Chương IV:Hôn Lễ(phần II) - Truy Tìm Tình Báo Nhật Bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Thiên Hoàng trong quân phục bước ra phía trước cùng Triệu Diệp mà tiếp lời các vị quan khách.Triệu Dương cùng hai người Triệu Thiên Long và Lục Tiểu Nhi từ sau vườn ra tiếp các vị Đại soái cùng giáo quan học viện Quân Đội .
«Chào Triệu Đội trưởng,chúc mừng.»

«Giáo quan Tạ,người nên chúc mừng là Triệu Thiên Hoàng,người bên kia».Triệu Thiên Long bắt tay tiếp giáo quan trường Quân Đội

Tạ Giáo quan vừa vui mừng vừa tròn chuyện,mắt lại liên tục đảo quanh thăm dò,«Triệu đội trưởng,thật không tiện khi trao đổi tại đây nhưng hiện tại, người của chúng ta đã có mặt,cẩn trọng, trung tâm chỉ huy liên lạc đã có điện báo hôm nay tình báo Nhật Bản sẽ xuất hiện tại đây đưa thông tin xâm chiếm Bắc Kinh,chúng ta nhất định phải bắt cô ta»

Triệu Thiên Long rõ ý,đảo mắt quanh mình thăm dò,«Tạ giáo quan,ngoài việc tìm ả đàn bà đó,tính mạng ba vạn khách mời phải thật an toàn.Còn nữa, đừng quên chúng ta cũng có tình báo, phải cẩn thận.»

Tạ Giáo quan đã nghe rõ,liền liên lạc phòng vệ . Lúc này phía bên kia có hai thanh niên trong y phục người bồi bàn đi đến,một người có chủ ý động làm đổ rượu lên người giáo quan rồi xin lỗi cuối đầu bỏ đi. Triệu Thiên Hoàng cùng tam tỷ từ cổng nghe được mà bước vào tìm hiểu,« Là Tạ Giáo quan,thật xin lỗi». « Là Tạ Giáo quan,kính chào,lâu ngày không gặp,vẫn khỏe ?», Triệu Diệp .

Tạ Giáo quan tay phủi phủi áo ,rồi ngửng đầu lên nhìn Triệu Diệp mà giao tiếp,«Triệu tiểu thư,chào cô,tôi là vẫn khỏe».« Chúc mừng cậu Triệu Thiên Hoàng,vẫn khỏe?»

Triệu Thiên Hoàng tay gỡ mũ,«vẫn khỏe,cảm ơn thầy. Phải rồi , em còn phải gặp nhiều vị khách khác,thứ lỗi»

Ngoài cổng dinh thự thời điểm trên có mấy chiếc ôtô đắc tiền đến , là xe của những lão bằng hữu của Thiên Hoàng đến,ai nấy đều mang hoa chúc mừng. Có thể nghe rõ là những âm thanh quen thuộc từ, phân biệt từng người một . Lại có một chiếc xe trắng trang trí bằng hồng tú cầu cũng hoa hồng đỏ,có đoàn tùy tùng bước ra tiếp đón long trọng,lại có lễ vật cầu hôn vô vạn trang sức vô vạn các loại gấm lụa . Tất cả lại đều mặc quân phục trắng,khách mời dự tiệc ai ai đều hoan hỷ vỗ tay chào mừng.

Triệu Thiên Hoàng đưa mắt ra phía cổng mà nhìn. Người ngồi trong xe không ai khác lại là Lưu Bách Khang cùng mẫu thân.

Triệu Diệp tâm trạng vui mừng liền mang pháo giấy ra hai bên chuẩn bị. Khách mời ai ai đều cảm nhận được nên đều lui sang hai bên sảnh ,sân dinh thự.

'' Lưu thiếu gia đã có mặt,hôn lễ bắt đầu. ''

Dàn tùy tùng bắt đầu mang lễ vật vào trong dinh thự, chơi nhạc chúc mừng thật hoành tráng. Phía trên ban công dinh thự,gia nhân nhà Triệu gia năm những cánh hoa đào tươi xuống phía dưới. Quan khách hai bên ai nấy đều đứng lên tôn trọng chứng kiến.

Triệu Thiên Hoàng cùng tam tỷ Triệu Diệp cũng bước dần ra phía trước, đón nhận lễ vật cùng tình cảm đối phương. Hòa mình vào làn gió cùng bước đi trong hoan hỷ,dàn tùy tùng Triệu gia từ phía sau lại bước đi theo sau ,trên tay không ngừng thả hoa vào gió . Bước dần qua dòng người hai bên,qua những người mà mình tưng xem như tri kỷ,qua những hảo huynh đệ ,những người mà bản thân đã từng kề vai sát cánh bên nhau,khổ cực cùng chịu,vui sướng cũng chia, bước dần qua những bậc tiền bối,các vị giáo quan, huấn luyện viên cùng chủ nhiệm. Lại nhớ về lúc bên nhau,những lúc đi làm nhiệm vụ ,thực tập trinh sát vào buổi đêm. Nhớ về những buổi tiệc những tháng ngày bình yên, nhớ về khoảnh khắc chỉ muốn hòa mình theo điệu nhạc,cố tựa lại khuôn mặt bên bờ vai Lưu Bách Khang. Nhớ về những lúc như muốn bỏ cuộc ,những lúc như đã hoàn thành gục ngã trước bản thân, những giây phút cùng nhau gian nan vượt ải vì bản thân của nhau hy sinh mọi thứ . Là bao kỷ niệm buồn vui không đếm hết cho được, là Lưu Bách Khang đã hết lòng vì mình mà chấp nhận mọi thử thách, chính là mình đã nợ cậu ấy qúa nhiều rồi, có phải không .

Người đối diện cũng từng bước mà tiến tới , trên tay cầm một hộp gỗ trang sức để phía sau lưng.

Được nữa con đường,cả hai người lại chạm mặt. Đối phương liền bước lùi về phía sau một bước nhằm chủ ý tạo bất ngờ. Phía sau tiểu thư cầm hoa vô tình bước đến làm đổ rượu lên khoác phục,liền liên tục xin lỗi.Mặt khác lại liên tục kéo khoác phục của Triệu Thiên Hoàng ra ngoài để làm sạch. Hai bên giằng co liên tục , khách mời hai bên khó hiểu thắc mắc. Tiểu thư cầm hoa nhất định phải lấy khoác phục ra khỏi người Triệu Thiên Hoàng ,lại mạnh bạo dựt lấy phần vạt áo làm rơi ra một bảng danh sách,trên đó lại có chi chít nhiều dãy chữ. Tiểu thư cầm hoa liền vội cuối người xuống lấy bảng danh sách bỏ vào túi. Bản thân cũng không hay tốt hay xấu, cuối người xuống mà nhặt bản danh sách,liền bên cạnh có người hướng súng vào thái dương,phong tỏa .

Người hướng súng này thoáng nhìn là đang mặt vest âu,không che mặt,đôi mắt đầy sát khí mà nhìn. Tiểu thư cầm hoa kia lợi dụng tình thế liền lấy bảng danh sách. Cùng lúc lại có đội chiến sĩ từ trường Quân Đội xuất hiện,hiện trường lập tức được phong tỏa.

Tiểu thư cầm hoa sau khi nhặt được bản danh sách liền bước vào dinh thự,cùng thời điểm lại có tiếng súng phát ra từ lầu trên, khách mời phía sân hỗn loạn chạy trốn. Nhân lúc hỗn loạn , Triệu Thiên Hoàng nhanh chóng tham tác ,tước súng đối phương mà khống chế .

Lúc này tiếng súng đạn từ ngoài liên tục vang lên, Triệu Thiên Long cùng Lục Tiểu Nhi khẩn trương sơ tên khách mời mà bắt đầu chiến đấu. Triệu Thiên Hoàng chân nhanh chóng đi ẩn mình sau cột nhà cố thủ mà tìm cách truy tìm tiểu thư cầm hoa kia.

«Triệu Thiên Hoàng»,âm thanh phát ra từ phía bàn tiệc đối diện,«Hãy đi tìm ả đàn bà đó và lấy lại bản danh sách,ở đây đã có chúng tôi lo» . Triệu Thiên Hoàng nghe xong liền khẩn trương vào nhà ,vừa vào được lại bị phục kích nghiêm trọng, liền phải ứng biến nhanh chóng mà tẩu thoát.

Triệu Thiên Hoàng khẩn cấp tìm ngay cánh cửa sân vườn,dùng sức đạp cửa mà xong ra ngoài. Phía trong sân vườn lại có người của Nhật Bản phục kích, đành phải lấy súng ra mà đối đầu.

Tại hành lang khu vực lầu một, một nhóm nhân viên phục vụ không rõ lai lịch tiến vào phòng ngủ Triệu Diệp tiểu thư lúc soát,trang sức trong phòng rơi vãi khắp sạn,lại cố ý dùng súng uy hiếp mà bắt lấy làm con tin. Tại các phòng khác cũng không khá hơn,khi quân đối phương từ Tokyo liên tục phòng vệ,bắt lấy tất cả gia nhân trong nhà. Dinh thự Triệu gia có sảnh hội nghị phía sau,chính là phòng khiêu vũ,sau khi tiến súng nổ ra,không ít khách mời đã tận dụng nơi này trốn đạn. Phòng khiêu vũ này có hai tầng,một cầu thang lớn, phía trên là phòng khiêu vũ,phía dưới là kho vũ khí,bí mật tích trữ,phòng lúc khó khăn mà dùng. Triệu Thiên Hoàng thiếu gia cầm cự đến một viên đạn cũng không còn, lui về nơi trên mà cố thủ. Lúc vào được bên trong mới tìm được Triệu Diệp ,Triệu Dương cũng các lão bằng hữu năm xưa.

Triệu Diệp vừa nhìn thấy hình dáng Triệu Thiên Hoàng liền khẩn trương đưa người vào trong,tay không ngừng giữ lấy khuôn mặt anh tuấn,miệng lấp bấp không kiểm soát,mắt hướng chính diện Triệu Thiên Hoàng mà nói,«Triệu Thiên Hoàng... Là.. Là kẻ nào ..đã làm việc này,là kẻ nào , cho tam tỷ biết. Triệu gia ta xưa nay quyền rộng chức cao, ngân sách dồi dào vậy mà lại bị tấn công kinh hoàng,ngay ngày hôn lễ . Tiểu Triệu tử,nói,là ai..»

Triệu Thiên Hoàng trong lòng không nỡ để lộ thân phận , cũng không muốn vì bản thân mà người nhà phải chịu thiệt hại ,lo lắng, không biết thế nào nên trả lời cho đúng. Vừa mở được nữa miệng, lại có tiếng bên hô to bốn chữ '' truy bắt tình báo'' liên tục vang lên phía ngoài.

Chưa nói nữa lời lại có người đập cửa bên ngoài, Triệu Dương vừa mở được cửa liền nhanh chóng đỡ lấy hai người ngoài cửa, Triệu Diệp cùng Triệu Thiên Hoàng  cũng ra đỡ lấy bốn người còn lại rồi khẩn trương khóa cửa. Bản thân là người phụ nữ,lại lo lắng tột độ, Triệu Diệp tiểu thư liền nắm lấy tay đại ca Triệu Thiên Long mà dìu xuống ghế ngồi,tay lấy ra trong ví tay một chiếc khăn mà lau lấy phần mồ hôi trên mặt,không kiềm được cảm xúc mà lo sợ tựa đầu vào lòng ngực mà khóc,« Triệu Thiên Long, đại ca nói đi,rốt cuộc là có chuyện gì, bọn người đó là ai, họ vì lý do gì mà phục kích chúng ta, Triệu Thiên Long , anh nhất định phải nói,em sợ lắm »

Triệu Thiên Long tay ôm lấy cơ thể Triệu Diệp , chỉ lắc đầu,im lặng không giải đáp.

« Triệu Thiên Long, sao anh không nói,em cần câu trả lời, em cần phải biết, Triệu Thiên Long ,anh nhất định phải nói ,là ai, là ai , là ai ».Triệu Diệp tiểu thư đánh vào vai đại ca,khóc gào không ngừng.

Triệu Thiên Long đưa mắt sang nhìn tiểu đệ Thiên Hoàng,nhất trí một cái mà trả lời,« Triệu Diệp,.. đại ca cần em phải phi thường bình tĩnh hiện tại,.. ngoài kia, chính là quân đội Nhật Bản, họ đến đây vì bản danh sách tình báo Nhật Bản đang hoạt động tại Bắc Kinh. Đồng thời,cũng là lấy bản tình báo Bắc Kinh tại Nhật Bản. Mục tiêu của chúng,chính là.. người phía sau,cũng là người nắm giữ bản danh sách tình báo Bắc Kinh tại Tokyo»

Triệu Diệp nghe dứt lời liền quay cơ thể lại,bước đi chậm rãi đến trước mặt Triệu Thiên Hoàng,hai tay nắm lấy bả vai mà trao khảo,«Là giả đúng không,đúng không, Triệu Thiên Hoàng,tỷ đang hỏi đó, tỷ van xin đề, đây là hoang đường đúng không ,đúng không »

Triệu Thiên Hoàng trong tay cầm bảng danh sách tình báo Bắc Kinh,từ bên trong khoác phục mà lấy ra,đưa cho Triệu Diệp xem,nhỏ tiếng đúng mấy từ,«Triệu Diệp, đệ là tình báo Bắc Kinh»

Triệu Diệp nghe được bốn chữ '' tình báo Bắc Kinh'' liền tát thẳng một cái vào mặt Triệu Thiên Hoàng, dứt khoát cướp lấy bảng danh sách, tức đến muốn xé bỏ cái tờ giấy khốn khiếp đó. Hỏa khí dâng trào, tay cầm tờ bảng danh sách mà đưa đến trước mặt Triệu Thiên Hoàng, tức giận mà nói ,« Triệu Thiên Hoàng ,nghỉ việc, Hồng Ngư là ai,ta tìm người đó,cho đệ thôi việc,rõ chưa,không bàn cãi».

«Triệu Diệp, lời nói như nước chảy qua tai,nếu đơn giản vậy thì đệ đã thoát rồi,nhưng câu trả lời là không thể,nếu như tờ giấy đó bị hư hại hoặc tỷ dám xé rách nó, Triệu Thiên Hoàng yêu quý của tỷ sẽ chết ngay lập tức, đệ vì vận mệnh quốc gia mà dám đánh đổi mọi thứ. Nếu tỷ xé nó, đệ sẽ bắn chết chính mình ngay lập tức.»

Triệu Diệp nghe xong trừng mắt nhìn Triệu Thiên Hoàng,phi thường bực tức mà lớn tiếng,«Triệu Thiên Hoàng,tỷ cảnh cáo đệ, còn tờ giấy khốn khiếp này , vĩnh biệt đi»

«Triệu Diệp tiểu thư,xin cô ,luật quân đội không thể phạm ,tôi xin cô, Triệu Thiên Hoàng chắc đã có suy nghĩ chính chắn, nhưng xin tiểu thư, đừng dại dột tước mạng Triệu Thiên Hoàng, Lưu Bách Khang tôi thật không muốn có chứng cậu ấy bị xử bắn ngay trước mặt chị ruột mình,lại không muốn âm dương cách biệt phân li biệt hậu,xin cô,tiểu thư».Lưu Bách Khang tay mang tờ danh sách giấu lên cơ thể bản thân,khuyên răng Triệu Diệp tiểu thư.

Triệu Diệp tức giận thêm tức giận,như châm ngòi vào gió châm dầu vào lửa, mới lớn tiếng mà mắng,« cho cậu biết , cho dù có chết tôi cũng đi gặp lão đại các cậu nói cho ra lẽ, nên nhớ ,tôi là Triệu Diệp, là Triệu Diệp tiểu thư,con gái của Triệu Phong Mỹ, là chủ của vùng phía tây Bắc Kinh,là đại phu nhân ,tôi là đại tiểu thư , Triệu đại tiểu thư ,rõ chưa»

Triệu Thiên Hoàng đối Lưu Bách Khang,tay lấy khăn tay lau lau gò má Triệu Diệp,« Triệu Diệp, đệ biết hiện tại dù có muốn đổi cũng không được,người của trường Quân Đội Bắc Kinh đợi phía sau,từ đây ra vẫn kịp, tỷ hãy hướng dẫn mọi người mà ra ngoài, ở đây đã có đại ca cùng đệ chiến đấu,hà tất phải lo âu»

Triệu Diệp tay lau nước mắt ,giữ chặt lấy cơ thể Triệu Thiên Hoàng,«Làm sao có thể, chuyện đã thế nào,lành ít dữ nhiều, để mọi người ở lại có tốt không, Triệu Diệp đây không cam tâm»

Giao tiếp đối thoại dan dở, lại có tiếng súng phía bên ngoài, thuận theo chiều gió,đành phải sơ tán mở đường cho khách mời chạy đi. Phía trong phòng khiêu vũ, mọi người còn lại lần lượt ẩn mình phục kích.

Lưu Bách Khang đối Triệu Thiên Hoàng nhìn một cái rồi ôm thật chặt cơ thể,tay thao tác nhanh chóng nạp đạn , hai mắt nhìn thẳng vào nhau, khẩn trương nói,«Triệu Thiên Hoàng,quân nhân là có ngày chết trên chiến trường, tôi e là hôm nay lần cuối ta gặp mặt,hãy giúp tôi bảo vệ mọi người được không»

Triệu Thiên Hoàng lòng không cam tâm,gấp rút đối lấy đối phương giao tiếp,« Anh đi em nguyện đi, có phước cùng hưởng có họa cùng chia, phi thường khó khăn mới có được thời khắc này. Lưu Bách Khang , cho dù bị phanh thây , bị hạ sát trên chiến trường em cũng cam tâm tình nguyện lãnh chịu cùng anh, chỉ cần ta bên nhau,đồng tâm hợp lực đã có thể thắng được kẻ thù, đúng không?»

Hai bên nhìn nhau không một lời khai khẩu, tương giao nhau mà cùng đạp của cùng xong ra ngoài chiến đấu. Phía hậu phương , Triệu Thiên Long cùng đội chiến sĩ nạp đạn , đồng loạt hỗ trợ ,đánh bại quân địch.

«Lưu Bách Khang , Anh lo bên trái, phía bên đây, cứ giao cho em . Hẹn nhau trên tầng hai ». Triệu Thiên Hoàng dứt lời báo ,liền một tay cầm súng thẳng tiến vào trong, đi đến đâu xác địch nằm đến đó. An tâm rằng phía dưới đã có người chăm sóc , tự tin bước lên lầu.

Triệu Thiên Hoàng vừa chạm sàn gạch,trong lòng liền kỳ lạ cảnh vật, là vì lý do gì mà phía này lại yên lặng phi thường. Cơ thể chậm rãi bước chân về phía trước, cẩn trọng trong từng thao tác, cảnh giác phòng bị cao , lại thấy phía trước có bản danh sách tình báo Nhật Bản trên cửa phòng. Thiên Hoàng vừa đưa tay lấy tờ giấy trên cửa xuống,liền bị nhiều tên lạ mặt hướng súng vào mình.

Tiểu thư phía sau bước đến , đưa phần môi mềm mại lên khuôn mặt anh tuấn mà hôn thật cuồng nhiệt. Triệu Thiên Hoàng căn bản đã không có hứng thú cùng nữ giới, lại không có hứng thú với quân địch, mới đưa bàn tay nắm lấy khuôn mặt diễm lệ đối phương mà đẩy ra. Tiểu thư đối phương lại còn cố ý diễn kịch,đưa bàn tay thon thả lên bả vai,vuốt ve gợi cảm xuống phần hạ bộ mà làm vẻ khiêu khích,« ay da , Triệu tiên sinh thật là nóng bỏng,con người ngay thẳng, cơ thể hoàn mỹ, khuôn mặt anh tuấn, mà chưa kể lại rất đẹp trai nữa a,..»

Triệu Thiên Hoàng trên đời chán ghét nhất cái loại con gái thế này,thẳng thắng một câu, tay cầm lấy khẩu súng mà hướng về tiểu thư phía trước,« Cô khỏi vòng vo nhiều lời, nói, Tống Dục đang ở đâu, mấy người làm gì tại Bắc Kinh »

Đối phương rút trong túi chiếc khăn tay ,lau nhẹ lên Triệu Thiên Hoàng,nhẹ nhàng trả lời,«Triệu tiên sinh, Tống Dục là tôi đây, bản danh sách trong tay anh là do tôi làm đó ,Anh phục không,..»

Triệu Thiên Hoàng súng không hạ xuống,cương quyết một câu,« một từ nữa ,tôi cho cô nát sọ đó,hiểu chưa

Tiểu thư đối diện bỗng nhiên cười lớn một câu , ngang nhiên đặt một nụ hôn lên nồng súng Triệu Thiên Hoàng,« cùng là tình báo nhưng sao lại phải giết nhau như vậy, hơn nữa trước sau gì chúng ta cũng chết ,chi bằng .. hãy theo tôi về Tokyo ,chúng ta sẽ trở thành một đội hoàn hảo đó..»

« Tôi cho cô ba tiếng đếm..»

« anh ngay thơ quá rồi,cho anh biết ,Anh bắn tôi một phát,người từ hội chúng tôi sẽ cho anh hưởng 100 phát đó».Tiểu thư quay lưng lại , « về với tôi,chúng ta sẽ trở thành những người điều khiển toàn quyền thế giới,hay là.. tôi cho anh 5 phút suy nghĩ,hoặc chấp nhận phục tùng,hoặc là hưởng đạn chịu chết»

Triệu Thiên Hoàng trong đầu nghĩ nghĩ suy suy,kết quả là phải diễn một vở kịch nên mà đánh lừa. Hạ âm lượng giọng nói mà nói với đối phương,« Tống Dục,căn bản là cô đã đúng,tôi đồng ý yêu cầu, cùng cô về, Đại Đế Nhật Bản Muôn Năm»

Đối phương muốn có thông tin chính xác về câu chuyện,liền hỏi thêm mấy câu,« Có thật không, Triệu Thiên Hoàng ,cậu nên rõ tôi biết mọi thứ hiện tại, cậu mà giở trò,người đầu tiên chết ,chính là cậu đó»

Triệu Thiên Hoàng mạnh miệng ,« tôi chấp nhận căn bản là đã tạo phản , đúng 6 giờ tối mai, chúng tôi sẽ giao dịch tại Đại Khách sạn ở Bắc Kinh,phòng 308,sẽ có rất nhiều binh lính canh gác đó,cô tin chưa, hơn hết tôi là tình báo viên cấp cao ở Bắc Kinh,không những có ích cho công việc của chúng ta mà còn dễ dàng đi trước một bước thuận lợi»

Tống Dục tình báo viên  một lúc băn khoăn,liền cho người hạ súng ,cùng đi về phía vườn mà tẩu thoát. Triệu Thiên Hoàng căn bản đã biết có phục kích,vừa xuống đến nơi liền rút súng bắn vào phần đùi đối phương,đồng thời uy hiếp phía Nhật Bản, lật ngược ván cờ.

Triệu Thiên Hoàng nhìn Tống Dục mà nở nụ cười giang manh,« cho cô biết,không dễ lừa tôi đâu»

Tên tình báo viên tên Tống Dục kia ngay khi biết bị gạt đã phản ứng nhanh chóng dùng dao đâm một nhát vào đùi Triệu Thiên Hoàng. Triệu Thiên Hoàng tay vẫn cương định cầm súng giữ lấy ả tình báo Nhật Bản , dùng sức cơ thể mà giữ lấy đối phương,nhất định không buôn tha. Triệu Thiên Hoàng lớn tiếng dọa quân đối phương, « bất kể là ai dám động đậy, lập tức cho nổ tung hộp sọ ả đàn bà này ngay, hạ súng xuống ».

Quân đội Nhật Bản vì sự an nguy tình mạng mà phải hạ súng vô điều kiện. Cùng thời điểm, quân đội trường Bắc Kinh cũng xong vào ,bao vây hiện trường,phong tỏa sân vườn. Về phía Nhật Bản , đành chịu trận đưa tay chịu trói, không sót một tên.

Quân địch dần vào bị áp giải về căn cứ , riêng tên tình báo Nhật Bản ,Tống Dục được đặt biệt giam giữ ,khi vừa ra đến cổng liền có ý sát hại người nhà Triệu gia, súng căn bản là hướng về phía Lưu Bách Khang. Triệu Thiên Hoàng trong lúc đang cầm máu vết thương mà thấy được cảnh tượng, liền không do dự lao về phía trước mà ôm lấy Lưu Bách Khang,để viên đạn xuyên thủng vào thịt,lập tức gục ngã xuống sân nền.

Trong tức  thời , liền có người quay sang giúp đỡ. Lưu Bách Khang tuy chứng kiến tình hình nhưng chỉnh bản thân lại không thể phản ứng kịp thời, chỉ có thể lập tức đến bên cạnh Triệu Thiên Hoàng đỡ dậy mà cầm máu.

Triệu Thiên Hoàng căn bản là không thể kiểm soát cơ thể bản thêm,chỉ đơn giản có thể đưa tay giữ miệng vết thương lại, hạn chế lượng máu tuôn ra ngoài, bản thân đưa ánh mắt không sức lực nhìn Lưu Bách Khang mà câm lặng .

Lưu Bách Khang trên tình hình là không thể tiếp tục,chỉ có giữ lấy cơ thể đối phương lập tức chạy bộ đến bệnh viện. Bởi cơ bản, cho dù xe cứu thương có đến cũng không kịp mang đến kịp lúc, chi bằng chạy bộ đi,vẫn còn chút hy vọng.

Từ dinh thự Triệu gia đến bệnh viện là 2km ,so với sức luyện tập trong học viện vẫn còn nằm trong sức kiểm soát. Lưu Bách Khang đến đây lại hình dung cảnh tượng mười năm trước, lại tột cùng lo sợ mà dốc hết sức chạy đến bệnh viện, không sợ là mất mạng bản thân,chỉ sợ không cứu được Triệu Thiên Hoàng. Gắn bó hơn mười năm mới được như hôm nay ,nhất định là không được từ bỏ ý chí.

« Còn khoảng 100m, bệnh viện thật sự đã hiện ra trước mắt, Triệu Thiên Hoàng, nhất định phải vì anh mà sống ,nhất định phải sống , nhất định ,không được từ bỏ .. bão tố giông mạnh đến đâu cũng có thể vượt qua, nhiệm vụ khó khăn đến bao nhiêu ta đều đồng tiến mà hoàn thành xuất sắc, phải cố gắng»

Y tá trong bệnh viện vừa thấy người mất máu quá mức ,liền cho người ra hết lòng giúp đỡ , lập tức cấp cứu mà tiến hành lấy đạn. Lưu Bách Khang mặc nhiên là không thể đứng nhìn ,là phải cùng bước vào . Vị bác sĩ áo trắng bên ngoài vì lý do an toàn,can ngăn không cho vào trong.

Là bất khả kháng lực, chỉ còn có thể ngoài cửa chờ đợi. Cùng lúc, người nhà Triệu gia cùng các lão bằng hữu của Thiên Hoàng cũng đồng loạt xuất hiện, người nào đến được cũng xanh cả khuôn mặt, tâm trạng sợ hãi đến mức không kiểm soát.

Lục Tiểu Nhi là lão bằng hữu từ lâu của Triệu Thiên Hoàng, lại là người nắm rõ từng chi tiết con người ấy, là biết rõ nhất định có chuyện không hay, tay cầm lấy váy dài mà vội vàng chạy đến phía trước, lo lo lắng lắng mà tra hỏi,« Lưu Bách Khang,nói cho tôi biết , Triệu Thiên Hoàng thế nào, thế nào ,tôi không cam tâm để yên cho cậu ta một mình trong đó,tôi nhất định phải vào»

Lưu Bách Khang biết rõ là sẽ có tình tiết nóng vội này,mới đưa tay ngăn cản,« Tiểu Nhi,tôi cậu cùng nhau bao nhiêu năm không lẽ không hiểu tâm trạng của cậu hiện tại, Triệu Thiên Hoàng nhất định không sao, là không sao, chắc chắn sẽ qua được,tâm trạng nóng vội không hóa giải được tình hình»

Lục Tiểu Nhi cũng không còn cách nào khác, bất khả kháng lực bên ngoài chờ đợi. Khoảng một giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net