Chương II:Trước Ngày Hôn Lễ(Tiếp Theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

«Cảm ơn,cảm ơn mọi người,Triệu Thiên Hoàng ,máu lửa thật đấy»,Lưu Bách Khang vỗ tay lớn cổ vũ,«Nếu như mọi người đã rock như vậy thì,..»,chưa dứt lời,anh đã phóng lên khán đài cần guitar điện chơi.
Hồng Bảo Như tiểu thư cùng Triệu Thiên Hoàng sôi động lấy micro vừa vỗ tay vừa nhảy theo điệu nhạc.Đèn sân khấu xanh đỏ khắp nơi rọi xuống sàn,hai bên sân khấu pháo sáng bắn không ngừng.Khách dự tiệc ai nấy đứng lên vỗ tay hát theo ,nhún nhảy không ngừng.
Phía dưới Lục Tiểu Nhi cùng Dương Ái Hoa tiểu thư,sôi động cầm đàn lên sân khấu chơi cùng

...

«Đến lượt cậu rồi đó,này ,lên đây đi,chẳng phải cậu rất thích chơi guitar điện mà,thể hiện đi»,Dương Ái Hoa tiểu thư mắt hướng về Lâm Tử Phong mà gọi lớn.«Lâm Tử Phong,anh lên đây đi,mọi người đang chờ này»,Bảo Quân tiểu thư gọi lớn.
Lâm Tử Phong trong bộ vest đen,đứng chống vào túi quần tây,rít điếu thuốc rồi bỏ xuống,trầm giọng ,«thôi được,dù gỉ cũng là đêm vui của bạn mình,chuẩn bị rock nào».
....
Sau màn trình diễn khói lửa rock n' roll trên sân khấu,ai nấy về chỗ ngồi của mình.Lúc naỳ là 9h tối,mọi người ai nấy vẫn châm rượu chúc mừng,tiếng cười nói vẫn rõ ràng trên sảnh.
Triệu Thiên Hoàng sau khi cùng Lưu Bách Khang dạo mấy vòng quanh các bàn tiệc để uống rượu cùng các vị quan khách hai họ,giờ đến bên Lục Tiểu Nhi mà ngồi,thoáng nhìn qua gương mặt anh tuấn có lẽ vẫn bình thường,nhưng thực ra là đẫm mệt,suốt buổi tối không ăn được gì mà còn phải dạo hết nơi này đến ńi khác mà thưởng rượu,quả thật rất mệt,cơ hồ cậu là người có tửu lượng rất kém,vài ly là đã say,nay uống đến vạn trăm nơi chốn,mặt đỏ bừng hơn cả quả ớt .
Triệu Thiên Hoàng trước mắt trắng đen không rõ,nhìn đâu cũng mờ câm,lại cảm thấy buồn nôn trong người nhưng nhất thời lại không cho ra được,phi thường khó chịu .
Lục Tiểu Nhi thấy nét mặt Triệu Thiên Hoàng không ổn,đưa tay lên vai cậu mà hỏi:«Thiên Hoàng đệ đệ a,đệ có sao không vậy?,a..mặt đệ đỏ vậy,..này đừng nói là đệ gồng lên mà uống cả chục ly suốt tiệc à,tửu lượng của đệ thấp vậy sao lại dám tự liều mà vậy,mau ,vào nhà ,để tỷ giúp đệ giải rượu».
Thiên Hoàng nghe vậy,liền giả đứng lên ,giọng miễn cưỡng,«Tỷ a,đệ không sao,chỉ là không được khoẻ lắm,độ ổn mà».
«Triệu Thiên Hoàng,đêm nay là tiệc giao lưu,ngaỳ mai là lễ đưa tiễn,ngày mai mà như vậy làm sao mà xem được,mau lên,vào nhà»,Tiểu Nhi tay nắm lấy cậu mà lôi vào,«Triệu Thiên Hoàng,đi đi ,đệ rất say rồi,mau đi đi»
Người kia nghe có tin ,liền bước sang chỗ y mà tìm hiểu,«Lục Tiểu Nhi,tiểu tử nhà tôi bị gì a?sao lại ra nổi này».«Là cậu ấy không lượng sức,tửu lượng Triệu tử vốn không tốt lại uống nhiều vậy,e là đã say ,tôi bảo cậu vào nhà giải rượu,lại nhất nhất cho là mình ổn,một bước cũng không đi,Lưu Bách Khang a,cậu có cách naò giúp tôi được không».Lục Tiểu Nhi hơi cáu,nhìn mà muốn đấm một cái cho cậu ấy tĩnh cho được.
Lưu Bách Khang lại thử khẽ nói bên tai cậu,«Thiên Hoàng,Triệu Thiên Hoàng,là tôi Bách Khang đây,cậu nghe thấy không..».Người kia đáp lại bằng một̉ chỉ tay sang bên cạnh,không biết mây trăng gió động quanh mình là gì..
Lưu Bách Khang lắc đầu ,hai tay mạnh mẽ xóc cậu lên đưa vào nhà,«xem ra cậu say bí tí rồi,ta vào trong pha nướcgiải rượu thôi».Dứt lời cả hai vòng ra sau sân khấu mà vào dinh thự,Lục Tiểu Nhi tiểu thư cũng gậc đầu đi theo .
Vào đến phòng khách ,Lưu Bách Khang nhẹ nhàng đặt Triệu Thiên Hoàng xuống sofa ,cẩn thận gở từng chiếc giày đặt xuống sàn,lau kỷ từng nơi trên khuôn mặt cậu.Trong lúc đó,Lục Tiểu Nhi đi ngược xuống phòng sơ cứu dinh thự,cẩn thận tìm lấy chai nước giải rượu mà dùng,rồi lại chạy sang khu vực bếp tìm lấy chanh cùng tách sứ đựng vào . Khó khăn lắm hơn 40 phút mới tan được lượng rượu.Ngơ ngác nhìn quanh mình,Thiên Hoàng tiên sinh đầu thắc mắc hỏi lấy lảo công của mình:«Lưu Bách Khang a,thực ra là vì chuyện gì mà em lại ở trong phòng khách a?».
Lưu Bách Khang nhìn nhìn một lúc,tay đặt tách trà xuống,quay sang mà nhờ Lục Tiểu Nhi giải thích.
...
Vậy ra là vậy,ta trở lại bàn tiệc được không,hơn nữa cũng không thể để bao vi khách ngoài đó như vậy,Tiểu Nhi,đệ cần ra ngoài mà.Triệu Thiên Hoàng liên tục làm nũng,vẫn nhất định một một biểu tình đi ra.
Lục Tiểu Nhi tay che mặt,thở dài,«ai da,Triệu Thiên Hoàng ,say phải nhận say,bại phải nhận bại,đệ đâu thể nào ra đó mà trong bộ dạng như vậy,nhở người khác thấy được còn thể thống gì nữa,không phải là tỷ tỷ không cho mà là không dám cho,lúc tiệc tốt nghiệp học viện Victoria,chính đệ cũng đã một lòng biểu tình mạnh mẽ như vậy,nhưng lại té nhào xuống sàn nhảy,Thiên Hoàng ah,tỷ đây chính là muốn tốt cho đệ thôi»
«Nhưng Tiểu Nhi tỷ,lần này nhất định là sẽ khác,đệ cam đoan đó,cho đệ ra đi,đệ muốn gặp tam ca ,đại ca cùng tứ tỷ của đệ,họ chính là vì thương đệ mà đến đây chúc phúc cho đệ,Lục Tiểu Nhi,cho đệ đi đi»
Lục Tiểu Nhi đi lại suy suy nghĩ nghĩ ba hồi, mở miệng ra nói , «Hảo ,tỷ sẽ cho đệ chung tiệc lại,nhưng nhất địng là không được uống rượu nữa,đệ cam đoan không»
«Hảo a,hảo a,đệ hứa,đệ hứa»
«Vậy ta cùng đi nào,A Bách Khang ta đi thôi»
Bên ngoài vẫn náo nhiệt như ban đầu,người ca người múa,người ăn uống người mời rượu chúc phúc nâng li trông thật vui vẻ. À ,chắc hẳn bạn cũng đang tử hỏi rằng các tỷ ca của Thiên Hoàng là ai phải không. Phía trái của sân khấu có một chiếc bàn trọn trống 3 chỗ,nơi có hai soái ca cùng một mỹ lệ tiểu thư đang trò chuyện ,chính là người nhà Thiên Hoàng.
Trở lại với câu chuyện,ba người Tiểu Nhi,Thiên Hoàng,Bách Khang đồng bộ phía bên kia . Cũng là hơi khó tìm,bởi dinh thự sân quá rộng lớn,khách mời hai bên chưa tính người nhà đã gần 1000 người. Đi được một lúc,cuối cùng cũng thấy.
_Tam tỷ,tam tỷ...
_Triệu Thiên Hoàng,đệ đây rồi,hôm nay đệ thật phong độ quá,a còn đây chắc hẳn là lão công của đệ phải không,Lưu tiên sinh,rất vui khi biết ngài.-Tứ tỷ của Thiên Hoàng đứng dậy chào hỏi khách sáo vui cười.
Triệu Thiên Hoàng cũng vui cười đáp lại tỷ tỷ của mình :
_Tam tỷ,tỷ không cần phải khách sáo như vì trước sau gì ta cũng là người chung một nhà mà.À cho phép đệ giới thiệu,đây là Lưu Bách Khang,người mà đệ thường xuyên nhắc đến trong thư .Lục Tiểu Nhi,Lưu Bách Khang ,đây là Triệu Diệp ,taḿ tỷ của đệ.Người mặc vest xanh bên này là Triệu Dương,nhị ca của đệ,còn đây là Triệu Thiên Long,đại ca của đệ.
Lục Tiểu Nhi rõ ràng là trong bụng đang rất háo hức làm quen với hai hảo ca của Thiên Hoàng , giả vờ ngồi xuống cạnh Triệu Diệp mà nói:«Triệu Diệp tiểu thư , thật không ngờ các huynh đệ nhà cô lại phi thường xinh đẹp đến vậy,thật là ghen tỵ quá đi mất»
Triệu Diệp nghe Tiểu Nhi khen ngợi quả thật có phần phấn khởi,vui vẻ mà đáp lại:« Lục Tiểu Nhi a,câu đó phải do tôi nói mới phải, hoàn toàn trước đây Triệu Thiên Hoàng một tiếng cũng không khai về bạn bè của nó,hôm nay có diệp gặp mới bất ngờ làm sao»
Tiểu Nhi đáp lại,«Triệu Diệp tiểu thư,tôi thật khó lòng mà kiệm được cảm xúc,tôi có nghe qua rằng đại ca Triệu Thiên Hoàng chính là đại úy lực lượng cảnh vệ hoàng gia,thật phi thường ngưỡng mộ. »
(Mê trai có khác,thấy con nhà người ta tuấn tú,là sáp vô như đại liên nổ súng)
Triệu Thiên Long vốn là con người ít nói,tính tình uy nghiêm,lại lớn lên trong trại huấn luyện nên một mất rất kiên định. Anh chính là nghe tin Lục Tiểu Nhi cũng nằm trong hàng điệp viên đặc biệt ,nên lại càng phải khiêm tốn trả lời:«Lục Tiểu thư,tôi đây chỉ là một sĩ quan bình thường ,không có chiến công gì lớn lao,hà tất gì khiến cô phải nể phục đến vậy»
Lục Tiểu Nhi nghe xong miệng cười cười,trong đầu thầm nghĩ,quả thật đại úy có khác,cách nói năng rất khiêm tốn ,cảnh giác,thủ đoạn trả lời thật rất khâm phục,«A đại úy,tôi cấp bậc không bằng ai,tiền sử không có kỳ tích chiến công ,cũng không có danh tiếng vang dội,thật không dám nói thách»
Triệu Thiên Long cũng nghiệm nghị nở một nụ cười mà đáp,«cùng chung một công việc,có phân công chung một khu vực,thế nào cũng sẽ còn gặp lại,hà tất chi phải lo lắng ».

Đến đây cho tôi mạn phép nói qua sơ lượt về huynh đệ nhà họ Triệu này.
Đứng đầu là Triệu Thiên Long ,đại ca,người này 35tuổi,là đại úy của lực lượng cảnh vệ Hoàng gia. Tính tình nghiêm khắc , luôn lấy việc nước đặt hàng đầu.
Thứ hai là Triệu Dương,nhị ca, người này 32 tuổi,từ nhỏ đã sống tại Paris nên thành thạo cả tiếng Pháp lẫn tiếng Anh,hiện đang là kiến trúc sư tại Paris.
Thứ ba là tam tỷ Triệu Diệp , người này 25 tuổi,là nhà thiết kế tài ba,tam tỷ là người Triệu Thiên Hoàng quý nhất,do đó họ thân nhau là chuyện thường
Người nhỏ nhất là Thiên Hoàng,24 tuổi,và đang là ca sĩ tại Victoria,Hương Cảng,và cả Nhật Bản,được lực lượng lính và quân cảnh vệ mến mộ phi thường bởi các ca khúc về người lính.

...Sau một lúc hàn thuyên tán gẫu ,Triệu Thiên Long bỗng dưng đứng lên rồi đi vào dinh thự mà về phòng.Thiên Hoàng trong dạ nghi thấy kỳ,liền đứng dậy chào mọi người rồi vào theo. Người có rèn luyện thường xuyên có khác,đi cũng nhanh hơn người ,mới phút chốc đã vào phòng khóa cửa. Triệu Thiên Hoàng trong lòng không biết là đang có chuyện gì, định gõ cửa phòng thì Thiên Long ca mở cửa bước ra. Triệu Thiên Hoàng nhất thời sợ hãi trước nét mặt của đại ca,đứng đờ ra mà nhìn
Người kia nhìn nhìn,xong lại cốc vào đầu cậu em mình mà tra hỏi:«Tìm tôi giờ này là có ý gì,sao cậu không ở dưới sảnh tiếp khách đi»
Thiên Hoàng bị cốc cho một cú,miệng lấp bấp mà trả lời:«Thiên Long ca vì lý do gì mà,anh lại lên phòng bất chợt vậy»
«vậy tôi hỏi cậu,vì lý do gì cậu lại lấy đàn ông chứ không phải đàn bà,tôi nghe đâu ngày trước cùng có cô Ái Hoa thương cậu lắm mà,sao ra nổi này,vào đây, huynh đệ ta trò chuyện đi»
Biết có chuyện không hay,Triệu Thiên Hoàng bước chân chậm chậm mà đi vào.Triệu Thiên Long vẻ ngoài uy nghiêm ,một tiếng thở cũng đủđể người ta cách đó mười mét phát sợ,huống hồ là vào phòng nói chuyện,rung lại thêm rung,sợ còn thêm sợ, nhìn nét mặt của đại ca,cậu một tiếng cũng không dám nói .
Triệu Thiên Long có thói hút thuốc,nên bất luận là nhà hay phố,chỉ cần hứng thì hút,hắn nhìn Triệu Thiên Hoàng chầm chầm một lúc rồi ra lệnh cho cậu ngồi xuống.Hắn mở trong tủ lấy ra một cây thước gỗ,hướng mình ngang với hạ bộ Triệu Thiên Hoàng,khẻ chọc chọc vào mà tra hỏi:«Thế nào,có kích thích không,thích không,...Triệu Thiên Hoàng,ta nhớ đệ cũng từng oai phong lẩm liệt lắm mà,từng là người phi thường lạnh lùng,bao nhiêu cũng không khuất phục,sao lại dễ dàng tan chảy trước bàn tay của người đàn ông như vậy,lại còn thường xuyên chiến nhau trên giường nữa »
Thiên Hoàng giọng khẽ nói:«Đại ca,anh biết sao?,làm sao anh biết những chuyện đó?»
«đơn giản thôi,đệ thăm nhà ta 1 tháng một lần,lại thường xuyên hát trong tiểu khu,nhưng đó không phải là điều ta đang nói,điều mà làm đại ca đệ biết là lúc đệ thay phục trang,ta đã vô tình đi qua mà thấy,lúc đó trên người đệ có những dấu thâm rất giống với vết hôn,lại biểu thị rất rõ ở mông,còn mối quan hệ này là do tam tỷ Triệu Diệp đệ nói cho ta biết,cũng thật bất ngờ khi nghe vậy»
Triệu Thiên Hoàng nghe đến đây,mắt đã hoen lệ,cậu quỳ xuống tay ôm lấy bàn chân đại ca mà khóc:« Triệu Thiên Long,nếu có sai gì với gia quy,thì huynh cứ ra tay mà phạt,đệ biết,đệ biết đệ không có tư cách gì để tồn tại trong Triệu Gia sử ,đệ đã không thành một bậc trượng phu,cũng không thể nói dõi tong đường...Triệu Thiên Long đệ rất xin lỗi».
Triệu Thiên Long tay đặt thước gỗ xuống,cúi người đặt Thiên Hoàng lên giường,dùng khăn mà đưa cho cậu:«Đại ca chính là không trách được đệ,bởi đệ và Triệu Diệp quá giống nhau,chuyện cũng đã thành,muốn thay đổi cũng không được,nhưng ta cũng tự hào,bởi đệ đã dám đối mặt , đừng khóc nữa,hôm nay là lễ,là ngày đệ thành thân đệ phải vui  lên mới phải»
Thiên Hoàng nghe xong,ngã người vào lòng Thiên Long,vui sướng cảm ơn.
...
10 phút sau..
Vừa thấy hai người,Triệu Diệp đứng lên hỏi:«Thiên Long ca,Thiên Hoàng đệ,hai người vừa đi đâu vậy,bổng dưng im im đứng dậy,rồi lại im im xuất hiện,hai người làm tôi sợ đó»
«Phải đó phải đó,hai người đi như gió,mới chớt mắt đã không thấy đâu,sợ chết đi được,đúng không Diệp Diệp»,Tiểu Nhi đứng dậy bên vực cùng Triệu Tiểu thư.
Triệu Thiên Hoàng nghe xong hai chữ Diệp Diệp ,giật giật lông mày hỏi,«Tiểu Nhi,Triệu Diệp,từ khi nào hai người thân nhau như tỷ muội vậy».
Triệu Diệp đưa mắt nhìn Tiểu Nhi,rồi cười to lên mà trả lời:« Mởi vừa thôi,do tỷ thấy Lục Tiểu Nhi vừa đẹp lại vừa tốt,ăn nói cũng rất khéo,vạn niên nhất một lần,chi bằng kết nghĩa tỷ muội mà sống bên nhau,tam tỷ đúng không»
«Đúng,đúng ,chị nói đều đúng,nhưng tỷ tỷ,sao Triệu Dương một lời cũng không nói,một chữ chào cũng không nghe được,Triệu Diệp,tỷ có biết vì sao không vậy»,triệu Thiên Hoàng ngồi xuống bàn mà hướng về tam tỷ
Triệu Diệp đưa cặp mắt sang phía Triệu Dương rồi quay sang cậu mà đáp:«Không,Triệu Dương có lẽ chưa quen nếp sống mới,nên có vẻ mệt,hôm nay rượu mà uổng chưa đển nữa ly,nhất định là đang rất khó chịu»
Có lẽ Triệu Diệp đúng,muối giờ Paris do muối giờ so với Trung Quốc thật có phần trên lệch không ít,hơn nữa phải ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng đồng hồ,không thể là không mệt được.

Hàn thuyên,tiếp rượu đến khuya từ khi nào không xác định,chỉ biết khi nhìn lại chỉ còn mỗi người nhà với nhau.Thời gian trôi đi thật nhanh,một chút đã tàn tiệc,khách dự ra về không một ai còn ở lại .
Cũng đến lúc cần được thư giãn,đến lúc cần nạp lại chút năng lượng cho mình,Triệu Thiên Hoàng đặt chiếc ly xuống bàn rồi cùng Triệu Diệp bước vào nhà.
Phiá trong dinh thự,ai nấy cũng tự về phòng ngủ của mình,chỉ riêng mỗi Triệu Diệp lại về phòng Triệu Thiên Hoàng mà cũng nhau chuẩn bị.

Triệu Diệp tay ôm thùng thư lên mở ra cùng Thiên Hoàng đến hồng bao,tất cả là khoảng hai vạn bao,sơ qua mỗi bao cũng khoảng 2000 tệ,tính lên cũng đủ có thể đủ cho cả hai gầy dựng một cuộc sống mới,một ngôi nhà nhỏ,một chiếc xe hơi cùng một số vật dụng khác. Triệu Diệp đếm chưa đến một nữa số lượng liền muốn phát tiết lên,lần đầu tiên trong đời cô thấy một đám cưới mà số lượng tiền hồng bao lớn đến vậy,nếu tính trung bình thấp nhất là 3000 tệ một bao,chưa kể lại có bao đến 5000 tệ,hồng bao từ Dương trung úy đến mười vạn.
(Lần đầu tiên trong đời,người gì mà tiền đám cưới đem tích ngân hàng mà rút tiền lãi cũng đủ sống thảnh thơi,chế tức  >_< )
Triệu Diệp nhìn vào đống tiền trên giường,đứng dạy đi đến chỗ cậu,từ sau mà ôm lấy cơ thể cậu,nhỏ nhẹ mà thì thầm vào tai cậu,«Triệu Thiên Hoàng,đây là lần đầu tỷ chính tận mắt thấy tiền hồng bao cưới nhiều đến vậy,hai đưá dùng dù có mua sắm,gửi ngân hàng thì vẫn không dùng hết,chi bằng,..cho tỷ một chút được không» .
Đoán thôi cũng biết được là muốn xin lấy chút tiền bỏ ví,tuy nhiên đây lại là khoản giữa cậu và lão công Lưu Bách Khang của cậu,nếu tự ý rút ra mà đưa cho Triệu Diệp,nếu để Lưu Bách Khang biết,e sẽ làm tình cảm nhạt mờ,nhưng không đưa lại bị Triệu Diệp nghĩ tiền làm hoa mắt.Triệu Thiên Hoàng nghĩ nghĩ suy suy một lúc,cuối cùng mới bước đến tủ riêng,lấy ra một chiếc hồng bao có thêu một cành hoa mẫu đơn ( không phải ai cũng được Triệu Thiên Hoàng dùng loại bao này mà tặng ),lấy ra 5000 tệ bỏ vào mà đưa cho Triệu Diệp.«Triệu Diệp,số tiền trên là tiền của đệ không liên quan gì đến số trong hồng bao,tuy đệ biết khoảng tiền đó không ít,nhưng cũng là phần giữa hai bên,không thể tự tiện mà sử dụng»
«Thiên Hoàng,5000 là số không nhỏ,hơn hết là số tiền do đệ làm ra,không thể tùy tiện cho tỷ,tỷ cũng có nghề nghiệp,thu nhập cũng không thấp,nếu tự dưng nhận lấy 5000 tệ của đệ,thật là có hơi quá đáng»
Thiên Hoàng tuy biết Triệu Diệp là người chân thật,không dám nói sai sự thật,khó lòng chấp nhận.«Tam tỷ,tỷ cứ nhận,đệ ngày nào còn tồn tại,nhất định ngày đó vẫn còn khả năng làm ra tiền,tỷ không phải lo».
Triệu Diệp dù đưực thuyết phục,song lòng vẫn không thể chấp nhận hoan hỷ nhận lấy,cô đứng dậy ,hạ giọng thấp xuống mà nói:«Thiên Hoàng,đệ còn sự nghiệp,còn cuộc sống riêng ,nhất định không được tùy tiện mang 5000 tệ tậng cho tỷ,huống hồ là căn bệnh xuyển bao lâu nay vẫn chưa dứt,nếu có chuyện nhất định không đủ kinh phí chi trả»
«Tam tỷ,không sao đâu,có mấy khi tỷ đệ ta gập nhau,ai naý đều bận rộn,khoảng tiền đó không là bao ,tỷ tỷ,đệ chẳng phải luôn nói,đệ là người có trước có sau,làm gì đều có tính toán,Diệp tỷ không cần lo»,Thiên Hoàng dứt lời liền nhìn sang đồng hồ mà nói với Triệu Diệp về phòng nghỉ sức.

11h55 ...

Kết thúc một ngày,Triệu Thiên Hoàng sau khi ngâm mình thư giản trong bồn nước nóng,liền xuống nhà bếp mà làm chút đồ ăn.
Vừa bước vào ,mùi thức ăn đã bay đến tận mũi cậu, thật là thơm,Triệu Thiên Hoàng cả buổi không ăn được quá hai đũa,bụng lại đang đánh trống kêu to,gặp cảnh tượng thật không kiềm được mà bước vào. Bên trong quả nhiên là Triệu Dương,anh đang tự làm lấy món mì Ý còi điệp ,bên cạnh còn có trà xanh và suop rau củ,Thiên Hoàng nhìn mà muốn tan cả miệng.
«Biết đói rồi à,đến hồng bao mãi miết đến giờ mới biết xuống,thật là không sai một điểm với Triệu Diệp,..»,Triệu Dương từ trong nói ,anh tay cởi tạp dề treo lên giá,rồi cho mì lên đĩa mà mang ra bàn.Triệu Thiên Hoàng đói quá hóa ngu,vừa thấy đĩa mĩ liền dùng nĩa xoắn ngay mà ăn. Ăn xong mới thấy vị cay,liền quay sang nhìn Triệu Dương phàn nàn,mì ý cay đến độ ăn một miệng nhỏ mà cũng rơi nước mắt.
Triệu Dương thấy cảnh tượng nhất thời không kìm được liền cười lớn lên rồi tiến đến mà đáp:«Ai bảo cậu ăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net