Chương VI: Về Trường Quân Đội, Gặp Lại Người Xưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4 giờ sáng ngày hôm sau, Lưu Bách Khang đứng trước cổng bệnh viện cùng Lục Tiểu Nhi mà mang hành lý ra phía sau ô tô đặt vào,phía trước có người dìu dắt Thiên Hoàng vào xe mà ngồi, mọi người khẩn trương thực hiện,hành lý hoàn thành luân chuyển, Lưu Bách Khang cùng Lục Tiểu Nhi cùng bước vào xe mà xuất phát.

Ô tô vừa đến cổng trường quân đội,liên có người ra chặng xe kiểm soát,yêu cầu xuất trình giấy tờ, cùng với danh tính người phía sau. Lưu Bách Khang trong xe liền đưa giấy chứng nhận trình báo,lại dứt khoát hô to ,« Tôi là Huấn luyện viên Lưu Bách Khang,thời hạn thử việc ngày cuối,người phía sau là Triệu Thiên Hoàng,người thân của tôi bị trúng đạn cần cứu chữa lập tức, tiểu thư bên cạnh là Lục Tiểu Nhi, người của tôi giới thiệu cho hiệu trưởng.»

Nhân viên gác cổng trước mắt bằng chứng nhân chứng rõ ràng, liên ra hiệu mở cổng cho phép vượt qua. Ô tô vừa chạy đến sân trước liền lái sang phải, khẩn trương vào khuôn viên bệnh viện trường quân đội. Lục Tiểu Nhi vừa lúc xe dừng lại liền khẩn trương dìu Triệu Thiên Hoàng xuống xe mà vào phòng cấp cứu,y tá bên trong nhanh chóng thực hiện xét nghiệm cơ thể,tiêm thuốc an toàn.

Phía trên xe Lưu Bách Khang vừa bước xuống ,liền nhanh tay nắm lấy Lục Tiểu Nhi mà đem đến phòng hiệu trưởng trình báo. Cả hai vừa đến trước cửa phòng ,liền có một nam thanh niên trong quân phục trắng, kính lễ hai người mà mở cửa mời vào. Phía trong phòng lúc này chỉ có mỗi hiệu trưởng Mục cùng chủ nhiệm Ô, tiểu thư Tiểu Nhi vừa bước vào liền tư thế uy nghiêm kính lễ hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Mục vừa nhìn thấy Tiểu Nhi,nhãn cầu liền có lại chú ý không ngừng,« Lục Tiểu Nhi tiểu thư mà huấn luyện viên Lưu nói là đây,quả nhiên không sai, tác phong uy nghiêm thần thái lộng lẫy. Tôi nghe nói tiểu thư đây từng là một đặc vụ tài năng, giác quan nhạy bén, kỹ thuật bắn tỉa cùng năng lực là không ai sánh bằng , cô Lục,vì lý do gì mà lại tình nguyện gia nhập quân ngũ.»

Lục Tiểu Nhi thần thái dứt khoát,« Báo cáo hiệu trưởng, Lục Tiểu Nhi tôi đây bao nhiêu kẻ thù cũng từng gặp qua, phương thức chiến đấu cùng sơ đồ kế hoạch tôi đều thực hiện và có thể phác thảo ngay khi có thể nghe được. Tôi nhận thấy trường Quân Đội Bắc Kinh là một nơi học tập cho các đại nhân tài,uy nghiêm hùng mạnh, gồm những người học viên trí óc thông thái,mẫn tuệ sâu sắc, trung thành quốc gia. Tuy nhiên chỉ học tập qua sách vở lý thuyết thì e là không đủ, thưa hiệu trưởng Mục,tôi tự nguyện tham gia cống hiến thân xác mà làm giàu quốc gia.»

Hiệu trưởng kia nghe xong liền cười đắc ý, đứng lên mà nhận xét,« Cô Lục, người hiểu biết sâu rộng như cô, tuổi trẻ tài cao,tuy chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà lại được làm đại chỉ huy, xem ra là muốn giúp nước cứu nước,ta rất xem trọng tinh thần nữ hiệp của cô ,Cô Lục»

Lục Tiểu Nhi trả lời dứt khoát,«Báo cáo,hiệu trưởng quá khen,tôi đây nữ nhi, con người nhỏ bé,ngại nói vậy là đã quá khen tôi rồi.»

Mục Duệ Anh con mắt quan sát một vòng, liền viết giấy chứng nhận làm việc cho Lục Tiểu Nhi,« Xem ra cô Lục đây chắc cũng không cần làm thực tập giai đoạn,đây là giấy thông hành,cô có bắt đầu làm việc từ ngày mai, phiền cậu Lưu đây đưa Lục Tiểu Nhi tiểu thư tham quan một vòng trường quân đội cho quen với nết sống quân ngũ trường.»

Lưu Bách Khang lập tức nhận lệnh, nhưng lại cắt ngang hội thoại mà tra hỏi,«hiệu trưởng Mục,tôi có lời muốn nói, thời hạn mười bốn ngày thử việc của tôi đã hết, xin hiệu trưởng thông báo thành tích»

Mục Duệ Anh lời nói thẳng thắng,dứt khoát trả lời,« Lưu Bách Khang tiên sinh,cậu không cần nóng vội,ngày mai sáng tại lễ thượng kỳ chúng ta sẽ thông báo, thành tích cậu khá xuất sắc nhiều người ngợi khen,xin an tâm thả lỏng».« mau đưa cô đây tham quan đi»

« Rõ thưa hiệu trưởng», Bách Khang mạnh mẽ tuân lệnh.

Kết thúc hội thoại,cả hai cùng bước ra khỏi phòng phòng mà tiến ra phía trước tiền sảnh, vừa đi lại vừa quan sát cảnh quan trong khuôn viên trường. Lục Tiểu Nhi thực sự hiện tại không thoải mái trang phục,bên trong chỉ có chiếc đầm từ hôm qua đến nay,phi thường khó chịu. Từ tiền sảnh đưa mắt quan sát là khuôn viên trường quân đội,lại có đại phun nước lộng lẫy ở trung tâm,xung quanh cỏ xanh mướt mát,hoa tươi mỹ lệ.

Lưu Bách Khang đưa Lục Tiểu Nhi sang khu thứ hai,từ khuôn viên tòa nhà chính không xa phía bên phải chính là khu vực phòng học, là một tòa nhà 8 phòng cao hai tầng được dẫn lối bởi một cầu thang đá có hai hướng đi cổ kính. Lục Tiểu Nhi đến đây liền nhìn lên tòa nhà,hỏi Bách Khang một câu,« Tôi sẽ làm việc tại đây sao?»

Lưu Bách Khang cười thầm,« Tiểu Nhi ,thông minh thông minh,cậu sẽ dạy các học viên tại đây,»

Từ phía khu học tập, sang phía trái một một tòa nhà là khu luyện tập của các học viên, một bên là luyện tập cơ thể,trường đấu mô phỏng, bên kia lại là phòng tập bắn súng, phòng mô phỏng chiến trận. Cả hai người nhanh chóng di chuyển qua từng nơi, đến một khuôn viên lớn , có rất nhiều hàng ghế trong vườn cây xanh lại có đến hai hướng đi. Lưu Bách Khang nhân tiện mà giới thiệu,«Tiểu Nhi,phía bên trái là lối vào ký túc xá học viên, nam rất nhiều nên cố gắng chỉ đến khi cần thiết, còn bên này là ký túc xá nhân viên trường quân đội, chúng ta sẽ ở bên đây,ở mỗi phòng học đều có hai gian,nội thất sang trọng đầy đủ , có hai cửa sổ,một ban công hướng ra khuôn viên»

Lưu Bách Khang lại tiếp tục hướng dẫn,mang Tiểu Nhi từ đây sang khu vực phía tây. « Đây là khu nhà ăn cùng bếp sinh hoạt,cậu có đúng 10 phút ăn trưa,đừng lãng phí,bắt đầu lúc 11h55 ,sẽ có 15 phút nghỉ trưa sau đó chúng ta sẽ tiếp tục công việc. Thông thường sáng thứ ba, tư,năm và thứ sáu sẽ có buổi học lý thuyết, buổi chiều là thực hành quân sự huấn. Các ngày còn lại sáng rèn luyện thân thể,chiều tùy hoảng cảnh sẽ có buổi lý thuyết hoặc có thêm buổi rèn luyện,buổi tối tự do »

« Tôi nghe nói thao trường trường quân đội Bắc Kinh này rất rộng lớn ,dụng cụ huấn luyện lại phi thường thường hoàn hảo,hy vọng có thể giúp được cho bản thân và mọi người».Lục Tiểu Nhi tìm hiểu .

Bách Khang nghe được,đồng ý gật đầu mà đưa đến vị trí yêu cầu. Tiểu Nhi ngạc nhiên khi nhìn thấy  thao trường rộng lớn, lại thấy các học viên chăm chỉ luyện tập bất chợt theo dõi chăm chú,nhất thời bất động bất thủ.

( mình quên bộ váy lúc nãy Lục Tiểu Nhi mặc là cái này nè ,hình mô phỏng )

Phía trước có tiếng bàn luận náo nhiệt,lại có cảm giác như rất chú ý bản thân,Lục Tiểu Nhi không thoải mái mà cùng Lưu Bách Khang rời đi.

Hai người căn bản là sơ lược hết một vòng khuôn viên trường, cái gì cũng thấy,học viên nào cũng sơ lược gặp qua,cơ bản có thông tin trong tay.

« Vậy là hiện tại cái gì tôi cũng có được một chút,Bách Khang, ngày mai tôi sẽ làm việc ,chắc sẽ vất vả lắm đây. Còn nữa, tôi hiện tại không có quân phục, ngày mai lấy gì mặc đây»

Lưu Bách Khang liền đặt tay lên vai Tiểu Nhi,phủi phủi vài cái mà nói,« Đúng là không có quân phục, vậy trước hết cứ đến phòng chủ nhiệm Ô ,Cô ta sẽ giúp cậu ,phía bên đây»

« Cảm ơn,cậu cũng nên tìm Thiên Hoàng chăm sóc ,cậu ấy hiện tại tâm trạng rất không tốt, Lưu Bách Khang , cậu nên dùng tâm chăm sóc cậu ấy hơn,tâm sự nhiều hơn ,trực giác phụ nữ không bao giờ sai đâu. Tôi đi trước». Lục Tiểu Nhi dứt lời mà về phía trước.

Lưu Bách Khang công việc hoàn thành hiện tại,liền lập tức về phòng thay quân phục lam mà đến bệnh viện tìm Triệu Thiên Hoàng tâm sự. Thời điểm Lưu tiên sinh đến phòng bệnh,đã có y tá bên ngoài đứng chờ mà báo cáo kết quả,y ta nhanh tay đối kiến ,« Cậu Lưu , chúng tôi qua sơ lược đã tìm được một chút thông tin, vết thương cách phổi 0.5mm là súng lục, tình trạng cơ thể đã cải thiện khá tốt,xem ra là có động lực kích thích lớn cho hệ thần kinh. Tuy nhiên bác sĩ Đào có nói, cậu ấy tâm trạng hiện hình như không tốt, trong suốt thời gian chờ đợi,cậu ấy liên tục yêu cầu y tá chúng tôi tìm cậu», người y tá liền ngừng lại rồi cười ẩn ý,« Giáo quan Lưu, tiên sinh khôi ngô anh tuấn này cho hỏi là ai vậy, theo tôi thấy, cậu ta khuôn mặt thư sinh ,nét mặt hiền dịu ,xem ra có thể sẽ là động lực lớn cho y tá chúng tôi đó»

Lưu Bách Khang nghe xong trong lòng thầm nghĩ,quả nhiên là không sai, Tiểu Ngư nhất định tìm mình, bên ngoài lại cười cười tỏ vẻ ngạc nhiên với lời nói,liền đáp lại trả lời,« y tá Kim,cô suy diễn quá rồi, cậu Triệu đây là người quen lâu băm của tôi,tuy bề ngoài cuốn hút nhưng bên trong lại khó ai hiểu được,phiền cô hãy chỉ cho tôi phòng cậu ấy»

Y tá Kim lập tức trả lời,« A quên mất quên mất, phía trên lầu một, phòng số 7 »

«Cảm ơn,cáo từ»

«A, cáo từ ,cẩn thận bước đi »

Lưu Bách Khang một bước tiến thẳng đến phòng bệnh phía trên. Lúc vừa đến trước cửa liền thấy  cửa hé mở, Bách Khang trong tâm thấy lạ, liền đẩy cửa bước vào. Tiên sinh bên trong trên giường vô sức mắt hướng về trần nhà,hai tay đặt trên bụng mà im lặng.

Lưu Bách Khang tay bỏ mũ xuống, chậm rãi bước vào,khóa cửa cẩn thận, tiến đến giường mà ngồi xuống,tay phải cẩn thận đặt tay lên khuôn mặt anh tuấn mà tâm,« Tiểu Ngư tử,cậu khỏe chưa, trong người cảm thấy tốt hơn chưa, Tiểu Ngư tử, nơi đây an toàn, cậu không cần lo lắng, đã có tôi bảo vệ cậu rồi,an tâm»

Triệu Thiên Hoàng cảm thấy lòng ngực đau đớn phi thường,nhưng không thể nói ra,bàn tay liên tục giày vò ga giường,dùng ánh mắt thống khổ mà trao đổi. Thiên Hoàng từ lúc sau khi trúng đạn,mỗi một lần hít thở đều ít nhiều cảm thấy đau, phi thường khó chịu, nhưng lại luôn cố giữ lại bên trong,không phải vì không thể nói ra mà vì không muốn vì bản thân mà đối phương bị sao lảng trong công việc, như vậy hai bên ảnh hưởng không nhỏ. Cậu dùng bàn tay mà giữ lại vai áo xanh lam Lưu Bách Khang,chỉ muốn nhìn rõ Bách Khang hơn, nhìn thấy nét mặt hảo soái của đối phương hơn, suốt khoảng thời gian qua, chính chàng trai này là người đã không ngừng giúp Thiên Hoàng có nguồn động lực, qúa khứ, hiện tại và tương lai . Chỉ tiếc là hiện tại nếu khai khẩu mà hỏi tiếp,chỉ e là không đủ sức lực.

Lưu Bách Khang tay trái đặt lên bàn tay tiểu Hoàng mà hạ xuống,giữ thật chặt trong lòng bàn tay, cố gắng tận dụng, cảm thụ cả hơi ấm và khoảnh khắc hai bên. Y cũng không ngừng quan sát xung quanh, bên ngoài lúc này nắng đã bao phủ khuôn viên, thái dương đã nhô khỏi mặt đất, Lưu Bách Khang tiên sinh bàn tay thả lỏng mà tiến đến cửa sổ,dùng lực mở ra để người kia cũng có thể tận hưởng không khí buổi sớm. Cậu quay người lại,đối tiểu Ngư tử của mình mà hỏi,«Tiểu Ngư, thoải mái hơn chưa »

Triệu Thiên Hoàng trên giường đưa nhãn cầu về phía ánh sáng bên ngoài,đối Bách Khang mà gật đầu một cái rồi lại đưa về phía trần nhà. Căn bản là bản thân quá mệt mỏi,không thể nhìn xa cũng không thể nói,chỉ muốn nhắm mắt mà ngủ.

Lưu Bách Khang thấy rõ nét mặt vô dương lực, phản ứng liền rót lấy ly nước mà đưa cho Thiên Hoàng, lại ôn nhu nét mặt tâm sư,« Tiểu Ngư,cậu uống nước đi,cậu phải uống, nhất định phải uống, tôi biết cậu hiện tại cậu trong người khó chịu,tâm trạng cũng không ổn định, sẽ rất đơn độc nếu ở một mình phải không?. Vậy thì tôi ở lại cùng cậu, đồng ý không»

Phía ngoài phòng lúc này có cô y tá định vào đưa thuốc bệnh nhân,khi chạm tay vào tay cửa lại bị khóa,bên trong có tiếng trò chuyện nghe rất kỳ lạ ,ghé lại nghe chút. Bên trong rõ ràng là nam,bệnh  nhân này, rất khôi ngô, dáng người lại thư sinh,cao lớn, cơ thể cân đối,hình như rất nhiều y tá nhắc đến. Nhưng lại có tiếng nam nhi trò chuyện bên trong,ngữ điệu lại rất kỳ lạ,cứ tựa tình nhân, căn bản không biết có nên gọi hay không, đành gõ cửa gọi lớn,«Bệnh nhân Triệu đến giờ uống thuốc, thân nhân bên trong xin trả lời »

Lưu Bách Khang trong đầu suy nghĩ phải nhanh chóng hành động trước khi có hiểu lầm,liền nhanh chóng rời giường mà tiến đến mà mở cửa.

Y tá bên ngoài vừa thấy khuôn mặt hảo soái của Lưu Bách Khang liền ngạc nhiên, nhất thời làm rơi phần thuốc xuống sàn,âm lượng khác thường mà khai khẩu, « Giáo quan Lưu, không ngờ lại gặp anh ở đây, mọi thứ ổn chứ».

Bách Khang phản ứng nhanh chóng ,liền trả lời,«  Vừa rồi tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ do hiệu trưởng Mục giao, chợt nhớ mình còn việc phải làm nên ghé ngang đây. Phải rồi, y tá Kim ,mời cô »

Y tá Kim đặt bản báo cáo lên xe đẩy vào trong, trên miệng không ngừng cười khẽ. Cô thao tác nhanh chóng, lấy thuốc tiêm cho vào ống thủy tinh, tay trái dùng bông khử trùng cánh tay,tay phải nhanh chóng tiêm thuốc. Ống tiêm rỗng thuốc, nhiệm vụ hoàn thành , người y tá liền rút cẩn thận mũi kiêm mà dùng bông tẩm dung dịch sát khuẩn,giữ chặt vị trí tiêm.

Y tá Kim khuôn mặt hiền dịu,chăm chú theo dõi nét mặt anh tuấn người nằm phía dưới, cơ bản quan sát qua, da rất trắng, lông mày đen , mắt thu hút, sống mũi cao, môi lại mỏng và nhỏ, có vị nam nhân nào lại nét ngoài thanh tú, cơ thể cân đối, trong lòng tự nhủ nhất định tối nay phải quay đưa thuốc. Nữ y tá đặt ống tiêm về vị trí cũ, cẩn thận mang thuốc ra đặt xuống bàn, quay người sang nam nhân phía sau mà giao tiếp,«! Lưu giáo quan, nếu anh ở lại chăm sóc thì hãy giúp tôi nhắc nhở cậu ấy uống thuốc,sau bữa ăn 15 phút, nếu cậu ấy còn cảm thấy đau ,cậu cứ gọi,chúng tôi sẽ đến.»

«Được». Lưu Bách Khang trầm tiếng trả lời mà mở cửa cho nữ y tá ra ngoài. Anh tiếp tục đóng cửa, mà lấy thuốc ra , lấy ly thủy tinh mà rót nước,dùng lực mà đỡ người đối phương dậy mà chăm sóc, «Tiểu Ngư tử, mau uống thuốc đi, mau lên, hả miệng ra cho tôi đặt thuốc vào»

Triệu Thiên Hoàng tay tự ý lấy viên thuốc, cho vào trong miệng mà uống rồi lại tựa lưng vào thành giường , mình mắt khép lại.

Lưu Bách Khang biết rõ trong thuốc là có an thần dược, đưa tay đỡ lấy cơ thể Triệu Thiên Hoàng đặt về vị trí cũ, hạ thấp cơ thể mà đặt khuôn miệng của mình lên trán đối phương, cảm nhận hơi ấm đối phương một lúc rồi đứng dậy,tay lấy mũ đặt lên đầu mà ra ngoài.

Thời điểm Lưu Bách Khang bước ra khỏi phòng,có mấy nữ y tá bên ngoài đang bàn luận náo nhiệt, lại lập tức bao vây Bách Khang, liên tục tra hỏi ,« anh là Lưu giáo quan, nét mặt hảo soái quả thật không sai,chúng tôi có hay tin có một nam nhân thân hình cân đối nét mặt thư sinh đang điều trị,chẳng hay có thể cho chúng tôi biết chút thông tin»

Lưu Bách Khang trong đầu đang nghĩ nói ra sẽ tạo nghi vấn ,không nói còn thêm nghi vấn , cách nào cũng tạo ẩn ý,chi bằng thẳng thắn trả lời. Cậu lời nói tiết chế,phong thái khiêm nhường,« đó là Triệu Thiên Hoàng tiên sinh, là lão bằng hữu của tôi, do sơ suất nên gặp phải tai nạn,phía ngoài không thể cứu chữa,nên nhờ người đưa vào, còn thông tin nào khác tôi không nói được, xin lỗi ,tôi có việc,phiền các cô tránh qua »

Y tá phía sau nhìn nét lạnh lùng Lưu Bách Khang bước đi, năm phần yêu thích năm phần đáng ghét, bán luận tiếp tục.

...

Lưu Bách Khang sau khi bước ra khỏi bệnh viện trường quân đội liền có người đứng chờ phía ngoài chặn lại,căn bạn là ai còn không rõ thù hay bạn cũng không xác định. Nhóm người này lại nhất quyết không buôn tha,bằng mọi giá phải bắt bản thân tuân lệnh đi theo. Bách Khang tiên sinh có phần không đồng ý,lại tự ý bước về phía trước liền có người dùng súng uy hiếp. Bản thân đã từng lăn lộn trên chiến trường trước đây,giác quan nhạy cảm,nhanh tay hành động,tước súng đối phương,lật ngược tình thế. Lưu Bách Khang trong lòng nghĩ rằng bản thân đã thắng, nào ngờ vừa bước ra liền có hai hàng quân chỉa súng vào bản thân, chưa kịp hành động thì lại có tiếng vang lên, y lúc này này mới biết là người đó.

Cả hai cùng nhau đến khuôn viên tiền sảnh ,tìm một chiếc ghế phía trước mà ngồi xuống trò chuyện. Lưu Bách Khang nét mặt mừng vui,hoan hoan hỷ hỷ đối người bên cạnh mà giao tiếp,« Cha, không ngờ hôm nay cha lại đến , suốt khoảng thời gian qua cha đã ở đâu, thật không ngờ lại có ngày hội ngộ»

Người kia cũng hoan hỷ hoan lạc mà trả lời từ tốn trả lời ,« Lưu Bách Khang ,ta là thiếu soái, việc quốc gia trong những năm qua là phi thường to lớn,số lượng công việc không thể đếm được. Hơn hết lại phải chỉ huy binh lực , chống lại Nhật Bản Quân, thời gian cho bản thân còn không đủ, lấy đâu ra mà gặp mặt đứa con trai của mình chứ»

Lưu Bách Khang tay rót trà vào ly mà kính phụ thân,tiếp tục trò chuyện,« Cha, lần cuối cha con chúng ta gặp mặt là hơn mười năm trước ,Cha so với ngày đó cũng đã thay đổi nhiều»

Phụ thân Lưu tay cầm tách trà uống một chút rồi trầm trọng trả lời,« hôm nay cha đến đây là do hiệu trưởng Mục gọi,báo cho cha con đã chính thức trở thành giáo quan trường quân đội Bắc Kinh, ngoài ra, ta có nghe tin con vừa rồi tổ chức hôn lễ,lại lấy được danh sách tình báo viên Nhật Bản từ Tống Dục,ta rất hài lòng»

Lưu Bách Khang khiêm nhường trả lời,« Cha, ngày hôm đó là chính tay *Thái Dương giành được»

( Thái Dương là biệt hiệu trong giới tình báo của Triệu Thiên Hoàng, nhằm tạo sự an toàn danh tính)

« Do ai cũng không quan trọng,con hợp tác chiến đấu hoàn hảo, kỹ năng không tồn,người trường Quân Đội đã báo cáo thông tin. Nhưng trong tâm ta vẫn có điều này muốn hỏi, gia tộc ta chỉ có mỗi đứa con trai là con, việc lấy cậu tình báo viên kia, ta có chút lo lắng.»

Lưu Bách Khang trả lời không chút do dự,« duyên phận cùng Thái Dương đã xuất phát từ hơn mười năm trước, cả hai chưa bao giờ biết phân ly biệt cách hay chống đối đối phương, đó là những gì con có thể nói»

Phụ thân Lưu, âm lượng hạ, có chút do dự mà nói,« Lưu Thiếu Quang ta trước giờ luôn mong cầu con có thể hạnh phúc , nhưng hạnh phúc bên một tiểu thư ôn nhã gia giáo, có thể cho ta một tiểu bảo bối mà chơi đùa tâm sự khi tuổi về già. Lưu Bách Khang, không phải là ta ngăn cấm nhưng hôm nay ta muốn thông báo việc này, sở dĩ khi xưa ta không nói là do muốn con tập trung học tập, nhưng hiện tại đã có thể nói ra. Năm con năm tuổi, Văn gia cùng Lưu gia chúng ta đã lập một cuộc đính ước, không phải vì lợi ích riêng bản thân mà để gia tộc Lưu gia ngày càng bền vững, có thể tự tin mà nói chúng ta quyền lớn lực lớn, là con đã được đính hôn cùng tiểu thư nhà họ Văn, Văn Bảo Quân, ngày này tháng sau, tức là ngày mồng hai tết âm lịch, cô ấy sẽ đến Bắc Kinh, sau đó cả hai có thể bàn ngày cưới cũng được.»

Lưu Bách Khang căn bản biết rõ, nếu cuộc ước diễn ra, sẽ không thể sóng lặng gió hòa mà yên ổn, cả ba bên đều phải chịu tổn thương đáng kể, Triệu Thiên Hoàng là tri kỷ, tuy có thể cư xử bình thường nhưng bên trong vết thương lại thường khó lành, Văn Bảo Quân ngày trước đều là bạn của nhau, cũng không thể vì sự việc mà chia rẽ cả hai. Lưu Bách Khang nét mặt lo lắng, trả lời,« Cha, chuyện này con cần thêm thời gian, con không thể mà dứt khoát chấp nhận thực hiện, hiện tại , cậu ấy còn rất yếu, nếu để sự thật tiết lộ,e là cả đời sẽ hận không nguôi. Cha có thể bắt con lăn lộn trên chiến trường, ngày đêm chịu đựng nhục nhã roi vọt, nhưng , Thái Dương, con không chịu được khi cậu ấy tổn thương»

Lưu Thiếu Quang đặt tay lên bả vai con trai mình, gật đầu mấy cái mà nói ra,« Cha biết là con không  dễ dàng chấp nhận,nhưng ,con sẽ quen với cuộc sống mới, ta cho con sau khi cậu tình báo viên Thái Dương khỏe hẳn,chúng ta sau đó sẽ bàn tính tiếp tục.»

« Nhưng, Cha..»

Lưu Thiếu Quang đứng dậy giơ tay ra hiệu, bước đi chậm rãi về phía trước,« ta chỉ nhắc nhở, đã là một quân nhân phải biết tuân phục mệnh lệnh, là nam nhi phải biết làm rạng danh gia tộc. »

Lưu Bách Khang bất lực đứng dậy, nhãn cầu nhìn phụ thân bước đi , trong tâm bất an, lo lắng cho tương lai cả ba người, nhưng bất luận thế nào, cùng không từ bỏ Hoàng Hoàng, phải để cậu ấy được hạnh phúc sống tốt. Bách Khang bước về khu vực ký túc xá công nhân viên trường, nét

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net