Chương 1: Chất Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên quan đạo, xa xa bụi đất tung mịt mù, tiếng vó ngựa liên tiếp truyền đến.

Hai người thanh niên với bộ dáng tướng lĩnh, thân mặc áo giáp nhẹ, bên hông đeo trường kiếm, cưỡi ngựa đằng trước, một chiếc xe ngựa theo sau. Xe ngựa làm bằng gỗ, nhìn qua thực rắn chắc, nhưng bởi vì do không có đồ trang trí gì nên nhìn qua có chút đơn sơ.

Trong xe ngựa, cửa sổ cũng chỉ treo màn, trên xe trải  chiếu mềm, chính giữa đặt một bộ bàn thấp, bày biện cực kỳ đơn giản. Một người công tử mặc áo xám đang tựa vào bên cửa sổ, mượn ánh mặt trời giữa trưa mà đọc sách, nằm úp sấp một bên sườn cửa sổ là một tiểu đồng ước chừng mười một mười hai tuổi, đang hất màn nhìn ra bên ngoài.

"Aizz, đã đi mấy ngày rồi, sao còn chưa tới nữa." Tiểu đồng giận dỗi buông màn xuống, nằm trên chiếu mà hờn trách.

Công tử áo xám mỉm cười, nói:"Ngươi lại bắt đầu phiền chán rồi. Vài ngày trước chúng ta đã vượt qua biên giới, hẳn là rất nhanh có thể đến Ung Kinh."

Tiểu đồng vẫn là khó chịu, ở trên chiếu trằn trọc:"Điện hạ, ta thật không rõ ngươi tại sao phải đáp ứng chuyến đi này. Sao Bệ hạ không tùy tiện tuyển người, nhận làm nghĩa tử, sau đó đưa đi Tuyên Hướng?"

Công tử áo xám nhắm mắt, thở dài: "Ở bên ngoài nhớ gọi ta là công tử, không được dùng từ điện hạ. Còn việc nhận nghĩa tử, hoàng đế Tuyên Hướng cũng không phải đứa ngốc, chẳng những sẽ không tán thành thế thân này, còn có thể rất tức giận, chẳng những không cho mượn binh, còn thừa cơ hội này lấy tội khi quân mà phát động công kích với Nguyệt tộc."

Tiểu đồng bỗng chốc đứng lên, mở to mắt:"Đáng sợ vậy sao?"

"Sự vụ quốc gia chính là vậy, từng bước tính kế, phải cẩn thận chặt chẽ, bằng không bị người nắm được nhược điểm sẽ gặp chuyện không hay. Hơn nữa, chúng ta lại đang ở thời khắc nguy cấp, lại càng không thể thả lỏng cảnh giác."

Tiểu đồng ngu ngơ trong chốc lát, nói:"Ta cảm thấy bệ hạ chính là muốn tìm lý do đuổi người đi! Ai lại không biết tâm tư bệ hạ !"

"Uyển Đồng, ngươi sao có thể nói bệ hạ như vậy......" Biết Uyển Đồng là thay mình căm giận bất bình, nhưng mình không được sủng ái là thật, công tử áo xám cũng cảm thấy có chút khổ sở. Sau khi y ba tuổi mới tiến cung, nghe nói là nhi tử mà phụ vương lưu lại ở bên ngoài. Nhưng không biết tại sao, phụ vương luôn xa cách y, từ khi y biết chuyện cũng rất ít ôm y, cũng rất ít ban thưởng, ngày thường cho y học đọc sách. Mấy người ca ca của y đều đã sớm bắt đầu học mang binh đánh giặc, nhưng phụ vương lại không có chút ý tứ nào muốn bồi dưỡng y, chỉ cho ăn mặc sung túc, còn thì mặc y tự sinh tự diệt. Lần này vì mượn binh để chống lại Bách Linh, y đến Tuyên Hướng làm chất tử, chỉ sợ phụ vương cũng không để ý đến. Mắt không thấy tâm không phiền, có lẽ y chết ở bên ngoài, cũng......

Uyển Đồng bắt gặp thần sắc công tử áo xám, trong đó có chút khổ sở, vội vàng đi qua cọ cọ y:"Công tử không cần khổ sở, sau này ở Tuyên Hướng lập được công lớn, sau khi trở về bệ hạ nhất định sẽ nhìn công tử với cặp mắt khác xưa !"

Công tử áo xám miễn cưỡng xả ra một nụ cười tươi, nói:"Hy vọng là vậy......"

Ai biết có thể lập được công lớn hay không? Nói không chừng y có một hành vi không hợp, hoàng đế Tuyên Hướng liền nhân cơ hội phát động công kích với Nguyệt tộc, Nguyệt tộc vốn đã lọt vào xâm lược của Bách Linh, ốc còn không mang nổi mình ốc. Hơn nữa vừa lúc bên này lại bắt tội vương tử, phân thân thiếu phương pháp, ném chuột sợ vỡ đồ, hoàng đế Tuyên Hướng xuất hiện một ý niệm, chính là cả tộc Nguyệt tộc tồn vong.

Thôi thôi, có lẽ là y nghĩ nhiều . Phụ vương chỉ sợ là sẽ trực tiếp bỏ qua y, chớ nói gì đến ném chuột sợ vỡ đồ. Hơn nữa, y cũng nghe được bí văn truyền lưu trong cung đình, nói y cùng bệ hạ căn bản là không giống nhau, hơn phân nửa chuyện "nhi tử lưu lại ở bên ngoài" chính là ngụy trang, cho dù lập được công lao, trở về cũng là giống nhau thôi.

Càng nghĩ, y đi một lần này, thật là không hề giá trị, chỉ là vò mẻ chẳng sợ nứt mà thôi. Bất quá, tài cán vì tộc nhân của Nguyệt tộc làm một chuyện, coi như là hết bổn phận của một "Vương tử".

"Lần này đến Tuyên Hướng, cũng có thể nhân cơ hội tìm hiểu rất nhiều phong thổ quốc gia khác, hẳn là sẽ rất thú vị! Ta nghe nói hoàng đế bên này trên đầu đều mang theo mành châu đó nha!"

Công tử áo xám xì một tiếng nở nụ cười:"Cái đó gọi là miện lưu."

"Nga......" Uyển Đồng ngượng ngùng sờ sờ đầu.

Bị hắn làm ồn như thế, tinh thần công tử áo xám cũng dần dần tốt lên, vỗ vỗ đầu hắn, lại đem ánh mắt rơi vào trên trang sách.

Uyển Đồng nâng cằm cong lên miệng:"Lại đọc sách...... Lại đọc sách...... Trong sách có cái gì dễ nhìn , có mỹ nữ sao?"

Công tử áo xám dở khóc dở cười, đang muốn khép  sách lại rồi đánh đầu hắn, thì chợt nghe thấy binh lính kéo màn xe, thấp giọng nói:"Vương tử điện hạ, nhanh đến xem, ta nhìn thấy đội ngũ nghênh đón."

Uyển Đồng hưng phấn đứng lên:"Đến Ung kinh rồi sao?"

Quân đội tốc độ dần dần chậm lại, binh lính đánh xe "Hu" một tiếng, xe ngựa dừng ở nửa đường.

Một đội kỵ binh chỉnh tề ngăn ở trên quan đạo, quân mã bị đánh phát ra tiếng phì phì trong mũi rõ ràng đến mức có thể nghe thấy. Tướng quân dẫn đầu cưỡi con ngựa cao to, thắt lưng đeo bảo kiếm, mày rậm mắt to, hướng hai vị thanh niên tướng lĩnh Nguyệt tộc chắp tay ôm quyền:"Mạt tướng Trình Văn Viễn, phụng ý chỉ hoàng đế bệ hạ, xuất thành mười dặm nghênh đón vương tử điện hạ." Giọng to rõ ràng, thanh âm như hồng chung, từng chữ một truyền vào trong xe ngựa.

Hai vị thanh niên tướng lĩnh cũng chắp tay ôm quyền, đang muốn nói chuyện, trong xe ngựa bỗng nhiên truyền ra một tiếng thanh thúy non nớt "Đa tạ Trình tướng quân, đa tạ bệ hạ !" Thanh âm giống như oanh đề, làm người ta hoài nghi người ngồi trong xe ngựa có phải là đứa bé hay không.

Căn cứ vào tin tức thu được, tiểu vương tử Nguyệt tộc hẳn là thanh niên tầm khoảng hai mươi tuổi, sao thanh âm này lại giống như trẻ con? Trình Văn Viễn tuy là thiên tướng, nhưng cũng chưa gặp qua trường hợp nào như vầy, bất động thanh sắc quay đầu ngựa lại, hét lớn một tiếng, đội kỵ binh lập tức chia làm hai bên, ở giữa tạo ra một thông đạo đủ cho xe ngựa đi qua.

Trình Văn Viễn cao giọng nói:"Mạt tướng dẫn đường cho vương tử điện hạ!" Dứt lời liền điều khiển ngựa tiến vào trong thông đạo. Sứ giả Nguyệt tộc liền hiểu ý, quất roi đi theo, một đội kỵ binh Tuyên Hướng đợi bọn hắn sau khi đều đã đi qua thì tự động hợp thành một, đi theo phía sau. Hành động nhanh chóng, đâu vào đấy, làm cho hai vị thanh niên tướng lĩnh của Nguyệt tộc vô cùng thán phục.

Đoàn người dần dần đi tới cửa thành Ung kinh , trên quan đạo người đi đường càng ngày càng nhiều, thanh âm cũng càng ngày càng ồn ào. Uyển Đồng nhịn không được ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, như là phát hiện vùng đất mới, xoay người hướng công tử áo xám vẫy tay:"Công tử mau đến xem, cửa Ung kinh thành thật cao lớn ! so với thủ phủ của chúng ta lớn hơn nhiều !"

Công tử áo xám vén màn lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, quả thật khí thế rộng lớn, nhìn ra tường thành cao ít nhất mười trượng, tất cả đều là do những khối đá màu xám thật lớn đắp thành, trên cổng thành có binh lính tuần tra, trên cửa thành khảm những phiến đá cẩm thạch thật lớn, khắc hai chữ thượng thư Ung kinh, không hổ là khí phái đứng đầu đại quốc Trung Nguyên.

Vào kinh thành, trên đường ngựa xe như nước, đám người vai nối gót, kiến trúc san sát nối tiếp nhau, phồn hoa dị thường. Uyển Đồng kích động vô cùng, luôn đều ghé vào cửa sổ nhìn, hận mắt không thể dài hơn . Công tử áo xám bị hắn làn ồn không đọc được sách, cũng cùng nhau nhìn một lát.

Đội ngũ chậm rãi men theo phố Trường An, hướng vào trong một lát, liền tới trước cửa ngự thiết dịch quán. Ngự thiết dịch quán là nơi chuyên dùng cho sứ giả ngoại quốc lưu lại, sự vụ đều là người trong triều phụ trách.

Trình Văn Viễn ghìm dây cương, xoay người xuống ngựa nói: "Mời điện hạ xuống xe."

Thanh niên tướng lĩnh Nguyệt tộc đi đến trước xe ngựa vén màn lên, một tiểu đồng vươn đầu trái phải nhìn nhìn, khẽ khom người nhảy xuống xe ngựa, sau khi đứng lại vươn tay nhỏ bé hướng màn.

Ý thức được chánh chủ muốn đi ra , Trình Văn Viễn ngừng thở theo phản xạ.

Chỉ thấy một bàn tay trắng nõn thon dài bao phủ lòng bàn tay mập mạp non nớt của tiểu đồng, một vị công tử áo xám chậm rãi từ trong màn nhô đầu ra. Tóc y vừa đen vừa bóng, dài quá thắt lưng, chỉ dùng một sợi dây màu xám nhẹ nhàng buộc lại, sợi tóc ở lưng chừng trong gió tinh tế tung bay. Thế nhưng nếu muốn nói bộ dạng có bao nhiêu xinh đẹp, Trình Văn Viễn cảm thấy cũng không phải, chính là làn da hơi trắng, ngũ quan thoạt nhìn coi như thanh tú mà thôi. Chiều cao khoảng năm thước rưỡi (~1m8) , áo xám bên ngoài phủ lấy trung y màu trắng, có chút gầy, khí chất giống như là thư sinh. Không đúng, hắn nhớ rõ bộ dạng người Nguyệt tộc không tinh tế như thế.

Còn đang nghi hoặc, công tử áo xám đã tới trước mặt hắn, chắp tay ôm quyền nói:"Vi thần Hoàn Ân, đã làm phiền tướng quân hộ tống, muốn đi vào uống chén trà nghỉ tạm một chút không ?"

Tiếng nói trong suốt ôn nhuận, tựa như gió nhẹ ban đêm làm người ta thoải mái, Trình Văn Viễn nhất thời có chút phản ứng không kịp, co quắp nói:"Không...... Cám ơn...... Không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi , điện hạ ngày mai còn phải tiến cung diện thánh."

"Được. Vậy...từ biệt ở đây." Hoàn Ân mỉm cười, xoay người vào dịch quán. Tóc đen dài nhỏ ở trong gió sượt qua khôi giáp của Trình Văn Viễn làm hắn nhất thời có chút hoảng hốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net