chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tút Tút Tút… hằng số Schwarzschild, chính là công thức tính bán kính của hố đen.Tôi hồi hộp bấm từng con số hiện ra trong đầu miệng lẩm bẩm Victor, Victor.Không gian vô cùng yêu tĩnh tôi chỉ nghe thấy tiếng quạt thông gió kêu vo vo và tiếng nhịp tim thình thịch của chính mình…Nhớ lại những biểu hiện điên dại khác thường của Vic thời gian qua tôi chợt xót xa, một người đàn ông hoàn hảo bây giờ đã trở thành một kẻ mất trí hoàn toàn. Tôi không muốn anh bị tống vào phòng giam biệt lập trong một bệnh viện tâm thần nào đó. Anh là tình yêu của tôi cảm hứng vô tận của tôi, là niềm an ủi của tôi trong hành trình 2 năm lênh đênh trên tàu New Star này.

Cạch, chiếc cửa khẽ rùng mình và tự động xê dịch dần mở ra, một luồng khí lạnh mà ẩm mốc lẫn trong đó là mùi hôi tanh khó tả. Mùi đó làm cho tôi có cảm giác buồn nôn. Cả cabin tối om không có một chút ánh sáng,tôi bật bèn pin soi vào bên trong từ từ tiến vào. Cabin riêng của anh rất rộng nó gần như một phòng thí nghiệm biệt lập mà tôi chưa bao giờ được đặt chân vào.

Người đàn ông này tuy mọi chuyện có thể kể với tôi, từ mối tình đầu đến chuyện gia đình anh nhưng chỉ riêng anh làm gì trong cabin riêng là không ai biết.

Đồ đạc trong phòng bị đảo lộn vứt bừa bãi, quần áo, dụng cụ máy móc, đồ ăn và cả, và cả, cả…có thứ gì đó mềm mềm nhũn nhũn dưới chân tôi, Khi dẫm vào có giác bạn đang dẫm lên một bãi bột mỳ nhão. Mùi thối giữa bỗng xộc thẳng vào mũi tôi, kinh hoàng nhảy vọt và đằng sau và đụng vào cánh cửa ngã xõng xoài. Tôi rọi đèn pin vào vật tôi vừa dẫm lên, tim tôi ngừng đập 1 giây đó chính là xác của Ngài Grap con mèo của anh.

Nó ở trong một tình trạng ghê tởm, đầu nó bị cắt lìa nằm cách xác nó khoảng 20cm, máu đã khô và cơ thể bắt đầu phân hủy nặng nề. Tôi còn nhìn thấy những con giòi nhung nhúc đang đục khoét và ăn mòn bộ lông đỏ vàng của Ngài Grap. Giày của tôi dính máu thịt nhầy nhụa của ngài Grap, phải cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng khóc thôi ngồi nguyên tư thế nhìn cái xác hãi hùng của con mèo trong vòng 1 phút. Để tránh những hoàn cảnh gớm ghiếp hơn tôi lấy khăn quàng cổ bịt mũi khẩn trương lia đèn qua các bước tường, kệ đồ đạc và những đồ xung quanh. Không có dấu hiệu gì bất thường.

Nhưng tôi chợt phát hiện một tấm bảng nhỏ nằm ở góc bên phải trong cùng , đó là một tấm bảng có ghim rất nhiều những tấm ảnh mà ở đây tôi không nhìn rõ. Tôi khẽ dịch mông lùi lại 1 chút tránh xa xác con mèo và bắt đầu đứng dậy. Nhón chân qua những đồ đạc vứt lộn xộn để không gây ra tiếng động tránh gây sự chú ý. Ngài thuyền trưởng đã ra lệnh trước khi nhóm kỹ thuật của Hans ( một ng đàn ông 40t là chuyên viên kỹ thuật của tàu) mở được cửa thì không ai được phép đến gần vì có thể trong đấy có thứ gì đó có thể gây hại đến mọi người.

Tôi tiến lại gần, những tấm ảnh rất lộn xộn được ghim chồng chất lên nhau, ảnh của victor từ nhỏ đến lớn, ảnh của ngài truyền trưởng, ảnh của tôi của Nas và đặc biệt ảnh có ảnh của Vic lúc ốm nằm trên giường bệnh…Không đúng nhìn người này chắc chắn là Vic nhưng thần thái rất khác, người này nhìn nhợt nhạt ánh mắt vô hồn và có nụ cười quái đản giống hệt Vic cuồng dại bây giờ đang ở khoang y tế cách ly.

Tôi tìm thêm nhiều những bức ảnh khác cũng của Vic “nhợt nhạt” ảnh Vic nằm truyền nước biển, ảnh Vic ngồi trên xe lăn trong vườn bệnh viện ảnh ngài thuyền trưởng đứng cạnh giường Vic…Tất cả là Vic nhưng rất khác. Tôi Lật sau những bức ảnh đó đều có ký hiệu H.S Patrick …/2000 ( tháng 1/2000, 4/2000, 8/2000, 12/2000…). Đây là địa điểm và thời gian, thời gian Vic ở trong bệnh viện??? Nhưng…Kia cũng có 1 bức ảnh, anh đang chơi bóng đá còn có chú thích đằng sau: Giải vô địch bóng đá các trường nam sinh 26/72000 Quận Cam.

Đây là một điều vô lý, các bức ảnh kia đều là Vic trong bệnh viện thì làm sao anh có thể đá bóng mà Vic đá bóng khí chất khác hẳn, vui vẻ sinh động đầy sức sống.

Chỉ có 1 khả năng có hai Vic, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe anh kể về một người anh em mà đặc biệt là anh em sinh đôi, tại sao hai người trong ảnh lại giống nhau vậy. Có một cảm giác mâu thuẫn và quẫn bách khó chịu trong lòng tôi.

Tít tít tít, thời gian đã hết, tôi căn thời gian là 1 tiếng ở trong cabin của Vic sau đó phải ra ngoài nếu không mẹ tôi sẽ phát hiện tôi làm việc gì đó kỳ lạ. Tôi thu toàn bộ số ảnh trên bảng ghim và một số giấy tờ linh tinh trên bàn và chiếc laptop của anh và cho vào túi.

Hé cửa để xem có ai không, không gian hành lang yên tĩnh không có an, lúc này tôi mới yên tâm ra ngoài, mai quay lại tôi sẽ mang túi rác để đựng xác Ngài Grap và vứt ra khu đốt rác. Nhẹ nhàng lách người ra khỏi cửa tránh những chiếc camera an ninh tôi hạ cánh an toàn trên giường mình. Đã vứt bỏ đôi giày đầy thịt thối của con mèo, tôi quyết tâm đi tắm rửa rồi sau đó quay lại nghiên cứu những thứ tôi lấy ra từ cabin của Vic…


***

Victor Bucket: 27 tuổi người Mỹ, tiến sỹ ngành CNTT và là chuyên gia của NASA

Thuyền trưởng - Cameron Bucket: 63 tuổi, nhà du hành, thuyền trưởng và chuyên gia của NASA.

Tôi: Mei 25 tuổi, nhà nghiên cứu khí tượng học.

Natasa: 26 tuổi, Nhà nghiên cứu khí tượng học, đang học tiến sỹ làm việc tại phòng thí nghiệm ĐH Mosscow.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net