Chương 91: Hãm phanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: An Linh

Đàm Mặc say rồi.

Đã say từ sớm.

Mỗi người khi say rượu đều có phản ứng không giống nhau, có người thì mất kiểm soát có người vẫn giữ được tỉnh táo, những người mượn rượu làm càn giống như Hách Anh thuộc kiểu mất kiểm soát còn kiểu càng uống lại càng bình tĩnh như Đàm Mặc lại thuộc tuýp giữ được lý trí.

Nhưng bất kể là mất trí hay tỉnh táo, tóm lại đều là say.

Da Đàm Mặc vốn dĩ đã rất trắng, nhiều người có biểu hiện càng uống là da càng trắng hơn, đại khái là Đàm Mực cũng có phản ứng như vậy, vì sắc da quá tốt nên sự đối lập không lớn. Mà thường ngày cậu cũng đã lạnh lùng, ít nói, nhất là lúc không có Kiều Lam thì càng ít lời hơn, vậy nên lúc nãy Đàm Mặc không nói gì cũng không nhúc nhích ngồi trên ghế sofa, ngay cả Kiều Lam cũng không nhận thấy có điều gì không đúng.

Tuy là uống không nhiều lắm, nhưng tổng cộng cũng bốn, năm chai, người chưa bao giờ chạm vào rượu như Đàm Mặc có thể đứng vững được đã là không tệ rồi.

Phải giữ mặt mũi lúc đông người, nhất là lúc cố chống đỡ Hách Anh, hiện tại rốt cuộc cũng đi hết, bên cạnh chỉ còn lại mỗi Kiều Lam, miễn cưỡng chịu đựng gần nửa tiếng cuối cùng Đàm Mặc hết nhịn nổi.

Hoặc nói, men rượu là một thứ rất kỳ lạ, lúc thì cảm thấy đầu óc tỉnh táo nhưng có lúc lại không thể kiểm soát hành động của cơ thể, nếu nghiêm trọng hơn thì ngay cả đầu óc cũng không khống chế được.

Mức độ hiện tại của Đàm Mặc đã ở giai đoạn mà suy nghĩ của cậu gần như mất kiểm soát.

Bình thường Đàm Mặc coi như cũng làm nũng, nhưng cũng chưa làm đến mức này.

Cả người như một đứa bé to con nằm nhoài lên lưng Kiều Lam, hai tay ở phía sau choàng lấy cổ cô, dụi mặt vào hõm cổ Kiều Lam cọ tới cọ lui.

Kiều Lam bị dọa suýt nhảy dựng lên.

Đây là trên đường lớn!

Vừa may tình cờ có một chiếc taxi đi ngang, Kiều Lam vội vàng chặn xe lại, Đàm Mặc mở mắt nhìn chiếc xe, ngoan ngoãn đứng lên đi theo.

Chợt tỉnh táo.

Tài xế vốn định nói không muốn chở khách uống say, nhưng vừa quay đầu, thiếu niên vừa nãy trông như đứng không vững đang ngồi ngay ngắn ở đằng sau, nét mặt vô cảm nhưng ánh mắt rất sáng, làm gì có chút xíu men say nào.

Được rồi.

Tài xế xác định là mình đã đoán sai.

Hẳn là đang âu yếm với tình nhân nhỏ của người ta, mình nhìn lầm thôi.

Mà Kiều Lam nhìn Đàm Mặc lại khôi phục như bình thường, quả thật vô cùng ngạc nhiên hơn nữa còn có chút không rõ, rốt cuộc là Đàm Mặc say hay tỉnh.

Một phút sau, Kiều Lam tin chắc Đàm Mặc say thật.

Bởi vì Đàm Mặc nắm tay Kiều Lam rất chặt, Kiều Lam bị đau muốn rút ra thì Đàm Mặc càng siết chặt hơn.

Kiều Lam cảm giác tay mình bị bóp đến tê cứng, sợ đến không dám nhúc nhích.

Thật vất vả mới về đến nhà, trả tiền xe, Đàm Mặc cũng ngoan ngoãn đi theo Kiều Lam cho đến lúc vào cửa, Kiều Lam vừa thay giày, đột nhiên trời đất quay cuồng.

Đàm Mặc không nói tiếng nào đã ôm ngang người lên, một mạch đi vào phòng ngủ.

Kiều Lam cảm thấy giờ phút này mình hẳn là nên ngượng ngùng hét lên một tiếng, nhưng quả thật không trách cô được, cô sợ Đàm Mặc uống say ôm không vững rồi quăng thẳng cô xuống đất.

Kiều Lam túm chặt áo Đàm Mặc, cuống quýt nghe thấy cậu nói gì đó.

"Sao cơ", Kiều Lam không nghe rõ.

Đàm Mặc ôm Kiều Lam đến cửa phòng ngủ thì đứng lại, cúi đầu nhìn Kiều Lam, ánh mắt sáng ngời không giấu được vui vẻ nói, "Bác Trần và dì Trần không ở nhà."

Kiều Lam: "......Thì sao."

"Chỉ có hai đứa mình", Đàm Mặc huỵch toẹt.

Mặt Kiều Lam hơi nóng, nắm tay Đàm Mặc nhắc nhở cậu, "Cậu còn chưa thành niên, nghĩ cái gì vậy?"

Đàm Mặc cau mày, bất mãn phản bác, "Tốt nghiệp rồi."

Tốt nghiệp rồi, không tính là yêu sớm nữa.

"Nhưng vẫn chưa đủ tuổi", Kiều Lam không nể tình nói.

Chưa đủ tuổi, đừng có lúc nào cũng nghĩ vượt rào!

"Cậu mau thả tớ xuống", Kiều Lam nói, cô sợ Đàm Mặc ôm không nổi.

Hiếm khi Đàm Mặc nhạy bén hiểu được ý Kiều Lam, trong nháy mắt càng bất mãn hơn, "Không ngã được."

"Lỡ như..."

Còn chưa dứt lời, đột nhiên Đàm Mặc ngồi xổm xuống.

"Không ngã đâu", Đàm Mặc nói lại lần nữa, "Tớ còn có thể ôm cậu tập squats."

Kiều Lam: "......"

Uống say rồi ôm người tập squats rốt cuộc là cái động tác kỳ quặc gì vậy!

Cô còn cho rằng Đàm Mặc là kiểu rất yên tĩnh khi uống say, nhưng hoàn toàn không phải a!

Đàm Mặc uống say chỉ số IQ giảm mạnh, nhưng mức độ ấu trĩ cố chấp thì tăng vọt, vì để chứng minh mình có thể ôm nổi Kiều Lam mà gắng gượng làm mười lần squats, sau đó chợt nói, "Làm không nổi nữa."

Kiều Lam: "...Vậy mau thả tớ xuống."

Đàm Mặc im lặng nhìn chằm chằm Kiều lam hồi lâu, bất chợt ngồi xuống.

Lần này không phải squats nữa mà là ngồi thẳng xuống đất, mà Kiều Lam bị cậu ôm trong ngực sửng sốt, hai tay ôm lấy cổ Đàm Mặc.

Đàm Mặc ôm Kiều Lam ngồi lên đùi mình, chỉ cần Kiều Lam hơi cúi đầu là có thể hôn Đàm Mặc.

Đàm Mặc ngước lên nhìn Kiều Lam, tay phải trườn dọc theo sống lưng Kiều Lam, cuối cùng đáp xuống sau gáy.

Kiều Lam ôm đầu Đàm Mặc ngồi trên chân cậu, hai người hôn nhau.

Cậu thiếu niên uống say đã bớt đi vài phần lỗ mãng lúc trước, nhưng lại có nhiều sự nếm trải mới mẻ mà ngày thường không dám. Tay trái đè mạnh eo Kiều Lam ép cô dính sát trên người mình, tay phải giữ khuôn mặt Kiều Lam cắn lên môi cô, đầu lưỡi xuyên qua tách răng Kiều Lam.

Một nụ hôn sâu.

Trước kia chưa từng có.

Âm thanh môi lưỡi xen kẽ vang lên trong phòng khiến người ta mặt đỏ tim đập, kèm theo đó những tiếng thở dốc mập mờ.

Đàm Mặc hoàn toàn bị mê muội trong nụ hôn triền miên này, Kiều Lam thở dốc ôm cổ Đàm Mặc, cô gần như không thở nổi.

Kiều Lam không thể không đưa tay đẩy Đàm Mặc, nhưng lồng ngực bỗng nhiên đập mạnh khi nhìn thấy ánh mắt sáng rực của cậu thiếu niên.

Đàm Mặc hoàn toàn biến thành một chú sói nhỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Kiều Lam, cuối cùng lại bế Kiều Lam đặt lên giường, lấn người tới, áp khóe mắt ửng đỏ của Kiều Lam vào chiếc đệm mềm mại xõa tung.

Tuy là Kiều Lam chưa từng nói về bạn trai trước kia, càng đừng nói đến bất kỳ mối quan hệ nào với người khác, nhưng đã là người trưởng thành, giờ lại bị Đàm Mặc dính sát lên người như vậy, cô rõ ràng đã cảm giác được sự biến hóa cơ thể của cậu thiếu niên.

Chưa kể đến ánh mắt và hơi thở nặng nề kia.

Kiều Lam đột nhiên có chút không đành lòng từ chối.

Đối với Đàm Mặc, Kiều Lam thật sự không có nguyên tắc

Gần như là nuông chiều cậu vô điều kiện.

Bởi vì cô chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, khó tránh khỏi sẽ sợ hãi, nhưng nếu thật tâm thật ý hỏi chính mình, nếu đó là Đàm Mặc, cô sẽ không có suy nghĩ cự tuyệt.

Chỉ là cảm thấy có chút hơi sớm mà thôi.

Nhưng là...

Nhưng là nếu Đàm Mặc thật sự muốn, thật sự nhẫn nhịn rất khó chịu....

Cũng không phải là cô không thể...

Nhưng lần đầu tiên có phải sẽ rất đau không ? Thành niên sớm như vậy có phải đối với cơ thể sau này sẽ không tốt không? Có ảnh hưởng đến quá trình dậy thì của Đàm Mặc không...

Trong lòng Kiều Lam loạn thành một đống, khi nụ hôn của Đàm Mặc rơi lên xương quai xanh và tiếp tục đi xuống, Kiều Lam duỗi tay ôm lấy Đàm Mặc.

Hoàn toàn là ý ngầm cho phép.

Kìm nén đối với cơ thể không tốt, hơn nữa sau này sớm muộn cũng sẽ phát sinh, sớm một chút chắc không sao nhỉ...

Nhưng ngay sau đó, Đàm Mặc lăn xuống từ trên người Kiều Lam.

Cậu chàng lăn sang một bên, dùng chăn cuộn tròn mình lại, dụi má vào gối.

"Xin lỗi cậu", cậu thiếu niên rầu rĩ, "Không cần để ý, tớ nằm sấp một lát là ổn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net