Chương 55: Anh sáng của hy vọng, bóng đêm của tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sức mạnh của mạng xã hội là không thể coi thường, vài ngày sau, Lý Thâm bị bắt ngay tại nhà.

Ở trước mặt Minh Vân Phong, Lý Vận Linh không thể quá đáng. Đợi ông đi lên gác nghỉ ngơi rồi, Phó Nhiễm lên tiếng trước: "Mẹ, con biết mẹ định nói gì, nhưng chuyện mấy bức ảnh, con quả tình không biết gì hết".

"Không biết gì hết?" Lý Vận Linh vẫn chưa hết cơn phẫn nộ, chỉ cười khẩy nói: "Chuyện của con gái bà thím cô chẳng có mấy người biết. Nếu thật sự là người khác tung tin thì muốn tăng thêm độ hot và hiệu quả dư luận, chắc chắn sẽ phải nói ra chuyện nó bị cưỡng bức. Thế mà lại trùng hợp chỉ nói đúng một nửa. Tiểu Nhiễm, một người vừa muốn công khai mọi chuyện lại vừa muốn bảo vệ con bé đó, ngoài cô ra làm gì còn ai nữa?".

Phó Nhiễm hoàn toàn á khẩu.

"Thôi bỏ đi, chuyện đã đến nước này cũng đành nghe ý ông trời, đừng ai trách cứ ai nữa."

Minh Thành Hữu từ đầu tới cuối không xen vào một câu. Anh đứng nghiêng người, bóp chặt điếu thuốc trong tay. Phó Nhiễm nhìn thấy cổ áo người đàn hé mở. Anh dừng động tác lại, đánh mắt về phía cô.

"Nếu Lý Thâm thật sự không làm gì thì không ai có thể đổ oan cho cậu ta được." Hơn tất thảy, Phó Nhiễm muốn được biết chân tướng sự việc.

Minh Thành Hữu cầm chìa khóa xe, đứng dậy.

"Đợi đã." Phó Nhiễm gọi giật anh lại: "Vưu Hựu đã chấp nhận hợp tác với cảnh sát, em hy vọng... anh có thể nghe lời bố".

Đôi chân dài của người đàn ông bước vượt qua Phó Nhiễm, đi thẳng ra khỏi phòng khách.

Chỉ còn cô ngồi lại trong phòng khách sáng trưng, trống vắng. Rõ ràng trong chuyện này cô đã bị đẩy vào thế cô lập, hoàn toàn không ai giúp đỡ. Cô chợt nhớ ra túi xách của mình vẫn còn để trong phòng. Tuy cô và Minh Thành Hữu chưa bao giờ ở lại đây nhưng căn phòng vẫn được Lý Vận Linh sai người dọn dẹp cẩn thận hằng ngày.

Cô mang đầy tâm sự đi lên tầng ba. Khi lấy túi xách ra, lúc đi ngang qua phòng của Minh Vanh, cô nghe thấy những tiếng thì thầm to nhỏ vọng ra.

"Chị, giờ phải làm sao?" Là giọng Lý Tắc Cần.

"Anh rể của cậu vừa mới ngủ, cậu nói nhỏ thôi. Tôi cũng thật không ngờ Phó Nhiễm lại đâm bị thóc chọc bị gạo. Nhưng thằng Thâm là cháu trai độc đinh của nhà họ Lý, cho dù phải trở mặt với anh rể cậu, tôi cũng quyết bảo vệ nó. Cậu cứ yên tâm."

"Chị bảo em yên tâm kiểu gì bây giờ." Lý Tắc Cần bước đi sốt ruột: "Bây giờ áp lực dư luận rất khủng khiếp, sự việc khó mà giải quyết âm thầm được, chỉ có Thành Hữu mới giúp được em thôi".

"Nó cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu." Lý Vận Linh cất giọng chắc chắn.

Phó Nhiễm đứng nép bên cửa, một cơn lạnh lẽo chạy khắp sống lưng, xâm nhập vào cơ thể.

"Chị, em nói thật, mất lòng trước được lòng sau. Ban nãy chị và Thành Hữu cũng nói rồi đấy, nếu thằng cả đã chịu bỏ tiền thì chứng tỏ nó đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, nếu không sao lại dễ dàng để lộ thân phận như vậy? Trong dự án Hải Thiên Thành, Thành Hữu và thằng cả đều âm thầm đấu trí với nhau một mất một còn. Cả hai chúng nó đều có ý gọi em đầu tư. Có câu tục ngữ nói rất đúng: Một người làm quan, cả họ được nhờ. Thành Hữu không cần mở lời em cũng sẽ giúp cháu ngoại của mình, nhưng mà..." Lý Tắc Cần hơi ngừng lại: "Nếu mà cậu cả có thể dốc sức giúp thằng Thâm thoát được ra ngoài...".

"Cậu hồ đồ hả!" Lý Vận Linh giận dữ: "Lời này mà cậu cũng nói ra được? Thành Hữu không giúp cậu thì còn giúp ai? Yên tâm đi, thằng Thâm sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng nếu chị còn nghe thấy cậu ăn nói thiếu suy nghĩ một lần nữa thì đừng trách chị không khách khí!".

"Em cũng chỉ nói sự thật thôi. Bây giờ đứa nào chịu giúp con em, em đứng về phía đứa đó..."

Phó Nhiễm nhẹ nhàng lùi ra sau, bất lực chống tay lên vách tường, từ từ đi xuống...

...

Phó Nhiễm gạt từng hạt cơm trong bát, chẳng có cảm giác gì muốn ăn. Cô ngẩng đầu nhìn quản gia Tiêu đang đứng bên cạnh: "Quản gia Tiêu, bà cứ đi ăn cơm đi".

"Dạ."

Minh Thành Hữu tự ăn cơm của mình, cả hai từ lúc ngồi xuống tới giờ không nói với nhau câu nào.

Tin tức mấy hôm nay trên ti vi đều tranh thủ đưa tin về vụ án cậu chủ con nhà quyền quý cố tình hãm hại người ta. Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Nghênh An đã đặc biệt mở cuộc họp báo, chính thức thể hiện quan điểm và thái độ. Không cần biết bên nào có chống lưng mạnh tới đâu họ cũng sẽ điều tra tới cùng, trả lại công bằng cho nạn nhân.

Chuyện này trở thành đề tài mà hàng ngàn hàng vạn đôi mắt chăm chú theo dõi. Trong tay cảnh sát còn có lời khai của Vưu Hựu. Có không ít người tốt tự tổ chức những nhóm nhỏ thiện nguyện tới bệnh viện chăm sóc. Việc Lý Thâm bị tuyên hình phạt chỉ còn là vấn đề thời gian. Phó Nhiễm cũng hy vọng những tổn thương của Vưu Hựu sớm ngày phai mờ.

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh. Minh Thành Hữu vẫn duy trì một tác phong ăn uống chậm rãi lịch sự. Phó Nhiễm để đũa xuống: "Sau khi vụ án này kết thúc, em muốn đưa Vưu Hựu ra nước ngoài".

"Ừm."

Phó Nhiễm bị anh hờ hững, không biết phải nói gì thêm.

Minh Thành Hữu uống một ít canh rồi ngẩng đầu lên: "Thật ra em có thể đưa con bé đi ngay bây giờ, ngày nào cũng thế này không tốt cho việc dưỡng bệnh của nó. Em không cần lo lắng. Đã nghe cảnh sát nói gì chưa? Không ai có thể bảo vệ được Lý Thâm, trừ phi chính nó trong sạch".

"Em không có ý này."

"Phó Nhiễm." Minh Thành Hữu khoanh tay đặt lên mép bàn. Anh mím môi lại, ánh mắt quyến rũ như đang trôi đi tận đâu đâu. Anh đưa tay nắm chặt tay Phó Nhiễm: "Chỉ một lần này thôi, anh chỉ có thể để em ương bướng một lần này thôi. Nếu Lý Thâm thật sự đã làm việc ấy, thì cũng nên để nó lãnh một bài học thích đáng. Đây là cái hố nó bắt buộc phải vượt qua nếu muốn khôn lớn thành người. Nhưng... anh hy vọng em dừng lại ở đây".

Anh nói không nặng, không nhẹ, mang theo sự thỏa hiệp và cảnh cáo một cách vừa phải, chừng mực.

Phó Nhiễm quan sát sắc mặt anh, sao lại không hiểu. Sự việc ầm ĩ đến mức này, Minh Thành Hữu cũng đã nể mặt cho cô đường lùi, nếu cô còn không biết phải trái mà bước xuống, há chẳng phải quá điên rồ sao: "Vâng".

Cho dù có những mối quan hệ đã trở lại như ban đầu, nhưng lại có một vết nứt vô hình cứ lặng lẽ dài ra từng ngày, đến một thời cơ chín muồi nào đó rất có thể nó sẽ khiến cho trời long đất lở.

Chú thím không còn trách Phó Nhiễm nữa nhưng nói chuyện vẫn phần nào có khoảng cách, trong một khoảng thời gian ngắn rất khó để thân thiết lại như xưa.

Phó Nhiễm không thẹn với lòng. Cô vẫn tới bệnh viện thăm Vưu Hựu như trước. Sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của nó nên cô tắt ti vi đi.

"Chị, tội cố ý gây thương tích có phải sẽ bị phạt rất nặng không?"

Phó Nhiễm tập trung gọt vỏ táo: "Kiến thức về phương diện pháp luật thì chị không hiểu nhưng có khả năng sẽ bị phán khá nặng".

"Chị..." Vưu Hựu có phần ngập ngừng.

"Sao thế?"

"Có thể rút đơn kiện không ạ? Em thật sự không muốn kiện nữa."

Phó Nhiễm cầm lấy cốc nước, lấy tăm bông thấm nước lên môi con bé cho khỏi khô: "Vì sao vậy? Cậu ta hại em ra nông nỗi này lẽ nào em không hận?".

"Em..." Vưu Hựu khựng lại, không nói tiếp nữa, con bé tiếp tục đổi chủ đề: "Chị, lâu lắm rồi không thấy anh rể tới chơi. Em biết chắc chắn hai anh chị đã xích mích, em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm của anh chị...".

"Em nghĩ nhiều rồi." Phó Nhiễm đưa tay vuốt đầu Vưu Hựu. Mái tóc đen của nó đã bị lửa thiêu rụi. Phó Nhiễm cố gắng vỗ về: "Phóng viên vẫn còn theo sát chuyện này. Anh ấy và Lý Thâm là anh em họ, anh ấy không tiện tới bệnh viện thôi".

"Hai anh chị vẫn ổn là tốt rồi." Vưu Hựu buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, vô vàn tâm sự.

"Đợi làm xong thủ tục bên này chị sẽ sắp xếp cho gia đình mình đi nước ngoài, bên đó có những phương pháp chữa trị tiên tiến nhất..."

"Chị, em biết. Ở lại đây đúng là sẽ chỉ toàn nghĩ vẩn vơ, em cũng muốn đi."

Phó Nhiễm đang ngồi nói chuyện cùng Vưu Hựu, không ngờ Minh Tranh lại tới.

Họ cùng rời khỏi phòng bệnh. Minh Tranh thấy cô nhiều tâm sự bèn hỏi: "Vẫn còn bận lòng chuyện vụ án sao?".

"Cũng không hẳn vậy." Phó Nhiễm lắc đầu, bước chân đan cài với Minh Tranh, tiến về phía trước.

"Cứ thuận theo ý trời đi. Nhưng anh muốn nhắc em đừng ôm quá nhiều hy vọng, chẳng phải có câu hành sự tại nhân sao?".

Phó Nhiễm nhớ lại cuộc đối thoại nghe được giữa Lý Tắc Cần và Lý Vận Linh hôm trước: "Nếu đổi lại là anh, một bên là người thân, một bên có dính dáng tới lợi ích, anh sẽ làm thế nào?".

"Chuyện này còn cần anh trả lời em sao?" Minh Tranh nửa đùa nửa thật vỗ đầu Phó Nhiễm: "Hy vọng càng nhiều, thất vọng mới càng lớn".

Phó Nhiễm lẳng lặng kéo giãn khoảng cách với anh ấy. Khi sắp đi ra khỏi sảnh lớn bệnh viện, cô dừng chân, nói: "Anh về trước đi. Em quên mất còn có chuyện cần nói với Vưu Hựu. À, cảm ơn anh đã tới thăm nó".

Minh Tranh không nói nhiều, gật đầu rồi đi thẳng.

Cho tới khi xe của anh biến mất ở cổng bệnh viện, Phó Nhiễm mới đi về phía bãi đậu xe. Chưa biết chừng, bất kỳ lần nào họ vô thức thân thiết cũng đều sẽ bị bại lộ trước ống kính ai đó.

Nhà họ Lý xin bảo lãnh chờ ngày xét xử, nhưng vì vụ án được cánh báo chí quan tâm sát sao và tính đặc thù của nó, yêu cầu này vẫn chưa được phê chuẩn.

Cô vốn không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng lời Minh Thành Hữu nói khiến cô yên tâm phần nào. Thật không ngờ thêm một việc làm như vậy cũng chỉ để khẳng định nỗi đau đớn khi hy vọng bị vùi dập, khi thất vọng kéo tới sâu sắc dường nào.

Sau bao ngày đêm điều tra và thu thập chứng cứ của cảnh sát, nghi phạm được khoanh vùng là một người khác.

Khi Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm tới Cục cảnh sát, Lý Vận Linh và vợ chồng Lý Tắc Cần đều có mặt. Mấy ngày qua rõ ràng Lý Thâm đã gầy rộc hẳn đi, trông lại có phần thâm trầm và chín chắn hơn.

Minh Thành Hữu bước lên ôm Lý Thâm, khuôn mặt rạng rỡ: "Đi thôi, anh đã bày 10 bàn ở Thanh Phong Nhã để tẩy trần cho cậu đấy, tẩy bớt vận xui".

Phó Nhiễm nhìn thấy họ từng người một lần lượt đi qua ôm Lý Thâm. Lý Vận Linh mỉm cười, nói với Lý Tắc Cần đứng bên: "Chị đã nói là không sao mà, cây ngay đâu có sợ chết đứng".

Một chiếc Rolls-Royce Holdings tới đón Lý Thâm và mọi người. Minh Thành Hữu trở về xe, khởi động máy. Anh nhìn Phó Nhiễm qua gương chiếu hậu. Sắc mặt cô vô cảm, thậm chí không một câu nghi ngờ.

Nghi phạm bị bắt giữ đã khai nhận, lúc đó hắn đi trên đường gặp Vưu Hựu đi đêm về. Vì uống quá say, ý thức không tỉnh táo, hắn đã lôi Vưu Hựu vào trong một con ngõ với ý đồ cưỡng bức, không ngờ Vưu Hựu phản kháng mạnh mẽ, hét ầm ĩ. Hắn nhất thời hoảng loạn mới hất chai dầu hỏa mua về định làm bật lửa lên mặt Vưu Hựu, đồng thời châm lửa.

Chân tướng này làm dấy lên vô số hoài nghi, trên mạng lại càng bàn tán sôi nổi hơn. Tất cả đều một mực tin rằng các cơ quan ban ngành đã bao che cho Lý Thâm, nhưng chứng cứ mà cơ quan cảnh sát đưa ra đã khẳng định chắc chắn hung thủ là một người khác.

Từ khóa "cậu chủ" nhất thời lại trở thành từ khóa hot.

Tất cả mọi người đều không tin đây là sự thật, vô số những lời khinh miệt chế giễu, thậm chí là đả kích nhằm vào Lý Thâm.

Phó Nhiễm dĩ nhiên cũng không tin, nhưng cô không thể hiện ra ngoài một câu nào. Nếu đã không có khả năng thay đổi thì dù không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Radio trong ô tô đang phát bản tin tài chính, một trong số các tin đó là nội dung Minh tam thiếu giành được dự án Hải Thiên Thành, người đầu tư quan trọng là cậu ruột.

Phó Nhiễm đánh mắt nhìn Minh Thành Hữu đang nhàn nhã đặt tay lên cửa sổ, ngón tay anh gõ thành nhịp tiết tấu lên vô lăng. Nơi họ đang tới là tiệc chúc mừng Lý Thâm được thả tự do.

"Chúc mừng anh." Phó Nhiễm cất giọng lạnh nhạt.

Minh Thành Hữu khẽ nhướng mày, trong ấn tượng của anh, Phó Nhiễm hình như chưa bao giờ hỏi anh về chuyện dự án...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net