa. Anh không cố ý giả vờ, chỉ là anh luyến tiếc, một khi biết anh đã hồi tỉnh, cô sẽ lập tức bỏ đi mà không ngó ngàng đến anh nữa, vì vậy nên anh mới ngần ngừ mãi không dám mở mắt...

Nhưng anh còn chưa kịp giải thích thì Quân Quỳnh đã vuốt nước mắt, sau khi nước mắt được lau khô hết, cô như biến thành một người khác:

"Thế Anh, thời cấp ba, tôi làm nền cho anh chà đạp, vẫn chưa đủ hay sao?" Cô gằn giọng. "Từ đây về sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa, nếu anh còn cố tình tìm tôi, tôi sẽ giết anh."

Nói rồi cô đẩy mạnh cửa rời đi.

"Quỳnh à!"

Thế Anh muốn đuổi theo nhưng bất lực, nửa thân dưới không nghe lời anh, bây giờ chỉ nhúc nhích một chút thôi mà anh đã đau đến mức đổ mồ hôi rồi.

Thư ký của Thế Anh lại tỏ ra khá bình tĩnh, có lẽ là bản năng rèn luyện được, cũng có thể là, đã nhìn thấy cách sếp mình chọc giận Quân Quỳnh nhiều lần, đã sớm quen, chỉ nhẹ đẩy cao gọng kính:

"Sếp, giận thật rồi đó."

"Ừ, giận thật rồi, khéo cô ấy sẽ giết tôi thật nếu tôi thật sự đi tìm cô ấy." Thôi vậy, tịnh dưỡng trước rồi tìm cô sau, cũng xem như là cho cô thời gian bình tĩnh lại đi. Thế Anh đưa tay lau mồ hôi sau đó đưa mắt nhìn mẹ mình. "Đã phiền đến mẹ phải về đây, con xin lỗi. Mẹ trở về đi, chuyện này con có thể tự giải quyết."

Thế Anh đã rèn cách sống tự lập từ nhỏ, dù gặp chuyện gì anh cũng muốn tự mình giải quyết. Từ sau chuyện này, ít ra thì anh cũng giành được một chút áy náy của Quân Quỳnh. Hơn nữa, theo như những gì anh tự mình quan sát trong suốt ngày hôm qua, có thể khẳng định giữa anh và Quân Quỳnh vẫn còn cơ hội. Anh không tin lòng dạ của cô làm bằng sắt đá.

"Đã thử cách đó chưa?"

Đột nhiên mẹ anh lên tiếng khiến Thế Anh giật mình. Bà có vẻ như là người bình tĩnh nhất trong ba người đang đứng đây, biết được con trai không sao, bà mới bắt đầu nhớ lại lúc mình đã tát Quân Quỳnh, cũng chỉ là tấm lòng người mẹ, nhưng bà lại không thoát khỏi cảm giác tự trách.

Sao mình lại hồ đồ như thế, lỡ tát con bé rồi. Đấy chính là suy nghĩ của mẹ Thế Anh.

Bởi vì không thể giữ vững hình tượng người mẹ hiền được nữa, nên bà quyết định công khai trở thành kẻ xấu, xắn tay áo giúp con trai một phen.

Thế Anh vốn hiểu ý mẹ, anh chỉ có thể đỡ trán, quay trở lại nằm, đắp kín chăn rồi đáp qua loa:

"Mẹ bỏ ý nghĩ ấy đi. Cô ấy sẽ giết con rồi tự sát thật đấy."

Cách mẹ anh đang nói đó chính là, giống như trong phim ngôn tình ba xu, lừa Quân Quỳnh ngủ cùng anh, sau đó, tất nhiên là mang trầu cau đến nhà cha mẹ cô nhận lỗi, nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net