Chương 106: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Haru

Tổng cộng thông qua mười mấy người, ký túc xá Kiều Lam có hai người, Kiều Lam và La Mạn.

La Mạn ôm ngực lòng còn sợ hãi nói: "Tớ ngày đó phát huy không tốt, sợ không qua được, không nghĩ tới vẫn qua, không được tớ phải gửi WeChat cho đàn anh, nói cho anh ấy tớ qua!"

Ba người báo danh, chỉ có Liễu Xán Xán không trúng tuyển, tâm tình vốn dĩ không tốt, La Mạn lại nói mãi không dứt, Liễu Xán Xán có chút không vui, dỗi.

"Cậu qua là qua, lại nói với đàn anh có phiền hay không?"

"Tớ nói là việc của tớ liên quan gì đến cậu, đàn anh lúc trước đã nhắc nhở tớ chuẩn bị cho tốt, tớ hiện tại đáp lễ thì sao"

La Mạn trừng mắt.

"Chính cậu không trúng tuyển tức tối với bọn tớ cái gì?"

"Đàn anh còn nhắc nhở Kiều Lam đấy, Kiều Lam người ta còn chưa gửi tin cho Quý Túc đâu?"

Kiều Lam:......

Êm đẹp lại nhắc đến cô làm cái gì.

Kiều Lam là vì Đàm Mặc, trừ thời gian đi học cùng thời gian ngủ buổi tối, đều không hoạt động cùng các bạn cùng phòng, cho nên còn không biết đã xảy ra chuyện gì, Liễu Xán Xán và La Mạn mỗi ngày đều cãi nhau một trận, Kiều Lam ngay từ đầu còn có thể khuyên hai câu, sau khi khuyên không nổi nữa cũng cùng làm như một người bạn cùng phòng khác, mang tai nghe giả điếc.

Bên ngoài đã có hơi lạnh, Kiều Lam không muốn đi ra ngoài gọi điện thoại, nhưng trong ký túc xá lại ầm ĩ, đành đeo tai nghe nhắn tin cho Đàm Mặc.

Kiều Lam hỏi Đàm Mặc đang làm gì, Đàm Mặc gửi một tấm ảnh chụp cho cô, là một quyển sách, 《 Vụ giao dịch vĩ đại nhất trên thế giới》.

[Cuốn này cũng không tệ lắm.]

Đàm Mặc lại không hỏi cô vì sao bỗng nhiên nhắn tin cho cậu nói chuyện phiếm, rất phối hợp cùng cô nói chuyện câu được câu không, chẳng qua nghe Kiều Lam nói mình đã qua phỏng vấn của tâm lý xã, mất vài giây mới hồi âm.

Đàm Mặc mặt vô cảm nhìn bản thân đánh ra hai chữ [chúc mừng], cuối cùng xóa đi đổi thành ngữ khí hơi tốt hơn chút.

[Rất tuyệt]

Tuy rằng cậu một chút cũng không muốn chúc mừng Kiều Lam, càng ác liệt hơn, cậu thậm chí còn hy vọng Kiều Lam không thông qua phỏng vấn, kết quả Kiều Lam vẫn qua, ai bảo cô ưu tú như vậy.

Chính cậu đã nói với Kiều Lam mình không để bụng, hiện tại lại bày ra bộ dáng không vui cho ai xem.

Kiều Lam thông qua phỏng vấn tâm trạng rất tốt, cậu không cần thiết chọc Kiều Lam không vui, chung quy mỗi ngày mỗi phút mỗi giây cậu đều phải làm một bạn trai hoàn mỹ, như vậy mới không chọc cô tức giận, làm cô thích cô mới có thể vĩnh viễn lưu lại bên cậu.

So với sở của thích Kiều Lam, tâm trạng của cậu, kỳ thật cũng không quan trọng như vậy.

Đàm Mặc không phát giác cuốn sách đã bị cậu siết chặt nhăn dúm, khống chế được bực bội trong lòng, tận lực tự nhiên hỏi cô ký túc xá còn có những người khác trúng tuyển hay không.

Kiều Lam đáp lại.

[Còn có một người.]

Đàm Mặc cảm thấy bản thân hơi dễ chịu một chút.

Nếu là nói chuyện phiếm hoặc là gọi video, Kiều Lam có lẽ còn có thể từ trong ngữ khí và trên mặt mũi Đàm Mặc nhìn ra một chút gì đó, đáng tiếc hiện tại chỉ đang nhắn tin.

Đàm Mặc ngữ khí rất bình thường, không tỏ ra không vui cũng không trách cứ, tựa như nói chuyện phiếm bình thường, Kiều Lam lại không phát giác ra, cái đề tài này cứ vậy bị bỏ qua, Kiều Lam nói đến sinh nhật Đàm Mặc.

Mùng 9 tháng 10 là sinh nhật mười tám tuổi của Đàm Mặc, cách thật sự gần, ngay vào cuối thu, lại cuối tuần đầu tiên của tháng.

Vừa đúng ngày nghỉ cuối tuần, Kiều Lam cảm thấy không nên ở trong phòng tự học như bình thường, ngày có ý nghĩa như vậy vẫn nên ra ngoài hẹn hò.

Trước đó hai ngày Kiều Lam đã lên kế hoạch nên làm thế nào cùng Đàm Mặc đón sinh nhật, có thể tìm một vài quán đồ ăn ngon bản địa, hoặc là đi xem phim......

Suy nghĩ hơn nửa ngày, Kiều Lam đối với chuyện mình cực kỳ thiếu thốn kinh nghiệm yêu đương mà buồn bực, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ mấy thứ này, cuối cùng không có cách nào nên chọn lựa hết đi công viên hải dương, rạp chiếu phim, công viên giải trí, phòng khủng bố, v.v...

Kiều Lam ghi chú lại hết, lưu lại về sau tham khảo.

Kiều Lam sắp xếp lại bản ghi chụp lại rồi gửi cho Đàm Mặc, Đàm Mặc còn chưa phản ứng lại, hỏi cô đây là cái gì.

[Kế hoạch hẹn hò, em đã tìm hiểu.], Kiều Lam nói, [Mặc Mặc, ngày sinh nhật anh chúng ta đi ra ngoài chơi đi!]

Đàm Mặc nhìn chằm chằm ảnh chụp trên di động, ngực hơi hơi ngọt.

Kiều Lam ghi chép rất nghiêm túc, hơn nữa hẳn là tham khảo rất nhiều sau đó chọn lựa ra, tất cả đều là nơi cậu chưa từng đi qua, cũng là nơi bọn họ chưa từng cùng nhau tới.

Kiều Lam nói bọn họ có thể cùng nhau lên kế hoạch, an bài một hành trình sinh nhật hoàn mỹ, buổi sáng có thể đi công viên hải dương, buổi chiều có thể đi xem phim uống trà, buổi tối có thể đi phòng khủng bố chơi.

Nói đến phòng khủng bố, Kiều Lam cư nhiên rất hưng phấn.

Ý cười bên môi Đàm Mặc bất giác tràn ra, chút không vui vừa rồi bị Kiều Lam dụng tâm hòa tan không ít.

Nói không chừng là do cậu suy nghĩ nhiều, rốt cuộc không chỉ có mỗi Kiều Lam vào xã đoàn, đại học B tập rất bận, hoạt động xã đoàn cũng sẽ không quá nhiều.

Bên cạnh Tạ Hoằng Nghị hoan hô một tiếng, nói mình thu được thông báo của xã đoàn, nói cậu thông qua, vui vẻ nhảy nhót ở trong ký túc xá, Khổng Sa bên cạnh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Cậu và Tạ Hoằng Nghị tham gia cùng một xã đoàn, nếu không phải vì Tạ Hoằng Nghị, cậu đánh chết cũng sẽ không tiến vào cái xã đoàn này, vốn nghĩ không thể nào qua, kết quả ấy thế mà thật sự đỗ.

Xã đoàn mà Tạ Hoằng Nghị báo danh gọi là học xã Thiền.

Tạ Hoằng Nghị nói mình chịu đủ mỗi ngày nhìn bạn cùng phòng yêu đương, cho nên báo danh học xã Thiền để bình tâm tĩnh khí.

Ai có thể nghĩ đến thật sự lại trúng.

So với Khổng Sa sống không còn gì luyến tiếc, Tạ Hoằng Nghị lại rất phấn khởi, hứng thú bừng bừng nói xã đoàn của bọn họ đặc biệt tích cực, đã định tuần này sẽ đi ra ngoài liên hoan.

Liên hoan?

Đàm Mặc ngẩn người.

Cậu không có tham gia những cái này, cũng không biết lịch trình hoạt động của xã đoàn, hiện tại mới phát hiện, thì ra xã đoàn có những hoạt động vậy mà không ở trong trường học.

Bên tâm lý học xã hội của Kiều Lam sẽ không có nhiều chuyện rách nát như vậy đi?

Không đợi Đàm Mặc hỏi Kiều Lam, Kiều Lam đúng là nhận được tin tức.

La Mạn nói cô xem tổ thảo luận xã đoàn gần nhất mới thêm vào, Kiều Lam mở ra, thấy tin tức mới nhất của xã đàn đã 99+ lại còn có tag mình.

Đây là sau khi có kết quả phỏng vấn các đàn chị thêm các cô vào diễn đàn, Kiều Lam mở diễn đàn ra xem, phát hiện bên trong nói đến mình rất nhiều, kéo lên trên nhìn một phen cũng không phải chỉ tag cô, mà là tag toàn bộ thành viên, các tân xã viên mới tiến vào xã đoàn, mỗi lần nghênh đón người mới mọi người đều muốn cùng nhau ăn bữa cơm, nhân cơ hội này chân chính làm quen nhau.

Đặt thời gian là buổi chiều 6 giờ rưỡi ngày 8 tháng Mười.

Ngày 8 tháng Mười?

Tâm tình Kiều Lam đang rất hứng thú trong nháy mắt rớt 80%.

Bởi vì sinh nhật Đàm Mặc là ngày 9 tháng Mười.

Tuy rằng không cùng ngày, nhưng Kiều Lam theo bản năng muốn đem tất cả thời gian hai ngày này đều dành cho Đàm Mặc, không nghĩ tới liên hoan vừa lúc chọn đúng một ngày trước sinh nhật của Đàm Mặc.

Đàn chủ là phó xã trưởng tâm lý xã hiện tại, tag toàn viên sau đó hỏi mọi người có thời gian hay không, có thời gian thì nhắn số 1.

Kiều Lam đem lịch sử trò chuyện từ trên kéo xuống một lượt, một dãy đều điền số 1, bởi vì ngày 8 Tháng Mười vừa đúng là thứ bảy, chắc chắn mọi người đều có thời gian, càng không nói là sau chạng vạng.

Hoạt động tập thể đầu tiên đã không đi, thật sự có chút không thể nào nói nổi, nhưng vì một mình mình lại làm mọi người sửa lại thời gian, vậy càng không ra gì.

Kiều Lam do dự một lát sau đó click mở tin nhắn trò chuyện riêng với đàn chị, hỏi đàn chị hôm đó liên hoan, đại khái mấy giờ có thể kết thúc.

Đàn chị đáp lại rất nhanh.

[Mọi người chỉ là đến ăn một bữa cơm, sẽ không quá muộn, 10 giờ tuyệt đối có thể về ký túc xá.]

10 giờ sao......

Kiều Lam định nói là vẫn hơi muộn, nhưng thảo luận tổ chỉ còm một mình cô không hồi đáp, Kiều Lam im lặng một lát vẫn đồng ý.

Đáp lại đàn chị xong sau đó nói cho Đàm Mặc mình vào thứ bảy cuối tuần phải tham gia hoạt động của xã đoàn, bên phía Đàm Mặc an tĩnh hồi lâu cũng không hồi âm.

Đàm Mặc thật sự không biết đáp lại cái gì, hơn nữa thật sự một chữ cũng không muốn đáp lại.

Vốn dĩ tâm tình đã chẳng ra gì, thật vất vả nghĩ đến lúc sinh nhật hai người có thể không ai quấy rầy ở bên nhau, kết quả vừa quay đi quay lại nhận được tin tức như vậy.

Cậu vốn đang định nói một ngày chủ nhật không chơi được gì, nếu không thứ bảy cũng đi luôn đi.

Hiện tại không cần nói nữa.

Từ lúc bắt đầu, có lẽ là vì Quý Túc, Đàm Mặc không có một chút ấn tượng tốt đối với tâm lý xã đoàn, hiện tại chỉ còn lại phiền chán.

Hết thảy sự tình đánh nhiễu cậu đều chán ghét, còn kèm theo phẫn nộ không thể xem nhẹ.

Cậu thật sự tức giận, thậm chí là đối với Kiều Lam.

Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, Kiều Lam có làm sai cái gì.

Là ngày 8 tháng Mười không phải ngày 9 tháng Mười, chẳng qua là một bữa cơm mà thôi, tất cả mọi người đều đi Kiều Lam không lý do gì mà không đi, chuyện này rất bình thường.

Đúng vậy, rất bình thường.

Đàm Mặc một lần lại một lần lặp lại trong lòng, giống như là tẩy não cho bản thân, lặp lại nhiều đến nỗi nếu không phải ngực vẫn rất khó chịu, cậu thật sự phải tin.

Nếu chuyện này là bình thường vậy cậu vì cái gì mà tức giận, vì cái gì mà khó chịu?

Cho nên kết quả là, chứng tỏ cậu vẫn không bình thường có phải không?

Không muốn để Kiều Lam tiếp xúc với những người khác, không muốn để trong cuộc sống của Kiều Lam có bất ký dấu vết gì ngoại trừ chính bản thân mình, tất cả thời gian chỉ thuộc về cậu, để Kiều Lam chỉ nhìn cậu, chỉ có thể bên cậu.

Có ý nghĩ như vậy.

Bản thân đã rất không bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net