Chương X: Tiểu Hoàng Đi Ăn Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm 5 giờ chiều , Triệu Thiên Hoàng trong y phục vest âu đen bước ra trường..

_Này,này mọi người,bên kia có phải là Triệu giảng viên không..

_Là vị giảng viên trẻ tuổi,có phong cách rất giàu có, lại rất đẹp trai phải không, mau lên mau lên phải sang đó một chuyến.

Triệu Thiên Hoàng vừa bước ra đến cổng liền bị các cô trợ lý bắt chuyện, lại vô cùng vui mừng mà bắt chuyện cùng cậu .« A ra là Triệu giảng viên, chúng tôi không ngờ lại có vinh hạnh này».« Đúng đó đúng đó,ba người chúng tôi thật sự rất mến phục cậu , nếu không phiền,Cậu có thể trò chuyện một lúc được không.»

Triệu Thiên Hoàng gật gật đầu đồng ý ,nở nụ cười hoan hỷ mà bắt chuyện ,« Tôi cũng là một con người bình thường,hà tất phải phi thường khâm phục tôi như vậy.»

Ba vị trợ lý liền khai khẩu trả lời,« Triệu giảng viên nét ngoài thu hút, thành tích xuất sắc lại biết cách ăn nói thật là thích quá đi mất. Nhân tiện tôi là Phi Phi, bên này là Phan Tiểu Giai,còn đây là Trần Đức Lan.»

Triệu Thiên Hoàng vui vẻ trả lời,«  ba vị tiểu thư đây thật xinh đẹp,lại còn tài giỏi , làm sao tôi dám so sánh với các vị đại trí thức đây.»

Phan Tiểu Giai trong lòng từ lần đầu gặp mặt đã ngỏ ý thương yêu tiểu Hoàng, liền nở nụ cười ngọt ngào mà nói,« À, thật ra chúng tôi hiện đang chuẩn bị dạo phố , khuôn biết anh Triệu đây có phiền đi một chuyến với chúng tôi không.»

Triệu Thiên Hoàng dĩ nhiên là nhận lời,vì từ đây đến nhà hàng cũng phải đi qua khu phố đêm, đi chung một chút chắc cũng không sao.« Vậy cũng được,từ đây đến điểm hẹn cũng phải qua khu vực phố đêm, xe của tôi đang đợi bên ngoài, nếu không phiền, mọi người có thể dùng xe riêng của tôi được không.»

« Xe riêng, lần đầu tôi được một soái ca mời đi dạo phố bằng xe riêng đó». Phi Phi ngạc nhiên tâm trạng hào hứng mà thổ lộ. « Anh Triệu anh chắc không, tôi không nằm mơ chứ».

Triệu Thiên Hoàng đưa ba cô gái kia ra trước cổng,qủa nhiên là phía trước có một chiếc xe Limosine đen bóng phía trước. Cậu nhanh chóng mở cửa mời các cô gái,« ba vị tiểu thư,mời vào».

  Phi Phi,Phan Tiểu Giai cùng  Trần Đức Lan cả đời có nằm mơ cũng không thể tin được có ngày mình sẽ được  một vị hảo nam nhân mời lên một chiếc xe mắc tiền như vậy, theo phản ứng liền hò hét điên cuồng . Cả ba vừa bước vào liền ngạc nhiên không khỏi, nội thất trong xe rất sang trọng, sàn lót thảm nhung đỏ,cửa kính có treo rèm lụa đen. Xung quanh ghế ngồi rất êm, vừa ngồi xuống liền cảm thấy phi thường dễ chịu. Phi Phi vừa ngửa đầu lên trần xe, khuôn ngờ lại phi thường lộng lẫy , lại có đèn trần và máy nhạc. Triệu Thiên Hoàng theo thói quen ,lên xe liền ngồi xuống rót rượu trái cây ra uống, nhân tiện mời ba vị tiểu thư kia một chút nước uống . « Hôm nay xem như là chúng ta cùng nhau dạo phố, sắc mặt của mọi người có vẻ không tốt lắm, dùng một chút rượu trái cây có thể giúp cơ thể thoải mái hơn?»

Đúng là một qúy ông mà cô gái nào cũng muốn có , Trần Đức Lan cầm ly rượu trái cây vang tươi lên uống một chút, quả thật là có tác dụng, lại tự nghĩ không biết vì sao mà Triệu Thiên Hoàng có thể hiểu thấu phụ nữ một cách phi thường, liền khai khẩu trò chuyện một lúc,« Triệu giảng viên, không biết vì sao anh lại hiểu thấu phụ nữ chúng tôi chỉ qua một cái nhìn vậy?»

Triệu Thiên Hoàng hoan hỷ trả lời ,vui vẻ nở nụ cười ,«  đó là do tôi cảm thấy mọi người không khỏe, xem xét sắc thái khuôn mặt lại không được khỏe, nên có thể đoán được thôi»

«ây da, Triệu giảng viên đây đúng là người biết rõ phụ nữ, thật khâm phục, nhân tiện chúng tôi có một câu hỏi , không biết Triệu giảng viên đã có đối tượng chưa?»

Triệu Thiên Hoàng vui vẻ tươi cười,« ngoài giờ giảng dạy cứ gọi tôi là Triệu Thiên Hoàng, Phan Tiểu Giai,cô thật biết cách ăn nói, hiện tại tôi vẫn chưa có đối tượng »

Hai chữ '' chưa có '' liền phấn chấn lên vạn lần, cho rằng căn bản vẫn còn cơ hội. Thiên Hoàng ngồi trên xe vừa trò chuyện vừa nghe nhạc , lại suy nghĩ , thật ra các dạng câu hỏi này đã quá quen thuộc với cậu, đơn giản là không thích đề cập qúa nhiều.  Thật ra chiếc xe này từ lâu đã không dùng đến, Triệu Thiên Hoàng dĩ nhiên nhớ rõ , lần cuối cùng mình ngồi trên chiếc xe này khi nào, lại nhớ lại khoảng thời gian tám năm trước cũng chính trên chiếc xe này đã cùng Lưu Bách Khang để lại bao nhiêu kỷ niệm .

«À mà đúng rồi, hôm nay tôi mục đích chính không phải là đi dạo phố , mà là đi mời cơm hai lão bằng hữu, khuôn biết mọi người có muốn thư giãn một chút không, tại khách sạn nơi tôi dùng cơm tôi biết có một dịch vụ spa ở tầng trên rất thoải mái, không biết mọi người có muốn đi không? » Triệu Thiên Hoàng chất giọng ấm áp.

«vậy thì tốt quá, tốt quá, lâu lắm rồi,tôi mới gặp được một người qúy ông như anh, anh Triệu, à.. Ý tôi là Thiên Hoàng, cảm ơn. » Trần Đức Lan cảm ơn.

Triệu Thiên Hoàng cũng mỉm cười đáp lại, « không có gì đâu, đều là đồng nghiệp, một chút này không là gì đâu, mọi người đừng khách sáo»

Cả bốn người trò chuyện với nhau được một lúc thì có tin nhắn từ di động, Triệu Thiên Hoàng trong lúc trao đổi lại quên mất tin nhắn trên bạn, liền để vô tình cho người khác biết về con người của mình . Lúc này đối phương là Phi Phi lúc đặt ly nước trái cây xuống bàn mới phát hiện mấy dòng tin nhắn kỳ lạ, phía trên rõ ràng là do Lưu giảng viên gửi, nhưng dòng tin nhắn phía dưới lại để là '' Tiểu  ái'' là còn gọi Triệu giảng viên là bảo bối, tiểu Hoàng Hoàng , trong rất khó hiểu.

«... Phải rồi, khách sạn  phía bên này, mọi người cứ mang theo vé này sẽ được một chuyến spa miễn phí, tôi xin phép »

Triệu Thiên Hoàng trong âu phục bước vào đến quầy lễ tân liền được mời lên lầu trên. Bên trong khách sạn thiết kế hiện đại lại vừa thanh lịch rất sang trọng. Y đi thang máy đến tầng 7 tòa nhà , bên trong quá nhiên là cả hai người họ đến từ trước, Thiên Hoàng bước lại bàn ngồi xuống, liền cầm thực đơn lên mà chọn món.

« Khoan đã» . Lưu Bách Khang chặn tay Triệu Thiên Hoàng,khuôn miệng cười đầy ẩn ý .« Triệu tiên sinh hôm nay rõ ràng là đi mời cơm mà lại đến sau khách mời, xem ra cần có chút hình phạt phải không, Lục Tiểu Nhi »

Lục Tiểu Nhi được nước làm tới, « Đúng đúng đúng, cái gì cũng đúng , Thiên Hoàng à. Chúng ta đã là bằng hữu mười mấy năm không lẽ chúng ta lại không hiểu nhau chứ, hôm nay chúng tôi sẽ chọn món ,cậu sẽ trả tiền .»

Triệu Thiên Hoàng nhăn mặt lại phản đối,« cái gì mà tôi trả tiền,cái gì mà hai người chọn món, không được không được,tôi cũng phải gọi »

Thiên Hoàng nhất thời không thoải mái một chút,khuôn mặt nhăn nhó như trẻ con , lại phát ra vô số âm thanh đáng yêu như trẻ nhỏ. Lưu Bách Khang bên cạnh lợi dụng thời cơ liền đặt tay lên đùi đối phương , xoa bóp mấy cái, liền có hiệu quả , không còn phát ra thanh âm nữa . « Này tiểu Hoàng, tôi sẽ bù cho cậu .» Bách Khang giọng điệu ôn nhu thì thầm vào tai Thiên Hoàng, quả nhiên là tác dụng không hề kém.

Khoảng nửa giờ đồng hồ sau,toàn bộ đồ ăn đều được dọn lên bàn, ba người bọn họ cư nhiên là đó đến không chịu được,gắp lấy món mà ăn. Tuy là có thân nhau như anh em nhưng mỗi người lại mỗi tính. Trong ba người thì Triệu Thiên Hoàng lại là người có lối sống thanh lịch,cái gì cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng, dịu dịu êm êm. Trang phục cũng ít khi rườm rà,màu sắc. Khi ăn uống cũng vô cùng thanh đạm,thịt cá ít rau củ nhiều, trên bàn ăn hầu như lúc nào cũng có rau trộn và hoa quả tươi. Trong khi người bên cạnh lại khác, thịt cá luôn là món bắt buộc, mỗi buổi ăn đều có ít nhất ba miếng ba chỉ nướng thì mới có thể ăn ngon, đặc biệt lại ưa chuộng các món làm từ sữa tươi. Còn Lục Tiểu Nhi thì là người đơn giản,có cũng được,không có cũng không sao, nói chung là chỉ phi thường đơn giản.

Nhưng bọn họ đều là người trong quân đội, đều có thể chất rất tốt nên đều rất khỏe mạnh trong việc ăn uống. Và có thể nói là Phi thường mạnh mẽ nữa.

Thời điểm cả ba đang dùng cơm hăn sau thì phía tầng trên  lại, va người kia lại dễ chịu thư giãn mà bàn luận đàn ông. Phi Phi lúc này nằm trên giường cho mát xa , trò chuyện với Trần Đức Lan và Phan Tiểu Giai, « mọi người hôm nay đúng là may mắn quá phải không, hôm nay vừa mệt mỏi vừa áp lực, không ngờ tối đi dạo phố lại được đi spa thư giãn . Thật thoải mái đúng không»

Trần Đức Lan vừa uống nước cam vừa lắng nghe, nhẹ nhàng trả lời lại ,« Chị Phi ,đúng là may mắn đó, trường chúng ta bỗng nhiên có hai hảo soái ca ca vào trường, lại còn tốt bụng giúp đỡ ,tặng cho chúng ta chiếc vé này nữa . Loại đàn ông như cậu Triệu đây tôi nghỉ là không còn nhiều đâu.»

« Chị Đức Lan thật là khéo nói đó, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại ,cậu ấy vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, con người sự nghiệp cái gì cung phi thường hoàn hảo mà sao lại vẫn độc thân vậy được,không phải kỳ lạ sao.» Phan Tiểu Giai đùa giỡn mà nói.« Chị Phi cũng chị Đức Lan, chúng ta xinh đẹp như vậy không biết có ai sẽ làm Triệu phu nhân trong tương lai không.»

« khéo nói,khéo nói, Tiểu Giai chúng ta không chỉ xinh đẹp mà là Phi thường xinh đẹp đó. Mà mọi người nghỉ cậu ta như thế nào, không biết tiêu chuẩn ra sau nhỉ,» . Trần Đức Lan đem phân vân ra mà vui vẻ hỏi đáp

« căn bản là trầm tính, nghiêm túc cái gì cũng phải hoàn hảo đó ,nếu mà như vậy không biết chúng ta có còn cơ hội không ấy». Phi Phi mở mắt ra nhìn mọi người.« mà hơn hết, tôi thấy Triệu Thiên Hoàng cùng Lưu Bách Khang suốt ngày bên nhau, không rõ là bằng hữu hay là nhân tình. Lưu giáo quan vừa vào làm, không bao lâu sau lại suất hiện hai người kia, không trùng hợp thì cũng là kỳ lạ.»

Trần Đức Lan không mấy quan tâm mối quan hệ hai người là gì, « Tôi thấy mọi người không cần quan tâm quá , cái gì thật thì cũng sẽ được phơi bày, cái gì là đồn đại nhất định sẽ tự tan biến ».

Phụ nữ trò chuyện lúc nào cũng lắm lời lắm chuyện , phía tầng dưới lại phi thường ồn ào ,phía trên ba người ăn tối lại phi thường yên ả.

Lưu Bách Khang càng lúc ăn càng it lại, cặp mắt lại càng đưa về phía Triệu Thiên Hoàng, nhưng lại không phải chiêm ngưỡng khuôn mặt anh tuấn phía trên mà là cơ thể nam mỹ phía dưới . Một lúc không thể kiềm chế mà đặt bàn tay của mình lên trên vùng hạ bộ nam nhân trước mặt. Triệu Thiên Hoàng dù đang ăn vẫn phản kháng kịp lúc, thao tác nhanh chóng khóa cổ tay đối phương mà nói,« Lưu Bách Khang, hôm nay tôi sẽ thao cúc cậu»

Lưu Bách Khang im lặng miệng tươi cười, «tôi biết cậu căn bản là có kẻ hở, người khác không biết nhưng chỉ có tôi biết». Dứt lời Bách Khang lập tức bấm vào cổ Triệu Thiên Hoàng một cái, đưa khuôn mặt anh tuấn đến gần mà thổ lộ,« tối này tôi sẽ ăn canh hoa cúc , cậu nên gọi nhân viên đặt phòng khách sạn đi là vừa.»

Triệu Thiên Hoàng mạnh miệng phản kháng,« ai sẽ ăn canh hoa cúc chứ, cậu nên chuẩn bị đi, tôi không nở để mười bảy năm bên cậu làm tiểu cường thụ của cậu đâu. Hôm nay tôi sẽ làm đại lão công của cậu »

Lưu Bách Khang khéo nói động viên , thái độ ông nhu mà nói,« Tiểu bảo bối, ngoan chút nào»

Triệu Thiên Hoàng buông tay Lưu Bách Khang, cầm ly rượu lên uống,  cường điệu có chút cứng rắn, « Chúng ta tuy đã kết hôn nhưng không nghĩa tôi phải làm vợ cho cậu đè,cậu phải làm chồng để thương tôi . Căn bản là bình đẳng một chút vẫn tốt hơn .»

Cả hai nam nhân hảo soái mãi miêt trò chuyện mà quên mất vị nữ nhân trước mặt , mang chuyện vợ chồng ra mà tranh luận thì thật không hay lắm. Lục Tiểu Nhi trong lúc ngồi đối diện ăn uống,vô tình làm rơi hoa tai xuống đất, liền cuối người xuống tìm, không ngờ lại thấy cảnh tượng mà đúng không nên thấy. Y căn bản là đã nhặt được hoa tai, nhưng thời khắc trở về lại vô tình nhìn thấy cảnh bàn tay Lưu Bách Khang thoải mái nắm lấy vùng hạ bộ Triệu Thiên Hoàng , cầm không được mà đỏ mặt . Lục Tiểu Nhi tay cầm ly rượu uống một cái rồi nói,« Lưu Bách Khang, cậu có còn sĩ diện không, đi ăn tối mà lại thoải mái xoa bóp hạ bộ đối phương dưới gầm bàn. Họ Lưu cậu có còn sĩ diện không thế. »

Cả hai tranh luận sôi nổi liền dựng lại, lập tức đưa tay vào túi. Hai người như có dòng điện từ cánh ra hai bên mà nhìn nhau. « Có thật là.. Cậu đã thấy tất cả ..»

Lục Tiểu Nhi nóng giận mà nói,« con trai các cậu.. Đúng là,hỏng mắt nhà người ta . »

Triệu Thiên Hoàng ngữ điệu thay đổi một chút, chậm rãi nói ,« Tiểu Nhi ,cậu .. Ổn không . Tinh thần cậu,căn bản là... không có gì thay đổi chứ?»

« cậu con mẹ nó bộ não có còn sử dụng được không . Tôi thế này cậu còn hỏi tinh thần có thay đổi gì không. Tôi dĩ nhiên là có tổn thất rồi. Tôi đây vẫn còn trinh tiết mà cậu lại làm hỏng nó .» Lục Tiểu Nhi cằn nhằn .

Thiên Hoàng đối người đối diện mà nói một câu,xem ra là vẫn nhớ rất tốt ,« dù gì đây..cũng không phải là lần đầu cậu thấy, tôi nhớ năm chúng ta mười bảy tuổi, cậu đã thấy toàn cảnh kia..nữa mà ,đúng không »

Lục Tiểu Nhi đã tức lại thêm tức, lửa đang cháy lớn lại thêm lớn , y mắt đầy sát khí phát ra một câu, « Con mẹ cậu Triệu Thiên Hoàng, chuyện chăn gối nhà các người còn muốn nhắc lại. Có biết tôi phi thường dị ứng khi thấy hai người trần trụi trên giường không, lại còn cố ý gợi dục, nữ nhân tôi đây không phải dạng đó .»

Triệu Thiên Hoàng hảo hảo trả lời,nhằm hạ nhiệt đối phương , khuôn miệng có chút e ấp mà nói,« Cái đó thật ra.. chúng tôi không cố ý, cậu có thể.. bỏ qua được không, dù gì cũng đã qua lâu rồi,  hãy cứ tiếp tục với hiện tại được không. »

Lục Tiểu Nhi bản tánh hơi nóng vội nên mới phát thô tục, là cảm xúc nhất thời mới phát ngôn hồ đồ, y tự kiềm chế bản thân mà tiếp tục ăn. Bữa tối trên bàn có đủ loại mỹ thực, đang phần là rau cải nhiều, rất là thanh đạm. Ngoài ra còn có chút hải sản cùng rượu trái cây, mang phong cách của Tây Âu lại có phần Á Đông trong đó. Ba người gây sự một chút rồi ngồi ăn cùng nhau lại bình thường. Cùng thời điểm đó, hiệu trưởng Mục, chủ nhiệm Ô cùng Lưu Thiếu Quang cùng các trưởng tư lệnh, trưởng tham mưu cùng xuất hiện phía bàn đối diện.

Triệu Thiên Hoàng trong lúc dùng cơm mắt luôn quét nhìn xung quanh , phòng trừ phục kích. Đúng lúc nhìn thấy Lưu Thiếu Quang, liền lập tức bỏ ngay bát cơm xuống bàn mà nghé cạnh tai Lưu Bách Khang mà nói nhỏ« Bách Khang, cha cậu đến , bàn đối diện.»

Lưu Bách Khang vừa nghe liền đưa mắt sang bên cạnh, lập tức tạo ngay khoảng cách . Cùng lúc báo hiệu cho nữ nhân họ Lục đối diện, nhằm đề phòng một chút. Triệu Thiên Hoàng thừa biết lão Lưu không hề ưa mình, bản thân cũng tạo chút thần khí mà đề phòng.

Kết quả tính toán thật không sai, cả hai rồi sẽ cũng đến lúc chạm trán, căn bản là không ưa nhau thì hẳn lời qua tiếng lại cũng không tốt lành . Thiên Hoàng quay sang Bách Khang mà nói,« Tôi có việc một chút, hiện phải ra ngoài, cậu hãy theo dõi di động.»

Lưu Bách Khang bất chợt nắm lấy cổ tay Triệu Thiên Hoàng, nét mặt lo lắng, thần khí thay đổi mà hỏi,« ra ngoài là đi đâu, tại sao lại nói với tôi cách đó» .

Triệu Thiên Hoàng trả lời khẩn trương,« tránh mặt cha cậu, gặp sau» . Dứt lời y bản thân tiến xuống bàn lễ tân lầu dưới mà đặt phòng.

Khoảng một giờ đồng hồ sau, di động Lưu Bách Khang sáng đèn , tin nhắn hiện dòng tin từ Triệu Thiên Hoàng ,« phòng 1205 lầu 12, tôi ở phía trong, khẩn trương một chút»

Thời điểm nhận được tin nhắn, phía bàn cấp trên cũng vừa hoàn thành cuộc thảo luận. Lưu Bách Khang vừa định ra ngoài liền bị tham mưu trưởng Kiều cùng hiệu trưởng Mục bắt chuyện , bọn họ người quân đội đúng là gặp nhau chỉ có thành tích và thành quả, bách Khang không bằng muốn ngủ đi cho rồi.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua,bọn họ cuối cùng cũng chịu về. Lưu Bách Khang cùng Lục Tiểu Nhi ở lại trò chuyện một chút. Lại chợt nhận ra rằng Thiên Hoàng vẫn đang trên phòng chờ đợi , trong lòng không biết là có chuyện gì, khẩn trương bước về thang máy mà đến địa điểm hẹn gặp .

( Còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net