Chương 107: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Xiaoxin

Theo lý thuyết, các xã đoàn gặp gỡ, tụ tập hay ở quán ăn không xa trường học. Thứ nhất là giá rẻ vừa túi tiền học sinh, thứ hai là gần trường. Lại càng tiện về trường nhanh một tí nếu mà mọi người đi chơi về trễ.

Nhưng đám Kiều Lam lần đầu tiên gặp mặt ấy vậy mà không tổ chức ở đó, xã đoàn quyết định tổ chức ở nhà hàng Hàn Quốc nằm trên con đường phồn hoa, cách trường học hơi xa, hơn nữa giá cả rất đắt.

Nhưng kế hoạch đã định rồi, bởi vì nghe nói các đàn chị nói thịt nướng ở đó ngon vô cùng. Chẳng những thế, xã trưởng là Quý Túc đại gia nhiều tiền cho nên mọi người có thể ăn thoải thích.

La Mạn hào hứng nhảy nhót liên tục ở ký túc xá, bày hết quần áo cũng mình ra, cả đống váy ngắn, vừa thay vừa hỏi bạn cùng phòng cái nào đẹp.

Ba người bạn cùng phòng có chút ngồi không yên, đi đến phòng tự học, đi đến ký túc xá bên cạnh chơi, đương nhiên là còn tìm bạn trai đi dạo bộ.

Hôm nay Kiều Lam không cùng Đàm Mặc xem video, cô cảm thấy chỗ nào đó thật trống trãi, lấy điện thoại ra tính gọi điện thoại cho Đàm Mặc, nghĩ tới nghĩ lui quyết định xuống lầu trực tiếp đi tìm vậy.

Bây giờ là 9h27p, vẫn còn dư chút thời gian.

Lúc Kiều Lam gọi điện cho Đàm Mặc, Đàm Mặc đang ở ký túc xá, đeo tai nghe vừa nghe sách nói vừa hít đất.

Từ sau khi phục hồi chức năng cho đến giờ, Đàm Mặc vẫn duy trì vận động cường độ cao mỗi ngày. Bây giờ ở trường học có hơi không được tiện, mặc dù phòng tập thể hình cách trường học không xa, nhưng ở đó nhiều người nên Đàm Mặc sẽ không đến đó. Mà đi phòng tập cao cấp thì xa nên mất thời gian. Chẳng những thế, ký túc xá không cho bày biện các thiết bị thể dục nên cậu chỉ có thể luyện tập động tác cơ bản nhất.

Tạ Hoằng Nghị kích động khi nhìn thấy cơ bụng của Đàm Mặc, thế là quyết định sẽ cùng cậu ấy tập. Nhưng ý chí chưa đến hai ngày đã từ bỏ.

Mỗi tối hôm trước sau khi tan học, Kiều Lam và Đàm Mặc cùng nhau đến thư viên, hay là dạo vòng vòng quanh sân trường. Nói cùng là mỗi ngày đều dành ra chút thời gian hẹn hò. Nhưng từ khi trận mưa hôm trước, nhiệt độ giảm xuống, nhất là đến tối là lạnh căm, thế là chẳng thế nào mà dạo bộ được.

Chưa kể bây giờ đã hơn chín giờ.

Đàm Mặc xuống lầu, thuận tay dùng tay áo khoác bao trùm lên tay Kiều Lam.

Mặc dù tâm trạng vẫn còn không vui, nhưng cậu khống chế tâm trạng thật tốt. Chưa kể là quan tâm, chăm sóc Kiều Lam đã thành thói quen ăn sâu vào trong xương tủy, có vài động tác làm mà không cần nghĩ đến.

Kiều Lam nhìn mình mặc áo khoác kỹ càng, lại nhìn Đàm Mặc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, hơn nữa nhớ đến vừa nãy giọng Đàm Mặc trong điện thoại hơi hổn hển lại chạy nhanh xuống đây, cô bất ngờ vươn tay vào bên trong sờ soạng Đàm Mặc.

Đàm Mặc còn chưa kịp phản ứng, Kiều Lam đã nhanh chóng thu tay.

"Mặc vào."

Kiều Lam kéo áo khác Đàm Mặc đặt trên vai cô.

"Vừa vận động xong, không sợ gió lạnh thổi cho bệnh à."

Đàm Mặc sau khi ngẩn người sau khi bị sờ soạng mới nói: "Anh không lạnh."

"Em biết là anh không lạnh."

Đàm Mặc không nhạy bén với cái lạnh, gần như là không cảm nhận được, Kiều Lam đương nhiên biết điều này.

"Không lạnh thì không có nghĩa là không bị bệnh. Mặc vào, em mặc đủ rồi."

Lòng ngực Đàm Mặc có chút ấm áp, sau khi mặc áo khoác, cậu nắm tay Kiều Lam vừa đi vừa nói: "Sao tự nhiên đến đây vậy, cãi nhau với bạn cùng phòng?"

Kiều Lam không giữ bí mật với Đàm Mặc, gần như có chuyện gì là kể cho Đàm Mặc nghe. Mặc dù Đàm Mặc không thảo luân cùng cô, nhưng những lời Kiều Lam nói cậu đều ghi nhớ một cách rõ ràng. Mấy lần trước đây Kiều Lam cùng cậu ra ngoài xem video đều là vì hai cô bạn cùng phòng Kiều Lam cãi nhau.

"Lần này không phải vậy."

Kiều Lam cười cười, cô cuộn ngón tay hơi lạnh của mình, Đàm Mặc thuận tay bao trùm lên tay cô. Kiều Lam vui đến nỗi hai mắt híp mắt.

"Vì sao tự nhiên đến đây, đơn giản là vì nhớ anh thôi."

Bàn tay Kiều Lam đang nắm bỗng nhiên bị nhéo một cái, cô ngẩng gương mặt vẫn còn mang theo ý cười nhìn Đàm Mặc dường bước, đột nhiên không nhúc nhích gì.

Kiều Lam thầm nghĩ, từ góc độ này nhìn qua. Xương hàm Đàm Mặc đẹp quá đi, đang tính cảm thán một câu thì Đàm Mặc cúi đầu xuống, đường nét gương mặt tinh tế dần dần phóng đại, môi Đàm Mặc nhẹ nhàng hôn xuống.

Vẫn chưa đến khuya, nhưng bầu trời đã tối lắm rồi.

Lúc Kiều Lam nói nhớ cậu, Đàm Mặc chỉ muốn hôn cô, mà tinh thần bực dọc tối nay của Đàm Mặc cũng cần lắm một nụ hôn.

Cậu cần vỗ về, cần an ủi.

Nhưng cậu không thể nói cho Kiều Lam biết nguyên nhân mình không vui, bởi vì không có cách nào mà Kiều Lam có thể an ủi, cho nên cậu đã chọn phương thức như vậy.

Dưới ký túc xá không xa có cây đại thụ, thân cây xù xì, một người không thể nào ôm hết.

Kiều Lam bị Đàm Mặc ôn nhu lại mạnh mẽ áp lên cây, một tay ôm lấy eo Kiều Lam dính sát vào cậu, một tay đặt cố định sau cổ cô, nâng gương mặt cô lên, đầu cậu cúi xuống nhẹ nhàng cắn lên cánh môi lạnh giá của cô.

Nghiền ngẫm, liếm láp, đầu lưỡi nóng bỏng thấm ướt môi cả hai, cuối cùng xuyên qua hàm răng mà tiến vào trong khoang miệng.

Đàm Mặc bất chợt hôn, Kiều Lam còn chưa kịp phản ứng đã bị nụ hôn này làm cho choáng váng mơ hồ, nụ hôn này của Đàm Mặc tuy nhẹ nhàng nhưng lại triền miên vô tận. Không biết vì sao, Kiều Lam cảm thấy lúc này Đàm Mặc như một con thú nhỏ cần được an ủi, không cần nói chuyện mà chỉ cần phương thức này.

Mơ mơ hồ hồ, trong lúc thở dốc, Kiều Lam phát hiện từ khi hai đứa vào đại học hình như chưa hôn một cái nào.

Kiều Lam vươn tay vòng qua cổ Đàm Mặc, bất giác nhón chân lên nghênh đón cậu.

Vị trí cây cổ thụ này đã khuất, mà vị trí của cô và Đàm Mặc lại càng khuất hơn.

Kiều Lam không biết Đàm Mặc đã hôn bao lâu. Mỗi lần tưởng chừng đã kết thúc, Đàm Mặc lại lưu luyến không rời, rồi lại hôn lên. Hoặc là trên mặt hoặc là trên cổ, không ngại phiền dùng chóp mũi cọ tới cọ lui.

Kiều Lam ôm lấy đầu Đàm Mặc, nhẹ giọng gọi cậu.

"Mặc Mặc."

"Ừm."

Đàm Mặc áp má vào cần cổ Kiều Lam, tựa như lẩm bẩm với mình.

"Anh rất nhớ em."

Kiều Lam cười cười sờ tóc Đàm Mặc.

"Em đang ở đây."

Đúng vậy, cô ấy đang ở đây.

Nhưng vì sao mình vẫn luôn cảm thấy nhớ cô ấy vô cùng.

Đàm Mặc ôm chặt người trong lòng mình.

Cậu rốt cục nên làm sao.

Kiều Lam dám đảm bảo, tối nay Đàm Mặc tuyệt đối có chỗ không ổn. Mặc dù lời nói hoàn toàn bình thường , nhưng Kiều Lam nhớ đến nụ hôn vừa nãy, cùng cái ôm đầy lặng lẽ. Cảm giác khó chịu lúc này của Kiều Lam khó mà diễn tả bằng lời, cô đau lòng cho Đàm Mặc.

Nhưng là vì sao.

Kiều Lam hỏi Đàm Mặc có phải đang không vui không, Đàm Mặc cười cười rồi lắc đầu trả lời cô. Vì sao lại cảm thấy như vậy. Cậu vừa dứt lời lại nói tiếp.

"Anh không có không vui."

Nói xong lại như vừa thôi miên chính mình, lại như vì thuyết phục Kiều Lam.

"Thật sự là không có không vui mà, tâm trạng anh bây giờ rất tốt."

Một cảm giác xa lạ dâng lên trong lòng Kiều Lam. Cô nhìn chằm chằm nụ cười trên gương mặt Đàm Mặc hồi lâu, cuối cùng quyết định không lên tiếng.

Cho đến mấy ngày sau, Kiều Lam đọc cuốn sách phù đạo tâm lý hạng nặng do đàn chị giới thiệu. Cuối cùng thì cùng hiểu cảm giác xa lạ ngày trước là xuất phát từ đâu.

Trong sách nói, lúc con người nói dối, luôn lặp đi lặp lại, đây là điều mà ngay cả bản thân họ cũng không nhận ra.

[Đối mặt với một câu hỏi, người nói dối thường dùng nụ cười không thật tâm rồi suy nghĩ trong một thời gian ngắn để đưa ra một lời nói dối, và sẽ trả lời một cách chắc nịch. Không những thế, họ còn lặp đi lặp lại nhiều lần bởi vì họ sẽ lo lắng người khác sẽ không tin mà nghi ngờ họ.]

Mặc dù nội dung dựa vào kinh nghiệm hỏi cung tội phạm. Nếu đặt trường hợp trong cuộc sống thường ngày sẽ hơi nghiêm trọng, đôi khi cũng không phù hợp.

Nhưng một câu anh không phải là không vui, người bình thường sẽ chỉ nói là "không có" hoặc là "sẽ không"

Nếu Kiều Lam nhớ không lầm, Đàm Mặc đã lặp lại câu này ba lần.

Đàm Mặc, hình như, đang lừa cô.

Ngón tay Kiều Lam run lên nhè nhẹ, cô nhìn chằm chằm câu nói trong quyển sách rất lâu, lắc đầu. Đây chỉ là nói về hoàn cảnh chung chung chứ không phải là toàn bộ, nếu như tin tất cả nội dung trong sách thì quá mức nghi thần nghi quỷ.

Hơn nữa Đàm Mặc mấy hôm nay rất bình thường, không nói chuyện nhiều, nụ cười vẫn như cũ.

Cho nên là cô nghĩ nhiều rồi.

Cô đang ngẩn người thì di động sáng lên. Kiều Lam cầm điện thoại lên, mở Wechat, thấy có lời mời kết bạn.

Kiều Lam vừa nhìn thấy, ấy vậy mà là Tạ Hoằng Nghị.

Không phải cô đã kết bạn với Tạ Hoằng Nghị sao? Cô không có hủy kết bạn Tạ Hoằng Nghị, cho nên là Tạ Hoằng Nghị hủy cô?

Kiều Lam do dự đồng ý lần nữa, còn chưa hỏi sao lại hủy kết bạn, thì Tạ Hoằng Nghị đã hỏi cô.

[Em dâu à, có phải cậu cãi nhau với Đàm Mặc?]

Tim Kiều Lam chợt ngưng đọng.

[Không có, làm sao thế?]

[Không có? Vậy cậu ta ồn ào cái gì? Cmn, tớ cảm thấy Đàm Mặc đều muốn đánh tôi!]

Mặc dù bình thường Đàm Mặc ít nói chuyện, nhưng hai ngày nay..., ngay cả người khác cũng nhìn thấy tâm trạng cậu ta kém cỡ nào.

Kiều Lam nhớ đến hôm nay nụ cười hôm nay của Đàm Mặc, phân biệt với mấy ngày trước. Cô hít sâu một hơi ổn định tinh thần.

[Hôm nay thì sao?]

[Địa ngục trần gian!]

Kiều Lam cắn môi hỏi cậu ta.

[Tâm trạng anh ấy không tốt, cụ thế là bắt đầu từ hôm nào vậy.]

[Thứ tư, tối hôm đó cậu ấy nhận điện thoại của rồi ra ngoài một chuyến, tối về cứ thấy kì kì thế nào. Tôi còn cho rằng hai người cãi nhau, không phải à?]

Kiều Lam ném điện thoại qua bên kia, nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở mắt ra trả lời tin nhắn Tạ Hoằng Nghị, nói cậu ấy không nói chuyện này với Đàm Mặc.

Tạ Hoằng Nghị cảm thán một câu cậu ấy nào dám. Lần trước cậu nhắn Wechat với Kiều Lam một câu, chụp một tấm ảnh Đàm Mặc gửi cho Kiều Lam. Ai ngờ Đàm Mặc đã mạnh mẽ hủy kết bạn với Kiều Lam.

Hôm nay cậu tìm số Kiều Lam trong di động Khổng Sa.

Kiều Lam không biết chuyện này.

Kiều Lam nhớ ban đầu cô và Đàm Mặc tình cờ nói đến cô và Tạ Hoằng Nghị nói chuyện Wechat chỉ có một hai câu, Đàm Mặc không hề tỏ ra không vui, thậm chí còn cười hỏi cô và cậu ta nói chuyện gì.

Tạ Hoằng Nghị cầu xin Kiều Lam xong rồi, thế là lại hủy kết bạn với Kiều Lam, nói là sợ Đàm Mặc thấy thì lại không vui.

Nếu như là bình thường, Kiều Lam còn nói đùa hai câu. Nhưng bây giờ ngay cả một câu Kiều Lam cũng chẳng cười nổi.

Không lâu trước đo, Kiều Lam còn thay Đàm Mặc thanh minh, hành vi của Đàm Mặc có lẽ không thể dùng tư duy quán tính nào đó trog tâm lý học mà giải thích. Nhưng vừa rồi Tạ Hoằng Nghị đã chứng minh.

Tâm trạng Đàm Mặc rất xấu, nhưng lại tươi cười trước mặt cô.

Đàm Mặc rất để ý đến chuyện cô giao tiếp với người khác phái, nhưng trước mặt lại giả vờ như không có chuyện gì.

Một số người nói điều này không thể nào là cậu không quan tâm cô, không muốn để lại cảm xúc xấu cho cô. Nhưng điều này không đúng với Đàm Mặc.

Kiều Lam đã từng nghĩ cô có thể mặc kệ việc Đàm Mặc luyện tập bắt chước người khác, cậu có thể dùng tất cả những thứ này thích nghi với xã hội, sẽ được mọi người chào đón. Chỉ cần ở trước mặt cô, cậu không giấu giếm suy nghĩ bản thân là được.

Cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ, Đàm Mặc sẽ thể hiện mặt chân thật nhất của mình đối với cô trước người ngoài, chỉ đem lại mặt giả dối cho cô.

Cho dù là sự dối trá này là vì cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net