Chương 3: Nhặt được một anh chàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giây lát, vẫn để mặc cho anh ôm lấy mình, một lát sau mới bình tĩnh nói: “Về nhà thôi.” Cô đã tìm anh suốt mấy tiếng liền, trong lòng lo lắng hơn cô tưởng rất nhiều, tận đến khi tìm được anh mới thấy nhẹ cả người.

Thành Công nghe vậy co rúm người, rúc đầu trên vai Ngô Quế Lan, lắp bắp nói: “A Lan… Anh không tìm được việc làm…” Nói xong, tim anh nhảy lên một nhịp, chỉ sợ cô sẽ quay lưng bỏ đi không thèm để ý đến nữa.

“Về nhà rồi nói.” Ngô Quế Lan vẫn không tỏ thái độ gì, thoát khỏi vòng tay anh, đứng dậy, tiện thể kéo anh lên.

Thành Công nơm nớp lo sợ theo Ngô Quế Lan trở về. Dưới ánh đèn, những vết bầm tím cùng với khóe môi rướm máu trên khuôn mặt anh lập tức hiện lên rành rành trước mắt cô.

“Lần này là ai làm?” Ngô Quế Lan giận tím mặt, một tay kéo Thành công lên trước mặt xem xét vết thương. Từ ngày đầu tiên Thành Công ra ngoài tìm việc làm, có kẻ thấy anh ngây ngô liền giở trò ác ý, mỗi ngày về nhà đều mang thêm những vết bầm không to thì nhỏ. Đó cũng là lí do chủ yếu khiến anh càng ngày càng nhát gan, càng ngày càng không tìm được việc làm.

Nhìn vẻ hoảng hốt sợ hãi trong mắt Thành Công, Ngô Quế Lan không thể khống chế được lửa giận bừng bừng trong lòng, liên tục mắng chửi. Buông anh ra, cô xoay người đổ một chậu nước ấm, giúp anh rửa sạch vết thương trên mặt.

“Bọn chó này, không biết có còn là con người nữa không?” Cô hầm hừ giận dữ, bàn tay lau vết bẩn xung quanh những vết thương lại nhẹ nhàng vô cùng, không hiểu sao thấy anh bị bắt nạt lại khiến cô tức giận đến như vậy. Chẳng rõ từ khi nào, cô đã tự cho mình phải có trách nhiệm bảo vệ anh, không chịu được việc anh bị người ngoài làm tổn thương.

“A Lan…” Thành Công cảm giác được không phải cô đang nổi giận với mình, dần dần cũng trở lên yên lòng.

Ngô Quế Lan nhìn ánh mắt trong trẻo thuần khiết như chú cún con của anh, chất phác lại ngây thơ, chỉ còn biết thở dài, rốt cuộc buông xuôi: “Được rồi, ngày mai đừng ra ngoài nữa.”

Đừng nói đến chuyện anh bị mất trí nhớ, chỉ sợ là với cái tính nhát như thỏ này ra ngoài cũng khó mà không chịu thiệt thòi.

Thành Công ngơ ngác tròn xoe mắt, không hiểu lời cô nói có ý gì. Cô bảo anh không cần ra ngoài, có phải sẽ nhanh chóng đuổi anh đi hay không? “A Lan, Thành Công sẽ cố gắng nhanh chóng tìm được việc làm… Em đừng bỏ rơi Thành Công…”, anh kinh hoàng cầu xin, vô cùng sợ hãi cảm giác một mình đơn độc lang thang trên những con đường xa lạ.

Bỏ rơi? Ngô Quế Lan ngẩn ra, nhìn gương mặt dù sây sát nhưng vẫn tuấn tú trước mắt, không biết từ khi nào mà anh đã trở thành “của cô”. Nhưng cô cần anh vì lẽ gì đây? Người ta có một người đàn ông để làm chỗ dựa, nhưng anh cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, còn phải nhờ cô nuôi ăn nuôi ở. Cô lấy đâu ra tiền mà làm chuyện vô ích như thế? Dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn vô duyên vô cớ mềm lòng, không cách nào nói với anh những lời nặng nề tuyệt tình.

“Trước mắt anh không cần đi, chờ khi nào thích nghi được thì hãy nói.” Đúng lúc Thành Công bắt đầu thấy lo sợ trước sự im lặng của Ngô Quế Lan, cô mới lên tiếng. Có lẽ, cô nghĩ, tất cả đều do anh mất trí nhớ mà thôi.

Nghe ra cô không có ý đuổi mình đi, lại được cho phép tạm thời không phải ra ngoài đối mặt với những kẻ đáng sợ kia, Thành Công mới ngượng ngùng cười, ngoan ngoãn ngồi yên cho Ngô Quế Lan chăm sóc những vết thương trên mặt.

Một tràng âm thanh sôi lục ục từ bụng anh vang lên, khiến Ngô Quế Lan phải bật cười.

“Đồ ngốc!” Cô mắng vờ một tiếng, cất hộp đồ y tế đi rồi mở nắp bếp lò, đặt chảo lên.

Cơm nấu xong từ lâu, rau cũng đã rửa sạch, chỉ còn đợi anh về.

Thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Ngô Quế Lan thoăn thoắt qua lại trong căn nhà nhỏ hẹp, Thành Công đột nhiên nhớ đến cảm giác khi ôm cô. Anh không biết vì sao nhìn cô mảnh mai như thế, mà trong vòng tay cô anh lại cảm thấy yên bình đến vậy.

Ngô Quế Lan nghiêng đầu bắt gặp anh đang chăm chú nhìn cô, bất giác giật mình, tim cũng không kìm được mà đập loạn. “Thật không biết anh chui từ đâu ra!” Cô lẩm bẩm, cố tình che giấu cảm xúc vừa cuộn lên trong lòng, không khỏi thấy làm lạ trước cảm xúc của chính mình. Làm sao cô có thể động lòng với một người không rõ lai lịch như anh?

Nghe được lời cô, ánh mắt trong suốt của Thành Công cũng trở nên ảm đạm, rốt cuộc, anh từ đâu mà đến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net