chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàu DSO069 New Star

Ngày..tháng...năm

Tiết trời hôm nay không được tốt lắm, bụi vũ trụ dày đặc. Tàu đã rời cảng hàng không được 6 tháng với mục đích là nghiên cứu khí tượng vùng biển nam thái bình các siêu tân tinh trong dải ngân hà SSD5 và tôi là một thuyền viên chuyên gia về khí tượng học.

Đoàn của chúng tôi gồm 14 người, trong đó có 7 thuyền viên, họ là những người lái tàu thiện nghệ, 5 nhà vật lý vũ trụ, 1 bác sỹ (mẹ tôi),một chuyên gia sinh vật học. Thuyền trưởng là người đàn ông có ngũ quan cương nghị và hơi cứng ngắc. Ông bộ râu quai nón bạc, năm nay hơn 60 tuổi, con trai ngài ấy là một chuyên gia về máy tính và là người phụ trách về các thông số kỹ thuật để vận hành con tàu. Anh tên Victor, năm nay 27 tuổi, có mái tóc đen và đôi mắt đen thâm trầm, đấy là điểm làm cho tôi bị thu hút.

Tôi rất thích anh ấy, bọn tôi thường ăn cơm trò chuyện và chơi game với nhau lúc rảnh rỗi. Anh ấy có nụ cười lạnh nhạt nhưng vô cùng chết người, tôi thường nói anh là mầm hại cho con tàu này, Và thật sự đó là một ngày không xa.

Ngày...Tháng...Năm

Tàu của chúng tôi có 1 cô gái người Nga cực kỳ xinh đẹp tên là Nastasa, cô ấy cũng là chuyên gia về khoa học vũ trụ - có bằng vật lý lượng tử của Đh Mosscow. Người gặp người yêu, tôi khá thân với cô ấy vì hơn tuổi nên tôi gọi cô ấy là chị, chị ấy rất hâm mộ Vic của tôi vì anh ấy là một chuyên gia tài năng lại còn đẹp giai nhất nhì trong đội. 

Chị ấy rất vui vẻ, hay kể chuyện về cuộc sống lạnh giá ở Nga cho tôi nghe, tôi cứ nghe về tuyết hay các món ăn ngon lành ở đó là nước rãi nhỏ tí tách 2 mắt sáng rực. Có một lần chị ấy làm nổ một cái gì đó trong lab, đấy là đề tài bàn tán của chúng tôi suốt nhiều tuần liền.

Tôi thích Vic và Vic có vẻ cũng thích tôi, nhưng chúng tôi không có công khai. Dạo này tôi quan sát anh ấy thường đóng kín cửa trong phòng làm điều gì đó vài ngày mới ra 1 lần để ăn và tắm. Dấu hiệu của việc sa sút tinh thần là rất lớn, mẹ tôi đã khám cho anh ấy, mẹ nghi ngờ anh ấy sử dụng chất gây nghiện hay 1 thứ tương tự. Tôi cực kỳ lo lắng cố gắng nói chuyện với anh ấy mà thật khó khăn, anh ấy bế quan và chỉ nói với tôi :" anh bận, xong việc anh sẽ đền bù cho em được không cưng!" rồi cười cười rất đáng sợ. 

Ngày..U ám cực kỳ, Chúng tôi đan tiến sát 1 hằng tinh

Vic gần 2 tuần chưa ra khỏi cabin, không ai liên lạc hay phá cửa được. Chúng tôi sợ anh ấy tự sát, tôi khóc hết nước mắt nhưng may mắn là vẫn nhận được tin nhắn gửi ra là anh ấy ổn không muốn bị làm phiền.

2 ngày sau, cửa cabin của Vic bật mở lúc ấy tôi đang ở cabin của mình. Tôi nghe tin đó đã chạy ngay đến phòng điều hành của tàu thấy mọi người vây quanh anh ấy, tôi rẽ đám người và luồn và trong. Tôi thực sự run rẩy, Vic vẫn mặc chiếc áo sơ mi tôi chọn cho anh ấy lần gặp gần đây nhất, đầu tóc bù xù đôi mắt đỏ ngầu và ngồi thẫn thờ cười một cách tà ác. Anh ấy không nhìn tôi khi tôi ôm anh ấy, anh đẩy tôi ngã và đi đến trước bảng điều khiển, thao tác thay đổi hành trình của chúng tôi thuyền trưởng đã rất tức giận với con trai và quát tháo ầm ỹ yêu cầu Johs - thuyền phó lôi Vic ra và trói vào.

Vic vung tay hung hãn và đánh tất cả những người có ý định tới gần anh ấy. Tiếng la hét, tiếng chửi thề, tiếng người va chạm nhau, hỗn tạp đập vào tai tôi. Mắt đã nhòa đi vì nước mắ, tôi như không còn sức lực đứng vững phải vịn và Nas và mẹ tôi. Mất gần 10 phút 4 người đàn ông to khỏe mới khống chế được Vic và trói anh ấy vào ghế. Họ nhốt anh ấy vào 1 phòng cách ly bệnh được làm bằng kính đạn cũng không xuyên qua được. Mẹ tôi tiêm thuốc an thần cho anh ấy, kết quả khám sơ bộ thì chưa có gì bất ổn, cần chờ kết quả xét nghiệm máu và chụp cắt lớp não. Mẹ tôi đoán rằng anh ấy sử dụng chất kích thích và căng thẳng suy sụp tinh thần trong thời gian dài.

Ngày...tháng...năm

Tình hình của Vic đã ổn định hơn, anh ấy không còn kích động và có khả năng gây chấn thương cho ai cả. Anh ấy không nhận ra tôi, nhưng có 1 điều rất lạ anh ấy chú ý đến Nas. Nas nói với tôi " chị sợ anh ấy", tôi cũng sợ nhưng rất muốn tiếp cận mà lại không thể.

Ngày...tháng..năm tâm trạng tôi u ám

Vic đã được tự do đi lại trên tàu, thuyền trưởng vì yêu cầu của mẹ tôi sẽ dừng lịch trình và cập cảng gần nhất để chữa cho Vic. Giờ tôi chỉ dám đứng xa nhìn anh ấy cố tình tiếp cận Nas bằng mọi cách, tôi đau khổ xót xa và ghen tuông. Tôi quyết tâm đi tìm lời giải, vạch kế hoạch phá cửa cabin của Vic. Không hiểu 1 cách nào đó, cửa cabin luôn đóng chặt từ lúc anh ấy xuất hiện không tài nào phá được. Nó được cài mật mã chỉ cần nhập sai lần thứ hai là sẽ tự động phong tỏa không bao giờ mở được nữa.

Lục lọi trí nhớ xem anh ấy trước đây từng nói gì với tôi, anh ấy thích máy móc, con số, vật lý và vũ trụ. Anh ấy từng tặng tôi một chiếc hộp, chỉ cần nhìn vào trong đó là nhìn thấy dải ngân hà lung linh. Món quà đó anh được một nhà khoa học người Đức tặng giờ anh tặng lại cho tôi. Anh từng kể anh rất thích các con số, những con số làm nên vũ trụ. Anh kể rất nhiều rất nhiều về các vì sao về chòm sao Thần Nông của anh và Song Ngư của tôi.

Anh nói em quá lãng mạn để làm một nhà Khoa học, em nên làm nhà báo hay là một nhà văn sẽ hợp hơn. Tôi cãi lại, nếu không phải nhà khoa học em sẽ gặp được anh chắc...(lược bỏ một 1000 chữ cãi nhau của tôi và anh), kết thúc cuộc đấu khẩu kiểu gì anh cũng hôn tôi, điều này làm tôi mãn nguyện vô cùng 

Ngày...Tháng ...Năm

Hằng số Schwarzschild, đúng vậy đây là cái anh ấy thường nói nhiều nhất, một hằng số lằng nhằng khó nhớ. Tôi tra tài liệu hệ thống và ghi nhanh nó ra giấy, chính nó hằng số Schwarzschild nó là code của cabin Vic. Tôi quyết tâm phải tìm lại người tôi yêu. Vừa có tiếng động lạ, tiếng đổ vỡ, tiếng la hét của Nas, tiếng gầm của Johs và tiếng cười man dại của Vic, tôi không dám ra ngoài trước khi họ nhốt Vic vào phòng kín.

Ngày..Tháng...năm Nửa đêm, bầu trời đầy những tinh tú lấp lánh màu sắc

Đứng trước cabin cuối cùng tay tôi run run bấm mở mật mã trên bàn hình...sắp rồi tôi sắp khám phá bí mật sau hằng số Schwarzschild kia rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net