Chương I : Trước Ngày Hôn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng bình yên đã trở lại,chim muốn lại hát ca,hoa tươi lại khoe sắc,một mùa xuân mới đến với cặp đôi Triệu Thiên Hoàng(tên cũ là Triệu Thiên Hùng) và Lưu Bách Khang(tên cũ là Lưu Bạch Khoa) . Bao nhiêi giông tố cũng đều qua,bao nhiêu cay đắng cũng đều trải,cơn ác mộng giờ đây đã tan.
Trở về với cuộc sống cũ, Triệu Thiên Hoàng ngồi trong phòng cùng cô bạn thân của mình , Lục Tiểu Nhi( tên trong truyện cũ là Lục Vân Nhi ) trò chuyện. Căn phòng lâu ngày không người ở ,quả thật có hơi lạnh lẽo chút,chiếc đèn 6 năm không sử dụng mở lại bóng sáng bóng tắt . Chiếc khung cửa đơn độc một nơi không người mở dần phai màu
Lúc này là 6h30 tối,Triệu Thiên Hoàng ngồi trong phòng vừa nôn nao vừa chút buồn bã mà tâm sự cùng Tiểu Nhi. Cậu nhìn lên khung ảnh rồi quay sang Tiểu Nhi:
_Này,ngày mai là ngày hôn lễ rồi,cậu cùng tôi chuẩn bị được không? Ở đây chỉ có hai đứa,nhiều việc như vậy tôi thật không làm hết được.
_Ai .. Thiên Hoàng à,chẳng phải ta với đệ là tỷ muội lâu năm rồi không,việc gì mà tỷ chẳc giúp được,chỉ cần đệ nói một tiếng thì mọi thứ xong ngay.
_ Nhưng Tiểu Nhi tỷ tỷ ,ngày mai đệ lên xe hoa,là ngày đệ sẽ bắt đầu cuộc sống mới,công việc,gia đình tiền của,đệ sẽ không còn bất thời gian bên tỷ nữa,đệ không chiụ đâu
_này Triệu Thiên Hoàng,đừng như vậy ,đám cưới là việc tốt,rồi sẽ có lúc tỷ đến thăm đệ,đây là cuộc sống,đệ phải vui lên,buồn mãi thì không được gì đâu,nào ,ta cùng đi chuẩn bị
Trước lời động viên Nhi tỷ,Triệu Thiên Hoàng lòng phần nhẹ nhỏm đứng dậy mà đi với Lục Tiểu Nhi . Cả hai rời phòng rồi xuống lầu dưới, ngôi nhà lâu ngày không ở quả có chút sờn phai,chiếc thảm đỏ ngày nào giờ cũng phủ lên chút bụi,bức họa dầu sau gần 10 năm dần hoá đá,phải rồi,10 năm rồi có ngắn ngủi gì chứ,10 năm rồi mình chưa từng một bước đến đây , Bách Hoa Lâm Viên (vườn hoa này vốn là của Triệu Phu nhân,từ sau tai nạn trên chiếc du thuyền Victory,cậu không bao giờ đến này nữa)
Triệu Thiên Hoàng ngẩn đầu lên,bước từng bước về phía trước,chậm rãi,chậm rãi,nơi bức tượng trắng hình phu nhân giữa vườn,nước mắt cậu bất chợt tuôn thành từng dòng một...
_Mẹ à,...ngày mai ,... ngày mai là ngày con thành thân rồi,mẹ có nghe thấy con không....—cậu chống tay xuống sàn mà khóc—..ngày mai,...con phải xa người thật rồi,nếu người có linh thiêng,chấn kiến cảnh tượng này,...con xin người hãy giữ con cùng Lưu ca... bình an và mãi về sau......
_Thiên Hoàng,đệ đừng khóc nữa,phu nhân luôn bên đệ,nhất định sẽ giúp mà
Cô bước đến cạnh cậu,rút trong ví ra một chiếc hộp nhạc gỗ.

_Khi nào đệ cảm thấy cô đơn..

....«và lạc lõng giữa cuộc đời,hãy nhớ đến khúc nhạc này,giai điệu của nó sẽ thay lời mẹ mà đến bên con..»

Cậu dần ngước mặt lên ,đôi mắt buồn vui xen lẫn mà nhìn khuôn mặt trâm anh Lục Tiểu Nhi,nở nhẹ nụ cười với cô rồi ôm chầm lấy mà nức nở ,«cảm ơn tỷ,cảm tỷ rất nhiều,tỷ là người đã một lòng bên đệ dù có chuyện gì ,hix...».«Thiên Hoàng,đừng khóc nữa,năm nay đệ đã 24 tuổi rồi,đừng như trẻ con nữa»,Lục Tiểu Nhi vuốt đầu cậu mà an ủi.
«thôi mà,đứng lên,tỷ đệ ta cùng vào nhà chuẩn bị».«được» Triệu Thiên Hoàng đứng lên,tay khăn gạt lau lệ rồi quay lưng đi vào

«A Kiều,mau,đến đây,lấy cho cậu Triệu một tách trà đi»

«vâng thưa Lục tiểu thư»

«đây này,cậu uống đi,phu nhân từng nói,một tách trà luôn giúp ta cảm thấy khỏe khoắn hơn mà».

«Cảm ơn tỷ ,Lục Tiểu Nhi».

''quả nhiên trước ngày cưới ai cũng căng thẳng,trước đây mình chỉ nghĩ với nữ giới mới thế,không ngờ,Thiên Hoàng còn căng hơn cả Hồng Bảo Như(tên cũ là Hồng Tú Như)'' ....«Này tỷ nghĩ gì vậy,trong tỷ căn thẳng quá».
Lục Tiểu Nhi dù đang suy tư châm chú,nghe Thiên Hoàng hỏi một câu liền đáng trống lãng ngay sang chuyện áo cưới mà đi.Cả hai cùng trở lại phòng ngủ ,nơi có một chiếc hộp lớn đặt trên bàn được cẩn thận gói ,có cả chiếc nơ đỏ trên đó .Bên cạnh còn có mấy hộp lớn nhỏ khác nhau,lớp vỏ ngoài cũng chi chit đầy những dòng chữ thương hiệu nỗi tiếng khắp thế giới.
«Nhìn xem ,Triệu Thiên Hoàng,chiếc hộp ấy hẳng phải là bộ  cưới mà Bách Khang tặng đệ,mau mở ra đi»,Lục Tiểu Nhi cầm chiếc hộp lên mở ra,tay cẩn thận cầm chiếc khoát trắng thanh lịch lên mà show cho cậu tiểu đệ đệ của mình.Triệu Thiên Hoàng nét mặt chút thay đổi , tay nhẹ chạm lên mặt vải,im lặng mà nhìn Lục Tiểu Nhi.«Này,sao còn im như tượng vậy,áo cưới của đệ mà lại vô cảm như vậy,sao có thể,mau thay vào đi,cho tỷ ,..» .«Nhưng nhưng ,tỷ ,tỷ ,chưa phải lúc đâu,Tiểu Nhi».. .«Không nhưng gì cả, A Quang,A Quang mau ,giúp cậu Triệu thay đồ đi»...

«Nhưng mà,Lục Tiểu Nhi,Lưu Bách Khang nói rằng mai em mới được mặc mà..»,Thiên Hoàng vừa bị đẩy vào sau mang thay vừa cố chấp mà nói.«Để tỷ nói chuyện với cậu ấy,còn giờ mặc vào đi,nha,mau lên,tiểu đệ đệ»...

Khoảng 15 phút sau,....

«Triệu Thiên Hoàng,đệ xong chưa ra đây đi,A Quang mọi thứ tốt không»,Tiểu Nhi ngồi bên ngoài check list những món đồ quan trọng để dùng trong ngày hôm sau,lớn tiếng gọi.
«Tiểu thư Lục,mời cô ».Chiếc rèm trắng dần được kéo ra hai bên,một ánh sáng loé lên ,Triệu Thiên Hoàng trong bộ áo vest trắng được tỉ mỉ thiết kế với những hoa văn tuyệt mĩ,mang lại cho người nhìn một nét đẹp không chỉ thanh lịch mà còn vô cùng quý phái.Lục Tiểu Nhi đôi mắt bất ngờ bật dậy mà đến trước Triệu Thiên Hoàng mà khám phá.Quả thật không sai,loại vải vest kim tuyến này thật mịn,một chút rời tay cũng không muốn,hẳn là một món hàng không hề rẻ . «Thiên Hoàng,nhìn chiếc áo của đệ mà tỷ muốn ghen tỵ quá,quả thật mười năm trước mười năm sau cậu ấy vẫn vậy,tỷ ghen tỵ với đệ quá». «Lục Tiểu Nhi tỷ tỷ à,số phận đã an bài,người đến với nhau đều do duyên phận,không đến ta bàn nói đâu».
Lục Tiểu Nhi vừa nói vừa cười, tay cầm đôi găng tay trắng lên mà mang vào cho cậu.Thiên Hoàng lòng đầy vui sướng ,nhẹ lòng nở nụ cười với Lục Tiểu Nhi mà ôn nhu bảo:«Nhi tỷ,tỷ thật là tốt,mà này hình như theo tập quán của chúng ta,thì đêm trước ngày cưới chính là buổi tiệc giao lưu giữa hai nhà đó».«Vậy à,nhưng thật ra là buổi tiệc đó tổ chức ở đâu vậy»,Lục Tiểu Nhi khó hiểu mà hỏi Thiên Hoàng . «Con gái mà lại hỏi câu này ,đệ phục tỷ rồi,là ở tiền sảnh dinh thự Triệu gia ta,đại tỷ ngốc».
« gì mà đại tỷ ngốc vậy tỷ đây không biết mới mở miệng hỏi đệ,vậy cũng không được sao,lúc chiều tỷ đến có ai ở đây đâu,mà nếu vậy sao tủ chẳng nghe được gì ở đây vậy ».
Triệu Thiên Hoàng nghe Lục Tiểu Nhi ăn nói như vậy,liền cười lớn một tiếng mà nói,« tỷ tỷ,phòng đệ là phòng cách âm a,sao có thể nghe được».Lục Tiểu Nhi khó hiểu nhăn mày lại,«Vậy việc Bách Khang mỗi lần sang tìm đệ,cậu ấy đều lên phòng này đến tận khuya.... đệ thật biến thái».
Triệu Thiên Hoàng nhìn Lục Tiểu Nhi ,miệng lấp bấp đánh trống lảng chuyển chủ đề ,«Lục Tiểu Nhi tỷ tỷ a,hay là ta xuống lầu đi ,chắc là Hồng Bảo Quân cũng Lâm Tử Phong(tên cũ Lâm Đại Tân) đã đến rồi đó ,tỷ tỷ mau thay quần áo đi».
«đệ đúng là,miệng lưỡi .. nhưng giờ tỷ mặc gì đây đừng bảo tỷ đi mặc cái đầm đó nha»,Lục Tiểu Nhi nhăn mặt. Nhận thấy sự từ chối,Triệu Thiên Hoàng nhăn mày làm nũng nói:«Lục tỷ,dạ tiệc sao có thể mặc quần hơn nữa chính đệ làm bộ đầm đó ,tỷ không mặc như bậy chẳng khác nào khi đệ».
Lục Tiểu Nhi nghĩ nghĩ suy suy ,miễn cưỡng hết sức nhưng cuối cùng cũng gậc đầu mà nhận lời.

Dù sao đi nữa cũng chẳng phải váy hồng cũng chẳng yểu điệu thục nữ kiểu cách gì,mặc một lần thì có sao chứ

...

7h45 tối,cả biệt thự được tưng bừng lộng lẫy trang trí mà nhộn nhịp ,đằng trước đẳng sau nhà kẻ ra người vào tuỳ tùng ra vào không đếm hết.Trên trần đèn pha lê được lau sáng bóng,trên đầy những hồng tú cầu ,cửa sổ xung quanh ngôi nhà được lau đến sáng bóng ,treo rèm đỏ khắp nơi. Thảm sàn cũng được thay đổi theo lễ cưới . Cổng trước tiền sảnh cũng được trang trí vô cùng lộng lẫy,được kết đầy với những chùm hoa tử đằng tím,trong rất thanh lịch. Trước sảnh có bàn tiếp khách ,cũng được trang trí theo chủ để cuả cổng . Sân dinh thự trước sau trải đầy thảm đỏ,hàng trăm bàn tiệc được bày xung quanh với hàng trăm chỗ ngồi,quả thật hoàn hảo,Triệu Thiên Hoàng đúng là chàng trai mang con mắt thậm mỹ mà.
Lúc này trước cổng khách đến ngày một tăng , xe hơi các loại đến ngày một nhiều,ai nấy cũng đều một tay cầm hồng bao mà chúc phúc cho cặp đôi.
«Phiá trước liệu có phải là Hồng Bảo Quân không nhỉ,Bảo Quân tiểu thư ,bên này »,Lục Tiểu Nhi tay vươn cao hô to.
Người kia nghe được liền quay sang,vội xách đầm chạy đến,«Tiểu Nhi ,cả Thiên Hoàng hai cậu thật lộng lẫy,thật không ngờ lại có ngày này,chúc mừng nha.»
«Hồng Bảo Quân à cậu cũng vậy mà,hai người cũng sắp thành thân rồi còn gì,phải rồi,Lâm Tử Phong đâu,lẽ ra hai người phải đi chung chứ» ,Lục Tiểu Nhi tay cầm ví đen thắc mắc .
«ai, làm sao biết được,cậu ấy cũng tướng công của cậu Triệu này,ngao du thiên hạ,cả ngày nay có thấy nơi nào đâu,điện thoại cũng không bắt máy,hai người có liên lạc được không»,Hồng Bảo Quân tiểu thư hỏi .
Nghe xong cũng thật bất ngờ,lẽ nào Hồng Bảo Quân cũng chắc biết đâu .Triệu Thiên Hoàng lòng lo lắng không biết nói thế nào ,mặt mày vặn vẹo nói,«Chẳn lẽ,Bách Khang cũng không ở cùng cậu,thế này là như thế nào,hiện tại là mấy giờ rồi mà còn chưa hiện diện ,8h tối nay là buổi tiệc bắt đầu,bây giờ còn chưa đến 15 phút,chẳng lẽ cậu ấy định để mình bơ vơ giữa biển như vậy,Lưu Bách Khang ,anh đang làm gì vậy»
«Có khi nào hai người đi khách sạn rồi không Thiên Hoàng»,Lục Tiểu Nhi khẽ nói vào tai cậu,miệng cười không ngừng nghỉ.Thiên Hùng nghe xong khuôn mặt trắng hồng liền đỏ bừng lên,không sao tả nỗi,liền quay lưng lại ngay,«đệ thách đấy,Lưu Bách Khang mà dám đi khách sạn,sau khi về nhà sẽ thành con gái».
Tiểu Nhi tiểu thư cùng Bảo Quân tiểu thư nghe xong liền à ố lên mà cười ,«Này Triệu Thiên Hoàng,cậu mà làm được thì là điều phi thường đó,hơn nữa cậu thân hình thư sinh tay chân mảnh khảnh,tuy là có dáng nam nhi nhưng thế nào cũng bị cậu ấy đè ra mà thượng,có bao giơ cậù thượng được cậu ấy đâu»,Hồng Bảo Quân tay cầm quạt che đôi môi hồng nhỏ mà cười.«Đúng đó đúng đó,chưa kể là đệ lại rất thích nữa,mỗi lần làm lại không muốn dừng lại,tỷ nói đúng không, Thiên Hoàng đệ đệ »
«Lục Tiểu Nhi,đệ đi chuẩn bị đây»,cậu một mạch đi thẳng lên phòng
Thấy vậy , Bảo Quân tiểu thư liền lớn tiếng gọi,«Này tiểu ngư,bọn mình ra ngoài ngồi bàn tiếp khách nha».

....

8 giờ tối,khách mời hai bên hầu như đều đến dự đủ,ai nấy cũng đều ổn định chỗ ngồi ,cười nói xôn xao.Trên sân khấu lúc này dàn nhạc đang chơi nhạc kéo dài thời gian cho cặp đôi. Bỗng nhiên, đèn vườn chợt tắt cả,ban nhạc đổi sang bài Ave Maria,đèn từ mọi nơi đều rọi về phía cổng hoa ,một chàng trai khôi ngô tuấn tú trong bộ vest trắng bước ra,phiá sau có đoàn phụ rể hoành tráng,ai nấy đều mang trên tay một phần quà khiến ai ai cũng bất ngờ.Trên sân khấu,các mỹ nữ chân dài mặt sườn xám vàng muốn quạt lộng lẫy chào đón  rễ,khách dự người người đều chăm chú xem màng đón dâu chú rể kia .

« Lady and Gentlements may i present to you MR.Victor »,Lưu Bách Khang cầm lấy micro mà hô lớn chào đón ''tiểu nương tử ''của mình.
Lúc này ánh đèn từ mọi nơi đều hướng về cánh cửa chính của dinh thự,vỗ tay nồng nhiệt chào đón . Cánh cổng mở ra ,ánh đèn dần rọi đến cậu,Triệu Thiên Hoàng đây cùng đoàn phụ dâu ,mỗi người một giỏ hoa thả bay .Cuối cùng ,hôm nay,ngày ấy cũng đến ,nó đã thật sự đến.Triệu Thiên Hoàng trong  bộ vest trắng lấp lánh,cỗ thắt nơ hồng,tóc vuốt keo kiểu Hongkong 1980 đội màn sa trắng lê dài trên sàn từng bước đi đến phía trước. Tay ôm đóa hồng đỏ thắm kết hợp cùng đôi găng tay trắng của cậu lại làm nên một vẻ thanh lịch sang trọng. Trước mặt cậu không còn vật khó,không còn niềm đau cùng những quá khứ đau buồn,trước mắt Triệu Thiên Hoàng giờ đây là một tương lai ,một tương lai chỉ có cậu và Lưu Bách Khang.

''Mỗi một bước chân ,em lại gần đến anh một chút,mỗi bước chân em lại hạnh phúc thêm một chút,Lưu Bách Khang ,cảm ơn anh''

Từng bước một cậu đặt chân lân sân khấu,từng bước một cậu đến bên vị hôn phu của mình,và,trước mắt cậu chính là anh ấy.

«Quý vị thấy cặp đôi này đẹp quá nhỉ,Lưu Bách Khang ,Triệu Thiên Hoàng ,quả là một phép màu,sau 10 năm gian khó và vất vả cuối cùng cũng được bên nhau.Đứng trước toàn thể quan khách ở đây,cả hai có gì muốn nói cho nhau nghe không»,người dẫn chương trình cầm micro trao đổi cùng cả hai.
Đầu tiên là Lưu Bách Khang,cậu tay đón nhận micro cầm phát biểu :« Từ những ngày ở Victoria,anh đã cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của em,từng ngày trôi đi chậm rãi là từng bước em đến gần anh.Cách đối tiếp của em vốn rất từ tốn,nhưng lại duy nhất lạnh lùng với anh.Ngày em lâm nguy cũng là ngày anh bắt đầu lo sợ,lo sợ rằng một ngày em maĩ rời xa anh..»
«Vậy còn cậu,cậu có muốn nói điều gì không»,người MC cẩm micro hỏi cậu.Triệu Thiên Hoàng khuôn rạng rỡ cười ,xúc động đến rơi lệ,vừa nói vừa nấc giọng của mình,«Lưu Bách Khang,gặp được anh là niềm hạnh phúc lớn nhất của em,chính nhờ anh mà em mới có động lực tiếp tục nỗ lực đến ngày hôm nay,cảm ơn anh rất nhiều»
Bất chợt,ban nhạc phía sau chuyển sang chơi bài Anh Chỉ Quan Tâm Em(đúng bản nguyên âm là 我只在乎你) ,thật bất ngờ,qyả là một món quà ý nghĩa cho cậu.«Kính thưa các vị quan khách sau đây,ca khúc tôi muốn gửi tặng đến các vị cũng như chàng trai quan trọng nhất đời tôi Triệu Thiên Hoàng»,Lưu Bách Khang cất giọng lớn giới thiệu,các vị quan khánh thì vỗ tay nồng nhiệt ủng hộ

(Khúc nay là phần trình diễn cuả hai bên nên mình để chữ nghiêng nha,liên khúc)

LƯU BÁCH KHANG (LBK):
我只在乎你
[Anh chỉ quan tâm em]

如果没有遇见你,
[Nếu như không hề gặp được em]
我将会是在哪里?
[Anh chẳng biết sẽ rồi ở đâu]
日子过得怎么样,
[Mai sau qua rồi sẽ thế nào ]
人生是否要珍惜?
[Nhân sinh có chăng phút giây ngọt ngào]
也许认识某一人,
[Và có thể anh sẽ gặp được một người nào đó]
过着平凡的日子。
[Sống tiếp những tháng ngày bình yên]
不知道会不会,
[Không biết rồi sẽ thế nào]
也有爱情甜如蜜?
[Và ái tình có còn ngọt như mật hay chăng]
任时光匆匆流去,
[Mặc cho năm tháng cứ trôi đi]
我只在乎你。
[Anh chỉ quan tâm em]
心甘情愿感染你的气息。
[Cam tâm tình nguyện theo từng nhịp thở của em]
人生几何能够得到知己?
[Đời người có bao lâu,tìm đợc một người ta sẽ đánh đổi]
失去生命的力量也不可惜。
[Dù phải biến mất đi,anh chẳng tiếc đi]
所以我求求你,
[Thế nên rằng anh cầu xin em]
别让我离开你。
[Đừng bắt anh phải xa rời em]
除了你,我不能感到,
[Vì trừ em,anh không thể yêu được]
一丝丝情意。
[Mà chỉ mổi mình em]
任时光匆匆流去,
我只在乎你。
心甘情愿感染你的气息。
人生几何能够得到知己?
失去生命的力量也不可惜。
所以我求求你,
别让我离开你。
除了你,我不能感到,
一丝丝情意。

TRIỆU THIÊN HOÀNG(TTH):
月亮代表我的心
[Nguyệt Lượng Đại Biểu Đính Tâm]
(Dịch:Ánh Trăng Đại Diện Lòng Em)

你問我愛你有多深    我愛你有幾分
[Anh hỏi rằng tình yêu của em sâu nặng bao nhiêu
Em yêu anh biết bao]
我的愛也眞   我的情也眞
[Cái ái của em cũng là thật
Cái tình của em cũng là thật]
月亮代表我的心
[Ánh trăng đại diện lòng em]
你問我愛你有多深    我愛你有幾分
[Anh hỏi rằng tình yêu của em sâu nặng bao nhiêu
Em yêu anh biết bao]
我的情不移   我的愛不變
[Cái tình của em không đổi
Cái ái của em không đổi]
月亮代表我的心
[Ánh trăng đại diện lòng em]
輕輕的一個吻,已經打動我的心
[Nhẹ nhàng một nụ hôn
Cũng đủ chạm đến lòng em]
深深的一段情,教我思念到如今
[Sâu sâu một mối tình
Cho em như ngày hôm nay]
你問我愛你有多深    我愛你有幾分
[Anh hỏi rằng tình yêu của em sâu nặng bao nhiêu
Em yêu anh biết bao]
你去想一想,你去看一看
[Anh hãy nghĩ lại đi
Anh hãy xem lại đi]
月亮代表我的心
[Ánh Trăng Đại Biểu Lòng Em]
你去想一想,你去看一看
[Anh hãy nghĩ lại đi
Anh hãy xem lại đi]
月亮代表我的心
[Ánh Trăng Đại Biểu Lòng Em]
LBK:
甜蜜蜜
[Điềm Mật Mật]
(Dịch:Ngọt Ngào)
在那裡,在那裡見過你
[Ở nơi nào,ở nơi nào gặp qua em]
你的笑容這樣熟悉
[Nụ cười của em có vẻ rất quen]
是在萝裡
[Là ở trong mộng]
在那裡,在那裡見過你
[Ở nơi nào,ở nơi nào gặp qua em]
你的笑容這樣熟悉
[Nụ cười của em có vẻ rất quen]
我一時想不起
[Anh nhất thời không thể nhớ ra]
夢裡夢裡見過你
[Trong mộng trong mộng cũng gặp qua em]
甜蜜笑得多甜蜜
[Ngọt ngào nụ cười rất ngọt ngào đấy]
是你    是你    夢見得教是你
[Là em
Là em
Trong mộng chính là gặp được em]
在那裡    在那裡見過你
[Ở nơi nào,ở nơi nào gặp qua em]
呵!。。。 在夢裡
[A...ở trong mộng]

THH:
你怎麽說
(Dịch:Anh Thế Nào Nói)

我沒忘紀你忘紀我
[Em không có quên mà anh mới quên]
連明字你都說鐄
[Cả họ tên em anh cũng không nhớ]
镇明你都是在騙我
[Chứng minh rằng tất cả anh cũng là lừa dối em]
看今天你怎麽說
[Xem hôm nay anh thế nào nói]
你說過兩天來看我
[Anh nói hai ngày là đến thăm em]
一寺就是一年多
[Đợi một lần là đợi một năm]
三百六十五個日子不好過
[Ba trăm sáu mươi lăm ngày cũng không qua được]
你心裡根本沒有我
[Anh trong tâm căn bản là đâu có em]
把我愛情還給我
[Hoàn trả cho em ái tình này đi]

« 把我愛情還給我,hoàn trả cho em tình ái đi nào,haha,em vừa nói cái gi anh nghe không rõ».Phiá dưới khách mời cười không ngừng vổ tay.
Triệu Thiên Hoàng cười ,đưa ánh mắt sang khuôn mặt anh tuấn mà nhìn,giọng mạnh  nói:«Chứ gì nữa,ngày trước tôi hẹn anh đi lựa hoa cưới anh nói ngày mai đến gặp tôi,ai ngờ 3 ngày chờ đợi còn chưa đến,chẳng phải hoàn trả ái tình cho tôi là quá đúng luôn không phải sao»
Lưu Bách Khang tỏ vẻ ngơ người,đánh trống lảng mà nói chuyện khác:«Hôm nay cậu có thấy trơi đẹp quá không,hôn lễ ngày hôm nay quả thật là quá tuyệt chứ».
«Quả nhiên là Bách Khang,10 năm trước 10 năm sau anh vẫn tính nào tậc đấy,mọi người đồng ý không,vừa hớn hở tưng bừng mà vút ve tôi mà giờ lại giả ngốc nói chuyện ngoài lề,thật đúng là.....»Triệu Thiên Hoàng nét mặt trêu đùa nói
«Nhưng cũng nhờ có anh thì hôm nay anh thì hôm nay ta mới đứng đây cùng nhau hạnh phúc như vậy,dù gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net