Chương 83: Đừng gọi anh ấy là con riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phó Nhiễm đến nhà hàng đã hẹn đặt chỗ trước. Cô bày chiếc hộp đựng đồng hồ lên mặt bàn, chống một tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đường, người người chen chúc, qua một lớp kính dù có rõ ràng đến đâu cũng chỉ là những cái bóng lờ mờ.

Phó Nhiễm không đặt phòng VIP, bàn vuông không tạo cảm giác quá xa cách như bàn tròn, cô cầm tách trà nóng hổi, nghi ngút khói trong tay.

Minh Thành Hữu cúi người ngồi xuống trước mặt cô: "Em tới khi nào vậy?".

"Em vừa mới tới thôi."

Anh tiện tay đặt chìa khóa xe lên mặt bàn, anh vừa xoay xoay dao dĩa vừa hờ hững lên tiếng: "Sao em lại nghĩ đến chuyện mời anh ăn cơm vậy?".

Phó Nhiễm tìm đại một lý do: "Chuyện của bố em anh vất vả rồi, thế nên em muốn chính thức mời anh một bữa cơm".

Minh Thành Hữu nhìn qua bàn thức ăn, hướng về phía Phó Nhiễm, có chút hoài nghi: "Thật sao? Chẳng phải bố mẹ em đã mời anh tới nhà dùng cơm rồi sao?".

"Thế anh có ăn không đây?"

Minh Thành Hữu cúi xuống nhìn thực đơn: "Ăn, ăn chứ, được rồi".

Trong lúc đợi đồ ăn được bê lên, khuỷu tay Minh Thành Hữu chạm phải hộp quà bên cạnh. Anh nhìn qua, sắc mặt trầm xuống rõ ràng: "Hôm nay là sinh nhật Minh Tranh phải không?".

"Thì ra anh vẫn nhớ."

Minh Thành Hữu nhíu mày: "Phó Nhiễm, em làm vậy là có ý gì?".

Cô đẩy hộp quà tới bên cạnh anh: "Quà này dành cho anh".

"Quà của anh?" Minh Thành Hữu không khỏi bất ngờ. Phó Nhiễm sợ anh sinh nghi, bèn nói: "Em biết chuyện của bố em, anh đã giúp đỡ rất nhiều, thế nên...".

Minh Thành Hữu gỡ hộp quà ra, cầm đồng hồ lên xem: "Em chọn hả?".

"Đúng vậy."

Anh cởi chiếc cũ ra rồi chìa tay ra trước mặt Phó Nhiễm: "Đeo giúp anh đi".

Vừa chạm vào mặt bạch kim của nó, một cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận cốt tủy xuất hiện. Kiểu đồng hồ nam này rất mạnh mẽ, Phó Nhiễm liếc thử chiếc đồng hồ Minh Thành Hữu vừa tháo ra, dường như quý giá hơn nhiều so với chiếc của cô: "Anh có thích không?".

Minh Thành Hữu giơ tay lên rồi để sát vào mắt: "Thích lắm".

Từng món ăn hấp dẫn được bê lên bàn. Phó Nhiễm vẫn còn nhìn mãi chiếc đồng hồ anh đeo. Anh tâm trạng vui vẻ vừa gắp thức ăn cho cô vừa liên tục nói chuyện, còn cô miệng ăn sơn hào hải vị mà lòng có một sự khó chịu không thể nói ra.

Hiếm khi Minh Thành Hữu ăn ngon miệng như vậy. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ đó, mặt đồng hồ thủy tinh trong suốt soi rõ đôi mắt hoa đào của anh.

...

Minh Tranh đỗ xe vào bãi. La Văn Anh biết hôm nay là sinh nhật anh, nhưng Minh Tranh thì không nói rõ ràng, chỉ kéo cô cùng đi ăn cơm.

Tay anh vừa khép cửa lại, một bóng hình quen thuộc bất ngờ đập vào tầm mắt. Anh nhìn thấy Phó Nhiễm ngồi bên cửa sổ, cho dù xung quanh có những khóm cây che tầm nhìn nhưng từng ánh mắt nụ cười của cô vẫn được thu trọn vào mắt anh. Minh Tranh trông thấy người ngồi đối diện gắp thức ăn cho cô, khi nhìn kỹ lại, thì ra là Minh Thành Hữu.

La Văn Anh cũng đã xuống xe, thấy anh đứng đực tại chỗ bèn hỏi: "Anh sao vậy?".

Minh Tranh lắc đầu: "Không có gì, qua chỗ khác đi".

Nói xong, anh lại kéo cửa ngồi vào xe.

La Văn Anh nhìn theo hướng ban nãy anh nhìn, sắc mặt chợt thay đổi. Cô không nói dù chỉ một chữ, lập tức cùng Minh Tranh rời khỏi đây.

...

Ăn xong, người phục vụ mang lên một chiếc bánh điểm tâm xinh xắn. Minh Thành Hữu xua tay ý nói không cần, Phó Nhiễm lấy dĩa cắt một miếng bánh dâu tây nhỏ: "Anh ăn chút đi".

Anh nhíu mày: "Em biết là anh không thích mấy thứ này mà".

"Một miếng thôi."

"Một miếng cũng không." Minh Thành Hữu rõ ràng rất bài xích, ngoài cảm giác ngọt đến ươn người ra anh không còn từ gì để hình dung.

Phó Nhiễm cúi đầu, dùng dao đâm xiên vào đĩa bánh, quả thật thảm không kể xiết.

Minh Thành Hữu nhíu mày, càng lúc càng chặt.

"Thôi được rồi, anh ăn một miếng thôi đấy."

Anh đón lấy chiếc dĩa của Phó Nhiễm, miễn cưỡng bỏ một miếng vào miệng.

Phó Nhiễm nhìn anh nhai bánh, thầm lẩm bẩm trong lòng một câu: "Minh Thành Hữu, sinh nhật vui vẻ".

Miếng bánh dâu tay theo cổ họng trôi xuống dạ dày. Minh Thành Hữu trả dĩa lại cho Phó Nhiễm, rồi rút khăn ướt ra lau miệng: "Vẫn khó ăn lắm".

"Thì em có bắt anh ăn nhiều đâu."

Anh nhìn chiếc đồng hồ trên tay trái, bất thình lình hỏi một câu: "Phó Nhiễm, hôm đó em đọc báo, nói rằng anh và Trần Lam Diễm hôn nhau trên đường phố nước ngoài, có phải em ghen rồi không?".

Ánh mắt anh như ngọn đuốc, khiến cô không thể trốn đi đâu được.

Phó Nhiễm đẩy chiếc đĩa ra, khoanh hai tay vào nhau đặt lên mép bàn: "Anh nhìn kiểu gì mà nghĩ em đang ghen?".

Ánh mình cô bình thản. Giả sử lúc cô vừa đọc được bài báo đó mà Minh Thành Hữu hỏi câu này, cô nhất định sẽ bị đánh bại tơi bời hoa lá. Nhưng đã có đủ thời gian để hòa hoãn, Minh Thành Hữu có thăm dò kiểu gì cũng không nhìn ra suy nghĩ của Phó Nhiễm nữa.

"Ánh mắt em nhìn anh và Trần Lam Diễm trong thang máy dường như chỉ muốn ăn sống nuốt tươi anh và cô ta vậy."

Phó Nhiễm cố nhịn cười: "Em cũng không chú ý. Em đi thang máy có thói quen tập trung tinh thần, sao anh lại lén nhìn em?".

Minh Thành Hữu phì cười, lắc đầu: "Đạo hạnh cao thâm, anh không đấu lại được em".

Phó Nhiễm rút di động ra xem giờ: "Chúng ta về đi?".

Món quà định tặng Minh Tranh vẫn còn đây, nhớ tới ngữ khí thất vọng của anh ấy trong điện thoại, Phó Nhiễm bỗng cảm thấy áy náy vô cùng.

Minh Thành Hữu nhìn Phó Nhiễm, tự nhiên liên hệ sự thất thần của cô với Minh Tranh. Hôm nay cũng là sinh nhật của Minh Tranh. "Chúng ta đi xem phim không?".

"Hôm khác đi." Phó Nhiễm khoác túi xách lên, lòng bàn tay chạm phải hộp quà sinh nhật định tặng cho Minh Tranh, chưa biết chừng giờ này anh ấy đang đón sinh nhật cùng Triệu Lan.

Nụ cười của Minh Thành Hữu tắt dần, món quà tặng anh chẳng qua chỉ là sự cảm kích mà thôi. Cô đứng ngồi không yên là vì lo sẽ lỡ mất sinh nhật Minh Tranh.

"Phó Nhiễm." Anh khẽ gọi cô.

Cô đã đứng lên định đi.

"Tới ngày sinh nhật anh, liệu em có sốt sắng mừng sinh nhật cho anh như vậy không? Anh nhất định sẽ dành cả ngày cho em." Minh Thành Hữu ngước khuôn mặt tuấn tú lên. Phó Nhiễm đứng yên trước bàn, ánh mắt chạm phải sự kỳ vọng nơi đáy mắt anh.

Trái tim cô chợt mềm đi, có một nỗi đau nào không tên dâng lên trong lòng. Sao cô có thể quên hôm nay mới là sinh nhật Minh Thành Hữu?

Là một ngày hoàn chỉnh trọn vẹn nên thuộc về anh, sinh nhật đầu tiên Minh Thành Hữu đón đúng ngày.

Bàn tay đang khoác túi xách của Phó Nhiễm từ từ buông lơi. Cô có phần băn khoăn: "Trước mười một giờ nhé, em phải về nhà".

"Được!" Ánh mắt Minh Thành Hữu sáng lên.

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu tới rạp chiếu phim, cô đi mua bỏng ngô và nước ngọt. Đây quả thực là lần đầu tiên cô và Minh Thành Hữu tới mấy nơi như thế này, trước kia cô luôn cho rằng xem phim là quyền lợi riêng của mấy cặp gà bông, vả lại ở Y Vân Thủ Phủ cũng có sẵn một phòng xem phim cỡ nhỏ. Thật không ngờ cũng có ngày họ chen chúc vào đây cho vui.

Mua vé xong, Minh Thành Hữu sải bước đi đến, đón lấy những thứ trong tay Phó Nhiễm. Đi vào phòng, cô mới biết anh mua vé tình nhân, có một không gian riêng, tầm nhìn lại đẹp.

...

Trong phòng VIP tại Lãi Viên.

La Văn Anh sửng sốt nhìn cả một bàn đầy thức ăn. Người phục kê các đĩa lên, đọc tên từng món một.

Minh Tranh xua tay, bảo cô ta ra ngoài.

La Văn Anh cầm đũa gõ vào bát: "Chỉ có chúng ta thôi hả?".

Minh Tranh dựa vào ghế, khuôn mặt vừa lạc lõng vừa cô đơn: "Đúng vậy".

"Sinh nhật anh mà, sao không đón bác gái cùng đến?"

Minh Tranh liếc nhìn La Văn Anh: "Thì ra em cũng biết".

Có lòng sẽ ghi nhớ, chỉ là một dịp kỷ niệm thôi mà. Còn nếu không có lòng nó chẳng qua chỉ là một dãy ngày tháng vô nghĩa.

La Văn Anh rút hộp quà trong túi ra, đưa anh: "Sinh nhật vui vẻ".

Minh Tranh không nhận lấy ngay mà nhìn sâu vào mắt cô: "Trưa nay mẹ anh đã bảo anh về nhà ăn cơm rồi. Bà nói kiểu gì tối nay anh cũng có hẹn nên không chiếm dụng thời gian của anh nữa".

La Văn Anh dĩ nhiên cũng hiểu ra người hẹn anh ám chỉ ai.

Minh Tranh chỉ là không muốn phải trải qua một sinh nhật cô đơn vắng vẻ nên mới gọi cô mà thôi.

Ăn được nửa chừng, La Văn Anh ra ngoài một lát.

Khi trở về, Minh Tranh đã bóc quà, giơ lên trước mặt cô, mỉm cười nói: "Cảm ơn em nhé".

Là một chiếc cà vạt nam. Dù sao cũng đã sống chung một thời gian, anh dùng loại sản phẩm có chất lượng như thế nào cô ít nhiều nắm khá rõ.

La Văn Anh ngồi xuống ghế: "Ăn thôi, ngày nào cũng không được ăn đúng bữa, đúng là bi kịch mà".

Minh Tranh rõ ràng không có hứng thú. Phục vụ thi thoảng lại mang thêm thức ăn vào. Có không ít món vừa được mở ra, còn chưa động đũa đã bị anh bảo mang nguyên ra ngoài. La Văn Anh thở dài: "Lãng phí".

"Thật không ngờ thiên kim nhà họ La thực chất lại có máu tiết kiệm đấy." Minh Tranh đẩy một món khá gần mình ra trước mặt cô: "Lần trước gặp thấy em thích ăn món này, em mà không động đũa là nó lại bị bê ra ngoài đấy".

La Văn Anh cầm đũa lên, gắp một miếng vào bát anh: "Anh không cần phải vậy, cứ cho là chỉ có một mình, thì vẫn phải đón một sinh nhật thật vui vẻ".

Minh Tranh ngước lên, hơi ngả người về phía sau: "Eve..." Những lời sau đó của anh chìm vào khóe miệng, anh suy nghĩ rồi nói: "La Văn Anh, cái tên này hay thật".

La Văn Anh hiểu ra mỉm cười: "Nhưng e là anh đã quen gọi em là Eve rồi".

...

Rạp chiếu phim đang chiếu bộ phim hot nhất thời điểm này, một dạng phim trong sáng như kiểu "33 ngày thất tình" vậy.

Phó Nhiễm thoải mái dựa người vào ghế: "Em còn tưởng anh sẽ chọn phim Âu Mỹ".

"Ban ngày đủ đau đầu rồi, anh không định xem thêm một bộ phim rồi mất ngủ cả đêm." Minh Thành Hữu đưa cho cô bỏng ngô và nước ngọt.

Phó Nhiễm mút nước ngọt, rồi tiện tay đặt túi bỏng lên bàn. Vừa ăn tối xong, bụng cô không chứa thêm được thứ gì khác.

Nửa phần đầu của phim cứ nhẹ nhàng êm ả trôi. Phó Nhiễm nhìn giờ, đoán chừng xem phim xong vẫn kịp qua tặng Minh Tranh món quà.

Minh Thành Hữu chống tay lên cằm, trông không hứng thú cho lắm.

Trong rạp tối thui, thi thoảng lại có ánh sáng từ màn hình hắt vào mặt. Phó Nhiễm dần dần xem đến nhập tâm. Minh Thành Hữu ngồi sát bên cạnh cô, bàn tay có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cả hai.

"Phó Nhiễm?"

"Ừm." Cô tập trung nhìn màn hình, hoàn toàn trả lời anh một cách vu vơ.

Minh Thành Hữu ghé tới trước mặt cô, che đi màn hình, làm cô phải ngả người ra sau: "Sao vậy?".

"Hôm nay là sinh nhật của anh ta."

Ánh sáng không đủ nhưng Phó Nhiễm vẫn nhìn thấy con ngươi đen láy như đá của Minh Thành Hữu. Cô đợi anh nói nốt nhưng mãi không thấy Minh Thành Hữu lên tiếng: "Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật anh ấy".

Cô lặp lại một câu.

Minh Thành Hữu nhìn cô rất lâu: "Em nói bắt buộc phải về nhà trước 11 giờ cũng là vì anh ta phải không?".

"Quà của anh ấy vẫn còn ở đây, em muốn tặng quà sinh nhật cho anh ấy đúng ngày."

Sắc mặt Minh Thành Hữu dần trầm xuống, cho tới khi chóp mũi hai người dần chạm vào nhau. Phó Nhiễm những tưởng anh sẽ nói câu gì khó nghe, không ngờ khuôn mặt anh mỗi lúc một phóng to lên trong tầm mắt. Minh Thành Hữu hôn cô, mạnh bạo tách môi cô ra.

Rạp chiếu phim vốn dĩ đã là một không gian tối tăm và mờ ám, họ lại còn ngồi một khu riêng biệt, rồi hai người còn uống chút rượu trong bữa tối, mùi rượu phảng phất trong khoang miệng. Minh Thành Hữu nắm chặt tay Phó Nhiễm để cô ôm lấy hông mình rồi đẩy mạnh một cái để cô ngã ra ghế.

Phó Nhiễm vẫn khá bình tĩnh. Vào lúc Minh Thành Hữu sắp bùng nổ, cô đẩy anh ra, anh đưa hai tay nâng mặt cô lên, đầu ngón tay từ từ vẽ lại đường môi của Phó Nhiễm.

Trái tim tàn tạ với trăm ngàn vết thương kia bỗng đập hết sức dữ dội, dường như có một dòng máu mới vừa tràn vào nó, mỗi nhịp đập đều như khiến lồng ngực Minh Thành Hữu nổ tung.

Phó Nhiễm chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, hai tay cô nắm chặt cổ tay Minh Thành Hữu, hơi thở cũng trở nên khản đặc.

Một lần nữa cô quay về tập trung nhìn màn hình, nhưng vì bỏ mất một đoạn giữa chừng nên tổng thể cảm thấy bị nhạt đi. Gắng gượng mãi, Phó Nhiễm buồn ngủ díp mắt lại, mấy lần gục đầu sang Minh Thành Hữu.

Anh xoay mặt cô lại, để cô gối hẳn lên vai mình: "Ngủ một lúc đi".

"Khi nào hết phim nhớ gọi em dậy đấy." Cô nheo mắt lại, ngữ điệu đã có phần mơ hồ.

Minh Thành Hữu không trả lời, ngón tay gõ theo nhịp lên thành ghế.

...

Sau khi món cuối cùng được bê lên, người phục vụ đi ra rồi lại quay vào.

Ngọn đèn trong phòng bất ngờ tắt lịm.

Minh Tranh buông đũa xuống: "Có chuyện gì vậy?", ngữ khí có phần không vui.

Một xe bánh kem được đẩy vào phòng. La Văn Anh đích thân đi ra đón lấy xe bánh. Đúng lúc cánh cửa khép lại, La Văn Anh cũng cao giọng hát: "Happy birthday to you... Happy birthday to you...".

Minh Tranh từ từ đứng dậy khỏi ghế.

La Văn Anh đẩy cái bánh ra trước mặt anh, cất giọng dịu dàng: "Chúc mừng sinh nhật anh".

Trong lòng cô có một niềm cảm khái không thể diễn tả được. Hai mươi mấy năm qua của Minh Tranh e rằng thật sự không có nhiều sinh nhật anh được vui vẻ.

Thân phận của một cậu con riêng còn bày ra đó, từ khi anh chào đời tới giờ, có sinh nhật nào đáng được người khác vì anh mà tổ chức linh đình?

Ngọn lửa bập bùng và tiếng nhạc vui tai. Minh Tranh nhìn qua ngọn nến màu xanh lam, hướng về phía La Văn Anh ở đối diện.

"Cảm ơn em."

La Văn Anh rút kéo ra, cắt sợi dây đồng ở giữa, đồng thời bật đèn lên.

Ánh sáng bất ngờ làm nhức mắt, chỉ mới tắt đèn có một lúc mà đã không quen rồi.

Cô lấy dao cắt cho anh một miếng bánh. Minh Tranh mím chặt môi từ đầu tới cuối, sau đó uống điên cuồng rất nhiều rượu.

La Văn Anh dìu Minh Tranh đã đi loạng choạng ra khỏi Lãi Viên. Gió đêm rét buốt vô cùng, xộc thẳng vào cổ áo. Một tay kia cô vòng qua hông Minh Tranh, lòng bàn tay chạm phải cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, khuôn mặt bất giác đỏ bừng lên: "Sớm biết vậy em cho anh đi một mình, nhân viên thấy anh say như vậy không chừng lại coi là một kẻ say nào đó mà bắt luôn".

"Nói xấu người ta sau lưng không hay đâu nhé." Minh Tranh ngẩng đầu lên, hơi thở nóng rực phả vào cổ La Văn Anh. Anh chỉ uống nhiều chứ chưa đủ để say.

"Nhưng mà chụp lại anh của lúc này mang đến công ty quảng cáo chắc đặc sắc lắm đây. Mấy cô gái trẻ đã quen với kiểu thanh niên nghiêm túc của anh, đâu có được nhìn anh say khướt thế này? Nhìn rồi chả phát điên ấy chứ." La Văn Anh cảm thấy lực bất tòng tâm, người đàn ông trên người chẳng có tý mỡ nào mà nặng gần như khiến cô gãy xương.

"Em nói rõ ràng coi." Minh Tranh cất giọng mơ hồ: "Bây giờ anh có chỗ nào không nghiêm túc?".

"Ý em là bình thường anh nghiêm túc quá."

La Văn Anh dìu Minh Tranh ra bãi đậu xe: "Đại ca à, anh lái xe được không?".

"Thử xem sao."

La Văn Anh đi tới trước xe mình, cô thật sự không dám cho anh thử: "Thôi để em đưa anh về, anh lên xe đi".

Minh Tranh bò ra nóc xe, La Văn Anh đã mở cửa định chui vào rồi: "Anh đứng đó làm gì, đi thôi!".

Anh vẫn đứng im bất động.

La Văn Anh trở lại bên cạnh Minh Tranh, ghé mặt vào nhìn thì như sét đánh bên tai.

Thế này mà anh cũng ngủ được?

Anh áp mặt lên nóc xe lạnh lẽo, hai tay khoanh lại thành vòng tròn, tướng ngủ hiếm khi nào ngoan ngoãn như thế.

Đôi mày rậm hắt thành một chiếc bóng dưới đôi mắt anh. La Văn Anh vỗ vỗ vai anh: "Minh Tranh, đi nào!".

Anh nghiêng người, ngã sang bên cạnh, anh tưởng đây là chiếc giường lớn nhà mình chắc.

La Văn Anh kêu lên một tiếng, không suy nghĩ gì lập tức ôm chặt lấy hông anh. Cô dịch ra sau lưng anh, bấy giờ mới miễn cưỡng đỡ được cả người anh. Coi như toàn bộ trọng lượng cơ thể Minh Tranh đã dồn cả vào người cô. Cô mở cửa xe ra, cố gắng nhét anh vào ghế lái phụ.

...

Phó Nhiễm mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy màn hình vẫn còn chiếu phim.

Minh Thành Hữu vỗ vỗ má, ý bảo cô cứ tiếp tục ngủ đi.

Cô ngủ quá say, khi tỉnh lại phát hiện vẫn là bộ phim họ xem. Cô dụi dụi mắt, cầm cốc nước ngọt trên bàn uống một ngụm.

"Buồn ngủ hả? Ngủ thêm lát nữa đi."

Chợp mắt một lúc quả nhiên tỉnh táo hẳn ra: "Mấy giờ rồi?".

"Vẫn sớm." Minh Thành Hữu nhìn màn hình chăm chú. Phó Nhiễm nhìn theo anh, xem được nửa phút, cảm thấy đoạn này quen quen, hình như đã xem rồi.

Phó Nhiễm bỏ cốc nước ngọt xuống, rút di động trong túi ra.

12 giờ 20 phút.

Cô nhíu mày, sợ nhìn nhầm lại tiếp tục xem đồng hồ treo trong rạp.

Vẫn là 12 giờ 20 phút.

Đầu óc cô lập tức tỉnh táo lại và hiểu ngay đã có chuyện gì xảy ra.

Phó Nhiễm thu dọn đồ đạc nhét vào túi xách, không buồn nhìn Minh Thành Hữu, lập tức đứng lên định đi.

Anh giữ tay cô lại: "Em đi đâu vậy?".

"Đi về!" Cô hất tay, quyết thoát khỏi sự níu kéo của anh, hai chân bước thẳng ra ngoài không chút do dự.

Minh Thành Hữu đuổi theo cô.

Họ gần như vừa đi vừa níu kéo ra tới tận ngoài rạp. Xe của Phó Nhiễm vẫn còn đỗ ở nhà hàng buổi tối, cô đi ra đường, chuẩn bị bắt xe.

Minh Thành Hữu kéo cánh tay cô lại: "Để anh đưa em về".

"Em không muốn về nhà!" Phó Nhiễm cao giọng. Sự giận dữ của cô khiến Minh Thành Hữu sững người, anh cũng không ngờ cô lại nổi nóng như vậy.

"Em sao vậy?" Anh nhíu mày, khuôn mặt cũng bắt đầu u ám dần.

"Minh Thành Hữu, anh làm vậy chẳng qua là muốn em lỡ dở thời gian, thú vị không? Nói cho cùng chỉ là đi tặng một món quà thôi mà, có cần anh phải mất công nghĩ kế vậy không?"

"Em cũng nói là không có ý nghĩa gì thì sao em phải để tâm đến thế?"

Phó Nhiễm cắn chặt môi, cơn đau đớn thức tỉnh lý trí của cô. Cô mệt mỏi bất lực, đứng nguyên tại chỗ: "Anh ấy là..." Phó Nhiễm hơi ngừng lại: "Anh trai của anh mà!".

"Phó Nhiễm, anh ta chưa bao giờ coi anh là em trai, mà anh cũng vậy!" Minh Thành Hữu đứng ngược sáng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối không thể phân biệt rõ ràng.

Phó Nhiễm thở dài, sự xa cách và thù địch suốt hai mươi năm qua, lại có Lý Vận Linh kẹp ở giữa, lúc nào cũng nhắc nhở Minh Thành Hữu về những mưu tính của Minh Tranh lại càng khiến hai người anh em vốn dĩ có thể gần gũi mỗi ngày một thêm xa cách.

Cô xách túi định đi.

Chất giọng cao vút lên có phần bi thương của Minh Thành Hữu vọng tới: "Phó Nhiễm, em có từng nghĩ ngày sinh nhật của anh ta có ý nghĩa gì với anh không?".

Bước chân cô chậm dần, chậm dần, cuối cùng cô đứng đực tại chỗ, cách anh một quãng ngắn.

"Ngày sinh nhật của anh cả chỉ cách anh hai mươi ngày, cũng tức là mẹ anh và Triệu Lan mang thai cùng một lúc." Minh Thành Hữu khó khăn cất bước, cảm giác nặng nề này anh đã đè nén suốt hai mươi năm rồi mới dám bộc phát. Anh đi tới sau lưng Phó Nhiễm, vòng qua bóng cô rồi đứng trước mặt cô: "Khoảnh khắc mẹ anh biết sự thật, anh nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt bà, nhưng bà vẫn phải mỉm cười nói với bố anh: Vâng, ông đón thằng cả về đi, nói gì thì nói nó cũng là con cả của nhà họ Minh. Nhưng thật ra mẹ chỉ hận không thể cắn một miếng thịt trên người Triệu Lan. Anh cũng cảm thấy bà quá mệt mỏi, diễn quá mệt mỏi!".

Phó Nhiễm dĩ nhiên hiểu được tâm trạng của Lý Vận Linh lúc đó. Là một người phụ nữ, có ai chịu được sự tàn nhẫn này.

"Phó Nhiễm, em còn muốn qua chúc mừng sinh nhật anh ta? Anh ta xứng sao, anh ta chỉ là một đứa con riêng thôi, quá khứ không được người ta công nhận, những tưởng nắm giữ Khiếm Khôn rồi là có thể danh chính ngôn thuận ư? Không bao giờ. Bố trao lại Khiếm Khôn cho anh cả, anh chẳng quan tâm nhưng anh không hiểu, vì sao bố lại yêu quý một đứa con riêng đến mức ấy?" Gân xanh trên trán Minh Thành Hữu nổi lên, đôi mắt anh cũng đỏ sọc.

Ba chữ "đứa con riêng" giống như nhát búa cuối cùng đánh thẳng vào trái tim Phó Nhiễm.

"Minh Thành Hữu." Bàn tay đặt bên mép quần của cô từ từ nắm chặt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net