Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bệ hạ chuyện này. . .Hoàn Ân tay nắm lấy chén rượu khẽ run nhè nhẹ, đầu óc trống rỗng, các loại ý niệm trong đầu lần lượt thay đổi hiện lên, vừa nghĩ tới Dung Thành có phải đã nhận ra "Tiểu quan" đêm đó là y hay không, trên lưng mồ hôi lạnh liền chảy chảy ròng, đang lúc hoàng hôn ấm áp gió cũng truyền lại không đến nửa điểm nhiệt độ. Hoàn Ân mắt không có tiêu cự, trong đầu ong ong vang lên một hồi lâu, mới thêu dệt ra lý do thích hợp, cưỡng chế sợ hãi mở miệng: "Lần trước bệ hạ thiết yến khoản đãi vi thần, vi thần lại ở trên yến hội ngủ, đến nay vẫn thật xấu hổ, vậy nên không dám đối mặt bệ hạ."

"Thì ra vương tử điện hạ còn đang để ý chuyện ngày đó." Dung Thành cười khẽ hai tiếng, "Thật sự là quá lo lắng rồi. Vương tử điện hạ ôm bệnh nhẹ trong người, đem theo thân thể bị bệnh tới tham gia yến hội, nửa đường lại ngủ, hơn phân nửa là vì thân thể không khoẻ, nên có thể châm chước. Trẫm không phải là người không nói đạo lý, nếu không đã sớm lấy lý do trước mặt quân vương thất lễ để luận tội, điện hạ không cần lại lo lắng trong lòng."

Lần này nói đến thật sự là đồng tình ba phần, cũng cấp cho bậc thang để xuống, Hoàn Ân hỏi: "Thần cảm tạ bệ hạ nhân từ!" Lập tức lại châm chén rượu, đứng dậy cúi đầu, uống một hơi cạn sạch.

Dung Thành nheo lại ánh mắt nhìn Hoàn Ân nâng chén lên lộ ra cổ thon dài, ý nghiền ngẫm nổi lên. Cổ vừa trắng vừa nhỏ, cơ hồ cùng y một thân bào tử thuần trắng giống nhau, nhưng trên tính chất người lại nhiều một tia da thịt cảm giác ôn nhuận, không biết giữ trong lòng bàn tay là cảm giác như thế nào. . . . . Dung Thành nói không so đo, Hoàn Ân ngược lại cảm thấy càng thêm lo lắng không hiểu, hơn nữa người đối diện ánh mắt trắng trợn không thèm che giấu sự lưu luyến trên người y, Hoàn Ân khẩn trương sợ hãi không thở nổi, một ngụm rượu không nuốt được, lập tức bị sặc.

"Khụ khụ. . . . . ." Hoàn Ân ngồi trở lại ghế đá, mượn ống tay áo che miệng, đem rượu chưa uống xong thả lại trên bàn, quay mặt đi kịch liệt ho khan. Bình thường một chén nước sặc ở khí quản đều cũng đủ khó chịu, càng chớ nói rượu mạnh.

Gặp tiểu vương tử hai má đỏ lên, Dung Thành tà tâm nổi lên bốn phía, đứng dậy đi đến bên cạnh Hoàn Ân, làm bộ quan tâm vuốt vuốt lưng y. Mặc dù cách một tầng vải, vẫn là có thể sờ đến da thịt người dưới thân, chỗ thắt lưng tựa hồ so với hắn tưởng tượng còn nhỏ gầy hơn.

Hoàn Ân bị rượu nghẹn đến ruột gan cũng muốn ho ra, cho dù cảm giác được người nọ đang sờ lưng y, một bàn tay nhiệt độ cao dính vào trên lưng y, chỉ cảm thấy trong dạ dày càng thêm ghê tởm, nhất thời cũng không có biện pháp gì. Đối phương là Thiên Tử đại quốc, y không có khả năng khước từ thiện ý trấn an của người ta.

Cuối cùng thoáng bình tĩnh trở lại, Hoàn Ân lắc lắc tay trái, ý bảo chính mình không sao, quay mặt lại chậm rãi nói : "Bệ hạ, thần lại thất lễ, thật sự là tội đáng chết vạn lần." Giờ phút này Hoàn Ân trên khuôn mặt vốn dĩ bạch ngọc lại nghiễm nhiên đỏ bừng, giống như tiểu quan xinh đẹp Di Phương Các khi bôi son phấn. Bởi vì bị sặc, ho chảy ra nước mắt, quay mặt đến thoáng nhìn, đáy mắt còn mang chút thủy khí, giống như hàm chứa một vũng xuân thủy, ngay cả trên lông mi đều mang thủy châu tinh mịn. Xấu hổ mang khiếp sợ, tựa như giận tựa như khẩn, nhưng lại mỹ lệ không gì sánh được.

Dung Thành chỉ cảm thấy lửa đọng lại nhiều ngày lập tức dấy lên. Kiềm chế không được, tựa như tâm tính thiếu niên mới nếm thử tư vị mây mưa.

Thật sự là kì quái.

Hắn mười mấy tuổi đã bắt đầu lâm hạnh cung nữ tiểu quan, gặp qua thủ đoạn tán tỉnh nhiều không kể xiết, xa không nói, Quách quý phi ở phương diện này chính là một phen hảo thủ. Như thế nào u oán lại ngại ngùng trộm nghiêng mắt nhìn nam nhân, như thế nào dục cự còn nghênh, như thế nào làm bộ phản ứng như xử nữ, như thế nào rên rỉ như thế nào cầu xin, như thế nào lê hoa đái vũ, kỹ xảo đều dày công tôi luyện. Lộng Ngọc ở phương diện này cũng không bằng, tư thái tiên hạc cao điêu vì câu hồn nam nhân. Tiểu quan trong kỹ viện, mặt ngoài càng là trinh tiết liệt nữ, trên giường càng là phóng đãng.Nam nhân liền hưởng thụ loại khoái cảm săn bắn này.

Nhưng, tất cả những kỹ xảo câu dẫn người này, cũng không bằng tiểu vương tử Nguyệt tộc quay đầu nhẹ nhàng thoáng nhìn.

Hắn là nên khen kỹ thuật y rất tốt, y sắp xếp tình tiết nắm lấy thời cơ tốt , hay là. . .

"Vương tử điện hạ lại nói đùa trẫm rồi." Dung Thành chậm rãi thong thả quay về phía bàn đá đối diện, thưởng thức kim tước bôi trên bàn ."Việc rất nhỏ, không cần chuyện bé xé ra to."

Hoàn Ân bị ánh mắt nghiền ngẫm đối diện nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, phía sau còn lưu xúc cảm người nọ vuốt ve giống như bị rắn ghê tởm liếm qua. Hoàn Ân tính che giấu, ho khan hai tiếng, nói : "Thần tự phạt một chén."

Tiệc rượu tra tấn người, rốt cuộc thì lúc nào mới chấm dứt đây? Y hận không thể đứng lên, đem cái tên không bằng súc sinh cầm thú này thiên đao vạn quả, cố tình còn phải ngồi ở chỗ này thăm thăm dò dò, nói cười vui vẻ, nói nhảm không đến nơi đến chốn. Không biết có phải là vì súc sinh này từng cường bạo qua y, Hoàn Ân thế nào cũng thấy ngôn ngữ cử chỉ của người này đều mang cảm giác ái muội khó hiểu, ái muội đến đáng ghét.

"Nhìn ngươi đối mặt trẫm luôn một bộ dáng không được tự nhiên, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi ." Dung Thành cười cười, "Trẫm kỳ thật cũng không còn chuyện gì, chính là tìm ngươi đến nhờ một chút. Không bằng, hôm nay trước hết như vậy đi."

Hoàn Ân nghe thế trong lòng thở phào một hơi, kích động cả người đều ở run rẩy, vội vàng theo nói tiếp: "Thần sẽ không quấy rầy bệ hạ, cung kính không bằng tuân mệnh."

"Ừ." Dung Thành khoát tay.

Cũng không phải hắn thật thương cảm Hoàn Ân.

Hắn chính là có chút không nắm giữ được .

Tà hỏa dâng lên, thẳng hướng hạ thể, làm vua của một nước, hắn có bao giờ ủy khuất chính mình?

Nhìn góc áo thuần trắng của người nọ biến mất ở phía sau cổng vòm hoa viên, Dung Thành gằn từng tiếng nói: "Lưu Kỳ, đi đem Lộng Ngọc tiến cung , lập tức."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net