Chương 72: Giải thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sunny

Bị Đàm Mặc uy hiếp mạnh mẽ, tâm tư vặt vãnh của bà Kiều ngay lập tức bị dọa bay mất.

Vị trung niên trước đó liên hệ với bà ta đi phía sau cậu thanh niên.

Bà Kiều nhớ lại hình như lúc tới trường tìm Kiều Lam đã gặp người đàn ông trung niên này rồi, ông ta tới tìm bà nói rằng ông ấy có thể giúp bà thanh toán tiền thận của Kiều Nguyên. Toàn bộ tiền.

Chuyện này đối với bà Kiều quả thực là vui như được lên tiên.

Sau khi về nhà bà cụ Kiều vui đến nỗi cứ khăng khăng cho rằng ông trời không đành lòng để thằng cháu ngoan ngoãn của bà phải chịu khổ, vì vậy nên đã có người hảo tâm cứu nó. Bà Kiều vui vẻ đến ngày thứ hai thì cảm giác có điều gì vướng mắc.

Nhưng người đàn ông trung niên kia tuyệt đối không tiết lộ điều gì cả, bà Kiều cũng không dám hỏi nhiều. Giác quan thứ sáu của bà suy đoán không biết có liên quan đến Kiều Lam hay không nhưng không dám nghĩ nhiều về khả năng đó.

Cho dù là chị hai Kiều kết hôn với người có tiền nhưng cũng chưa làm cho nhà khá khẩm hơn chút nào, chứ đừng nói là Kiều Lam. Cùng lắm cũng chỉ là quan hệ yêu đương, ai lại dám vì người yêu mình mà bỏ ra số tiền lớn như vậy.

Cho đến khi Đàm Mặc nói rõ ràng yêu cầu của mình, bà Kiều rốt cuộc cũng có thể khẳng định, cậu thiếu niên này là vì Kiều Lam nên mới giúp Kiều Nguyên.

Trong lòng bà Kiều chấn động mạnh, tuy rằng có thể đoán được là bạn trai của Kiều Lam là người có tiền, nhưng không thể ngờ đến được rằng lại có thể giàu có đến mức này, mấy trăm ngàn ở trong mắt người ta cũng chỉ như vài đồng lẻ.

Biết được chuyện này, tâm tư của bà Kiều bất chợt bay xa.

Xem ra bạn trai của Kiều Lam so với bên nhà chồng chị hai Kiều có vẻ giàu hơn nhiều, hơn nữa tình cảm đối với Kiều Lam không chỉ sâu sắc bình thường.

Đôi mắt bà Kiều bỗng sáng lên.

Chung quy Kiều Lam cũng là con gái bà ta, cậu thiếu niên này có thể vì Kiều Lam mà tìm thận thay thế cho Kiều Nguyên vậy thì sau này có thể dựa vào Kiều Lam để kiếm chác nhiều thứ tốt hơn nữa. Bà Kiều nghĩ đến mình việc mình muốn cầu cạnh cậu thiếu niên này, vậy nên lúc bắt đầu nói chuyện giọng điệu cũng mềm mỏng hơn hẳn. Chờ đến khi biết được ý đồ của Đàm Mặc, cảm thấy mình tự tin hơn hẳn, hóa ra Đàm Mặc đang muốn nhờ vả bà ta.

Ai bảo bà ta là mẹ ruột của Kiều Lam cơ chứ.

Không chừng sau này còn là mẹ vợ của cậu thiếu niên này.

Cậu thiếu niên cùng lắm cũng chỉ mười bẩy mười tám tuổi, rốt cục cũng chỉ là một đứa trẻ, so với ông chồng lõi đời bốn mươi tuổi của chị hai Kiều thì dễ đối phó hơn nhiều.

Trong lòng bà ta đắc ý âm thầm tính toán, dự định tranh thủ thêm chút điều kiện.

Cậu thiếu niên này muốn bà ta cắt đứt quan hệ với Kiều Lam. Đàm Mặc nghĩ rằng bà ta đã đồng ý rồi, sau này như thế nào có thể tìm được Kiều Lam đây, kết quả chỉ một câu nói của Đàm Mặc khiến bà Kiều sợ đến nỗi quên béng tất cả mọi thứ

Móc ra?!!!

Này này còn có pháp luật!!! Sao lại có thể coi trời bằng vung như vậy?

Bà Kiều không tin nổi muốn trừng mắt với Đàm Mặc. Nhưng từ thái độ ung dung của Đàm Mặc cũng trực tiếp nói cho bà ta rằng thiếu niên này không nói đùa.

Bác Trần tranh thủ thêm dầu vào lửa nói: "Các người không tin phải không, vậy có thể thử xem. Đúng rồi suýt chút nữa thì quên mất một chuyện, trước kia chị hai của Kiều Lam hình như có giới thiệu một người cho cô ấy, nếu như nhớ không nhầm thì họ La thì phải, bây giờ nhà đó đã phá sản rồi."

Ông bà Kiều khiếp sợ.

Tất nhiên là bọn họ biết chuyện nhà La Niên khuynh gia bại sản. Lúc trước khi nhà La Niên phá sản bà Kiều còn vui mừng nói rằng may là chưa đem Kiều Lam gả sang nhà họ La, không thì thiệt đơn thiệt kép rồi.

Thực sự thì nhà La Niên phá sản không phải chuyện ngẫu nhiên, mà là bởi vì cậu thiếu niên trước mặt này?

Ông bà Kiều rốt cục cảm thấy sợ hãi.

Cảm thấy sự uy hiếp của cậu thiếu niên này không phải trò đùa.

Bà Kiều sợ đến nỗi nuốt một ngụm nước bọt, có chút do dự không dám quyết định. Ông Kiều lại vội vội vàng vàng nói: "Chỉ cần có thể cứu được con trai tôi, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm Kiều Lam nữa."

Bà Kiều khẩn trương nắm lấy tay áo của ông Kiều để ông ta đừng kích động. Ông Kiều quay đầu lại lườm mẹ Kiều, khẽ nói giọng có vẻ tức giận.

"Con trai quan trọng hay là tiền quan trọng hơn."

Bà Kiều giật mình không dám nhiều lời nữa.

Ông Kiều cười với Đàm Mặc, nói: "Vậy giờ chúng ta có lẽ nên tới bệnh viện."

"Không cần vội."

Sắc mặt Đàm Mặc lạnh lùng nói: "Sao lại không vội cho được!"

Bà Kiều lại không nhịn được, nhíu mày nói: "Chúng ta đều đã thống nhất rồi."

Bác Trần thực sự không nhịn được thay Đàm Mặc lên tiếng.

"Cậu chủ của tôi vừa nói rồi, để chữa bệnh cho con trai của các người thì yêu cầu hai người phải từ bỏ quyền nuôi nấng giám hộ đối với Kiều Lam. Sau đó tách Kiều Lam ra, bao giờ những việc này làm xong thì sẽ phẫu thuật cho con trai hai người."

"Vậy không được!"

Bà Kiều nhất quyết không chịu.

"Cứ điều trị cho con trai của tôi trước đã, nếu như nó không có tiến triển gì tôi sẽ không đồng ý đâu."

Đàm Mặc cười như có như không nhìn mẹ Kiều.

"Bà đang uy hiếp tôi phải không?"

"Tôi"

Bà Kiều sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng lại. Hình như bà ta nói sai điều gì rồi, quay đầu thấy vẻ mặt ông Kiều như muốn sắp đánh người.

Đàm Mặc khẽ cười một tiếng chậm rãi nói: "Căn cứ vào pháp luật thì việc mua bán, vứt bỏ, xâm hại, ngược đãi, bạo hành tổn thương người chưa thành niên hoặc để người chưa thành niên không có người quản thúc và chăm nom, dẫn đến việc người chưa thành niên đối diện với tử vong hoặc nguy hiểm gây tổn thương nghiêm trọng, phải chịu hình phạt giáo dục cưỡng chế, chịu phán quyết của tòa án có thể tước đoạt quyền giám hộ của cha mẹ."

Ông Kiều vội vàng nói: "Chúng tôi không làm như vậy."

"Các người ép con gái hiến thận, suốt hai năm trời không chu cấp cho Kiều Lam một đồng nào, sau khi được mời lên tòa thì không thể nói đơn giản như vậy đâu" Đàm Mặc nói.

"Các người nghĩ kĩ đi, là các người chủ động hay là để tôi phải ra tay."

Ông bà Kiều là người chẳng màng đến pháp luật, chuyện bán con gái đáng kinh như vậy không chỉ làm có một lần. Về căn bản không biết đã vi phạm pháp luật, vừa nghe bản thân đã phạm pháp, bỗng cảm thấy lo sợ.

"Còn nữa."

Đàm Mặc tiếp tục nói: "Các người tự suy nghĩ cho rõ ràng, sức khỏe con trai quan trọng hay là quan hệ với Kiều Lam quan trọng hơn. Tôi có thể bình tĩnh mà đợi, nhưng thử hỏi con trai các người có đợi được hay không."

Ông Kiều cuối cùng cũng hiểu được rằng, cậu thiếu niên này không phải vô hại như vẻ bề ngoài. BàKiều không phải đối thủ với cậu ta, hơn nữa bọn họ còn phải nhờ vả bên đó.

Bà Kiều vẫn không cam lòng, cảm thấy phải từ bỏ một con cá lớn như vậy thì thật là quá thiệt thòi, viện cớ muốn đi vệ sinh lên Baidu tra cứu việc tước đoạt quyền giám hộ và yêu cầu tách hộ khẩu. Trên Baidu nói về việc tách hộ khẩu cần đủ mười tám tuổi, cùng với việc người muốn tách khẩu cần phải có bất động sản.

Nhất thời bà ta cảm thấy thật thú vị.

Kiều Lam còn chưa đủ mười tám tuổi, hơn nữa Kiều Lam cũng không có bất động sản nào cả. Bà muốn xem Kiều Lam làm sao có thể tách khẩu được đây.

Sau đó cũng không chống đối lại Đàm Mặc, trái lại rất thản nhiên đồng ý với yêu cầu đưa ra, khiến cho ông Kiều cũng phải kinh ngạc.

Chờ sau khi câu chuyện kết thúc, bà Kiều đem những thông tin mình tra được nói với ông Kiều. Ông ngẫm lại thấy cũng đúng, đây không phải bọn họ không đồng ý mà là pháp luật không cho phép.

Đến khi bác Trần thông báo với bọn muốn hai người đi cùng bác ấy tới đồn công an làm giấy tờ, ông bà Kiều phải há hốc mồm ngạc nhiên.

Quả thực Kiều Lam chưa tới mười tám tuổi, dựa vào ngày tháng trên thẻ căn cước, căn cứ vào quy định pháp luật, chưa đủ mười tám tuổi không thể tách khẩu, nếu vậy không được thì mở hẳn một lối đi riêng.

Bác Trần trực tiếp sửa lại ngày tháng năm sinh của Kiều Lam.

Thay đổi thẻ căn cước cũng không phải là việc gì khó, đặc biệt bên trên đã có người chống đỡ.

Ông bà Kiều không thể ngờ được rằng ngày tháng năm sinh của Kiều Lam có thể làm giả được. Đem Kiều Lam trong chớp mắt từ vị thành niên biến thành đã thành niên, thỏa mãn điều kiện thứ nhất của việc tách khẩu.

Càng khiến cho ông bà Kiều khiếp sợ hơn đó là lúc cần đưa ra bất động sản. Bác Trần thật sự lấy ra chứng nhận bất động sản thuộc về Kiều Lam.

Mẹ Đàm Mặc khi còn sống có hai căn biệt thự, một chiếc ở trong nội thành, một chiếc ở vùng ngoại ô có vị trí tốt hơn. Đàm Mặc sau khi trở về không thích nhà quá rộng vì vậy chuyển đến một nơi khác nên hai căn biệt thự đó vẫn bỏ không.

Đàm Mặc không nói gì với Kiều Lam đã đem một căn biệt thự của mình sang tên cho cô.

Bà Kiều lén lút liếc mắt nhìn căn nhà đứng tên Kiều Lam, giật mình hai mắt trợn tròn.

Tuy rằng không nhìn rõ nhà rộng bao nhiêu, nhưng lại thấy rõ tên con đường.

Toàn bộ nhà trên con đường kia đều là biệt thự, phối cảnh xung quanh đều thuộc dạng cao cấp hạng nhất. Một căn nhà trị giá ít nhất phải lên đến tám chữ số, thế không ngờ vì sao cậu thiếu niên này lại tặng căn nhà đắt như thế cho Kiều Lam???

Bà Kiều khiếp sợ, lại bắt đầu ngo nghe tính làm gì đó, nhưng bà cũng tin lời uy hiếp từ trong miệng Đàm Mặc.

Bác Trần không quan tâm đến dáng vẻ thần hồn lạc phách của bà Kiều, với tất cả điều kiện tách hộ khẩu với Kiều Lam đã đủ thỏa mãn bọn họ rồi.

Ông bà Kiều há hốc mồm nhìn mấy ngày nay, nhìn Kiều Lam có một thân phận mới, có sổ hộ khẩu thuộc về chính mình. Cắt đứt hoàn toàn với ông bà Kiều.

Đồng nghĩa với việc ông bà Kiều bị tước đoạt quyền nuôi nấng của Kiều Lam. Từ nay về sau, tất cả những quyền lợi trên pháp luật của ông bà Kiều đối với Kiều Lam đã được Đàm Mặc cắt đứt hoàn toàn.

Từ đây, Kiều Lam và nhà họ Kiều không còn một chút quan hệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net