Chương 23: Thực Hiện Đính Ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Bảo Quân trong lễ phục cưới bước lên lễ đường ,tay mang găng trắng cầm bó hoa hồng nhung được chuẩn bị từ trước . Nhà thờ hiện tại hai bên đông đúc các vị khách mời từ hai họ , xôn xao náo nhiệt chờ đón chú rể. Cả nhà thờ lúc này thật náo nhiệt, đúng là đám cưới của gia đình tri thức có khác.

Thời điểm này phía dưới kia cũng có một nam nhân vừa đến dự hôn lễ trong âu phục đen. Khung cảnh lúc này đâu đâu cũng là niềm vui và sự hạnh phúc của hai nhân vật phía trước. Triệu Thiên Hoàng ngắm nhìn Lưu Bách Khang cùng Văn Bảo Quân trao nhẫn cưới và đọc lời thề ước mà trong lòng vừa vui vừa buồn. Sau tất cả những gì mình gặt hái lại im lặng nhìn đối phương bước đi con đường cũng người khác.

Triệu Thiên Hoàng nở nụ cười nhỏ, khuôn mặt cố gắng hoan hỷ chúc mừng cả hai người. Y nhãn cầu hướng nhìn Lưu Bách Khang vui cười trên lễ đài một lần thật lâu rồi ra lặng lẽ bước chân ra ngoài .

Triệu Thiên Hoàng biết rõ hiện tại cũng chính là vì mình,chính vì bản thân mình ngày đó đã quá mềm yếu để tình cảm nãy sinh nhanh chóng quá mức kiểm soát. Y bước chân nặng nề từng bước ra đi, bỏ lại toàn bộ mọi thứ sau lưng của mình.

«Triệu Thiên Hoàng, Triệu Thiên Hoàng, này sao cậu lại bỏ đi ngay lúc này, chẳng phải cậu muốn nhìn thấy Bách Khang hạnh phúc hay sao.» . Lục Tiểu Nhi phía sau hỏi

Triệu Thiên Hoàng nặng nề trả lời từng chữ,« tại sao, cậu xem nếu cậu là tôi, cậu sẽ ở lại chứ. Lục Tiểu Nhi, tôi thật sự rất cảm kích trước tấm lòng của cậu, những ngày tháng qua cùng cậu và Lưu Bách Khang ,tôi vĩnh viễn không bao giờ quên»

Lục Tiểu Nhi dang tay chặn đường,« Vậy bây giờ,cậu muốn đi đâu , bốn bề đều là kẻ thù ,không ở Bắc Kinh vật cậu muốn đi đâu. Chẳng lẽ vào lỗ lúc này rồi mà cậu còn muốn đi Hongkong định cư, Triệu Thiên Hoàng, cậu đừng đi được không?».

Thiên Hoàng nhẹ đặt tay lên hạ tay đối phương xuống, khẽ cười một cái mà ôm đối phương vào lòng,« Tôi không đến Hongkong, lần này, tôi sẽ đến một nơi nào đó thật thanh thản và sống thật nhàn nhã một mình. Cậu cứ an tâm được không ,Tiểu Nhi»

Lục Tiểu Nhi ánh mắt níu kéo, căn bản không muốn mất đi một lão bằng hữu của mình mà nắm lấy tay đối phương,« Không được, như vậy rất nguy hiểm . Nhất định là cậu không được...»

« Tiểu Nhi, đệ sẽ trở về một ngày không xa mà, chỉ là .. Đệ muốn mình thật thư giãn sau những chuyện đã xảy ra. Phải rồi, hãy thay đệ nhắn đến Văn Bảo Quân, nhờ cô ấy chăm sóc cho Lưu Bách Khang, đệ đi đây.»

  Dứt lời , Thiên Hoàng bước ra xe lái về dinh thự. Lục Tiểu Nhi hiện tại trong đầu cũng thật là xoay chuyển, sao có thể cùng một lúc có đến hai chuyện xấu này cũng xảy ra . Thật sự hiện tại ,y bản thân cũng rất muốn giúp cả hai, nhưng một bên lại tổ chức hôn lễ, bên kia lại bỏ nhà đi biệt tích, biết làm sao mà giúp được.

Thời điểm 10 giờ sáng , khi các vị khách mời đang dùng bữa tại sảnh nhà thờ cũng cặp tân hôn, Lưu Bách Khang mới đến tìm Lục Tiểu Nhi tại một điểm trong vườn hoa phía sau,...

« Tiểu Nhi, cậu có thấy Triệu Thiên Hoàng ở đâu không?» , Lưu Bách Khang tìm Lục Tiểu Nhi mà hỏi.

Lục Tiểu Nhi cuối đầu im lặng một lúc mà nói,« Cậu ấy đã ra về từ hơn hai tiếng trước rồi, à ,phải rồi, cậu ấy trước lúc đi có nhờ tôi nhắn với cậu . Cậu ấy nói rằng cậu ấy không đến HongKong nữa mà tìm nơi nào đó thật thanh thản»

Lưu Bách Khang vừa nghe tin Triệu Thiên Hoàng bỏ đi,liền chạy theo mà tìm . Bất chấp cha mình và mọi người, Lưu Bách Khang là không thể ngừng lo lắng cho Triệu Thiên Hoàng, cũng không ngừng sợ hãi đến một ngày bản thân mất nhau.

Lưu Bách Khang căn bản hiện tại chỉ biết lái xe đi tìm Triệu Thiên Hoàng, lái điên cuồng và không phương hướng về phía trước. Nhớ lại hoàn cảnh ngày cả hai gặp nhau lần đầu tại trường, mọt sách và thiếu gia năng động, khoảng khắc ấy,thật là đẹp và bình yên. Ngẫm lại chính bản thân mình, đúng là ngày hôm đó do bản thân bất cẩn mới động trúng cậu mọt sách đó. Lưu Bách Khang trong hoảng loạn lại thầm nhớ ngày cả hai vui đùa trong học viện, một người cả ngày né tránh trong thư viện và hoa viên, người kia thì suốt ngày tìm và chọc phá, không phải là những ngày đẹp đẻ lắm sao. Y chợt nhận ra rằng một nơi mà Triệu Thiên Hoàng chỉ có thể lui tới lúc này , cậu nhanh chóng đổi hướng đi về phía khu dân cư phía nam , chắc chắn phải là về dinh thự .

Thời điểm 11 giờ trưa tại trước cổng dinh thự, Lưu Bách Khang nhanh chóng tìm lấy Triệu Thiên Hoàng . Trực giác bản thân thật không sai,quả thật là đã tìm được . Lưu Bách Khang hoan hỷ chạy lên phòng ngủ Triệu Thiên Hoàng mà mở cửa vào chào đón, nhưng không ngờ phía trong,đối phương đã chuẩn bị rời bỏ nhà.

Lưu Bách Khang nụ cười liền dập tắt trong khoảng khắc, bước đến nắm lấy tay Triệu Thiên Hoàng, dùng cơ thể lấy đối phương, nhẹ nhàng nói,« tìm được cậu rồi»

Triệu Thiên Hoàng trong lòng vừa vui vừa đổ lệ trong tâm, cười nhạt một tiếng mà nói,« Lưu Bách Khang, gặp được cậu tôi thật là vui. Nhưng hiện tại , tôi phải đi làm nhiệm vụ rồi, phiền cậu .. tránh sang một bên»

Lưu Bách Khang cơ thể ôm chặt Triệu Thiên Hoàng, một lòng giữ lấy cơ thể đối phương,« cậu đi đâu, tại sao , tại sao nhất định là phải rời đi ngay lúc này. Triệu Thiên Hoàng, cậu hãy vì tôi ở lại được không.»

Triệu Thiên Hoàng đẩy nhẹ cơ thể đối phương ra, hai tay buông hành lý mà ôm lấy bả vai Lưu Bách Khang mà rơi lệ,« Cậu hiện đã có Văn Bảo Quân, cũng đã thực hiện lời hứa với cha mình, việc tôi có ở lại cũng không thay đổi được gì. Huống hồ cha cậu một lòng đã không ưa thích tôi từ đầu nên mới có ngày hôm nay. Những ngày qua tôi rất hạnh phúc,vì cùng cậu, cũng Tiểu Nhi làm việc cùng nhau, ....»

Triệu Thiên Hoàng dứt lời liền mang hành lý ra cầu thang nhanh chóng .

  Lưu Bách Khang phía sau là không kiềm được cảm xúc, liền chạy theo giữ lấy cơ thể đối phương mà nói,« Triệu Thiên Hoàng , cậu đừng đi, tôi không thể sống thiếu cậu được. Cậu nhất định là không được đi, nhiệm vụ tôi có thể đi cùng cậu không phải sao, Tiểu Ngư? »

Triệu Thiên Hoàng tay đặt lên bàn tay Lưu Bách Khang ,di chuyển người ngược lại mà trả lời ,« Lưu Bách Khang,mọi thứ sẽ ổn thôi, không có tôi cậu vẫn còn Văn Bản Quân . Cô ấy thật sự rất muốn có tiểu bảo bối với cậu lắm đó. Vui lên đi, cậu sẽ ổn thôi. À nhiệm vụ này cậu không thể đi, tôi sang Nhật Bản tìm các thông tin mật cho cục Tình Báo »

Lưu Bách Khang một lòng ngăn cản ,dùng giọng cương quyết đàm thoại ,« nếu là nhiệm vụ tình báo tại sao tôi không được đi cùng, không phải chỉ cần hợp tác bên nhau mọi thứ sẽ qua đi sao, bao khó khăn gian nan khổ đều tang biến ,chính cậu đã nói như vậy»

Triệu Thiên Hoàng lúc này thật sự không muốn ở lại tiếp thêm chuyện, chỉ sợ sẽ lại mềm lòng mà không thể bước đi. Y vì một lần sau chót cũng không muốn làm rối loạn gia đình người khác , mới khai khẩu trò chuyện,« Lưu Bách Khang, tôi cảm ơn cậu, cả đời này có chết tôi cũng không quên. Nhiệm vụ lần này tôi nhất định sẽ trở lại, một năm thôi mà đúng chứ, hà tất phải lo lắng phiền não. Bây giờ tôi phải đi rồi, cậu nên trở lại cũng Bảo Quân,cô ấy đang cần cậu hơn là tôi.»

Triệu Thiên Hoàng dứt lời liền mang hành lý xuống lầu mà lái xe đi, cố gạc toàn bộ tâm tư hiện tại của mình đi mà tập trung vào công việc của mình , chỉ hy vọng bản thân sẽ sớm quên được sự tình hôm nay. Y lái xe nhanh chóng , bản thân đến tấm hình trong xe cũng cho vào hộp mà mang đi cất giữ, là đến một món đồ cũng không muốn mang theo.

Người kia lúc này ở nhà đứng nhìn vô cảm xung quanh, bước chân vào phòng mà nhìn ngắm, bao nhiêu ký ức cả hai để lại trong căn phòng này . Lưu Bách Khang đi dạo ra phòng làm việc phía sau , liền thấy trên bàn có một hộp giấy được gói cẩn thận ,mùi hương rất dễ chịu. Cậu đưa tay mở ra, đúng thật là những món quen thuộc, chính là bó hoa vào ngày cưới đã được tẩm dung dịch bảo quản . Lưu Bách Khang cầm bó hoa mà mắt lại rơi lệ, rơi lệ vì một bó hoa thuộc về một người không còn thuộc về mình nữa. Những tháng ngày đó đúng là hơn cả vàng bạc trân châu, ngày nay có muốn cũng không còn cơ hội . ''Triệu Thiên Hoàng , tôi là không thể thiếu cậu được, tôi là không thể thiếu cậu được.». Lưu Bách Khang chợt nhận ra , nếu đến trụ sở tình báo hiện tại,may ra có chút thông tin mà xin cùng tham gia. Cậu nhanh tay đặt bó hoa xuống mà ra cổng lái xe đến địa điểm trên.

Thời điểm 1giờ trưa, Lưu Bách Khang cũng đến được Cục tình báo Trụ sở, không ngờ lúc vào đã nhận tin Thiên Hoàng rời đi từ nửa giờ trước. Lưu Bách Khang lúc này là điên cuồng tìm kiếm , đi hết tốc lực đến được sân bay cũng chỉ nhìn thấy bóng máy bay trên trời xa biến mất.

Kết quả là một lúc mất cả một viên ngọc quý, đành quay đầu về nhà mà trò chuyện cùng Văn Bảo Quân. Chấp nhận số phận hiện tại mà sống tiếp. Lúc này Văn Bản Quân đã rời tiệc về nhà chuẩn bị bữa ăn gia đình đầu tiên của mình. Bảo Quân tâm trạng hào hứng mà làm mấy món hoành tráng cho cha và Lưu Bách Khang thưởng thức.

Không lâu sau hai người kia cũng đồng xuống hiện mà ngồi xuống ăn cơm. Văn Bảo Quân vừa thấy Bách Khang liền vui vẻ hỏi đáp,« Tướng công,anh hôm nay vui không, chúng ta cuối cùng cũng thành thân. Cha,tất cả đều là nhờ có cha hôm nay ,mới có được cảnh này. Cho nên hôm nay con đã làm vài món hoành tráng để tiếp đãi đây».

Lưu Thiếu Quang trên bàn lúc này dĩ nhiên là hoan hỷ trả lời, « ta không có công cáng gì lớn, tất cả là nhờ chồng con hết.»

Văn Bảo Quân chỉ cần như vậy là đã quá đủ cho ước mộng cuộc đời , chỉ mong muốn có ngay một tiểu bảo bối mà cũng nhau chơi đùa. Cô gắp vài đũa gần nai cho Bách Khang,rồi lại gắp cho cha mình. Bên kia cũng rót rượu chúc mừng cả hai.

Thời điểm trên, Lưu Bách Khang mới tươi cười một chút mà ăn uống cũng vợ mình,rồi lại bàn tán công việc,kể cho Bảo Quân về cuộc sống trong trường Quân đội là như thế nào. Văn Bảo Quân chăm chú lắng nghe,vừa khâm phục vừa ngưỡng mộ chồng mình . Cô đúng là cả đời chưa gặp ai vừa tài giỏi vừa hảo soái như thế. Lại càng khâm phục cha mình khi vừa là một tham mưu trưởng tài ba, lại có một người con trai tài giỏi. Văn Bảo Quân trong lòng thầm nghĩ, mình hiểu vì sao tên họ Triệu kia lại theo bám Lưu Bách Khang của mình , lại cảm thấy đáng ghét tên họ Triệu đó.

Lưu Bách Khang kể chuyện một lúc rồi ăn tiếp, gắp mặn cho tân nương cùng cha mình ăn, đều là những món thanh đạm ,ăn rất vừa miệng , Lưu Bách Khang ăn một đũa đã cảm thấy như tan chảy trong miệng , lại bất chợt nhớ đến Triệu Thiên Hoàng , liền có chút không vui. Y bản thân đã cố gắng vui vẻ cùng tân nương Văn, cố gắng cùng cha mà ăn cơm , đúng là khó chịu mà.

Văn Bảo Quân là người học tâm lý nên rất hiểu tâm trạng của chồng mình, liền ứng biến nhanh chóng. Cô nhanh chóng đặt nhẹ đũa xuống, miệng nhỏ nhẹ nói ,« à phải rồi ,cha hôm nay là buổi cơm đầu tiên của chúng ta , nếu chỉ ăn cơm uống rượu rồi tán gẫu thật là có chút nhàm chán , chi bằng chúng ta nghe một chút nhạc, có phải là tốt hơn không.»

Lưu Thiếu Quang nghĩ lại cũng đúng ,tán gẫu uống rượu thật là thiếu khẩu vị, mở miệng tán thành ý kiến . Văn Bảo Quân nghe xong liền dịu dàng đi lấy đĩa thang to trên kệ sách phòng ăn mà cho vào máy phát. Bài nhạc này là một cái khúc dành cho các cặp tân hôn, thật là dịu tai, nghe một câu cũng làm lòng thoải mái. Văn Bảo Quân bước đến bàn cơm, khẽ mời Lưu Bách Khang ra nhảy với mình một điệu.

Lưu Bách Khang hiện là còn vương vấn hình bóng Triệu Thiên Hoàng trong lòng, ăn cơm mà lòng suy nghĩ không ngừng ,chỉ mong rằng cậu ấy sớm quay lại, chỉ mong Tiểu Ngư tử bình an thi hành. Lưu Bách Khang đặt chén cơm xuống mà đồng ý theo lệ, cùng khiêu vũ một điệu .

Văn Bảo Quân lúc này là vui mừng phi thường, trong lòng vừa cảm thấy nhẹ như lông hồng, lại vừa cảm thấy bờ vai chồng mình thật là ấm áp ,thật mềm mại, một lần đến lại không muốn buông xả. Cô bản thân thả lòng theo điệu nhạc, bàn tay nắm chặt lấy tay Lưu Bách Khang , là cảm giác mà trước giờ chưa từng ở cạnh ai mà có được.

Lưu Bách Khang từng bước chậm rãi khiêu vũ trong phòng ăn , tay vòng lấy eo Văn Bảo Quân mà cảm nhận, nhưng lại có chút không thoải mái. Nhưng cảm giác này , thật khó chịu, vừa thoải mái lại vừa chán ghét , Bách Khang theo tính cảm thường ngày của mình, thường nắm lấy cơ thể đối phương mà xoay chuyển khiến Văn Bảo Quân phi thường hoan hỷ mà ôm lấy khuôn mặt chồng mình hôn nhẹ.

Lưu Thiếu Quang lúc ngồi phía dưới cảm thấy điệu nhảy rất đẹp, rất hoàn mỹ, liền chờ khi cả hai đã khiêu vũ xong mà hoan hô vỗ tay rồi khai khẩu ,« Phi thường phi thường mỹ lệ, Bách Khang, không ngờ con không chỉ là một bậc hảo quân tử mà còn khiêu vũ thật là mỹ lệ , không khỏi khiến người khác kinh ngạc. »

«Đúng đó ,đúng đó, Lưu Bách Khang a, anh thật giỏi đó, em tuy đã khiêu vũ rất nhiều cũng chưa thấy ai khiêu vũ giỏi như anh. Không biết ai đã chỉ dạy anh cả điệu nhảy này, quả là không hề bình thường , vừa bước một bước đã cảm thấy như phiêu lạc lên mấy tầng mây .»

Lưu Bách Khang lúc này vui lên một chút,phấn chấn mà trả lời,« Bảo Quân bảo bối a, điệu nhảy này do Triệu Thiên Hoàng dạy anh, năm đó do bọn anh phải trình diễn cho tiết mục khiêu vũ của trường, không chỉ là Triệu Thiên Hoàng có mặt hôm đó, còn có anh, Lâm Tử Phong, Hồng Bảo Như cùng Dương Thiếu Hoa và Lục Tiểu Nhi, bọn họ đều là những lão bằng hữu của anh . » Lưu Bách Khang nói xong liền thấy nét mặt vợ mình không được vui, nên đã chuyển đổi chủ đề mới . Rõ ràng là cô ấy không ưa thích Triệu Thiên Hoàng, nhưng hắn tự hỏi bản thân tại sao lại vô tình nhắc lại Triệu Thiên Hoàng vào lúc này ...

Văn Bảo Quân lại vô tình nhận ra rằng tên họ Triệu kia lại có nhiều thứ kinh ngạc hơn cô tưởng, đưa bản thân về thực tại đối chồng mình trả lời lại, « Lão Lưu a, vậy hôm nay em sẽ chỉ cho anh một điệu khiêu vũ mới do em tự nghĩ ra trong quá trình du học tại Paris.» rồi cô quay sang cha mình mà nói,« À mà cha, năm đó tại Paris em đã gặp một kiến trúc sư tên Triệu Dương , người này đã cùng em sáng tác ra điệu nhảy này , nhưng anh ta lại nói rằng điệu nhảy này nên dành riêng cho em và một người rất đặc biệt trong cuộc đời em. Thiết nghĩ, có lẽ hôm nay chính là ngay đó rồi .»

Văn Bảo Quân cười nhẹ thật tươi , nắm lấy tay Lưu Bách Khang mà di chuyển . Lưu Bách Khang cũng một phút không muốn làm bẻ mặt cha mình mà di chuyển theo ý muốn của Bảo Quân. Trong đầu Bách Khang hiện tại là mình đã mắc phải ác quả gì mà để đau khổ tận cùng vì mất người yêu đến mức đó. Kiếp trước đã làm gì sai để kiếp sau phân li chia cách, căn bản là do ai mà ra .

.......« Bách Khang, anh không sao chứ,cả buổi hôm nay hình như anh không được ổn lắm. Nói em nghe có phải là do công việc ở trường quân đội nhiều quá không, nếu là như vậy em có thể nhờ phụ thân anh xin phép.....»

Lưu Bách Khang lúc này mới chợt tỉnh mà trả lời ,« không có, em nghĩ ngợi nhiều rồi. Chỉ là không khỏe trong người, nhất thời không ổn định trong người, không tập trung được».

Văn Bảo Quân nghe vậy liền vào tủ lạnh lấy một ly nước trái cây ra cho Lưu Bách Khang uống ,hy vọng sẽ khỏi bệnh. Nhưng có vẻ như không khả quan, nếu không phải do bệnh lý vậy là tâm bệnh, là lý do gì khi vừa lấy chồng thì chồng bệnh, là mình đã làm gì để gánh chịu hậu quả này.... đau đầu

Lưu Bách Khang về chỗ ngồi nghỉ một lúc,rồi đứng lên khoác áo ra ngoài , hay đúng hơn là không còn tâm trạng gì để ăn cơm cũng hai người đó. Một người thì làm tan nát tình yêu của mình, người kia thì làm tiểu như tử bỏ đi biệt tích, hà tất phải giả dối cùng nhau ăn cơm. ...

HẾT CHƯƠNG 23
( Còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net