Chương 26: Người Không Muốn Gặp Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Thành lật chồng mật báo trên bàn ngày trước chuyển giao, thoạt nhìn hết thảy đều thực thuận lợi.

Tuyên Hướng cùng Nguyệt tộc kết thành liên minh tạm thời, ắt sẽ tạo ảnh hưởng lớn với sĩ khí Bách Linh, trận chiến tranh này xem ra là đánh không cần bao lâu. Nếu Bách Linh đưa ra cùng Tuyên Hướng kết minh, chia cắt lãnh thổ Nguyệt tộc, còn thật sự là thành cái nan đề. Đứng ở trên góc độ Tuyên Hướng , kỳ thật cũng không phải quyết định hay. Nếu nhận chia cắt, người kia không biết sẽ thương tâm thành cái bộ dáng gì . . . . . .

Dung Thành khép lại mật báo, trong đầu hiện lên bộ dáng Hoàn Ân khóe mắt mang lệ, bỗng nhiên giật mình, hỏi: "Tùy Nghị, 'y' gần nhất đang làm cái gì?"

Mấy ngày trước Hoàn Ân tỉnh lại bất cáo nhi biệt, Dung Thành vẫn chưa nghĩ nhiều, nghĩ rằng sau một đêm xuân tiêu, chính mình hẳn là đã được thỏa mãn. Ai ngờ vô luận là lúc tình sự hay trong mộng, gương mặt kia cũng không cảm thấy nhiều xinh đẹp, khuôn mặt phẫn nộ lại có chút thống khổ luôn bất tri bất giác liền hiện lên ở trong đầu. Thế là dứt khoát để Tùy Nghị phái người đi cửa trạm trông coi, gọi văn vẻ là bảo hộ an toàn, kỳ thật chính là giám thị hướng đi. Hắn đều không lo lắng chuyện mưu phản linh tinh, hắn chính là muốn biết người kia mỗi thời mỗi khắc ở nơi nào, đang làm cái gì, như vậy, thời điểm hắn muốn tìm y, tới cũng nhanh một chút. Đến bây giờ đã hơn mười ngày, nơi bí xử bị thương, hẳn là cũng tốt rồi.

"Hồi bẩm bệ hạ, điện hạ trừ bỏ hai lần đi đến thư phòng Thanh Phong cùng một chuyến đi Di Phương Các tìm vị bằng hữu nhạc công kia của y, thời gian khác đều ở trạm dịch nghỉ."

"Thư phòng? Hắn thật đúng là phong nhã." Dung Thành miễn cưỡng cười, "Bãi giá, đi trạm dịch xem một chút y đọc sách gì."

Này là lúc nào, một hồi qua rồi ngủ lại, còn bãi giá trạm dịch? Vị chủ tử kia đánh cái chủ ý gì Tùy Nghị trong lòng biết rõ ràng, cùng Lưu Kỳ nhìn nhau, lắc đầu, theo Dung Thành rời Dưỡng Tâm điện.

***

Trong phòng điểm chút ánh đèn cô độc, Hoàn Ân đang ngồi ở dưới đèn tập trung tinh thần đọc sách.

Từ tình sự ngày ấy bị bắt buộc, nửa tháng nay, Dung Thành không có tới tìm y phiền toái, làm cho y cảm thấy an tâm một chút. Dưới sự trợ giúp của bí dược cung đình , miệng vết thương ở phía sau dần dần khép lại, Hoàn Ân liền thử ra ngoài đi lại. Y ở đông tứ đã phát hiện một nhà thư trai, bên trong có bán rất nhiều sách cổ. Nguyệt tộc nơi Bột Hải xa xôi, bộ sách vận chuyển cũng không dễ dàng, cho dù là thư viện hoàng gia Nguyệt tộc, vài bộ sách khắc bản cũng là rất khó có. Hiện tại tài nguyên trân quý ngay tại trước mắt, Hoàn Ân thập phần vui vẻ, mỗi ngày đều đọc đến đêm khuya.

Bỗng nhiên cửa vang lên tiếng đập cửa "Cốc cốc", Hoàn Ân tưởng quản sự, đứng dậy mở cửa, rõ ràng phát hiện trước cửa lại là bạo quân đã nhiều ngày không thấy, một thân thường phục minh hoàng, thắt lưng đeo vòng ngọc bích lưu kim  — Dung Thành.

"Bệ hạ." Hoàn Ân sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, vén bào muốn quỳ, bị một bàn tay Dung Thành nâng lên.

"Vương tử điện hạ miễn lễ, trẫm chính là lại đây nhìn xem, điện hạ ăn ở quen chưa."

"Tạ bệ hạ quan tâm, thần đã phi thường quen sinh hoạt nơi này." Buổi tối lại đây xem? Hắn lúc nào lại tốt như thế? Hoàn Ân lòng thẳng trầm đến đáy cốc, chỉ mong người này xem xong rồi nhanh đi.

Dung Thành cứ thế đi vào phòng, Hoàn Ân nào dám chắn, đành phải đóng cửa lại đi theo phía sau, xem người này còn tính giở trò gì.

"Thương thế Vương tử điện hạ đã tốt chưa?" Dung Thành lấy sách trên bàn mở ra.

Hắn cư nhiên còn có mặt mũi hỏi. Hoàn Ân chính mình cũng không mặt mũi trả lời. Thương thế kia người nào làm ra người đó trong lòng biết! Hắn cư nhiên còn giống như người không có việc gì. Hoàn Ân cưỡng chế xấu hổ và giận dữ trong lòng, nói : "Tạ bệ hạ quan tâm. Đã gần như khỏi hẳn ."

"Vậy là tốt rồi."

Dung Thành ý vị thâm trường thản nhiên phun ra ba chữ, làm cho tim Hoàn Ân  nhảy tới cổ họng , cả người đều đang run nhè nhẹ, sợ câu tiếp theo của hắn có năng lực làm cho y sống không bằng chết. Cũng may bạo quân này chính là tùy ý lật lật trang sách, giương mắt nói : "Ngươi cảm thấy hứng thú với《 Đạo Đức Kinh 》 sao ?"

"Chính là khi còn thiếu niên đi theo Thái Phó học qua một chút. Ở Ung Kinh nhìn đến có bán bản cũ khác, liền muốn mua trở về xem một chút có cái gì bất đồng hay không."

Dung Thành lật trang sách mở ra thì thầm: Thái thượng, bất chi hữu chi; kì thứ, thân nhi dự chi; kì thứ úy chi; kì thứ, vũ chi. Vương tử điện hạ đối Lão Tử trị quốc chi học có suy nghĩ gì?"

Hoàn Ân mặc dù không biết Dung Thành hỏi cái này có dụng ý gì, vẫn là thành thật đáp: "Vi thần nghĩ , Lão Tử trị quốc chi học, khởi xướng thanh tĩnh vô vi, không có gì làm mà trị, cực ít can thiệp dân chúng, mặc dù có đạo lý, nhưng chỉ có thể sử dụng với tình hình có chút cố định."

"Ẩy? Thí dụ như?"

"Thí dụ như là lúc chiến tranh chấm dứt dân sinh khó khăn. Tương phản, nếu lấy Lão Tử chi học trị hạt Nguyệt tộc hiện nay, chỉ sợ chính là ngồi chờ chết, sẽ càng mất nước nhanh hơn."

"Ngươi vậy mà lại có chút kiến giải." Dung Thành cảm thấy kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng theo lão nhân Thái Học này , chỉ biết biết chút chi, hồ, giả, dã, nhân giả trị thế, trị đại quốc nếu theo cổ hủ đạo lý của tiểu tiên mà chờ, không nghĩ tới vị vương tử sinh trưởng ở thâm cung này còn xem hiểu rất thông thấu.

Thôi thôi, hắn cũng không phải là vì đại đàm chính trị triết học mới đến .

Lười quanh co , Dung Thành buông trang sách, từng bước một đến gần Hoàn Ân, nhìn mặt của y từng chút một trắng bệch xuống, tâm tình mười hai vạn phần thư sướng: "Nếu miệng vết thương đã tốt lắm, vậy thị tẩm đi, vương tử điện hạ của trẫm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net