chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngẩn người vài giây lập tức định thần lại, bắt đầu hành trình bò qua mấy cái ống thông gió kim loại một cách thuần thục và nhanh hơn lúc đi. Trong đầu chỉ mong lão thuyền trưởng kia không đến cabin của tôi để kiểm bắt tôi, tôi cảm giác ông ta biết gì đó. Thật ra tôi cũng đã chuẩn bị cho tình huống này vì hiện giờ tôi mặc 1 bộ đồ thể thao, nước đã chảy sẵn trong nhà tắm chỉ cần nếu ai đến tôi chưa mở cửa được luôn có thể mượn cớ đi tắm. Chỉ hận cái tính bất cẩn những việc không đáng như vụ điện thoại lúc nãy, Shit không biết ai lại nhắn tin vào lúc này.

Trượt xuống cabin tôi áp tai vào cửa, nín thinh xem có tiếng gõ cửa hay đập cửa không, ơn trời không có ai cả coi như tối nay thành công trong gang tấc. Lấy điện thoại ra kiểm tra, đó là tin nhắn của công ty điện tử smartchip hiện giờ ở đó là 10 giờ sáng ở hành tinh Esal họ gửi thông tin về vấn đề tôi gọi hỏi.

Sáng nay tôi đã fax đến đó vài vấn đề về hóa đơn chip điện tử y tế, tôi nói tôi cần hướng dẫn thêm về mặt sử dụng và thông tin chi tiết của việc mua bán và tên người mua. Họ phúc đáp rằng chỉ có thể gửi tài liệu về việc hướng dẫn sử dụng còn thông tin khách hàng là vấn đề bảo mật không thể cho tôi được. Holly shit! thật sự là đen quá mà chả có thu hoạch gì mấy mà còn xuýt nữa hại mình.

Tổng kết lại tôi đã biết hiện giờ Victor mất tích chính trên tàu New Star và ngài thuyền trưởng không hề đơn giản. Vincen là anh em của Victor nhưng có xu hướng bạo lực, cũng là 1 nhân tố gây ra sự mất tích của Vic.

11h20 trưa Ngày …tháng…năm…

Sau bữa ăn trưa tôi đã được nghe thông báo, phi hành đoàn sẽ cập cảng không gian Napsta thuộc hành tinh Aon giải ngân hà Salem II trong 3 ngày tới. Đây là một hành tinh phát triển thịnh vượng và vô cùng giàu có, chắc chắn chất lượng y tế ở đây có thể chữa cho “Vic” kia.

Tôi nhận được giấy tờ từ Smartchip, những con chip y tế này có khả năng thúc đẩy quá trình tái tạo tế bào gốc ở tủy. Nâng cao khả năng phản xạ thần kinh cảm giác và thần kinh viện động, giúp tái tạo nhanh hồng cầu và các tiểu cầu trong máu... Nó thông thường sẽ được cấy vào cột sống hoặc ngay tại não bộ người cần sử dụng. Victor mua mấy cái này để làm gì? Anh ấy có đau ốm hay què quặt gì đâu chứ, nếu có sử dụng thì có thể là Vincen mà thôi, trước đây anh ta như cái xác Không hồn còn phải ngồi xe lăn nữa. Chẳng nhẽ Victor muốn chữa cho Vin sao?! Điều này tương đối hợp lý nhưng anh ấy đâu phải bác sỹ chứ. Những ca cấy ghép vào tủy này là những ca đại phẫu thuật cần có đội ngũ gây mê và chuyên gia hàng đầu mới làm được.

Tôi là con một bác sỹ nên tôi hiểu rất rõ những điều này, sáng nay tôi cũng có hỏi qua mẹ tôi bà chỉ khẽ nhíu mày và nói những loại phẫu thuật này cần phải tiến hành trong điều kiện y tế cao nhất. Bà còn cười cười và nói : “ con muốn cấy chip vào tủy sống để tăng khả năng vận động mấy năm nữa đi thi thế vận hội à??”. Thật may mắn khi có một người mẹ trong hoàn cảnh này còn có thể vui vẻ trêu chọc tôi nữa.

Hôm nay tôi gặp Nas lúc ăn trưa chị ấy giờ tâm tình đã ổn định không còn vẻ khẩn trương và sợ sệt như lúc Vin mới xuất hiện nữa. Chị nói dạo này chị không còn lo lắng nhưng thường xuyên bị những cơn đau đầu dai dẳng. Nas đã đến khám chỗ mẹ tôi nhưng bà chỉ bảo do mất ngủ và làm việc quá sức chỉ cần nghỉ ngơi thoải mái là được.

22h cùng ngày

Tôi tính toán kỹ, đã 5 ngày từ lúc Vin xuất hiện, nếu Vic còn sống thì giờ này cũng đã gần kiệt sức còn nếu đã chết thì không còn hy vọng gì nữa. Nếu anh ẩn dật đâu đó thì sao nhỉ, hãy suy nghĩ, nếu mình là anh ấy thì chỗ nào có thể ở, chỗ nào an toàn và thoải mai, chỉ có thể là cabin riêng. Trong bụng nở hoa, hôm nay trước giờ giới nghiêm tôi sẽ lẻn vào đó, phải ngụy trang để tránh camera nữa.

Tôi chuẩn bị 1balo nhỏ, trong có đèn pin, 1 con giao nhip nhỏ, nước uống một ít lương khô( phòng trừ cho việc bị nhốt) , gang tay, mũ và khăn quàng, cây gậy bẻ phát sáng…

Đúng 8h50 tôi đứng trước cabin vắng lặng được niêm phong lại. Tránh bị camera soi được tôi đã cấy một usb liên mạch vào camera đó. Trong đó có chứa 1 đoạn video ngắn tôi chuẩn bị sẵn quay hành lang vắng, nó sẽ đè lên hình được thu bình thường, thế chỗ cho tất cả các dữ liệu được quay cho đến khi rút usb ra. Tôi đã khéo léo lẩn ra đây trước lúc 5 giờ và cấy usb vào cam 07 đó tránh tình trạng như mấy hôm trước.

Hiện giờ tôi đang ở trong cabin, đã gói xác bốc mùi của con mèo vô cớ bị cắt đầu, tôi nghĩ là do Vin làm. Lục lọi từng ngóc ngách xem có cánh cửa hay cái gì đó tương tự không. Cả tiếng đồng hồ bất lực mồ hôi của tôi bắt đầu chảy thành giọt rơi xuống dưới sống lưng. Gần giường, kệ sách, tủ quần áo, bàn ghế…không có gì cả. Tôi ngả lưng lên giường của anh, cái giường đơn của người độc thân vất đầy quần áo sách và CD nhạc. Phải nhắc 1 điều toàn bộ cabin đã bị cắt điện nên tôi phải dùng gậy dạ quang tạo ánh sáng mờ cùng với đèn pin để soi sáng.

Căn phòng có rất nhiều đồ đạc, không ngờ một người độc thân như anh lại có nhiều thứ như vậy, cũng rất bừa bộn như một chàng trai mới lớn, tôi từng nghĩ chắc phòng anh chỉ có 1 chiếc giường và 1 bộ bàn ghế là hết. Ồ có 1 bức tranh cánh đồng lúc mỳ kìa, tôi tiến lên để ngắm nghía, nó là điển hình của một đồng lúa mỳ vùng Cansas nước Mỹ, có 1 chàng trai trẻ đang quay lưng lại và ngắm hoàng hôn xa xa. Không ngờ trong cabin tối tăm này lại có 1 bức tranh nên thơ này, tôi bất giác chạm tay lên bức tranh.

Bức tranh không được treo cố định, tôi đẩy bức tranh ra và bừng tỉnh, một bảng khóa số, chắc chắn đây là một cánh cửa, tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp tôi tìm Vic. Lại mật mã, có vẻ Victor rất thích mật mã, tôi lại sắp vật lộn với mật mã, không thể là hằng số vũ trụ, không phải tọa độ sao vậy là gì. Ngồi bên chiếc bàn với bút giấy tôi ghi rất nhiều khả năng có thể ra nhưng có vẻ không ổn, thử 2 lần đều không được. Tôi đánh liều ấn bừa ngày sinh của tôi trong nỗi tuyệt vọng, xịch cánh cửa dịch ra từ từ một cơn gió thổi vào mặt tôi mang theo mùi thuốc khử trùng và thuốc kháng sinh nồng nặc.

Thật không ngờ đến bước cuối cùng lại đơn giản vậy, đôi khi con người luôn phức tạp hóa mọi vấn đề nhưng thật ra câu trả lời rất đơn giản ngay trước mắt. Tôi lia đèn, đây là một cầu thang dẫn xuống dưới, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ màu xanh dương ở căn phòng phía dưới. Thật may nó chưa bị cắt điện và có thể Vic ở trong đó, có thể là suy luận ngẫu nhiên của tôi nhưng cũng rất có thể. Tôi chầm chậm bước xuống những bậc thang kim loại, tiếng bước chân vang lên trầm ổn, tim đập mạnh…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net