Luca, Anh Ghét Em Vậy Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luca im lặng không nói gì nữa nhưng Yusetta ngầm hiểu cậu ta đã đồng ý và liền trao đổi với Reispalt về việc thu nhặt lại những viên ngọc quan trọng đã bị đánh mất gồm 10 viên bây giờ phải tìm được 10 viên ngọc đó thì mới có thể sửa lại được cánh cổng thời gian, trong thời gian nó đi tìm ngọc thì Luca sẽ đi theo dùng năng lực của mình để xác định vị trí, hướng của viên ngọc.

- Vậy là từ bây giờ tôi cứ phải đi theo cô ta?!

Sau một hồi im lặng lắng nghe, cuối cùng Luca cũng lên tiếng. Đáp lại câu trả lời của hắn là nụ cười nham nhở của Yusetta và cái gật đầu của Reispalt.

Dù cũng không ưa hắn cho lắm, nhưng nó vẫn phải tươi cười nói với hắn:

- Luca vậy em nhờ anh nhé, nhờ anh giúp em tìm lại những viên ngọc đó để em có thể sớm trở về với gia đình của em... Em hứa sẽ không để anh phải khó chịu đâu...

Nói xong nó giơ bộ mặt cún con lên mong hắn sẽ vui vẻ tận tình giúp nó. Nhưng có lẽ độ kute của nó chưa đủ nhiệt nên hắn đã đáp trả nó bằng cái nhìn thờ ơ và quay đi chỗ khác....

- Haha, cô bé em đừng lo, nó không nói gì có nghĩa là đã đồng ý rồi, vậy từ nay em với Luca cứ đi giao hàng cùng nhau nhé, tiện để tìm những viên ngọc thất lạc... À đúng rồi có một kiện hàng gửi đến xứ sở anh đào 2 đứa chuẩn bị rồi sáng mai đi giao sớm cho anh nhé, bây giờ anh về văn phòng trước để đóng gói rồi mai 2 đứa mang đi cho anh... Yusetta vừa cười vừa trấn an nó.

- Vâng, vậy anh về trước đi ạ. Mai em sẽ qua sớm. Em hứa sẽ không đến muộn nữa đâu...

- Ukm *cười dịu dàng*

Bóng Yusetta dần khuất, khung cảnh xung quanh trở nên tĩnh lặng, mọi thứ trở nên gượng gạo... Nó lên tiếng để xoá tan bầu không khí u ám này:

- À, Reispalt này vậy xác định được hướng viên ngọc rồi vậy thì phải làm cách nào để biết đâu là viên ngọc mà mình cần tìm?

- Đơn giản lắm, viên ngọc cần tìm là viên ngọc có màu xanh của trời, xung quanh được tạc những hoa văn hình bát quái, bạn còn nhớ ánh sáng của cánh cổng khi lần đầu tiên nhìn thấy không? Đó chính là ánh sáng mà những viên ngọc này phát ra... Vậy nên những viên ngọc nào có ánh sáng như vậy thì đó là viên ngọc chúng ta cần tìm...

- Ra là vậy, tớ biết rồi cám ơn Reispalt, tớ về đây. Luca à, chúng ta cùng về nhé?!

- Bye~ chúc 2 người gặp may mắn

- Bye Reispalt

Tạm biệt Reispalt nó và hắn trở về, không gian quá tĩnh lặng nó không biết phải nói gì, hắn thì cứ im lặng bước đi, chẳng ai nói với ai câu nào... Hắn ghét nó vậy sao? Nó phiền phức lắm à? Nó liên tục suy nghĩ phải chăng nó là đứa rắc rối chuyên gây phiền phức tới người khác ? Không gian trở nên ngột ngạt đến khó chịu, nó đành lên tiếng để phá vỡ bầu không khí khó thở này cũng như tránh mặt hắn...

- Luca à làm phiền anh rồi, mai chắc sẽ là 1 ngày vất vả lắm nên anh cứ về trước nghỉ ngơi đi nhé, em ghé qua cửa hàng tạp hóa một chút rồi em sẽ về sau, mai gặp lại anh nhé! Bye~

Nói rồi nó nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ có cửa hàng tạp hóa 24h ở nơi đây có đủ loại thực phẩm ăn uống như 1 cái siêu thị mini vậy... Sau 1 hồi loanh quanh trong siêu thị nó cũng khuân vác được kha khá đồ...

- Chú ơi tính tiền cho cháu với...

*móc...móc...*

- Á, thôi chết không mang theo tiền rồi...

- Hử????

- Ahihi chú ơi cho cháu xin lỗi nhé cháu quên...cháu không đem theo tiền mất rồi... Hihi cháu xin lỗi cháu sẽ để lại đồ vào chỗ cũ cho chú ạ :( cháu thực lòng xin lỗi chú....

- Su...m...mer???

- Ơ, Evin :( cậu đấy à?!

- Cậu làm gì mua nhiều đồ thế?

- À à vì mai có chuyến chuyển hàng đường khá xa nên tớ định làm chút đồ ăn dọc đường nhưng mà lại quên không đem theo ví tiền :(

- Haha... Summer à cậu thật là hậu đậu...

- Đến Evin cũng cười tớ hậu đậu  nữa :'(

- Haha tớ đùa đấy để tớ giúp cậu... Chú ơi tính tiền cho con chỗ này nhé....

- Haha đây, hoá đơn của 2 đứa đây... Hai đứa là một đôi à? Trai tài gái sắc nhìn 2 đứa đẹp đôi lắm...

- Á... K...hô..ngggg... kh...ông... phải đâu chú... tụi con là bạn bè thôi... chú đừng hiểu nhầm tội bọn con...*Evin ngượng ngùng*

- Con với Evin là bạn thôi chú hihi chú đừng hiểu nhầm tụi con.

- Haha nhưng ta thấy 2 đứa đẹp đôi lắm mà, giờ là bạn nhưng biết đâu sau này...

- Ch...ú... chú thanh toán nhanh cho con với con có việc bận....

Chưa kịp để ông chú nói hết Evin ngắt lời. Ông chú cũng bật cười và thanh toán nhanh cho Evin

- Haha được rồi đây, xong rồi đây

Nói dứt lời thì Evin phi thẳng ra ngoài mặc cho ông chủ quán cười 1 cách sảng khoái. Quay về hắn. Vì vẫn còn sớm nên hắn đi dạo lung tung nhưng thế quái nào đi lòng vòng kiểu gì lại đi tới cửa hàng tạp hóa này... Thấy nó hắn định với gọi nhưng chợt thấy người bên cạnh nó đang bước ra hắn liền thụt lùi lại sau gốc cây và quay lưng lại....

- Evin à cám ơn cậu nhé, hôm nay mà không có cậu tớ cũng không biết phải làm như thế nào nữa...

- Haha không có gì, chỉ cần lần sau cậu đãi tớ 1 chầu kem là được rồi :))

- Gì chứ cái đó chuyện nhỏ :>

- Nhưng đừng quên ví tiền nữa nhé :))

- Á Evin cậu còn chọc tớ là tớ tiến gần đến cậu và *giơ tay*

- A đừng mà Summer đừng tiến lại đây không là tớ mặc kệ cậu đấy...

Trái ngược với 2 con người đang nô đùa vui vẻ kia là một bóng người cao cao... Đi phía ngược lại. Gương mặt thanh tú bỗng chốc trở nên lạnh lẽo...

- Hừm... Hóa ra bận hẹn hò... Mới tới đây không lâu mà đã kiếm được bạn trai rồi sao?! *hắn nhếch mép cười lạnh lùng*

Luca cũng không hiểu vì sao hắn lại đi tới đây? Vì sao khi thấy 2 con người kia vui vẻ thì hắn lại thấy khó chịu? Từ lúc quen nhỏ hậu đậu, rắc rối kia hắn lúc nào cũng gặp phiền phức và giờ thêm cả những cái cảm xúc hỗn loạn, khó chịu này... Thật muốn phát điên mà... Hắn cứ trầm ngâm như vậy bước đi. Sự lạnh lùng của hắn làm cho những người đi xung quanh không rét mà run, ai cũng né hắn sợ nếu đi gần cạnh hắn sẽ bị bóng băng không chừng...

~~~
Lại một ngày nữa trôi qua... Không biết giờ này bố mẹ ở nhà như thế nào nhỉ? Chắc là lo lắng cho nó lắm... :( Nhớ những cái xoa đầu của bố mỗi khi đi làm về, nhớ những món ăn ngon mẹ nấu... Giờ này bố mẹ đang làm gì? Nó ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, rồi không biết đến bao giờ mới trở về được. Vừa nghĩ nó vừa rưng rưng nước mắt. Nó sợ, nó sợ không thể quay trở lại, nó sợ sẽ không thể trở về với bố mẹ... Nghĩ vậy rồi nó đứng phắt dậy quệt đi nước mắt:

- Không được, mình phải nhanh chóng tìm cho ra các mảnh ghép mới được. Không thể yếu đuối như thế này được. Mai sẽ là chuyến đi khá xa mình sẽ làm 1 chút bánh kem và caramel cho Luca

Nói xong nó bắt tay vào làm bánh....

4h sau....

- Wwooaaaa.... Cuối cùng thì cũng xong... ngày mai chắc Luca sẽ thích lắm đây... ^^ Trời ơi, cái lưng tui mỏi rã rời...

Nói rồi nó ngã xuống cái đệm êm ái. Nhìn lên trần nhà nó lại suy nghĩ về hắn, về vương quốc Teala này... Có nằm mơ nó cũng không thể nghĩ rằng nó có thể xuyên không được tới đây. Nó luôn nghĩ rằng những thứ này chỉ có trong phim viễn tưởng hay những câu truyện ngôn tình thôi chứ không hề nghĩ rằng 1 ngày nào nào đó chính nó lại bị rơi vào hoàn cảnh như thế này... Như 1 giấc mơ vậy... Nghĩ rồi nó thiếp đi từ lúc nào.

Một vương quốc đẹp như cổ tích. Phong cảnh trong lành, thiên nhiên mơ mộng đến nao lòng người. Những con người thân thiện đáng yêu và không kém phần bí ẩn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net