Chương 39: Bướng bỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiều Lam cảm thấy trong tim như bị ai kéo lấy.

Vì... cái gì mà để lại sẹo.
Cô biết từ nhỏ Đàm Mặc mắc hội chứng Aseperger, sau đó lại xảy ra tai nạn xe cộ khiến hai chân trở nên tàn phế. Nhưng... vì sao lại có vết sẹo dữ tợn như vậy, do tai nạn xe để lại?

Nhưng ngoại trừ vết sẹo này, trên người cậu không còn bất kì vết sẹo nào trên người cả. Miệng vết thương do tai nạn xe gây ra sao có thể bằng phẳng như vậy, mà đây còn là sẹo...
Vết sẹo giống như bị vũ khí sắc nhọn như dao để lại.

Làn da trên chân thiếu niên tựa như còn tái nhợt hơn trên mặt, trên tay cậu. Đôi chân của cậu không giống như những đôi chân của các nam sinh đồng trang lứa chơi bóng rổ trên sân. Chân của thiếu niên không nhìn thấy được cơ bắp rõ ràng cũng như độ cong của bắp thịt, ngay cả bắp chân và mắt cá chân rất nhỏ, không hề giống chân của các nam sinh mà hao hao như đôi chân mảnh khảnh của thiếu nữ.

Nhìn thoáng qua, trắng nhợt, mảnh mai, vẻ đẹp của sự bệnh tật, nhưng đằng sau. Đây là giai đoạn đầu của bệnh teo cơ chân.
Các cơ bắt đầu giảm đi, mô sợi cũng mỏng đi từng chút một, để rồi cuối cùng dần dần biến mất.

Ngay tại giây phút này, cô chạm vào vết sẹo trên chân Đàm Mặc, đôi chân nhỏ của cậu hơi rung lên. Cậu hoảng hốt vội vàng lấy chăn che chân lại. Kiều Lam nhìn gương mặt tái nhợt của cậu vẫn vô cảm như trước, chỉ có đôi tay giữ chặt lấy chăn.

Cậu không muốn cô nhìn thấy.
Không muốn để cô phải nhìn thấy đôi chân tàn tật của cậu.
Nhưng cậu đau. Kiều Lam nhìn đống chai lọ trên giường của cậu, đây là thuốc chuyên trị giảm đau thần kinh, ngoài ra còn có trị các triệu chứng bệnh lý thần kinh v.v..

Kiều Lam nhanh chóng hồi phục tinh thần. Đàm Mặc không phải đau dạ dày mà là đau chân, đau tất cả dây thần kinh trên chân.

"Cậu muốn uống thuốc đúng không."

Kiều Lam vội vàng chạy ra ngoài lấy nước. Cô dựa theo chỉ dẫn trên vỉ thuốc rồi lấy thuốc đưa cho Đàm Mặc. Cô không biết đau thần kinh phải chịu đau đớn biết bao nhiêu, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Mặc đau đến mức rã rời. Kiều Lam vội chụp lấy điện thoại, không quan tâm đến bây giờ đã là khuya rồi mà gọi cho bác Trần.
Buổi tối bác Trần nhận được điện thoại của Kiều Lam thì sợ hú vía, hoang mang vội hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Ông đợi Kiều Lam kể hết mọi chuyện mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong tâm vẫn lo lắng không thôi.

"Mỗi tháng đều đau một hai lần như vậy, không có thời gian cố định, cậu ấy không chịu đi bệnh viện, chỉ dựa vào thuốc mà chịu đựng. Thuốc của cậu ấy ở ngăn kéo đầu tủ, không được uống nhiều hơn hai vỉ... sớm mai bác qua đó..."

Kiều Lam cúp điện thoại, nhanh chóng cất lọ thuốc. Sau đó vào nhà vệ sinh dùng nước nóng tẩm ướt khăn bông, vặt khô khăn rồi mới đi ra. Cô duỗi tay kéo tấm chăn.

Sau khi uống thuốc giảm đau, cả người Đàm Mặc rã rời. Thời điểm Kiều Lam xốc chăn của cậu, các dây thần kinh của cậu căng ra, tay giữ chặt lấy chăn, sống chết không cho cô nhìn thấy.

"Đàm Mặc, cậu buông ra." Kiều Lam nắm lấy tay cậu.

"Chân của cậu cần được chườm nóng."

"Không."

Đàm Mặc không nghe lọt lỗ tai, mà căn bản cậu cũng không muốn nghe. Cậu biết Kiều Lam muốn làm cái gì, mỗi lần đau chân đều do bác Trần giúp cậu chườm nóng, mát xa. Từ trước đến nay, Đàm Mặc cảm thấy điều bác Trần làm cho cậu không có gì là bất ổn cả. Nhưng lúc Kiều Lam xốc chăn, trong đầu Đàm Mặc chỉ có ý nghĩ duy nhất, đó là không muốn để Kiều Lam nhìn thấy.

Vết sẹo xấu xí như vậy, ngay cả đôi chân cũng không như người bình thường. Cậu không muốn Kiều Lam nhìn thấy.

Cậu muốn đẩy tay Kiều Lam ra, ngẩng đầu nhìn Kiều Lam, ánh mắt vừa tan rã vừa khẩn cầu.

"Đừng nhìn."

Từ trước đến nay, giọng nói của thiếu niên vẫn luôn bình ổn, nhưng vì đau đớn mà không nhịn được phát run.

"Đừng nhìn... rất xấu xí..."

"Không xấu, Đàm Mặc."

Kiều Lam nắm lấy bàn tay run rẩy của thiếu niên, giọng nói chưa bao giờ ôn nhu đến như vậy.

"Thật đó, không hề xấu xí chút nào. Cậu bỏ ra có được không. Mặc Mặc, nghe lời, buông tay ra."

Cô lấy từng ngón tay đang giữ chặt của Đàm Mặc ra khỏi chân, đem chăn xốc lên. Làn da tái nhợt, vết sẹo dữ tợn dần dần hiện ra trước mắt cô.
Kiều Lam chườm khăn lên chân cậu. Đôi chân nhỏ của Đàm Mặc không nhịn được mà rung lên.

"Cậu thấy có nóng không."

Kiều Lam cảm thấy khăn bông trên tay mình không nóng lắm, nhưng cô sợ Đàm Mặc không thích ứng được nhiệt độ này.
Đàm Mặc cứng đờ người ngồi trên giường, nhìn bàn tay Kiều Lam cách lớp khăn trên chân nhỏ của cậu, một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Không biết, tớ không cảm nhận được."

Cậu không biết có nóng hay không.

Không những không cảm nhận được nhiệt độ trên khăn bông, mà còn không cảm nhận được lực tay của Kiều Lam trên chân cậu.

Cậu chỉ có thể cảm nhận được từng cơn từng cơn đau đớn.
Nghe thấy Đàm Mặc trả lời vô cùng tự nhiên, trong tim Kiều Lam dâng lên nỗi chua xót không thể nói thành lời . Vừa nãy, bác Trần nói trong điện thoai rằng từ đầu gối trở xuống, Đàm Mặc hoàn toàn không có cảm giác.

Không cảm nhận được nhiệt độ, cũng không có sức lực. Nhưng không phải cậu vẫn có thể cảm nhận được các dây thần kinh của mình đang đau đớn sao. Nếu như có thể cảm nhận được thì có phải cũng không đến nỗi không thể hồi phục?

Khăn bông rất nhanh đã hết độ ấm. Kiều Lam lại vào nhà vệ sinh tẩm nước nóng. Sau nửa tiếng chườm nóng, chân nhỏ của Đàm Mặc đã có chút huyết sắc. Vết sẹo cũng vì được chườm nóng trong một khoảng thời gian dài mà ngày càng đỏ hơn.

Đàm Mặc ngồi im nhìn Kiều Lam hết lần này đến lần khác trở khăn. Thật nghiêm túc, thật chuyên tâm.

Cô hình như... không sợ, cũng không cảm thấy nó xấu xí...
Thuốc dần dần có hiệu nghiệm, cuối cùng cậu không còn cảm giác đau đớn, hai chân nhỏ vẫn cứng đờ. Nhưng có lẽ do tâm lý, Đàm Mặc lại cảm nhận được lực ấn trên đôi chân của mình. Ánh mặt của cậu chăm chú nhìn đôi tay Kiều Lam. Rồi nhìn cô ấy đi lấy khăn bông lần cuối, qua một lúc lâu, cô ấy hạ tay dần dần lên vết sẹo trên chân cậu.

Đàm Mặc không khống chế được mà lùi về phía sau.
Kiều Lam vội vàng thu tay.

"Xin lỗi." Cô nói, vừa dứt lời lại nhẹ nhàng nói tiếp.

"...Vết sẹo này, từ đâu mà có, là do tai nạn xe để lại sao?"

"Không phải."

Đàm Mặc lại không nhịn được mà muốn dùng chăn che chân lại. Lần này, không có sự ngăn cách của khăn bông, tay Kiều Lam đặt trên chân cậu, trong nháy mắt, Đàm Mặc sợ đến nỗi không dám cử động.

Bác Trần nói sau khi chườm nóng thì nên mát xa cho cậu. Kiều Lam không thường làm cho lắm, nhưng xoa bóp nhẹ nhàng chung quy vẫn có lợi cho cậu ấy.

"Vậy...do người khác làm cậu bị thương sao?"

"Không phải."

Đàm Mặc cả người căng chặt, hai tay bên người gắt gao nắm chặt.

"Làm tớ tự làm."

Tay Kiều Lam bất giác cứng lại.

Tự mình làm...

Tự hại mình...

Lúc này Kiều Lam mới hoảng hốt nhớ tới trong sách hình như có nhắc đến một câu về Đàm Mặc sau khi xảy ra tai nạn xe. Cậu ấy bị rối loạn hậu chấn thương rất nghiêm trọng, đã từng có hành vi tự hại mình.
Vết dao trên chân chính là dấu tích trong khoảng thời gian đó.
Mắt Kiều Lam bất giác chua chua, nhất là khi nhìn thấy hình dáng vết sẹo gần như vậy. Người chậm chạp về phương diện tình cảm như Đàm Mặc, phải trải qua đau đớn đến nhường nào mới có thể kích động cầm dao đâm lên chân mình như thế.

Cô muốn đưa tay chạm vào Đàm Mặc, nhưng lại sợ cậu đau, Kiều Lam đành đưa tay trở về, cẩn thận tránh vết thương trên chân cậu, tiếp tục mát xa.

"Tớ vừa rồi nhìn thấy lọ thuốc đó là dùng để giảm đau thần kinh. Đàm Mặc, các dây thần kinh có phản ứng thì chân của cậu có phải có thể trị được không."

Đàm Mặc rơi vào trầm mặc.
Đây chính là phản ứng của cậu khi không muốn nói chuyện.
Kiều Lam biết cậu gần một năm nay, cho nên nhìn ra được biểu hiện nói dối của cậu, cùng mơ hồ biết được khi cậu ấy trầm mặc không nói chuyện là có ý nghĩa gì. Chân của Đàm Mặc, không hẳn là không thể chữa.

"Có khả năng hồi phục, vì cái gì mà cậu không đi."

Bởi vì không thể đi, cũng là không nên đi.

Một người đáng lẽ không nên sinh ra, một người đáng lẽ phải chết trong tai nạn, nhưng trời xui đất khiến như thế nào mà vẫn có thể tiếp tục sống tiếp. Người không nên chết, lại chết đi trong tai nạn đó.

Thứ phế phẩm như cậu vậy mà vẫn còn tồn tại trên đời. Vì một tên tàn phế mà làm hại nửa đời của mẹ cậu, cùng bởi vì cậu mà bà ấy đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Cậu vẫn luôn nhớ rõ những lời bà ngoại nói, từ khi cậu sinh ra, mẹ cậu đã chịu nhiều thiệt thòi, cậu không những làm liên lụy bà ấy mười năm, mà thậm chí còn hại chết bà ấy.

Cậu không muốn sống tiếp, nhưng vì những lời sau cùng của mẹ cậu nên vẫn phải tiếp tục sống. Nhưng đôi chân này, đôi chân trở nên tàn phế sau khi gặp tai nạn. Nếu như đã phế rồi, vậy thì để nó vĩnh viễn không thể lành lại được nữa.

Kiều Lam chờ đợi câu trả lời từ Đàm Mặc, cuối cùng lại không nghe được một câu trả lời rõ ràng từ cậu ấy, Đàm Mặc nói.
Đây là cậu đáng phải nhận.
Cậu muốn đẩy tay Kiều Lam ra, nói cô không cần tốn thời gian vô ích vì chân của cậu. Nhưng cuối cùng lại không nói ra, có chút không nỡ khi phải nói điều này.

Cậu không hề cảm nhận được lực của tay cô, nhưng lại luyến tiếc cảm giác này.

Thời gian trôi qua từng chút, từng chút. Cậu thiếu niên bởi vì cơn đau nên có chút mệt mỏi, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại. Kiều Lam cẩn thận đắp chăn cho Đàm Mặc, ngồi bên giường nhìn gương mặt tái nhợt cùng những đường nét tinh xảo.

Đầu mày của cậu chưa bao giờ nhăn lại, nhưng trong lúc mơ màng vô thức nhíu lại.

Ngay cả ngủ cũng tựa như chịu tra tấn.

Kiều Lam đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu mày thiếu niên, nhè nhẹ đẩy chúng ra.

Đúng 8g sáng ngày hôm sau, bác Trần vội vội vàng vàng quay trở về.

Tối hôm qua nhận điện thoại của Kiều Lam khiến ông ngủ không yên giấc. Đợi mãi mới đến tờ mờ sáng, ông liền mau chóng lái xe trở về.

Tối hôm qua Đàm Mặc vì quá mệt mỏi cho nên vẫn chưa thức dậy. Kiều Lam đã dậy được 30p, đang sắp xếp bữa sáng do chuyên gia dinh dưỡng mang đến.

Bác Trần lặng lẽ mở cửa phòng Đàm Mặc, sau đó thì xoay người lặng lẽ bước ra. Ông vừa quay đầu thì bắt gặp dáng vẻ ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì của Kiều Lam.

Nhỏ giọng gọi Kiều Lam, lúc này Kiều Lam mới phục hồi lại tinh thần. Cô cầm bữa sáng đi ra, ngồi xuống ghế ở bên kia, một lúc sau mới lên tiếng.

"Bác Trần, thực ra chân của Đàm Mặc có thể chữa khỏi."
Bác Trần trầm mặc, qua một lúc lâu mới tiếp lời.

"Có thể chữa, nhưng không hề dễ chút nào. Tỷ lệ thành công không tới 20%, hơn nữa quá trình...thực sự rất đau đớn. Chủ yếu là..."

"Là Đàm Mặc không đồng ý."
Bác Trần sửng sốt, nhìn chằm chằm Kiều Lam hơn nửa ngày, ánh mắt ảm đạm gật đầu.

"Đúng vậy, cậu ấy không đồng ý."

Cậu ấy nói, đây đều là báo ứng.
Sau khi từ phòng bếp đi ra, Kiều Lam đứng ở ban công, hít sâu một hơi. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ có cảm giác bất lực như thế này, cô không biết nên làm gì và có thể làm được gì. Cô cho rằng hội chứng Asperger của cậu đã rất nghiêm trọng, bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa, những suy nghĩ cực đoan cứ bám rễ trong tâm trí Đàm Mặc.

9h30 sáng, Đàm Mặc thức dậy, cậu ngồi trên xe lăn nhìn cô gái đang đưa lưng về phía mình. Cậu vừa mới ngủ dậy cho nên đầu óc không tỉnh táo cho lắm, đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua Kiều Lam chăm sóc cậu hết nửa đêm. Thậm chí còn giúp cậu mát xa chân.

Sống lưng thiếu niên đột nhiên dựng thẳng lên.

Kiều Lam nghe thấy động tĩnh nên quay đầu lại. Đàm Mặc vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc mềm mại của cậu vẫn chưa được chải lại gọn gàng, có vài sợi không chịu nằm yên mà chỉa chỉa ở phía trước. Trong nháy mắt, ngốc mao làm cho dáng vẻ hoảng hốt của thiếu niên càng nhìn càng thấy ngốc nghếch, đáng yêu.
(Ngốc mao 呆毛: là cọng tóc mà nhân vật anime được vẽ dựng lên một chổm cho đáng yêu đó mọi người."

Kiều Lam bất giác mỉm cười.
Đàm Mặc nhìn nụ cười trên môi Kiều Lam nghênh đón ánh mặt trời. Cô gái cười lên còn lóa mắt hơn cả ánh nắng. Đàm Mặc theo bản năng muốn được cười như Kiều Lam.

Nhưng cuối cùng lại không biết nên cười như thế nào, các cơ trên mặt như không nghe lời mà tụ lại một chỗ. Sau đó, nụ cười của cậu vẫn như cũ nhìn vừa kì dị vừa cổ quái.

Kiều Lam đập tay một cái rồi bước đến, nhìn thiếu niên mà nói.

"Hôm nay tớ biết phải làm cái gì rồi. Đàm Mặc, tớ dạy cậu làm như thế nào phân biệt biểu cảm trên khuôn mặt và nên cười như thế nào nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net