Chương 35: Cạnh tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: An Linh

Đã gần mười ngày Kiều Lam chưa về nhà mà nhà họ Kiều cũng chẳng hề để tâm, vì bác Hai trước kia cũng từng trốn ra ngoài một, hai tháng, vậy nên giờ cũng chỉ mắng chửi đôi câu là coi như xong.

Đủ lông đủ cánh rồi nên giờ ngay cả lời bọn họ cũng không để vào tai, có về hay không cũng được, mà tốt nhất là đừng về nhìn thấy lại rước bực. Lúc Kiều Lam chạy đi ông Kiều cực kì tức giận, còn nhiều lần nói đi nói lại rằng đợi Kiều Lam quay về nhất định sẽ chỉnh đốn một trận, để xem còn dám chạy nữa không.

Rốt cuộc cũng không đợi được Kiều Lam quay về, mà bà Kiều trong lúc tình cờ lại phát hiện ra người trộm tiền có thể không phải Kiều Lam.

Mà là Kiều Nguyên

Bà Kiều đợi bạn học của Kiều Nguyên đi xa mới thay đổi sắc mặt, nói với ông Kiều có chút việc nên về nhà trước, vừa về tới nhà là đi thẳng vào phòng Kiều Nguyên.

Kiều Nguyên hoảng hồn, nó được mọi người trong nhà chiều hư nên khi nhìn thấy bà Kiều muốn lục cặp sách của mình khiến vẻ mặt nó đầy sốt ruột.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy!

Vừa nói vừa muốn giật lại cặp sách

Bởi vì trong cặp của nó có thứ không thể cho bà Kiều nhìn thấy.

Ai mà ngờ bà Kiều bình thường không nỡ nói một câu nặng lời với nó, vậy mà đập một phát vào tay Kiều Nguyên, lạnh lùng quát lớn bảo nó ngồi xuống.

Kiều Nguyên giật mình, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

Sau đó nó nhìn thấy bà Kiều lôi từ trong cặp sách ra ba cuốn tiểu thuyết huyền huyễn nó vừa mua, còn có một bộ kẹp tóc vẫn chưa mở ra. Đây là hai ngày trước nó đặc biệt đi mua để tặng sinh nhật cho Diêu Tư Mộng.

Nhóc mập có lòng hư vinh rất lớn, dạo này còn già dặn khoe khoang trước đám bạn học là mình có tiền, nên lúc mua quà cũng cố ý không xé nhãn giá trên kẹp tóc.

218 tệ.

(218 tệ khoảng gần 800k VNĐ)

Ở cái tuổi này tặng quà nhiều nhất cũng chỉ mười mấy tệ, thậm chí có khi còn tặng một lần hai tấm poster minh tinh, Kiều Nguyên cố tình giữ lại nhãn giá là muốn để Diêu Mộng Tư cảm thấy nó có tiền, cũng muốn để những nam sinh khác hâm mộ, ganh tị nó.

Nó chưa từng nghĩ đến lại bị mẹ phát hiện ra.

Giờ trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, sớm biết như vậy đã xé nhãn giá đi rồi, không thấy giá tiền, nó nói mười mấy tệ cũng không phải không được.

Kiều Nguyên rụt rụt cổ.

"...Mẹ, mẹ làm gì vậy, vừa vào đã lục cặp sách của con..."

"Ở đâu ra"

Bà Kiều nhìn chằm chằm giá tiền 218 tệ trên kẹp tóc mà tức hết cả mình, lại nhìn thấy mấy cuốn tiểu thuyết thì càng tức giận hơn. Tháng nào bà cũng tiêu tốn hơn ngàn tệ để Kiều Nguyên học thêm, kết quả là Kiều Nguyên lại lén lút đi xem thứ này.

"Tiền ở đâu ra mua!"

"Thì....thì tiền tiết kiệm thường ngày"

Kiều Nguyên cũng hơi sợ nhưng nó không nghĩ đến bà Kiều đã biết nó trộm tiền, chủ yếu là sợ mẹ nói nó không chịu học hành mà còn xem lung tung. Tất cả mọi người trong nhà đều nuông chiều nó, mẹ cũng cưng nó nhưng không giống cách của bà nội và bố. Nókhông học hành chăm chỉ hoặc len lén ăn khuya mà bị mẹ phát hiện được thì sẽ ăn mắng, vì vậy Kiều Nguyên có chút sợ bà Kiều.

"Tiền mọi người cho con, con không tiêu, vẫn luôn để dành..."

"Đây là tiền để dành?"

Bà Kiều cầm kẹp tóc ném xuống đất, mấy viên pha lê đính ở trên cũng bị rơi ra, Kiều Nguyên nhìn mà đau lòng vô cùng.

"Mẹ, mẹ đừng ném mà"

Vừa nói vừa muốn nhặt lên, kết quả lại bị một câu của bà Kiều đóng đinh trên đất.

"Chỉ là mua từ tiền để dành, vậy tiền mời bạn học đi ăn xiên nướng là từ đâu ra, cũng là tiền để dành?"

Khuôn mặt vừa trắng vừa tròn của Kiều Nguyên lúc này mới biến sắc.

Ban đầu lúc len lén lấy tiền, thật ra Kiều Nguyên rất sợ, nhưng hai xấp tiền dày như vậy, nó chỉ lấy một tờ chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ. Khoảng thời gian đó Diêu Mộng Tư thích uống trà lài mật ong, nên ngày nào nó cũng mua hai li cho cô ấy. Kiều Nguyên tự bỏ tiền thì khác, mua đồ cho Diêu Mộng Tư sợ sau này sẽ không đủ tiêu.

Lại đợi đến ba, bốn ngày sau, không có ai phát hiện, lá gan Kiều Nguyên cũng lớn hơn, ban đầu là một tờ, sau đó là hai tờ, sau đó nữa là bốn, năm tờ, qua nửa tháng đã lấy khoảng 1500 tệ rồi.

Nó mời những anh em có quan hệ tốt còn có mấy nữ sinh đi ăn một đống xiên nướng, mặc dù trong lòng vẫn còn thấp thỏm, nhưng nghĩ đến được đám bạn học hâm mộ thì khỏi phải nói có bao nhiêu mặt mũi. Tới một hôm ông bà Kiều cuối cùng cũng phát hiện ra, nhưng căn bản không nghĩ đến nó, mà cảm thấy là Kiều Lam lấy trộm, nên Kiều Nguyên rốt cuộc cũng nhẹ nhõm mấy phần.

Thanh thản qua mười ngày, Kiều Nguyên tưởng chuyện này vậy là xong, kết quả không biết làm thế nào mà bà Kiều lại phát hiện ra được.

Kiều Nguyên vẫn còn mạnh miệng, muốn đem cái nồi này đẩy lên người Kiều Lam.

"Xiên nướng gì chứ, có phải Kiều Lam nói gì với mẹ rồi không"

Kiều Nguyên vẫn nghĩ là Kiều Lam đã nói gì đó.

Bà Kiều không ngờ lúc này mà Kiều Nguyên vẫn còn ngụy biện, đầu óc nóng lên vung tay đánh một phát vào cánh tay Kiều Nguyên.

"Con còn không thừa nhận, bạn học cũng nói là con mời họ đi ăn, ăn một lần sáu, bảy trăm tệ, có phải còn muốn mẹ đến trường hỏi rõ bạn học rồi mới chịu nhận hay không?"

Lần này Kiều Nguyên thật sự sợ đến choáng váng, để bạn học biết nó lấy trộm tiền trong nhà, nó làm sao có thể lăn lộn ở trước mặt bọn họ được nữa, lúc này mới nghĩ mà sợ khàn giọng khóc to.

Bà cụ Kiều đang bận bịu trong bếp nghe thấy cháu trai khóc, cơm cũng không làm nữa đã chạy tới, vừa thấy con dâu muốn đánh cháu trai liền đẩy Kiều Nguyên ra sau lưng bao che quay qua phía con dâu gào lên.

"Cô phát bệnh cái gì tự dưng lại đánh thằng bé, cô xem nó khóc thành cái gì rồi."

"Nó còn có mặt mũi để khóc"

Bà Kiều giận run người.

"Mẹ hỏi nó đã lấy trộm trong nhà bao nhiêu tiền!"

Trộm tiền, trộm tiền gì, bà cụ Kiều sững sờ.

"Đó không phải là Kiều Lam lấy trộm sao, cô còn trách móc cháu tôi làm gì."

Vừa nhắc đến, bà Kiều mới nhớ ra Kiều Lam đã cõng cái nồi này cho Kiều Nguyên bao nhiêu ngày rồi, nhưng lúc này cũng không thèm đoái hoài tới Kiều Lam ra sao, trong đầu chỉ toàn là Kiều Nguyên. Bản thân bà Kiều không có học vấn, không có tố chất nên luôn cố gắng hết sức muốn con trai mình chăm chỉ học hành, để có thể trở thành cán bộ trong miệng bà cụ Kiều.

Kết quả là Kiều Nguyên đã làm ra chuyện gì, lén lút xem tiểu thuyết, trộm tiền trong nhà lại còn lừa gạt người khác, trừ tức giận ra bà Kiều còn cảm thấy đau lòng.

Bà cụ Kiều rốt cuộc cũng biết được những chuyện xảy ra, nhưng biết thì biết, nhìn bà Kiều lại muốn đánh Kiều Nguyên đã bất mãn.

"Còn đánh nữa, muốn đánh thì đánh với tôi đây này, cô nhìn thằng bé xem nó khóc thành cái dạng gì rồi"

Họng súng liền xoay qua hướng bà Kiều bắt đầu nã súng.

"Hai vạn tệ tiền cô cũng không biết giữ, để trên bàn trà, người trong nhà không lấy thì sớm muộn gì cũng để cho kẻ gian trộm, tự mình không biết giữ còn trách ngược lại thằng bé. Tôi còn tưởng là lấy tiền rồi thế nào học không tốt, không phải chỉ mời bạn bè đi ăn một bữa rồi mua quà sinh nhật thôi sao, cô thường ngày cho nó nhiều tiền tiêu vặt một chút thì cũng không đến nỗi ép nó phải tự lấy. Cả ngày bận rộn không thấy người, căn bản là không biết chăm sóc thằng bé, hở ra một chút chỉ biết đánh đánh đánh, có ai làm mẹ giống như cô!"

Bà cụ Kiều mồm miệng ba hoa, vốn dĩ là Kiều Nguyên sai, không đến mấy câu đã đem toàn bộ sai lầm đùn đẩy lên người bà Kiều.

"Cô xem nó khóc ra nông nổi này, cô không đau lòng thì tôi đau lòng..."

Đầu óc Kiều Nguyên lúc này cũng nhanh nhảu, càng khóc càng lớn, khóc đến nỗi bà cụ Kiều xót hết cả ruột, lúc ông Kiều quay lại thì nhìn thấy cảnh mẹ chồng nàng dâu mặt lạnh tanh không nói lời nào, con trai giống như cái túi trút giận núp sau lưng bà nội nó.

Hỏi rõ sự việc xong, như mọi khi ông Kiều lại đảm nhiệm vai trò làm người hòa giải giữa mẹ chồng con dâu, với nàng dâu thì nói là bà cụ Kiều cũng vì đau lòng cháu trai, với bà cụ Kiều thì nói là con dâu chỉ mong muốn con trai được tốt hơn, sau cùng lại kéo cậu con trai ngồi lên đùi giảng đạo lí hơn một tiếng.

Giống như Kiều Nguyên không phải 13 tuổi mà mới 3 tuổi vậy, vẻ mặt đầy kiên nhẫn, hiền từ, không giống một chút nào như lúc hung dữ cầm chổi đánh Kiều Lam.

Cuối cùng cảm thấy đã giảng cho con trai hiểu rõ đạo lí, lại len lén nhét cho Kiều Nguyên ba trăm tệ.

"Muốn tiền thì nói với bố, bố còn có thể tiếc tiền với con sao? Đợi lát nữa rồi đi xin lỗi mẹ con, mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi."

Kiều Nguyên cầm tiền vừa gật đầu, trong đầu vừa nghĩ lại có tiền để khoe mẽ với đám bạn học.

Tối đó Kiều Nguyên chạy đến trước mặt bà Kiều, nhỏ giọng nói mình biết lỗi rồi, bà Kiều vừa thấy mắt con trai đỏ au liền mềm lòng, kéo Kiều Nguyên qua nói trái phải một hồi.

Kiều Nguyên lành lặn sống sót qua phong ba "trộm tiền", thậm chí trong tay lại nhiều thêm mấy trăm tệ

Lúc lên giường đi ngủ Kiều Nguyên chợt nhận ra mình trộm tiền quả thật lời to.

Trộm tiền thì cũng đã trộm rồi hơn nữa cũng không bị phạt, Kiều Nguyên không nhịn được nghĩ, nếu lần sau nó vẫn lấy tiền trong nhà, cứ cho là mẹ nổi giận thì còn có bà nội bao che, bố cũng che chở nó có lẽ sẽ không bị đánh, đợi chuyện trôi qua lại đi tìm mẹ khóc lóc ỉ ôi, không chừng bố mẹ còn cho nó nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Dù sao cũng là lấy tiền trong nhà, cũng không phải tiền người khác

Bà cụ Kiều và ông Kiều tam quan bất chính còn giáo dục theo kiểu buông thả, rốt cuộc sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với Kiều Nguyên, Kiều Lam không biết cũng chẳng quan tâm.

Lớp mười học kỳ sau sẽ có kì thi sát hạch, gần đây mọi người đều bận rộn học hành, lúc rảnh rỗi Kiều Lam cũng sẽ xem "Con đường tơ lụa" của Đàm Mặc đưa cho, nào có tâm tư để ý những chuyện xảy ra ở nhà họ Kiều.

Chỉ là có một hôm giáo viên chủ nhiệm bỗng tìm cô, nói bà Kiều gọi điện thoại cho ông, nói Kiều Lam có thời gian thì gọi lại cho bà.

Kiều Lam cũng không nói cho bà Kiều số điện thoại của mình, nên bà Kiều phải gọi cho giáo viên chủ nhiệm, Kiều Lam ngoài miệng thì đáp ứng nhưng vừa xoay người đã ném chuyện này ra khỏi đầu, cô một chút cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Kiều nữa, đợi đến lúc tuyển sinh đại học nhất định phải thi vào trường đại học ở nơi khác cách chỗ này xa thật xa.

Ban đầu bà Kiều còn muốn tìm Kiều Lam nói chuyện khuyên lơi vậy mà hai lần Kiều Lam đều phớt lờ, bà Kiều cũng nổi cáu.

Cứ làm như là bà thích quản Kiều Lam vậy.

Có giỏi thì đi luôn, đừng về cũng đừng tìm bà đòi tiền.

Kiều Lam cũng không quấy rầy bà Kiều. Không nói đến cuộc sống có bao nhiêu dễ chịu, dạo này cũng không cần đi làm thêm, ngoài lúc học hành thời gian rảnh còn có thể xem thêm sách, buổi tối cũng có thể đi sân tập chạy bộ.

Bây giờ khí sắc so với trước kia khá hơn nhiều, ngũ quan Kiều Lam vốn đã đẹp cuối cùng cũng hiện rõ từng chút một, ăn ngon miệng tâm trạng tốt, lại thêm tăng cường rèn luyện.

Qua mỗi mùa thi, Đàm Mặc và Kiều Lam vẫn luôn ngồi vững hạng hai của khối, Trần Diệu Dương thành vạn năm không đổi xếp hạng ba, đối với hiện thực này mọi người rốt cuộc cũng dần dần tiếp nhận, mỗi lần thi xong lại thở dài một tiếng, nhìn qua chỗ Kiều Lam và Đàm Mặc nhiều hơn mấy lần rồi thôi.

Chỉ là nhìn mấy lần dần dần cũng có phát hiện mới, nam sinh luôn nhạy cảm đối với diện mạo của nữ sinh.

"Tao phát hiện, Kiều Lam so với trước đây dễ nhìn hơn nhỉ?"

"Trắng lên rồi, sắc mặt cũng tươi hơn, lúc trước ốm đến nỗi không kéo được mấy miếng thịt mặt mày vàng hoe.

"Trước đó tao nói cái gì nhỉ, là da Kiều Lam quá tối, nếu da cậu ta trắng như Tống Dao chắc là xinh lắm."

Đàm Mặc nghe thấy những lời này bỗng trong lòng có cảm giác ưu việt rằng rốt cuộc các cậu cũng nhận ra.

Cậu sớm đã biết Kiều Lam rất xinh.

Gần nửa năm nghĩ đủ cách để chăm giờ rốt cuộc cũng có hiệu quả, Đàm Mặc cảm thấy mình còn phải không ngừng cố gắng.

Mấy nam sinh ở xa xa đang bàn luận sôi nổi cũng không biết Đàm Mặc nghĩ gì, say sưa nói tiếp.

"Xinh hơn Tống Dao? Bớt đùa, sao có thể, hơi quá rồi. So với trước kia dễ nhìn hơn một chút chứ làm sao so được với Tống Dao?"

"Thật ra tao có chút không thích vẻ đẹp của Tống Dao, tao thích kiểu ngự tỷ hơn, Tống Dao dáng dấp hơi trẻ con với nhỏ người quá."

Nói đến đây ngược lại mọi người đều không phản bác.

Ngoại trừ nam sinh lúc nãy nói không thích kiểu như Tống Dao ra, thì khuyết điểm lớn nhất trên người Tống Dao là chiều cao, lúc trước kiểm tra sức khỏe thì chiều cao của cô ấy là 1m55, chẳng qua chiều cao thế này cũng rất phù hợp với gương mặt Tống Dao.

Con trai cũng rất nhiều người đặc biệt thích kiểu này.

Chỉ là ngày nay khá nhiều nam sinh đều thuộc phái cuồng chân, vóc dáng nhỏ cho dù tỉ lệ tốt cũng không thể so với chiều cao, đám nam sinh nói đến nữ sinh nháy mắt đã trở nên hưng phấn, nói trong lớp ai dáng cao nhưng tỉ lệ không đẹp, người 5:5, rồi lại nói chân ai cân đối còn dài.

Nói một thôi một hồi lại nói tới Kiều Lam.

Trong trường dạo này phổ biến mặc quần đồng phục, quần vừa rộng vừa suông có thể thay đổi một chút, thành quần bút chì kiểu Hàn, chân to thì nới thêm tí, chân nhỏ thì thu lại, nhưng cũng không dám bóp nhỏ quá, nhỏ quá vừa khảo nghiệm dáng chân hơn nữa bị chủ nhiệm khối nhìn thấy nhất định sẽ bị mắng.

Sửa lại quần vậy chân sẽ dài ra, dáng chân cũng đẹp hơn, có thể khoe được ưu điểm.

Kiều Lam là một trong số đó.

Với chiều cao hơn một mét bảy, sau khi mặc chiếc quần đồng phục đã được sửa lại, cặp chân dài cũng có chút bắt mắt, vì Kiều Lam chưa bao giờ được quy kết vào hàng ngũ những nữ sinh xinh đẹp, cũng không phải là kiểu đám nam sinh cảm thấy hứng thú, nên khá nhiều nam sinh đã rất ngạc nhiên khi chợt phát hiện Kiều Lam có dáng người rất chuẩn.

"Lúc trước cũng không thấy chân Kiều Lam dài như vậy?"

"Không phải Kiều Lam lúc nào cũng cao sao, khoảng 1m72, chân dài thật."

"Chân dài không đồng nghĩa với đẹp" Cũng có người không đồng ý.

"Kiều Lam quá ốm, dáng chân khẳng định không đẹp."

Tai Kiều Lam không tốt như Đàm Mặc nên không nghe thấy cũng không cố ý để nghe, cô mở hộp trái cây mà Đàm Mặc đem tới, dùng tăm ghim một miếng dưa Ha-mi cho cậu.

Kiều Lam phát hiện Đàm Mặc rất thích ăn trái cây ngọt như, vải thiều, dưa Ha-mi v..v.

Quả nhiên là Đàm Mặc ngoan ngoãn cầm lên ăn.

Kiều Lam cười khẽ một tiếng.

Dạo này cũng khá rỗi, có lúc Kiều Lam sẽ suy nghĩ về chuyện của cậu.

Cô nhớ rõ tên của quyển tiểu thuyết nhưng hiện giờ ở thế giới này hoàn toàn không tìm ra được, Kiều Lam chỉ có thể dựa vào trí nhớ để nhớ lại nội dung gốc trong truyện.

Đàm Mặc suy cho cùng chỉ là nhân vật phụ nhưng vẫn chưa phải là nhân vật phụ số hai, nên miêu tả cũng không được tính là nhiều, nhưng mỗi lần ra sân đều khiến Kiều Lam ấn tượng rất sâu.

Lần đầu tiên Đàm Mặc xuất hiện trong sách cũng là lúc học lớp 10, về sau vì thường xuyên bị đám bạn học ức hiếp nên giữa chừng thôi học, đợi đến lúc xuất hiện lần nữa là sau khi nam, nữ chính lên đại học.

Đoạn thời gian đó là lúc Đàm Mặc thu hút fans của truyện nhất, nhớ đến nữ chính Tống Dao từng tình cờ quan tâm mấy lần, nhờ tài lực mạnh mẽ và sự nhạy bén về kinh tế, cậu đã giúp nam,nữ chính đang rơi vào khó khăn khủng hoảng tài chính, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Đàm Mặc có thể sống một cách khỏe mạnh, thật ra bệnh trầm cảm của cậu đã ngày càng nghiêm trọng.

Hai năm sau, Đàm Mặc chết vì tự sát.

Lúc Kiều Lam đọc đến đây cũng không tiếp tục xem tiếp, vì nhân vật yêu thích nhất không còn, mà Kiều Lam thực sự không có hứng thú với nam, nữ chính.

Tống Dao cũng giống như trong truyện, là nữ chính tiểu bạch thỏ hiền lành, đơn thuần nên trong sách viết lúc Đàm Mặc bị mọi người bắt nạt,Tống Dao sẽ giúp cậu, điều này cũng không sai logic. Nhưng không biết có phải là vì Kiều Lam xuyên đến quan tâm Đàm Mặc trước hay không mà Tống Dao rốt cuộc chỉ để mắt trên người Trần Diệu Dương cũng không hề chú ý đến Đàm Mặc.

Chẳng qua những việc này cũng không quan trọng, quan trọng là bệnh của cậu.

Mặc dù Đàm Mặc mắc chứng Asperger, hai chân lại tàn tật nhưng hai người này đều không tạo thành cái chết của Đàm Mặc, Đàm Mặc vì trầm cảm nặng nên mới tự sát.

Ban đầu mối quan tâm của Kiều Lam với Đàm Mặc xuất phát từ sự yêu thích dành cho nhân vật này, đối với Đàm Mặc là sự thương xót, nhưng bây giờ nghĩ đến không biết từ lúc nào Kiều Lam đã đem việc chăm sóc Đàm Mặc xem thành trách nhiệm của mình.

Bởi vì khi Kiều Lam đang giúp thiếu niên này, cậu đã trả lại cô quá nhiều.

Con người thì luôn luôn có cảm xúc.

Đàm Mặc không muốn nhắc đến chân của cậu, có lúc nói đến bệnh viện hay những chủ đề liên quan đến việc điều trị, cậu cũng sẽ vụng về cố ý chuyển hướng. Kỳ thật Kiều Lam không đành lòng buộc cậu phải nói những thứ này.

Chỉ là đối với hội chứng Asperger và hai chân của cậu, tạm thời Kiều Lam cũng không có cách. Về bệnh trầm cảm vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu trên người Đàm Mặc nhưng cậu mắc chứng vọng tưởng bị hại rất nghiêm trọng, chứng vọng tưởng bị hại rất có thể sẽ đi cùng với bệnh trầm cảm.

Việc bản thân có thể làm được không nhiều, nhưng tóm lại là vẫn muốn giúp như, bầu bạn, chia sẻ,..v..v

Sau kỳ thi thứ hai hàng tháng, lần này đề Vật lý rất khó nhưng Đàm Mặc lại lần nữa đạt được điểm tuyệt đối, mấy giáo viên Vật lí cầm bài thi Đàm Mặc khen không ngớt lời, tìm tới chủ nhiệm lớp của Đàm Mặc.

Chủ nhiệm lớp vui mừng bước vào lớp tìm cậu, bạn học trong lớp nhìn khuôn mặt phấn khởi của ông bèn tò mò hỏi.

"Dù sao cũng là chuyện tốt"

Chủ nhiệm lớp thần bí nói, vừa cao hứng đã quên mất việc chính, sốt ruột muốn giúp Đàm Mặc đẩy xe lăn nhưng trên mặt cậu đầy vẻ dè chừng vội vàng lui xa về phía sau nửa mét.

Chủ nhiệm lớp nhớ đến mấy hôm trước nhìn thấy Kiều Lam đẩy xe lăn giúp Đàm Mặc còn tưởng là cậu đã có tiến bộ nên hôm nay muốn đi giúp nhưng không nghĩ đến Đàm Mặc vẫn còn rất bài xích.

Chủ nhiệm lớp hơi ngượng ngập thu tay, có cảm giác không nói nên lời nhưng vẫn vội đề cập việc chính

"Đàm Mặc, em lên văn phòng với thầy một chuyến, thầy có chuyện muốn nói với em."

Đàm Mặc vừa rời khỏi Kiều Lam liền khôi phục thành vẻ kiệm lời thường ngày, trầm mặc điều khiển xe ra khỏi lớp, mọi người nhìn trái phải xung quanh cũng không lần ra được gì lại tiếp tục buôn chuyện.

Kiều Lam nhìn chăm chú bóng lưng Đàm Mặc đến khi đi khỏi mới thu hồi tầm mắt, hai nữ sinh ngồi sau Kiều Lam cũng thuận miệng hỏi cô

"Kiều Lam, cậu chuẩn bị chọn ban xã hội hay ban tự nhiên vậy."

Còn một tháng nữa là kết thúc lớp mười, chuyện phân ban trở thành đề tài được mọi người quan tâm nhất.

Học xã hội hay học tự nhiên?

Kiều Lam theo phản xạ muốn nói học xã hội vì dù sao lúc trước cũng từng học, việc học lại lần nữa tương đối mà nói khá nhẹ nhàng, nhưng lời vừa đến bên miệng lại thu về.

"Tớ cũng chưa nghĩ tới."

"Cậu nên chọn xã hội"

Nữ sinh ngồi sau ngược lại thay Kiều Lam nói trước

"Mà cậu học Chính Sử Địa cũng tốt nữa."

(chính trị, lịch sử, địa lí)

"Người ta không chỉ giỏi Chính Sử Địa đâu, Lí Hóa cũng rất giỏi đó, Vật lí lần này mặc dù thấp hơn Đàm Mặc nhưng Toán lại thi được điểm tuyệt đối..."

"Thì tớ nói tương đối thôi! Môn Lí cũng giỏi nhưng môn Văn cậu ấy học tốt hơn, Toán của cậu ấy cũng chỉ xếp sau môn Văn thôi, thật sự đừng lấn át quá có được không."

Kiều Lam cái gì cũng chưa nói, trái lại hai cô nhóc vì cô mà ríu rít tranh luận, Kiều Lam lười buôn chuyện vô nghĩa , cúi đầu dán mắt nhìn thành tích của mình thầm cân nhắc.

Ở bên kia chủ nhiệm lớp vui vẻ hớn hở dẫn theo Đàm Mặc vào văn phòng, vừa vào đã thấy thầy giáo Vật lí đang ngồi uống trà, ngẩng đầu híp mắt nhìn Đàm Mặc.

"Đến rồi"

Thầy giáo Vật lí chỉ phụ trách môn dạy, không biết tình huống cụ thể của Đàm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net