Chương V: Dưỡng Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tiểu Nhi biết tin nạn khỏi tai qua, trọng lòng mừng rỡ, hai tay chấp lại trước mặt mà nhìn lên trời cao,trong tạ ơn ông trời không hết. Người anh em Trần Kiều của Triệu Thiên Hoàng ngay khi biết tin,liền lập tức quay về trường Quân Đội Bắc Kinh mà báo cáo tình hình, đồng thời lập tức cho người đi điều tra đầu mối .

7:50 tối

Triệu Diệp cùng vị bác sĩ quay lại báo cáo phòng bệnh đã xong,lập tức cho người hướng dẫn mang bệnh nhân lên phòng. Trời càng về khuya, không khí lại càng lạnh, người mặc áo khoác còn cảm thấy lạnh ,huống hồ hiện tại là cả bốn người đều không có trang phục giữ ấm bên mình,là không thể thoải mái tự do hành động. Phòng ngủ bênh trong có một giường, hai chiếc ghế bành màu trắng,một chiếc bàn trà cùng một chiếc TV và điều hòa. Phòng bệnh có lối thiết kế thanh lịch, sàn gỗ tự nhiên , phòng có cột gỗ sang trọng,trên tường dùng giấy dán tường màu xanh bầu trời trang nhã, tạo khung cảnh hài hòa tự nhiên. Bệnh viện Bắc Kinh được xây dựng vào năm 1890, thiết kế theo phong cách châu âu thanh lịch tao nhã, tạo cho người bệnh vừa hài lòng đôi mắt vừa thoải mái dưỡng bệnh. Phòng ngủ của Triệu Thiên Hoàng nằm trên lầu ba thuộc khu vực phía tây tòa nhà,phòng bệnh tất cả có 900 phòng thượng lưu,1200 phòng trung lưu và 2000 phòng hạ lưu cùng 20 phòng tập thể. Tất cả các phòng thượng lưu đều có dãy hành lang phía ngoài giáp với không gian rộng lớn tại sảnh trung tâm,kết hợp với vòm pha lê phía trên tạo cảm giác ban ngày ánh nắng ấm áp ban đêm ánh trăng nhẹ nhàng.

Lục Tiểu Nhi cùng Lưu Bách Khang hai người cùng ở lại chăm sóc Thiên Hoàng để ba người kia về nhà chuẩn bị quần áo ấm cùng thức ăn bồi dưỡng. Lục Tiểu Nhi vào trong phòng,lấy chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Triệu Thiên Hoàng,đặt một tay lên vai đối phương,lặng lẽ tâm sự,« Triệu Thiên Hoàng,chúng ta đã kết nghĩa tỷ đệ lâu năm, mỗi tính cách mỗi hành động,tỷ hiểu thống. Ngày hôm đó, chính tỷ là người đã lôi kéo đệ vào trường Quân Đội Bắc Kinh mà học, chính tỷ đã mạo hiểm để đệ vào trường. Trên đời này một số thứ có thể dùng tiền để mua, cũng có một số thứ có tiền cũng không thể mua. Trong lòng Lục Tiểu Nhi tỷ đây trước giờ chỉ muốn đệ sống tốt,nhưng lại không ngờ là lại có ngày như hôm nay. Nếu ngày đó không phải vì tỷ ích kỷ bản thân,thì căn bản là làm sao có tình huống này. »

Lưu Bách Khang bên ngoài vừa định vào phòng lại nghe có tiếng khóc bên trong phòng nên mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Lục Tiểu Nhi bên trong ngồi độc thoại bên Triệu Thiên Hoàng,nói không nói được,khóc không khóc thành tiếng, nên quyết định đóng cửa mà ra ngoài.

Lục Tiểu Nhi hiện tại tâm trạng một chút cũng không có, vô cùng thất vọng bản thân lại làm liên lụy người khác , dầu châm vào lửa ,bản thân dằn vặt ích kỷ riêng tư, trong lòng không thể không đau đớn được.

Phía ngoài người kia cũng không khá hơn, trên tay nắm chặt lấy chiếc khoác phục trắng, trong lòng tự hỏi bản thân sao lại có thể phản ứng chậm chạp như vậy,căn bản là có thể thoát khỏi,căn bản là có bản thân sẽ bị thương , Triệu Thiên Hoàng sẽ bình anh vô sự, nhưng là vì lý do,vì sao bản thân không thể bảo vệ tri kỷ một cách hoàn hảo. Lưu Bách Khang hồi tưởng ký ức năm xưa, chính buổi chiều hôm đó, chính bản thân Lưu Bách Khang này đã nói ra ,« ... Triệu Thiên Hoàng, kể từ bây giờ em chính thức thuộc quyền sở hữu của Lưu Bách Khang này , nhớ rõ chưa, và chính thời khắc này , tôi sẽ không bao giờ để em tổn thương hoặc chịu thêm bất kỳ khổ nhục nào khác, rõ chưa...»
. Lại chính bản thân đã dùng dũng lực để nói ra, «... Duyên phận đã xếp cho hai ta cùng nhau , vậy hãy cười lên, chỉ khi em cười tôi mới cảm thấy hạnh phúc..»

« Vậy mà, hiện tại,một nụ cười hiện tại bản thân cũng không thể cứu lấy được, bản thân có phải là nam nhi nữa không, tại sao sau bao khó khăn thống khổ, người luôn phải chịu lấy toàn bộ thương tích luôn là Thiên Hoàng, không phải mình.. Thật hổ thẹn bản thân mà»

Lưu Bách Khang lòng đầy thống khổ tay ôm lấy đầu mà độc vấn bản thân, tìm câu trả lời vốn đã không có. Căn là cả đời này chưa từng vì ai hay vì lý do gì lại không tiết chế được cảm xúc mà hôm nay lại rơi lệ vì đối phương. Trạng thái đầu óc không thể tĩnh táo,cơ thể không thể hoạt động như ý muốn, nhãn cầu không ngừng rơi lệ, cơ bản là chìm vào đau đớn không điểm dừng. Trách vì bản thân quá chủ quan mà để lộ sơ hở,trách vì con người phản ứng không linh hoạt mà để Triệu Thiên Hoàng lãnh hậu quả, trách vì là nam nhi đại trượng phu mà bản thân cũng không thể bảo vệ, vì tình nhân mà cũng không thể che chở, trách vì bản thân quá bất tài bất lực bất khả bảo bọc tri kỷ. Hoa thủy tinh chỉ phi thường mỹ lệ khi còn một khối hoàn hảo, một cây đào chỉ có thể khỏe mạnh phát triển khi không mắc bệnh tật, con người chỉ có thể trưởng thành khi cơ thể bình thường phát triển. Lưu Bách Khang hiện tại là vô vọng, vô vọng vì bản thân ,vì bản thân mà luôn để Triệu Thiên Hoàng chịu thiệt hại .

Cùng thời điểm trên, Lục Tiểu Nhi lại từ trong phòng bước ra , cả hai là rất hiểu tâm trạng của nhau, rất hiểu con người của nhau, hiểu nỗi thống khổ của đối phương. Trong tâm trạng bất ổn, tốt nhất là không nên đối thoại ,ắc sẽ tốt hơn.

Tiểu Nhi từng bước bước xuống cầu thang,nhãn cầu không ngừng rơi lệ, căn bản là bản thân ích kỷ mà làm liên lụy người khác. Mỗi một bước đi lại một câu oán hận, một mảnh ký ức, ngày thường gặp chuyện khó khăn cũng có thể ra ngoài uống rượu quên sầu, cũng có thể gặp mặt đối thoại hợp lực tìm hướng giải quyết. Nhưng hiện tại là không thể ,người trên giường bệnh người thì vô vọng, rượu có say bao nhiêu cũng không thể đẩy lùi nỗi buồn khổ. Lục Tiểu Nhi hiện tại rất lạnh, không khí Bắc Kinh mùa đông rất khắc nghiệt,lạnh đến khô da rét đến thấu xương,một chiếc áo ấm là mấu chốt vấn đề.

Ngoài cổng bệnh viện có một bà lão bán áo ấm , nét ngoài hẳn là rất đói ,không đủ cơm áo bươn trải cuộc sống. Lục Tiểu Nhi bước xuống bậc thềm tiến đến chỗ bà lão,hỏi mua áo ấm,tiện hỏi về cuộc sống đối phương. Đối thoại hai bên mới nhận ra, là cùng cảnh ngộ,vì con đi lính mà không ai chăm sóc phải lấy tiền này điều dưỡng bản thân. Tiểu Nhi trong lòng là không khỏi xúc động, liền lấy ra 2000 tệ trong ví mình mà gửi tặng bà lão, rồi lại cố gắng bước đi thật nhanh đến một tiệm ăn gần đó mà mua một phần cơm canh lớn mang đến cho bà lão.

Bà lão kia đương nhiên là không thể nhận lòng tốt từ một người đi đường,«tiểu thư, cô có lòng thật tốt qúa,nhưng tôi không thể nhận được, cô hãy dùng để chăm sóc bản thân»

Tiểu Nhi nghe được chỉ có vui vẻ trả lời,« Lục Tiểu Nhi tôi đây không sợ bản thân đói nghèo,chỉ sợ thấy cảnh thống khổ của nhân dân bá tánh ,xin bà hãy nhận lấy,tuy cơm canh không được ngon nhưng vẫn là lòng thành của tôi »

Bà lão hiện tại không thể từ chối được,trời lạnh như vậy không ăn cũng không thể,nên mở hộp cơm ra mà ăn.

Lục Tiểu Nhi vừa có ý định quay lại bệnh viện, lại nhớ đến lời của vị bác sĩ,nên lại xuống phố dạo tìm. Vị bác sĩ khi nãy có nói những thứ quen thuộc có thể giúp bệnh nhân mau tỉnh lại, trong lòng không biết có hiệu nghiệm không, cũng phải thử một lần. Đi bộ dọc theo con đường Đại Hoa Lộ ,khó khăn lắm mới tìm được một cửa hàng hoa, Tiểu Nhi bước vào xem,liền chọn một bó bách hợp rồi trả tiền ra ngoài. Lại nhớ trước đây, vào năm đầu tiên học trường Quân Đội, Triệu Thiên Hoàng đã tặng tất cả nữ y tá cùng trợ giảng trong trường chocolate, cũng là món rất bản thân ưa chuộng , Tiểu Nhi tiếp tục bước vào một cửa hàng đồ ngọt chọn mua món quà đó.

Trong phòng bệnh viện tuy trang trí thanh nhã,nhưng bản thân vẫn thấy là rất đơn điệu, không khí vẫn rất u ám, Lục Tiểu Nhi tiếp tục qua cửa hàng đối diện mà mua một chiếc máy chạy đĩa bằng gỗ,kèm theo mấy album cố nữ danh ca Đặng Lệ Quân,hy vọng là có khỏi bệnh nhanh chóng.

9h15 , Lục Tiểu Nhi về đến bệnh viện..

Tại thời điểm trên , tại bàn tiếp tân ở đại sảnh có hai cô y tá đang trực, Tiểu Nhi bước đến bàn nhằm muốn hỏi một số tin tức về bệnh viện, đồng thời cũng là tìm nhà ăn bệnh viện nên mới hỏi. Người y tá đứng phía trước Lục Tiểu Nhi ,đưa mắt về màn hình máy vi tính tra hỏi thông tin,« Tiểu thư,cho hỏi cô tìm thông tin gì?»

« Tôi là Lục Tiểu Nhi , lão bằng hữu của bệnh nhân Triệu Thiên Hoàng , cho hỏi , nhà ăn bệnh viện ở phía nào»

Người y tá kia theo dõi màn hình,khẩn trương trả lời,« Lục tiểu thư an tâm yên tọa, bệnh viện Bắc Kinh luôn có thực đơn ăn uống riêng theo trạng thái cơ thể từng bệnh nhân,xin an tâm»

Lục Tiểu Nhi nghe xong cũng an tâm yên dạ đôi chút,gậc đầu quay lưng mà hướng về cầu thang đi lên. Bản thân vừa vào phòng ,lại thấy trên bàn có mấy tấm thiệp, không biết là ai đã gửi, không phải của mình,cũng không động vào làm gì. Tiểu Nhi nhanh chóng cắm hoa vào lọ rồi cho nước vào,đồng thời cũng là nhanh chóng mang máy nhạc đặt lên bàn trà cạnh ban công mà cho đĩa nhạc vào, hộp chocolate kia ,chỉ đặt bên cạnh Thiên Hoàng.

Lục Tiểu Nhi mang ra hộp chocolate ra mà nhấc tay Triệu Thiên Hoàng đặt lên,một mình tâm sự, nhẹ nở khẽ nụ cười miễn cưỡng,« Triệu Thiên Hoàng, chúng ta đã vốn dĩ quá quen thuộc bản thân nhau mà đúng không, tỷ nhớ, ngày trước đệ từng đối tỷ mà nói, do không biết phải tặng gì cho các nữ y tá nên chỉ mua món mình yêu thích nhất tặng mọi người, món yêu thích đó lại là chocolate, món chúng ta vẫn thường tặng cho nhau. Triệu Thiên Hoàng a, là tỷ đã khổ thân xuống phố ngày đông mà mua đó, đệ hãy nhìn đi . »

Lục Tiểu Nhi nhẹ nhàng mở nắp hộp chocolate ra,nâng tay Triệu Thiên Hoàng mà đặt lên, « có phải là rất hoàn hảo không, Thiên Hoàng? . Hiện tại tỷ không tỉnh cầu đệ sẽ trả lời, cũng càng không mong đợi rằng đệ sẽ đáp lại,chỉ mong có thể cùng sống những ngày tháng như trước, cùng nhau nổ lực trong học tập,cùng nhau hoàn thành nhau hoàn thành nhiệm vụ,buổi tối uống rượu ,buổi sáng luyện tập ,ngày nghỉ có thể du lịch, ngày thường có thể cùng nhau cãi nhau, chỉ cần như vậy là Lục Tiểu Nhi đây đã mãn nguyện rồi.»

Cuộc trò chuyện tâm sự dừng lại , có thể là đã có tác dụng,Lục Tiểu Nhi nhanh chóng gọi bác sĩ đến mà xem xét tình hình.

Vị bác sĩ kia sau khi khám cơ thể Triệu Thiên Hoàng ,quay sang đối Tiểu Nhi mà nói,« tiểu thư, cơ bản là có chút tiến triển,nhưng là cần nhiều kỷ niệm hơn, Triệu tiên sinh theo tôi thấy là có khả năng hồi phục nhanh chóng hơn tất cả các bệnh nhân tôi từng gặp. Tiểu thư, hiện tại chúng tôi sẽ tiếp tục truyền dịch cho Triệu Thiên Hoàng tiên sinh, hãy mang càng nhiều những vật quen thuộc , kể lại các ký ức, chắc hẳn sẽ có nhiều tiến triển. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi bệnh nhân, xin cáo từ»

Lục Tiểu Nhi nghe được câu trả lời ,trong lòng là phi thường mừng vui,phi thường hoan hỷ, liền mở cửa mời vị bác sĩ. Chứng minh là cơ bản mình đã làm đúng, nhưng một giọt nước không thể cứu lấy rừng lâm, là phải gọi thêm một số người khác.

Lục Tiểu Nhi vừa nghĩ xong liền nhanh chóng đến trước bàn gỗ cạnh cửa mà nhấc điện thoại lên gọi về phía Triệu gia . Vừa quay số gọi được một lúc,đầu dây bên kia liền có người trả lời. « Xin chào,cho hỏi người bên kia là ai»

Là giọng nam,nhất định là Triệu Thiên Long, Lục Tiểu Nhi liền trả lời lại,« là Triệu Thiên Long sao, tôi là Lục Tiểu Nhi đây,..»

Đang nói nữa chừng thì có lời ngắt ngang hội thoại,« Lục tiểu thư, tôi là Triệu Dương.»

Có chút hụt hững mà trả lời,« là Triệu Dương tiên sinh,phải rồi hiện tại đã có chút tiến triển khả quan, Thiên Hoàng cơ bản là nhận thức được , vị bác sĩ có trao đổi về tình trạng của Triệu Thiên Hoàng vừa rồi,chúng ta cần những thứ quen thuộc cũng những người thường ngày thân cận bên cạnh để khởi lại ký ức cùng kỷ niệm, có như vậy mới có được hy vọng. Phiền anh có thể mang theo một số vật phẩm quen thuộc của Triệu Thiên Hoàng đến bệnh viện Bắc Kinh được không? Lầu thứ ba, phòng 3114.»

Triệu Dương phía đầu dây bên kia nghe xong cũng chỉ trả lời một từ được rồi cúp máy.

Lục Tiểu Nhi hiện tại xem như đã một bước hoàn thành nhiệm vụ, mở tủ lấy chăn gối ra mà đặt lên chiếc sofa đối diện mà ngủ một chút.

Phía Triệu gia, Triệu Dương sau khi nghe phần kết quả, lòng ngực như bớt đi một tấn sắt,cơ bản là có hy vọng. Triệu Dương tay trả điện thoại về vị trí cũ, tư thế bình thản mà lên lầu. Tìm những món đồ quen thuộc, Dương Dương trong lòng hiện tại là không biết cái gì quen thuộc mà có thể khơi gợi ký ức, bản thân thường ngày tiểu Hoàng hai lần sáng và tối, có ngày một lần cũng không gặp,cái gì có thể khơi gợi ký ức.

Trong phòng Triệu Thiên Hoàng đồ đạc là vô số kể, chỉ cần nói cây bút cũng có trên ba mươi loại khác nhau, mà lại còn có tới ba phòng . CĂN BẢN LÀ KHÔNG BIẾT PHẢI TÌM CÁI GÌ MỚI ĐƯỢC. Triệu Dương nghĩ đi nghĩ lại , Thiên Hoàng lúc nhỏ rất hay ít nói,ở nhà lại thường xuyên viết viết vẽ vẽ gì đó,cũng có lúc lại ra vườn làm thơ ngâm khúc, ban đêm lại vào thư viện đọc sách,ngày nghỉ cùng Triệu Diệp đi mua sắm. Khi lớn lại trưởng thành lại thường xuyên nói chuyện đông tây, con người lại càng bí ẩn. Nghĩ lại là mình đang đi tìm gì,là đi tìm món vật quen thuộc,món vật mang nhiều ký ức với Triệu Thiên Hoàng,nhất định là phải đi tìm Triệu Diệp.

Triệu Dương nghĩ xong liền lấy di động mà gọi Triệu Diệp lên phòng. Triệu Diệp vừa lên đến phòng liền hỏi ngay lý do.

Triệu Dương trên cơ bản là đi tìm đồ, mới chỉ tay vào phòng tiểu Hoàng,« Thiên Hoàng là người như thế nào?»

Triệu Diệp nghe xong liền tròn mắt thắc mắc,« Là thế nào, Triệu Thiên Hoàng con người khó phán đoán hành động,con người tính khí thất thường,lúc dễ lúc nghiêm,là bất thường a»

Triệu Dương hạ âm lượng mà đối thoại,«Lúc nãy Lục Tiểu Nhi tiểu thư có báo tin nhờ người nhà Triệu gia chúng ta mang những vật quen thuộc với tiểu Hoàng. Cô ấy có nói cô ấy đã chính tay kích thích thần kinh tạo lại nhận thức cho tiểu Hoàng, hiện tại nhờ tôi mang thêm một số vật khác,nhưng bản thân tôi ngày thường không gần gũi cũng không dành thời gian tìm hiểu, không biết là món nào quen thuộc.»

Diệp Diệp nhận ra vấn đề liền vào phòng lấy vali hành lý nhỏ ra mà mang đồ, « Dương ca , tiểu Hoàng là rất hay viết nhật ký, là thích ngâm thơ,thích thú với các loại hoa cỏ thiên nhiên,nên phải tìm quyển nhật ký năm xưa, mang lại những bức ảnh hoa cỏ đó ra. Ngày nghỉ thường mua sắm cùng em, chủ yếu là trang phục cùng nước hoa, trên bàn có hai lọ nước hoa,anh hãy gói cẩn thận mà đặt vào, phía bên phải chiếc bàn có một cánh cửa ,hãy vào đó lấy vài bộ quần áo là có thể rồi.»

Triệu Dương làm theo chỉ dẫn ,trong lúc mang trang phục trong phòng ra mà vô tình làm rơi ra một vài chiếc hộp xuống sàn nhà. Diệp Diệp theo xúc giác mà quay lưng bước lại nhặt, đa phần các hộp đều khá to nhưng hầu như chỉ chứa một món vật rất nhỏ, khi cầm lên liền có cảm giác bên trong còn nhiều khoảng trống. Nếu như là có thể hồi phục,bên trong hộp có thể cũng giúp ích.

Mở hộp ra, Diệp Diệp lại chợt nhận ra món vật phi thường quen thuộc phi thường gần gũi, quyển Nhật ký hai mươi năm cuộc đời của tiểu Hoàng. Triệu Diệp đưa tay mở lấy hộp thứ hai lại chỉ có một bó hoa không rõ thời điểm gửi tặng, phía dưới lại có ghi một dòng địa chỉ . Đều là kỷ vật nên mới đặt trong hộp kín đáo như thế,không bằng mang theo sẽ có nhiều lợi ích.

Cả hai bước ra khỏi phòng cùng chiếc vài da,cơ thể giữ ấm trong áo lông đen , choàng khăn lông quanh cổ,tay giấu trong găng lụa ấm mà lên đường đến bệnh viện. Trên ô tô , Triệu Diệp ngồi trên xe tự làm ấm bản thân, uống vài ly rượu đỏ

Lái xe nhanh chóng đến bệnh viện đúng giờ để cả hai có thể gặp mặt người thân.

Thời điểm 9h45,thân nhân Triệu gia dừng chân trước cổng, Triệu Diệp tay mang vali da cùng Triệu Dương tiến thẳng đến bàn thông tin bệnh viện mà tìm hiểu,« y tá, tôi là Triệu Diệp,người cạnh tôi là nhị ca Triệu Dương,chúng tôi muốn tìm phòng bệnh nhân Triệu Thiên Hoàng ,xin hướng dẫn»

Y tá trước mặt nghe xong ,dứt khoát trả lời,« phòng 3114, lầu 3 ,Triệu tiểu thư cùng Triệu tiên sinh mạn bộ, bệnh nhân Triệu Thiên Hoàng chỉ vừa có nhận thức, cần có thêm ký ức cùng câu chuyện cũ để kích thích thần kinh, thang phía bên này ,mời»

Cả hai nhận được thông tin ,một mạch tiến bước. Triệu Diệp vừa đến trước cửa phòng ,liền nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong Tiểu Nhi đang nghỉ mắt, liền ra mở cửa.

Triệu Diệp cùng tam ca Dương Dương bước vào,tay đóng cửa lại,đặt lên bàn một chiếc vali da mà nói,«Lục tiểu thư,vất vả cho cô rồi, trên đây là một số món đồ quen thuộc mà chúng tôi mang đến,hy vọng tiểu Hoàng Triệu gia chúng tôi mau hồi phục»

Lục Tiểu Nhi dùng tay đem quyển nhật ký mở ra, chợt nhớ về một khung cảnh xưa, tiểu thư bàn tay thon thả đặt tay lên trang đầu tiên, cơ bản là ký ức tràn về . Tiểu Nhi hạ âm lượng, đọc một đoạn thơ trước mắt,

« hào hoa bất thường khai
Hào cảnh bất thường tồn »

Triệu Diệp tai nghe được liền quay người lại mang quyển sổ mà xem, là bài Hà Nhật Quân Tái Lai,hẳn là thời điểm tâm trạng không tốt mới có dòng tâm sự này. Đưa mắt lướt qua vài trang có thể thấy được tâm trạng tiểu Hoàng qua từng giai đoạn,rắc rối thật.

Lục Tiểu Nhi nhìn quyển nhật ký, đặt tay lên lấy về,«Triệu Diệp,có lẽ quyển nhật ký này nếu chỉ có chúng ta đọc ,chỉ chúng ta nghe,e là không có tác dụng,chi bằng ta để Thiên Hoàng cảm nhận lấy.»

Triệu Diệp nghe xong,đồng ý chuyển đưa cho Tiểu Nhi. Lục tiểu thư trên mang quyển nhật ký mà đặt lên cơ thể tiểu Hoàng,«Triệu Diệp,cô mau sang chỗ tôi,hiện tại ký ức của một người anh em kết nghĩa như tôi là không thể, nhưng cô chính là tam tỷ của Triệu Thiên Hoàng, Lục tiểu thư, tôi phi thường tin tưởng cô có thể làm việc này , tiểu thư ,cô phải khơi những kỷ niệm những ngày bên nhau cùng tiểu đệ đệ của cô»

Diệp Diệp hiểu thấu lời nói, bước đến cạnh giường mà tâm sự,« Triệu Thiên Hoàng, hôm nay tỷ tỷ đến cùng đệ nói ra tâm sự, đã lâu chúng ta không có cuộc trò chuyện nào, có phải không. Đệ có nhớ lần chúng ta ở London không, chúng ta đã cùng nhau mua sắm,xem nhạc kịch, tham gia hội chợ, đệ còn mua một chiếc bình sứ nhưng lại để lại cho người bán, nghe rất hoang đường đúng không. Ngày hôm đó tỷ đệ chúng ta còn đi London Eye nữa, tiểu Hoàng, không biết đệ có còn nhớ, khi đu quay vừa đạt độ cao tối đa lại mất điện, cả hai chúng ta đã tăng âm lượng la hét liên hoàn không,rồi lại vô kiểm soát mà cười suốt buổi, những kỷ niệm khó quên có phải không.» Triệu Diệp ngừng lại một chút, bước đến vị trí máy nhạc mà điều chỉnh, rồi lại tiến về vị trí cũ. Triệu tiểu thư tự phấn chấn tinh thần, âm lượng cũng cao hơn một chút, miệng hát lại lời nhạc,«
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong

Nguyên âm :
"去年今日此门中,
人面桃花相映红。
人面不知何处去,
桃花依旧笑春风"

Dịch nghĩa là:
Năm ngoái, ngày này ở trong cánh cửa này
Mặt người và hoa đào cùng chiếu ánh hồng cho nhau
Mặt người không biết đã đi đâu rồi
Hoa đàonhư xưa còn cười với gió xuân

( bài Hát này thật chất là thơ Đường,năm 1990, vị cố nữ danh ca Đặng Lệ Quân đã hòa âm phối khí và thu âm với tên gọi "Nhân Diện Đào Hoa",trong một chương trình cùng năm do đài TVB chủ trì ,Đặng tiểu thư đã trình diễn các ca khúc :
"Thiên Ngôn Vạn Ngữ(Trăm Ngàn Lời Nói)
"Nguyệt Lượng Đại Biểu Ngã Đích Tâm(Ánh Trăng Đại Diện Lòng Tôi)","Mạn Bộ Nhân Sinh Lộ(Bước Chậm Con Đường Đời)"
"Ngã Chỉ Tại Hồ Nhĩ(Em Chỉ Quan Tâm Anh)"
"Tiểu Thành Cố Sự(Câu Chuyện Thành Nhỏ)"
Và ca khúc "Nhân Diện Đào Hoa(Khuôn Mặt Đào Hoa)" )

Triệu Diệp đặt bàn tay lên trán tiểu Hoàng, « Ngày trước chúng ta vẫn thường hát khúc ca này, đệ còn nhớ không. Năm lên 5 tuổi đệ đã thành thạo văn chương cả tiếng quan thoại và tiếng nhật. Năm lên 6 tuổi ,tỷ đã dạy cho đệ ca khúc này đầu tiên. Năm 8 tuổi, Triệu Dương ca dạy đệ hội họa cùng dương cầm. Năm 10 tuổi, đệ đã sáng tác một nhạc khúc kỷ tặng cho mẫu thân . Năm 14 tuổi,đệ đạt bằng tiến sĩ Pháp Ngữ, chúng ta đã sang Paris du lịch rất lâu. Năm 17 tuổi,đệ phát bệnh và nghỉ học, tam tỷ cùng Triệu Dương ca và Thiên Long ca đã chăm sóc ngày đêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net