chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21h30 ngày…tháng..năm

Tôi ngồi đây để ghi lại những gì tôi tìm hiểu được trong đống tư liệu của Vic.

Có 50 bức ảnh: 10 bức của Vic bình thường 20 bức của Vic nhợt nhạt, 5 bức của tôi, 5 bức của Nas, 5 bức ảnh Vic và ngài thuyền trưởng, 5 bức chụp ảnh Vin và mẹ của anh ấy.

Vậy tại sao những bức ảnh của Vic nhợt nhạt lạ kỳ lại nhiều đến vậy? Tại sao lại có ảnh của tôi và Nas? Chúng tôi là ai trong câu chuyện này? Tại sao lại có 2 biểu hiện trên cùng một con người trong cùng một khoảng thời gian trùng khớp xung đột như vậy. Và đặc biệt tôi chú ý đến 1 chi tiết giờ mới thắc mắc, “Tại sao ngài thuyền trưởng không tỏ ra hoang mang lo lắng hoảng sợ?”.

Bình thường với một người cha khi thấy con mình có dấu hiệu hóa thú, hay là rối loạn nhân cách như thế sẽ rất lo lắng sốt ruột nhưng ngài Bucket rất trầm mặc chỉ ra một loạt những mệnh lệnh giam giữ/tên thuốc/hay ngồi hàng giờ liền quan sát Vic trong phòng bệnh?

Tôi lật dở những trang tài liệu trong đó có một số cái viết về những con chip điện tử sử dụng trong y học để giúp kích hoạt hoặc chữa trị một số bệnh về thần kinh tủy sống. Một số cái viết về máy bay tàu chiến và những dải ngân hà, có vài hóa đơn đặt hàng từ Smartchip.com (trong đó mua những linh kiện điện tử). Và có một bệnh án rất ư cũ kỹ của bệnh viện Pratrick…tôi bỗng thổn thức, cái tên Pratrick chính là bệnh viện mà Vic ở lại khoảng năm 2000.

Tên: V.B

Nam: 17 tuổi

Bệnh án: Suy thận độ 4, Giãn tĩnh mạch sọ, rối loạn chức năng vận động ( liệt nửa người), tụ máu dưới màng cứng não…Tôi kết luận một kẻ như vậy đáng nhẽ phải chết rồi.

Ngoài ra không có bất cứ thông tin về người thân trong quá trình điều trị, hay thuốc, không có thông tin địa chỉ bệnh viện cụ thể chỉ có tên bang…không có ảnh người bệnh hay thông tin người thân.

Một người nam tên V.B 17 tuổi mắc vô số bệnh hiểm nghèo, V.B có phải Victor Bucket? Không thể nào tôi từng xem qua hồ sơ của Vic anh ấy là một người đàn ông khỏe mạnh và xuất sắc, vậy V.B là ai? Liệu có phải là người đang ở trong phòng cách ly? Có 2 Vic vậy người tôi yêu quý anh ấy đâu? Liệu khả năng có thể xảy ra anh ấy mắc chứng rối loạn nhân cách phân liệt hay gọi là đa nhân cách?

22h10 tôi bắt đầu tra cứu laptop.

Có mật khẩu tôi không thể mở, ngẫm nghĩ một lúc tôi nhập ngày sinh của anh ấy, không đúng, số an sinh xã hội, không đúng. Tôi đúng là ngốc người như Vic có bao giờ dùng những mật khẩu tầm thường này chắc hẳn là 1 thứ gì đó quan trọng, ví như người anh ấy yêu thương. Tôi nhập ngày sinh của tôi,…đã thử nửa tiếng mà không được tôi gần như phát cuồng. Tôi ngả người xuống nện hít thở rồi ngồi dậy cất gọn tài liệu vào hộp và cho vào ngăn kéo tủ. Nằm xuống giường ngẫm nghĩ những mâu thuẫn của sự việc và tôi nên làm gì tiếp theo?

Tôi có thể hỏi trực tiếp xem ngài Bucket có người con trai khác không nhưng nếu có thì làm cách nào anh ta lên tàu được và tại sao Vic của tôi lại biến mất. ? Không được vậy thì quá lố, làm sao ngài ấy nói chả nhẽ Vic nhà tôi bị đa nhân cách hay tôi có một người con trai khác và nó cũng ở trên tàu. Tôi phải xem kết quả xét nghiệm não và máu của anh ấy trong ngày mai để đối chiếu, điều này thì không khó vì mẹ tôi tất nhiên sẽ cho tôi xem. Quan sát ngài Bucket và Vic trong bệnh viện để xem biểu hiện của họ…Quan sát, quan sát.

Trong gian cabin tối om những ngôi sao dạ quang phát sáng hình chòm sao Thần Nông và Song ngư của tôi phát sáng, chúng tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu làm xoa dịu thần kinh căng thẳng. chòm sao Thần Nông giống hình của 1 con bọ cạp gai góc nó xát rất nhiều chòm sao như Nhân Mã, Thiên Xứng, Xà Phu…nó nằm ở vị trí, vị trí đúng vậy vj trí của Thần Nông .

Anh ấy là một nhà khoa học, yêu thích thiên văn, toán học và những con số vậy mật mã của máy tính chắc chắn là một thứ gì đó phải liên quan chẳng hạn như vị trí tọa độ của chòm sao Thần Nông.

Tôi bật dậy mở đèn và lấy giấy bút và bắt đầu viết ra : Scorpius có chứa rất nhiều những thiên thể xa xôi – quần thể sao mở M6 (quần sao bướm) M7 (quần sao Ptolemy) và các quần sao cầu M4 và M80. Giản lược đi còn M6/M7/M4/M80 => 67480.

Đúng vậy tuy tôi không chắc nó có phải mật mã máy tính nhưng tôi vẫn phải thử, tôi mở laptop và bắt đầu nhập chầm chậm từng con số 6/7/4/80…lập tức khóa đã được mở, tôi mừng rơi nước mắt, màn hình khởi động là ảnh của tôi khi tôi đang chơi game có thể anh ấy đã chụp trộm tôi lúc nào không biết. Bất giác trong tim có một chất gì đó ngọt ngào rỉ ra ngoài miệng tôi cong lên 1 ý cười vô thức.

Các thư mục trên màn hình không có gì đáng bàn, tôi đúp chuột và ổ E và bắt đầu tìm kiếm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net