Chương 105: Phỏng Vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quỳnh

Tổng cộng có khoảng 70 người tham gia, nhưng bộ phận sức khỏe tâm lý dành cho sinh viên tâm lý thực tế nhận có 10 người, còn lại ban tổ chức, ban tuyên truyền, còn có ban thư ký cũng không chỉ nhận mỗi học sinh khoa tâm lý. Năng lực cạnh tranh của từng khoa thực sự không thua kém các chuyên ngành khác.

Ký túc xá bọn họ bốn người thì có tới ba người chuẩn bị đi, Kiều Lam, Liễu Xán Xán còn có La Mạn, vị tỷ muội còn lại cũng vội vàng tham gia hoạt động của câu lạc bộ trượt patin.

Đàn anh Quý Túc nói các cô cần chuẩn bị một chút, nhưng rốt cuộc là chuẩn bị cái gì thì Kiều Lam cũng không rõ ràng lắm.

Lúc trước, Kiều Lam cũng gửi Wechat cho đàn chị mà cô biết để thỉnh giáo một chút lại không ngờ rằng cô ấy gửi tới một chuỗi tin nhắn thoại, nói cái này cái kia không ngừng nghỉ, liên tục dặn phải chú ý phát huy biểu hiện trong buổi phỏng vấn. Đàn chị nói lúc cô ấy phỏng vấn, đàn anh phỏng vấn cũng không hỏi gì về vấn đề chuyên môn bởi sợ cô không hiểu vì vậy qua một phỏng vấn. Dù sao cũng là bạn học cùng khóa, cho nên từ đầu đến cuối bọn họ đều nói chuyện phiếm.

"Chị cùng người phỏng vấn tán gẫu năm phút, lát sau nhận được tin tức nói là thông qua rồi liền gọi chị đi"

Một lát sau, đàn chị lại gửi thêm một tin nhắn:

[Nói nhỏ cho em biết, bạn cùng phòng của chị chuẩn bị một đống bản thảo diễn thuyết như học tập tâm lý để đem lại hạnh phúc xã hội, các trường hợp trả lời... thế nhưng cũng không thông qua.]

Kiều Lam cẩn thận suy nghĩ, cho nên tuyển nhận người mới của xã đoàn chủ yếu là dựa vào hai chữ chân thật sao?

Nhưng dẫu là các học trưởng, học tỷ nói có thể thông qua một cách nhẹ nhàng, các tân sinh viên chưa tham gia phỏng vấn vẫn rất khẩn trương.

Thời điểm chiêu mộ người mới lần thứ hai, chuyên ngành tâm lý học sẽ không có tiết học sau môn khoa học thần kinh nhận thức vào chiều thứ hai. Các lớp học buổi chiều sẽ bắt đầu lúc 1h và tan học lúc 2h50, sau đó khó mà có thời gian rảnh. Mọi người thường sẽ đến thư viện hoặc là lên phòng tự học.

Tuyển tân sinh là vào lúc này.

Chờ khi tới nơi, 70 tân sinh viên cùng nhau lên lớp xong lại cùng nhau đi phỏng vấn, thật có cảm giác tập thể.

Một xã đoàn phân công thực rõ ràng, có phụ trách nhận người, có phụ trách liên hệ bên ngoài, cũng có phụ trách phỏng vấn, nhưng phỏng vấn cơ bản đều là những đàn anh, đàn chị tâm lý khỏe mạnh.

Ba người Lần này phụ trách là một đàn chị năm hai, hai người còn lại đều là năm ba. Ba người đang nói chuyện, từ cửa sau tiến vào, ba người vừa quay đầu liền kinh ngạc:

"Sao xã trưởng lại tới."

Quý Túc cùng một đàn chị khác cùng nhau đến đây.

Quý Túc là xã trưởng, anh ta chủ yếu phụ trách tổ chức hoạt động, nói cách khác anh ta là người quyết định mọi việc, phân công phía dưới đều có từng người phụ trách.

Quý Túc hoàn toàn có thể không cần đến, nhưng nếu anh ta muốn đến thì đến, cũng không ai cấm, nhóm đàn em bên ngoài thấy anh ta đều rất phấn khởi.

Quý Túc ngồi ở trên sô pha, cười cười nói: "Vừa hay có thời gian nên qua đây xem một chút, các em cứ bắt đầu là được."

Đàn chị năm hai cố ý khoa trương một chút nói: "Chúng em vốn dĩ *nghiệm thu* các em, bây giờ xã trưởng ở gần làm cho em có cảm giác như vừa mới phỏng vấn xong"

*Nghiệm thu*: là quá trình kiểm định, thu nhận.

Đàn chị ngồi cạnh Quý Túc vui vẻ.

"Anh ấy thì có cái gì đáng sợ?"

Gương mặt Quý Túc trông rất vô hại, là loại khiến người nhìn vào lần đầu liền có cảm giác rất gần gũi.

Tuy rằng đó chỉ là hình thức, phải hiểu rõ anh thì mới biết anh là điển hình kiểu người ngoài nóng trong lạnh, nội tâm thật sự cùng dáng vẻ bên ngoài của anh hoàn toàn tương phản.

Hôm nay Quý Túc gọi điện tìm cô đi cùng. Lúc cô đến, Quý Túc đang nghe điện thoại, không nghe thấy bên đầu kia nói gì chỉ nghe thấy Quý Túc nói anh rất bận, không có thời gian, đến cuối tuần thì nói tiếp. Khi đó sắc mặt của Quý Túc chắc chắn không tốt cho lắm.

Cô là bạn học hai năm của Quý Túc, hiện tại là phó xã trưởng của xã đoàn, ngày thường hay tiếp xúc với anh nên cũng biết đôi chút.

"Bệnh viện lại gọi điện tới sao?"

"Ừ."

Quý Túc nhắm mắt lại ngồi trầm mặc hơn nửa ngày, một lát sau đứng lên cũng không nói thêm gì quay người đi đến xã đoàn.

Bội Bắc Gia nhìn bóng dáng Quý Túc trong lòng có chút hụt hẫng.

Cô nhớ tới đợt huấn luyện quân sự ngày đó, đàn em hỏi Quý Túc vì sao chọn học tâm lý học, Quý Túc nói bởi anh thích cố vấn tâm lý tội phạm học nhưng mẹ anh không đồng ý cho nên lấy lui làm tiến lựa chọn tâm lý học.

Bạn xem người này, thuận miệng là có thể bịa ra một nguyên nhân như vậy, còn khiến người khác thấy anh rất thú vị.

Ai lại có thể nghĩ đến thực chất tình huống của Quý Túc là có một người cha tinh thần không ổn định, một người mẹ bị chính cha mình dồn ép đến mức không bình thường.

Quý Túc rất ít nhắc tới cha mình, anh cùng cha dường như không có tình cảm, ngày thường ngẫu nhiên sẽ nhắc tới mẹ mình. Bội Bắc Gia biết mẹ anh hiện tại đang ở một viện điều dưỡng điều kiện rất tốt, cứ cách một khoảng thời gian Quý Túc sẽ đến thăm một lần.

Đây mới là nguyên nhân khiến Quý Túc học tâm lý học.

Anh từ trước đến nay không nghĩ đến cái gì là cố vấn tâm lý tội phạm học, anh hạ bút thành văn bịa một lý do thoái thác, căn bản không tin được.

Chẳng qua hôm nay anh đột nhiên gọi điện cho cô, nói cùng anh đến xã đoàn bên này, Bội Bắc Gia cũng là sinh viên khoa tâm lý học, học tâm lý học nhưng không chỉ là phân tích tâm lý, bất cứ khi nào có thời gian, xu hướng và lời nói đều đáng để phân tích.

Quý Túc là loại người chưa bao giờ làm việc dư thừa, anh không cần phải đến tuyển người mới nhưng lại cố ý qua đây, chẳng những thế còn lôi kéo cô cùng đi.

Ngẫm lại liền thấy có vấn đề.

Nhưng Quý Túc không nói thì cũng đừng nghĩ đến việc cạy miệng anh tìm thông tin, trừ khi đợi đến khi anh tự nói.

Bội Bắc Gia chỉ có thể cùng Quý Túc đến xem tuyển tân sinh viên vào xã đoàn.

Nhìn nhìn cũng cảm thấy rất có ý tứ.

Mỗi năm đều có loại lý tưởng rộng lớn này đền đáp tổ quốc. Thanh niên ưu tú, lúc phỏng vấn cùng diễn thuyết dường như thấy tình cảm mãnh liệt mênh mông, cảm thấy hơi buồn cười.

Tuy rằng người mới không nhiều lắm nhưng Bội Bắc Gia rốt cuộc chỉ nhớ kỹ có bảy, tám người, giống như cô gái mới bước vào.

Kiều Lam!

Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nhìn qua thôi nhưng khẳng định sẽ không quên.

Hôm nay Kiều Lam còn trang điểm, nhìn càng thêm xinh đẹp.

Bội Bắc Gia nhấc người ngồi dậy về phía trước một chút, xem Kiều Lam bắt đầu phỏng vấn.

Kiều Lam cảm thấy mình bình tĩnh hơn một chút so với những sinh viên khác, có lẽ do cô đã từng tham gia xã đoàn, trải qua nhiều hơn một lần phỏng vấn, càng không nói từng có đủ loại kinh nghiệm làm việc, phương diện giao tiếp hẳn là hơn bạn cùng lứa tuổi một chút.

Chờ đến lúc phỏng vấn Kiều Lam mới phát hiện ra những gì mà đàn chị lén nói với cô hoàn toàn không sai.

Đầu tiên là nói chuyện phiếm.

Hỏi cô là người ở nơi nào, cảm thấy cuộc sống thời cấp 3 thế nào, cuối cùng hỏi một câu về lý do vì sao lại muốn học tâm lý học.

"Em muốn giúp một người", Kiều Lam nói.

Đàn chị phỏng vấn tò mò.

"Người nào?"

Tuy rằng là phỏng vấn nhưng Kiều Lam chưa nói, cô không muốn nhiều người biết Đàm Mặc mắc hội chứng Asperger, chỉ trả lời: "Là một người rất quan trọng với em."

Quý Túc nghe vậy, đồng tử co rụt lại.

Đàn anh cùng đàn chị phỏng vấn đều cười, hơi chút bỡn cợt mà nói giỡn.

"Rất quan trọng sao? Là nam hay nữ vậy?"

Kiều Lam cũng cười.

"Em sẽ không nói đâu"

"Lá gan của em cũng thật lớn a~"

Đàn chị nọ cười một lát lại nói tiếp.

"Tốt, kết thúc, kết quả ngày mai sẽ có, đến lúc đó đợi thông báo."

"Được ạ."

Kiều Lam nói tạm biệt với những người đó rồi ra khỏi phòng, phía sau là La Mạn buộc tóc đuôi ngựa hai bên, mặc chiếc váy nhỏ đi vào.

......

Sau khi phỏng vấn kết thúc, xã đoàn hầu hết đã quyết định được kết quả.

Quý Túc đứng dậy khỏi sô pha, cầm lấy danh sách thấy tên Kiều Lam được viết trên đó, đem dach sách đưa cho đàn chị phụ trách nói: "Thêm một người nữa"

"Ai ạ?"

"Nữ sinh buộc đuôi ngựa hai bên."

Quý Túc nghĩ nghĩ mới nhớ ra.

"Tên là La Mạn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net