Chương 2: Dung Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua thời gian dài sụp đổ, một vị anh chủ ngang trời xuất thế bắt đầu thống nhất cửu châu đại lục, thành lập vương triều phong kiến mới, lấy "Tuyên" làm quốc hiệu, áp dụng rộng rãi tới Đại Minh. Truyền đến ngày nay, đã là đời quân chủ thứ ba, thụy hào Vũ đế, danh Dung Thành, niên hiệu Thiên Tỳ.

Tuyên thái tổ lập quốc, Văn đế gìn giữ cái đã có, đến thời kì Vũ đế, đã là quốc phú dân cường, binh hùng tướng mạnh, địa vị đại quốc lớn nhất Trung Nguyên càng thêm củng cố. Thời kì Thái tổ lưu lại đất đai chưa đặt vào bản đồ, dân tộc thiểu số Nguyệt tộc phía đông bắc Bột Hải, phía tây bắc là dân tộc du mục Bách Linh cường đại, cùng với dân tộc thiểu số Yến tộc phía tây bộ, tình thế đang lặng lẽ phát sinh biến hóa.

Nguyệt tộc là do dân tộc thiểu số tây bắc ban đầu phân hoá thành một nhánh, gần mấy năm qua mặc dù không phú cường, nhưng trong máu còn giữ lại một tia thượng vũ di phong mà tổ tông lưu lại. Lúc ấy, Tuyên thái tổ cũng không thể đánh hạ, đành cùng Nguyệt tộc ký kết hiệp nghị hòa bình. Quốc thổ Nguyệt tộc diện tích lớn gần bằng châu lớn nhất của Tuyên Hướng, phía tây giáp với Bách Linh, ngăn cách bởi một đạo hùng quan thiên hải quan ngăn chặn quân đội Bách Linh ở ngoài quốc thổ. Vài năm gần đây Bách Linh sẵn sàng ra trận, rất có ý tranh giành Trung Nguyên, bước đầu tiên chính là tìm Nguyệt tộc khai đao. Kỵ binh Bách Linh bưu hãn nổi tiếng thiên hạ, Nguyệt tộc liều chết thủ quan, hai bên giằng co nhau gần hơn ba tháng, mắt thấy Nguyệt tộc sẽ không ngăn cản được, thế nhưng Tuyên Hướng cùng Yến tộc vẫn án binh bất động, vừa không giúp người khi gặp nạn, cũng không bỏ đá xuống giếng. Trong khoảng thời gian ngắn, thế cục khó bề phân biệt.

"Bệ hạ, vi thần kiên trì phản đối cho Nguyệt tộc mượn binh." Binh bộ Thượng Thư Quý Liên khom lưng thật sâu, cuối thấp người.

Dung Thành thật sự chút không kiên nhẫn.

Từ lúc bắt đầu lâm triều, cả triều văn võ liền tranh chấp chuyện muốn cho Nguyệt tộc mượn binh hay không, hắn cũng đã hạ kết luận, vậy mà lão già binh bộ Thượng Thư còn theo đến ngự thư phòng tiếp tục khuyên.

Dung Thành tuy rằng lên ngôi không lâu, nhưng vì thân thể phụ hoàng luôn yếu nhược nhiều bệnh nên từ khi hắn còn trẻ đã bắt đầu phụ chính giám quốc, lại theo học Thái Học đệ nhất sư phó Hi Hiền, đối với rất nhiều quốc sự hắn trong lòng đều có tính toán, trên đường triều để bọn họ cãi nhau là sợ bọn họ dư thừa tinh lực không chỗ dùng, hạ triều lại còn muốn đến dài dòng, hắn đã có chút phiền: Thế này mà là chút chuyện sao?

Dung Thành lười dài dòng, chỉ tên đại tướng quân đứng ở một bên cho tới bây giờ kín miệng như bưng nói:"Cao Hướng, ngươi thấy thế nào?"

"Hồi bệ hạ. Thần nghĩ cho mượn binh là lựa chọn không sai."

"Giải thích thế nào?"

"Mượn binh có hai ưu thế. Thứ nhất nhân cơ hội cho mượn binh này, có thể thấy Nguyệt tộc đã hỏng thật, đến lúc suy yếu tấn công Nguyệt tộc, còn có giá trị tình báo. Thứ hai, Bách Linh từ từ phát triển lớn mạnh, thật là mối họa ngầm của nước ta, mượn binh lực Nguyệt tộc bám trụ Bách Linh, quốc lực Bách Linh  suy yếu, đối với nước ta có lợi chứ không hại. Nếu xuất binh tiêu diệt Nguyệt tộc, không chỉ phải cùng Bách Linh tranh chấp quốc thổ Nguyệt tộc, kế tiếp Bách Linh cũng tuyệt sẽ không làm quốc gia của ta sống yên ổn, nhìn về lâu về dài, đều không phải là thượng sách."

Cao Hướng lời ít ý nhiều, phân tích đâu ra đó, không hề có lỗ hổng. Dung Thành không nói tiếp, toàn bộ ngự thư phòng liền im lặng hô hấp đều nghe thấy, trên đầu trán Quý Liên bắt đầu đổ mồ hôi, nghẹn nửa ngày mới bài trừ xấu hổ nói:"Vi thần ý kiến nông cạn, bệ hạ anh minh."

Quý Liên là lão thần , Dung Thành cũng không làm khó dễ hắn, phất tay nói:"Được rồi, đi xuống đi." Trong ngự thư phòng liền chỉ còn hai người Dung Thành cùng Cao Hướng.

"Ngày hôm qua tiểu vương tử Nguyệt tộc đến?"

"Hồi bệ hạ, chạng vạng ngày hôm qua đã đến dịch quán."

"Có tình huống gì đặc biệt không?"

"Hồi bệ hạ, Trình Văn Viễn hồi báo hết thảy bình thường, bút tích công văn xác nhận thân phận quốc quân Nguyệt tộc không có nhầm lẫn, tín vật cũng phù hợp như trong tín hàm, trừ bỏ vị tiểu vương tử này diện mạo không quá giống người Nguyệt tộc."

"Không quá giống? Thì phải là thật. Nghe người trong cung đồn bộ dạng hai người bọn họ không giống nhau."

"Bệ hạ, này có tính là không khi quân?......"

Dung Thành lạnh lùng cười:"Hắn đưa tới một nghĩa tử cũng không quan hệ, ta muốn chính là một cơ hội đi thăm dò tình báo Nguyệt tộc, không quan tâm y có phải thân sinh hay không."

Cao Hướng vẫn là mặt không chút thay đổi :"Bệ hạ anh minh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net