Chương IV : Hôn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

«Triệu công tử,Triệu công tử ,đã là 3giờ sáng rồi,cậu mau dậy đi»

«A Kiều,là vì lý do gì tôi lại phải dậy sớm như vậy»,Thiên Hoàng nằm trên giường ôm gối chưa muốn thức,giọng bán tỉnh bán ngủ nói

Người hầu gái tên A Kiều kia,vì không muốn ngày vui thành thảm họa,liền rung lắc người Triệu Thiên Hoàng như giông bão,mạnh miệng nói liên tục,«hôm nay là hôn lễ ,hôm nay là hôn lễ,hôn nay cậu kết duyên cùng Lưu công tử,là ngày cậu kết duyên với Lưu công tử..mau dậy đi,không tôi lấy nước lạnh mà xối lên đầu cậu đó»
«Lưu công tử,Lưu công tử,....»Triệu Thiên Hoàng lãi nhãi mấy tiếng trong miệng rồi thình lình bật dậy mà chạy ra hành lang chính ,miệng lớn tiếng nói ,«Lưu Bách Khang,hôm nay là ngày hôn lễ của mình,3h40 rồi,mình cần chuẩn bị ngay»

«Thiếu gia,phòng vệ sinh hướng bên này mà,phía đó là của Triệu Diệp cậu đừng có vào»

«Á .. Triệu ,Thiên ,Hoàng, không ngờ đệ thật biến thái,biết người ta đang tắm không hả,đi ra mau còn không tôi xối nước lạnh lên đầu cậu bây giờ»

Phía bên kia Triệu Dương cũng vừa thức nghe có la hét lớn liền mở cửa bước ra mà xem .Hành lang hai bên đều đang được trang trí bằng vải lụa đỏ và tú cầu,cửa phòng đang được dán chữ hỷ ,.. nhưng chỉ có mỗi cậu em mình lại ướt nhẹp từ phòng tắm bước ra.

Triệu Dương thấy cảnh tượng là không chiụ được nhịn cười ,liến lớn tiếng vừa nói vừa kéo tay Thiên Hoàng vào:«cậu ,đầu óc để đâu vậy,tôi vừa thức đã nghe tiếng la hét từ khu phòng tắm nữ,nói xem,có phải phì tử cậu đây đêm wua mong lung không ngủ,sáng ra lại gấp rút chuẩn bị,vào nhầm phòng của Triệu Diệp,bị xối nước lạnh rồi phải không»

«Là đệ ngủ quên» ,Triệu Thiên Hoàng cuối đầu nhìn

Triệu Dương đứng khoanh tay lại dựa vào cửa,vơ lấy chiếc khăn tắm trong tủ mà vứt lên đầu cậu,«Này tiểu phì tử ,mau lau đầu rồi về phòng tắm đi,còn không cậu lại trễ nữa đó »

« Triệu Dương,đệ không phì»

«cậu rất phì,ngủ nhiều thì cũng phì»

«Là huynh phì,đệ không phì»

«tiểu phì tử,cậu thật là ồn ào mau về phòng đi»

Cãi qua nói lại,thật muốn là soi máu lên mà,sáng sớm đã muốn phát tiết,vừa lúc có người hầu mang nước đi ngang,liền mấy lấy ly mà tạt vào mặt nhị ca mình. Triệu Thiên Hoàng tạt xong đứng nhìn Triệu Dương ướt nhẹp mà nói,«ay da ,mới sáng sớm đã tắm nước lạnh,hay là huynh hãy về phòng tắm được không,không là cảm đó,sao vậy,biết sợ rồi sao, nói cho huynh biết ,làm con nhà người ta phát tiết buổi sáng là không tốt đâu,mà đây còn là ngày cưới,Triệu Dương huynh đáng đời,tôi về phòng nha.»

Triệu Dương là tức đến không nói lên lời,quay lại mà đóng cửa cái rầm.Cả hành lang ai nấy im phắc một hồi mà hoảng sợ.

Thiên Hoàng về phòng lấy khăn tắm ,gở kính mắt ra mà để lên bàn rồi mở cửa mà bước vào phòng tắm . Phòng tắm này lâu năm không sử dụng ,có chút bụi đóng trên mặt sàn,người ngoài bước vào liền thấy nhám chân.
Triệu Thiên Hoàng bước một chân vào bồn rồi mở nước,đợi nước chảy được nữa bồn mới bước tiếp chân còn lại . Định ngồi xuống mà ngâm trong bồn nước lại nhớ ra rằng mình vẫn chưa cởi quần áo lại liền phải bước ra. Thiên Hoàng hành động mau lẹ,liền ttong phút chốc trút bỏ y phục mà ngâm mình trong bồn nước nóng.
''Đúng là sảng khoái,đã từ lâu'' ,Triệu tử không được tự do thoải mái ngấm mình trong bồn nóng vào buổi sáng như thế này,cảm giác như cả cơ thể đang bay bổng giữa những áng mây hồng mùa xuân.

Nhớ lại những tháng ngày thăng trầm giông bão,nhớ lại những thử thách trôi qua,nhớ lại những trở ngại cản lối,nhớ lại những ải tử đều qua khỏi,Triệu Thiên Hoàng cảm thấy trong mình thật phi thường may mắn. Lại nhớ đến Lưu Bách Khang công tử,lại nhớ đến những buổi đầu gặp mặt,lại nhớ về khung cảnh buổi chiều tà năm xưa,lại nhớ về những lần cũng nhau chơi đùa cùng nhau nổ lực,lại nhớ về những cái nhìn lạnh lùng khi gặp mặt nhau,những nụ cười khó ưa trong những lần chạy bộ,lại nhớ đến giây phút chạm đến con tim của nhau,những chiến trận trên giường,những bước chân đồng bộ,những điệu nhảy không dứt,những giấc mộng không nguôi. Tất cả lại như một luồng gió lớn dạt vào trong lòng cậu,đều là những kỷ niệm vui buồn đều là những tháng ngày đẹp đẽ,nhân sinh lộ có hay đâu một ngày đôi ta sẽ tay trong tay,đồng bộ đồng tiến mà kết duyên bên nhau.

Nghĩ đến đó Triệu Thiên Hoàng liền khó lòng cầm được cảm động mà rơi lệ bản thân,là khóc vì mình quá may mắn,nhưng cũng khóc vì mình đã dũng cảm đối diện lấy vấn đề mà vượt qua.

Đồng hồ rung chuông, đã 4 giờ sáng đến,lại chợt ngộ ra mình đã trong bồn tắm quá lâu ,liền nhanh đứng dậy,mở nước mà đứng dưới vòi hoa sen mà tắm gội thật nhanh mà bước ra ngoài thay y phục.

Lại nhớ chính miệng mình nói là 8 giờ sáng đoàn nhà Lưu gia sẽ đến ,nếu để trễ là nhật định rất xấu hổ ,lại làm mất mặt Triệu gia,nhất định là không được để việc đó xảy ra .

Triệu Thiên Hoàng mặt áo tắm,bước ra tắt điều hoà rồi sấy cho khô tóc,là không muốn bị cảm,sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ và công việc. Vẫn như mọi ngày,nhanh chóng thu dọn giường ngủ,sắp xếp chăn gối cho ngay thẳng rồi lấy toàn bộ khắn tắm ,khăn mặt ướt cùng quần áo bẩn mà bỏ vào rổ giặt rồi tắt đèn lấy đèn bàn,mở công tắt đèn chùm lên. Triệu Thiên Hoàng bước đến bên bàn ,lấy kinh mắt lau sạch rồi đeo lên mà thay lễ phục cưới.

«Thiên Hoàng,tiểu Hoàng Hoàng,đệ đang làm gì vậy,tỷ tỷ vào được không »

Thiên Hoàng rõ ý là Triệu Diệp đang muốn vào trong mà giúp đỡ,liền vội ra mở cửa mà mời tam tỷ vào phòng.«Triệu Diệp tỷ tỷ,phi thường hoan hỷ khi tỷ đến đây,có việc gì mà tỷ ra đây vào thời điểm sớm thế này.»

Triệu Diệp vội bước vào phòng,lấy ngay bộ vest trắng lấp lánh ra mà đưa lấy cho Thiên Hoàng,vui mừng mà nói:«hôm nay chính là ngày vui của đệ,tỷ phải sang đây giúp,mau,diện trang phục đi,ta cần phải chuẩn bị nhiều lắm đó»

«ay da tỷ tỷ,làm vậy thật khổ cho tỷ rồi đệ có thể tự chuẩn bị được mà nhất định là không sao,trang phục phụ kiện đệ đều có đủ,làm nhất định không sao mà»

«Thiên Hoàng,là đệ chịu hay không cũng vậy mau thay trang phục,tỷtỷ rất muốn thấy y phục cưới»

Triệu Thiên Hoàng gật đầu khó chiụ rồi vào phòng chứa trang phục,lấy ra một chiếc vest trắng có thêu họa tiết hoa hồng đỏ bên ngực trái mà khoát lên.Thiên Hoàng bước ra khỏi phòng,dang hai tay ra ,cười lạnh một cái,«tỷ vừa ý chưa»

Triệu Diệp là vì không cưỡng là nét phong độ ấy mà muốn phát tiết,lăn lộn ra mà cào lấy thảm trên sàn. «Thiên Hoàng,đệ phi thường hoàn mỹ hôm nay»

Thiên Hoàng ngưỡng đầu hỏi Triệu Diệp,«tỷ ổn không ,sao tự dưng lại đỏ mặt lên nhìn đệ vậy, nếu vì cái áo thì không đáng vậy đâu,còn nếu là vì vẻ phong độ đó mà ham muốn,Thiên Hoàng đệ có thể giúp tỷ tìm vài người mà làm quen.Đỏ mặt như vậy thật không bình thường chút nào»
Triệu Diệp vừa nghe liền tỏ vẻ vô tội,«Là đệ đang nhớ Bách Khang đó,tỷ đây hiền thục gia giáo,nào có thể lại ham muốn đàn ông vô cớ như vậy,thật là kỳ lạ»

«đệ có thể ra ngoài dùng bữa sáng được chưa,đệ đói rồi ».Thiên Hoàng khó chịu ôm bụng mà nói.

Triệu Diệp suy nghĩ một lúc rồi ngã người xuống giường,nhẹ nhàng mà đồng ý.Cả hai cùng nhau tắt điện mà đi ra khỏi phòng.

Con đường hướng xuống phòng ăn thật lộng lẫy ,khắp nơi đều có đèn lồng đỏ,hai bên đều có dải lụa đào cùng các chậu hoa tươi.Cửa sổ dinh thự từ phòng nhỏ đến phòng lớn ,phòng gia nhân đến phòng quản vệ đều được treo rèm đỏ. Tại khu vực Trầm Hương cầu thang , tất cả tay vịn cầu thang đều được các gia nhân trong nhà quấn lụa đỏ,đôi long tượng tại đầu hai bên cầu thang đều được treo tú cầu, từng bậc cầu thang đều được lót thảm hoa . Phía trong nhà bếp,một trăm đầu bếp chiên xào nấu nướng liên tục để chuẩn bị thức ăn cho các vị quan khách,khi nghi ngút bay ra từ những chiếc lò nướng thịt,hòa cùng các loại mùi hương phản phức từ các loại hải sản đang được bày trí trên đīa.

Thiên Hoàng nhân lúc không ai để ý mà lấy ngay một cái càng cua mà ăn,« Cay quá,ai lại làm sốt chanh dây cùng me cay vậy chứ,thật rát cả họng».
Triệu Diệp vừa nghe tiếng la hét hoảng loạn ,liền quay lại ,nào lại là Thiên Hoàng.«Này này,24 tuổi chứ không phải trẻ con bốn tuổi mà lại ăn vụng, thật là.. .Triệu Thiên Hoàng , người ta nói có cách mấy cũng không được lộ khuyết điểm,đừng vì chút đói mà lại hành động như vậy»

Thiên Hoàng nghe Triệu Diệp chī trích,lòng ắc không vui,chau mày lại mà nói,«Diệp tỷ,là người ta đói quá,không thể không kiềm được,tỷ là bậc tiền bối mà lại không biết nhũng chuyện này là thể nào»

Triệu Diệp không đáp không rằng,cứ thế mà nắm lấy tay tiểu Hoàng đệ vào phòng ăn . Triệu Thiên Hoàng bị kéo lấy,không phản ứng đi theo.
Bên trong phòng ăn ,trên bàn lại có điểm tâm cùng bánh bao xá xíu,lại còn có sui cảo,món nào đều phi thường hoành tráng. Trên bàn lại có trà Quan Âm,lại có ca dé báo ,bên cạnh có hoa cúc tươi,chính là quá thịnh soạn.

Ngay lúc vừa chuẩn bị ngồi xuống ăn thì hai người kia cũng vừa xuống tới,lại vô tư ngồi xuống ăn uống. Triệu Diệp không hài lòng mà cáu gắt,«Là hai người vờ không thấy,hay là cố ý không thấy »

« Là tôi cố ý đó,ngồi xuống mà ăn đi Triệu Diệp»

«Triệu Dương ,anh dám...»

Thiên Hoàng trước mắt không muốn có nội chiến,trong lòng không muốn huynh đệ phân rẽ ,lại không muốn đám cưới thành đám ma,mới chen vào ngăn cản.

«Triệu Diệp , dừng lại dừng lại,đừng có mà như vậy,hãy vì đệ hôm nay mà đừng gây nhau nữa nha,làm ơn,đừng gây chuyện mà »

Triệu Diệp nghe lời tiểu đệ của mình nài nỉ suốt mới ngưng khẩu chiến kịch liệt.

Chỉ không ngờ sáng sớm lại có khẩu chiến tại gia,người nhà nhiều năm gặp lại lại ra tình cảnh trên,Triệu Thiên Hoàng là thật sự không muốn thấy. Ngồi xuống bàn ăn mà dùng điểm tâm sáng,trên bàn lại phải chịu hai người mặt đầy sát khí,là phi thường khó chịu,huống hồ đây là ngay vào ngày hôn lễ. Triệu Thiên Hoàng chóng khuỷu tay xuống bàn mà xoa xoa hai mí mắt,sao lại có thể một lúc hai việc không hay lại xảy ra ngay trong ngày hôn lễ chứ,thật là tâm trạng ăn sáng cũng chẳng còn.

Người tam tỷ Triệu Diệp bên cạnh nhìn cảnh tượng là không muốn thấy chút nào ,mới kéo ghế sang bên cạnh gần một chút mà an ủi ,hy vọng tình hình lạc quan lên chút. «Này tiểu tử,ăn chút đi chứ,không ăn làm sao có sức mà tham gia,hơn nữa bánh bao không ăn sẽ nguội và cứng,rất khó nuốt,...»

Tâm trạng căn bản là không vui,không muốn ăn,«Triệu Diệp tỷ tỷ,ăn được hay không là một chuyện,còn tâm trạng tốt không là chuyện khác,hiện tại căn bản là không thể ăn,dù thế nào vẫn không muốn ăn,dù là thực phẩm rất ngon,nhưng lại thấy cảnh huynh đệ lời to tiếng nhỏ,hôm nay là ngày hôn lễ,lại cố ý diễn ra ,hỏi xem có phải là tức lắm không»

Là tâm trạng không vui,cũng nhất định là không được ảnh hưởng hôn lễ,đời người chỉ có một lần ,nhất định là không được phá hỏng.Triệu Diệp dùng lời nhỏ nhẹ giải thích ,«ngày thường đệ không ăn tỷ không cấm,nhưng hôm nay là nhất định phải ăn ,phải ăn,không thể vì một chút truyện mà ra cái nông nổi kia»

Người kia nghe xong,làm nũng,«Tại sao?»

«Không ăn không có sức,không sức không thể vui,mà không vui không phải hôn lễ,hiểu chưa

«Triệu Thiên Hoàng,tam tỷ đúng đó,ngày thường không ăn cũng được ,nhưng hôm nay phải ăn,cậu không ăn,tôi không cho cậu rời nhà nửa bước,rõ chưa»

''Lục Tiểu Nhi tiểu thư đến»

Người kia vừa rời xe đã nhanh chóng bước vào nhà,rõ ràng là rất nông nóng .«Thiên Hoàng,Thiên Hoàng, xin lỗi hôm nay tôi đến trễ»

Triệu Diệp là người rất ứng xử liền đừng dạy cuối đầu mà tiếp chào,«Lục tiểu thư,kính chào,mời cô ngồi»

«Triệu Diệp tiểu thư,chào,vừa rồi ở phía ngoài dinh thự, tôi có nghe một số điều không nên nghe thấy, ...»

Là lời qua tiếng lại ,âm lượng có phần qúa lớn, « Lục tiểu thư,vừa rồi thật ra chúng tôi có lớn tiếng chút vì chuyện cá nhân không ngờ lại to tiếng đến vậy,do đó mà .. tiểu tử Thiên Hoàng nhà chúng tôi lại có tâm trạng xấu,đến bánh bao cũng không muốn ăn,ngày thường có thể không ăn,nhưng ngày hôm nay nhất định là không thể »

Lục Tiểu Nhi vốn quá rõ tính khí Triệu Thiên Hoàng,đem chuyện cũ mà tâm sự . Ít nhất sau lời ngọt cũng có chút khả quan,cũng chịu ăn chút điểm tâm.

...

Thời điểm 5h30 sáng,vài tia nắng cuối cùng cũng xuất hiện tại sân trước,người nhà họ Triệu hiện tại không ai không bận rộn,phía dưới tiền sảnh,ít nhiều cũng gần hoàn thiện. Phía trên lầu 2 dinh thự,..

Lục Tiểu Nhi trong lúc tìm phụ kiện lễ cưới mà lại vô tình phát hiện có khẩu súng trong ngăn kéo bàn làm việc,nhất thời không để tâm . Nhưng bản thân là làm việc trong quân khu,cũng nên tìm hiểu sơ lược. Lục Tiểu Nhi cẩn trọng đem ra cầm xem thử,cũng không có quá đặc biệt ,là loại 8viên nhỏ gọn. Nhưng đơn giản lại vì lý do gì lại phải trữ súng trong nhà ,lại là ở nơi công khai như vậy,nghĩ lại lại đi đi đều là không mấu chốt.

«Lục Tỷ,đã tìm thấy chưa?»

« Triệu Thiên Hoàng ,đi ra đây,tỷ có việc phải hỏi cho ra sự thật»

Triệu Thiên Hoàng vừa bước ra lại nhìn thấy khẩu súng,không khỏi bất ngờ,liền dùng tay đẩy ngăn tủ vào.

Lục Tiểu Nhi tay cầm khẩu súng,dùng lời điềm tĩnh trao đổi,«Là người chưa từng tốt nghiệp trường Quân Đội vì sao lại có súng riêng trong nhà,đệ như thế nào tỷ tỷ quá rõ»

«Lục Tiểu Nhi,khẩu súng đó thật không dùng được,đó là phụ kiện của bộ trang phục , hà tất chi cần làm rõ»

Lục Tiểu Nhi trên tay cầm khẩu súng chắc chắn không thể là giả,trực giác bản thân cũng không yên lòng,nhưng lại thầm nghĩ đây đơn giản là đồ chơi.

Triệu Thiên Hoàng giải thích xong liên lấy lại khẩu súng , lập tức quay lưng về Lục tiểu thư,«mà phải rồi,đệ và Lưu Bách Khang sẽ mặt quân phục,có sự thay đổi nho nhỏ , đệ đi thay trang phục đây»

Lục Tiểu Nhi căn bản là nhận ra có chuyện kỳ lạ,ngày hôm trước và hôm nay là hai Triệu Thiên Hoàng khác nhau,là vì lý do gì mà lại có mâu thuẫn như vậy.Trong lòng tất thật quá khó hiểu. Đành ngồi trước gương mà điểm trang lại khuôn mặt.

một lúc cũng hoàn thành,khuôn mặt kiều diễm đã hoàn thiện.Triệu Thiên Hoàng cũng từ trong bước ra trong quân phục trắng,tay mang găng trắng cầm mũ lính,chân mang boot đen.«Lục Tiểu Nhi,thế nào,trong đệ được không»

Lục Tiểu Nhi nghe vậy liền đứng dậy,vuốt vuốt bả vai mấy cái,«Đẹp,là phi thường hoàn mỹ»

Triệu Thiên Hoàng nghe vậy,liền hỏi lại thêm một lần,«Là đẹp không?»

Lục Tiểu Nhi kỳ lạ bản thân,từ bao giờ là trưởng thành uỷ nghiêm đến vậy,«Đẹp,là từ bao giờ mà đệ ra dáng vậy,đứng đắng chững chạc như vậy thật không giống cậu ta chút nào.Khai mau,ngươi là thật hay giả»

«Lục tỷ,đừng nên chỉa súng vào vai vậy chứ,phải hướng ngay trên,kỹ năng cơ bản không biết,hỗ thẹn hỗ thẹn».Triệu Thiên Hoàng nằm lấy tay hướng súng vào trán mình

Lục Tiểu Nhi buông súng xuống,bước lại trước mặt,«xem ra đệ làm tình báo cũng không tồi,tôi đi xuống lầu»

«Này ,Tiểu Nhi, Lục Tiểu Nhi ..»,quay lại đóng cửa.Thầm nghĩ mình đã bảo vệ được danh tính của mình. Hy vọng không ai sẽ biết bản thân mình là tình báo cấp cao của Bắc Kinh.

( Triệu Thiên Hoàng sau lần khỏi bệnh đã vì Lưu Bách Khang và Lục Tiểu Nhi thi vào trường Quân Đội Bắc Kinh. Học được hơn ba năm , Triệu Thiên Hoàng đã vì lý do gia đình mà đã nghỉ học,nhưng mặt sau lại là đi làm tình báo ở tuổi 21. để che đậy thân phận, cậu đã vì sự an toàn mà tham gia học viện Âm Nhạc Bắc Kinh,và dựng nên sự nghiệp ca hát như vỏ bọc vững chắc bên ngoài. Với thân phận làm tình báo viên cấp cao,chuyên mang thông tin quốc gia và quân sự ,đồng thời cũng là đi đột nhập thông người khác,chỉ cần sơ xuất ,cái mạng cũng khó mà giữ .)

Trở lại với vấn đề ,hôn lễ này sẽ diễn ra vào lúc 8h sáng, khách mời cũng sẽ có hơn 3000 người,trong đó chắc chắn sẽ có các thành phần quân sự . Thiếu tá Tạ ,Đại uý Uỷ, Đại uý Dương, giáo quang Văn, và nhiều người khác, cũng phải tự lường trước,đội quân truy sát của Tokyo nhất định cũng hiện diện mà cướp danh sách tình báo hoạt động bí mật tại Nhật,nếu xảy ra, chuyện thành Bắc Kinh thất thủ sẽ diễn ra , chiến tranh Trung Quốc Nhật Bản sẽ lại tái diễn,huống hồ là Nhật Bản đang có hoạt động chính trị,tạo mâu thuẫn trên đất Trung Quốc. Tự nhủ nhất định là phải cảnh giác.

Dứt dòng suy nghĩ , Triệu Thiên Hoàng tự mình vào trong mà trang bị vũ khí. Không đơn thuần đây là hôn lễ, ngày hôm nay nhất định phải tìm được Tống Dục ,nhất định phải lấy được mật tinh.

( Tống Dục,là nữ giới,chưa rõ lai lịch,là tình báo Nhật Bản,đã hai lần mang thông tin triển khai kế hoạch đánh đổ Bắc Kinh,mục tiêu là Học Viện Căn Cứ Quân Đội Bắc Kinh mà tấn công,cũng là nhiệm vụ đầu tiên mà Triệu Thiên Hoàng nhận vào năm 23 tuổi,tuy đã theo dõi từ lâu nhưng khó lần nào bắt sống bằng chứng,thông tin mới nhất là ả đàn bà này sẽ xuất hiện vào hôm nay,nhất định phải thành công bắt lấy)

Có tiếng gõ cửa ở phía ngoài,Triệu Thiên Hoàng liền nhanh lẹ súng vào boot rồi ra mở cửa.

Người ngoài cửa là thanh niên trong bộ veston đen,thắt carrravat đỏ,dáng người cao to ,da có phần hơi ngâm.
Người này vừa nhìn thấy Triệu Thiên Hoàng liền cuối đầu chào,«Kính chào»

«Chào,là hôm nay,cậu cũng đến à,Tạ Vinh»

«Triệu Thiên Hoàng,huynh đệ của nhau sau lại không đến,thật hôm tôi mới có dịp gặp cậu,Triệu Thiên Hoàng»

«Tạ Vinh , ở đây thật không tiện trao đổi,mời vào trong

( Tạ Vinh là bằng hữu tốt của Triệu Thiên Hoàng,cùng với Tạ Vinh là Dương Thiệu Hoa,Cổ Lạc Lạc ,Lâm Kiều và Tiêu Vĩ Nhân,đều từng là những đồng minh kề vai sát cánh bên nhau trong những ngay tại Học viện Quân Đội Bắc Kinh )

Tạ Vinh bước vào phòng ,trong lòng lại có chuyện cần hỏi,«Triệu Thiên Hoàng,từ ngày cậu nghĩ học,chúng tôi đã rất nhớ cậu,người huynh đệ,cậu đã vì lý do gì mà lại nghỉ chứ»

Triệu Thiên Hoàng chỉ đơn giản trả lời lại,«năm đó vì Phụ mẫu qua đời,tôi phải nghỉ chịu tang,sau đó phải lo chuyện hậu sự,là không thể tiếp tục theo đuổi ước mơ »

«Dù thế nào ,tôi vẫn biết cậu có chuyện ,chúng tôi cũng đã điều tra được,năm đó cậu không phải vì một lý do,cậu đã tham gia làm tình báo đúng không,chính cậu đã rời học viện,giáo quan Văn Phi đã tiết lộ,cậu đã tình nguyện tham gia »

«Là không giấu được Tạ Vinh,tôi đã tình nguyện,và cũng đã được đào tạo từ trước thời gian đó,chính là vì tôi không nhìn được đội quân Nhật Bản tin phá Trung Quốc Đại Lục.»

Tạ Vinh nghe được hết lòng cảm phục,«Triệu Thiên Hoàng,cậu không sợ sao

Triệu Thiên Hoàng nghe được chỉ cười nhẹ,bước về phía cửa sổ mà mở ra,«đã làm quân nhân thì cũng có ngày chết trên chiến trường,làm tình báo có chết cũng không sao,tôi đã chuẩn bị rồi.»

Tạ Vinh,«....»

«Dù gì tôi cũng phải kiểm tra,tình báo Tống Dục hôm nay sẽ đến,nhất định không được thất bại»

Tạ Vinh nghe được hai chữ Tống Dục liền đứng dậy,hùng hồn mà nói,«Triệu Thiên Hoàng,đó cũng là nhiệm vụ của bọn tôi,bọn tôi sẽ giúp cậu,đồng ý không»

Triệu Thiên Hoàng quay người lại ,liền nghiêm mà giơ tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net